Sau khi khẳng định thân phận thật sự của Vân Ngạo Phong, ngay cả Đoàn Lễ cũng dè chừng mấy phần, bất giác lui chân về phía sau.
Thế nhân đều biết, mỗi lần kẻ sát nhân này trở lại, đại lục ắt sẽ có tai họa xảy ra. Nào là thảm sát một vùng, nào là đồ thành diệt quốc... Vô số tội danh gắn trên người hắn.
Lúc này, khuôn mặt lãnh đạm của Quân Diễn Chi đã trở nên trắng bệch. Khẽ mím môi điều hòa hơi thở, tay nắm thành quyền, lộ ra khớp xương nhợt nhạt. Hắn nhớ tới, Trắc Từ chết cũng là vì độc thoa trên phi tiêu.
Mà theo như Bách Xuyên và Mã Liên tường thuật, thì cái chết của gia đình kia cũng giống với Trắc Từ, chỉ là độc tố phát tán nhanh hơn thôi.
Nhịn xuống xúc động muốn ra tay giết người, nghĩ đến dù Vân Ngạo Phong sát hại người tùy tiện. Nhưng có qua có lại, hắn đã cứu sống Trắc Từ, cũng coi như là mối thù đều trả xong.
Quân Diễn Chi nghĩ tới đây liền buông lỏng nắm tay.
Phía bên kia, quỳ trước thi thể của Mộc Du Tử và Vô Ly là một nữ tử thân vận bạch y. Người này, không ai khác chính là Thích Nhu Nhi.
"Ca ca..." Vươn tay sờ lên sườn mặt mượt mà của Vô Ly, Thích Nhu Nhi khi gọi hai tiếng ca ca đều run rẩy đến bất ngờ.
Không khó để nhận ra, trong giọng nói của nàng chứa đựng bao nhiêu bi thương. Khiến người vừa nghe vào tai, liền sẽ không kìm được sự đồng cảm.
Từ trong đôi mắt to đen rơi ra một giọt nước tinh khiết, nhưng nó lại mang theo vị mặn, đắng.
Nước mắt có vị mặn. Nhân sinh có vị đắng!
Thích Nhu Nhi cầm lấy thanh kiếm của Vô Ly, hết sờ rồi nắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thân kiếm.
Kiếm này trên cả đại lục chỉ có duy nhất một đôi, tên gọi là Hợp Nhiên - Tử Tình. Nó không phải thánh vật phẩm gì, nhưng vật liệu và phương thức để luyện chế lại rất đặc thù. Chỉ có người của Thích gia mới có thể sử dụng.
Nhịn không được nức nở ra tiếng, Thích Nhu Nhi liền triệu ra một thanh bội kiếm, cầm trên tay, ngắm nhìn rất lâu, bất giác lại nhớ đến chuyện thuở nhỏ.
Hồi còn thơ bé, Thích Nhu Nhi rất nghịch ngợm, thường xuyên bị phụ thân trách mắng. Những lúc như vậy, cũng chỉ có ca ca là lo lắng, bao dung cho nàng.
Nhớ có lần, bởi vì ham chơi, nàng liền kéo ca ca lẻn khỏi gia môn. Nhưng không ngờ, lần đó lại là lần ly biệt với y.
Hai người lạc nhau. Thời điểm đó, Thích Nhu Nhi bốn tuổi, ca ca nàng năm tuổi.
Dù thế nào cũng chỉ là hai đứa hài tử nghịch ngợm, chưa hiểu chuyện đời. Sau khi phát hiện mình lạc mất ca ca, Thích Nhu Nhi đã rất sợ hãi, men theo đường cũ trở về nhà.
Phụ thân nàng sau khi biết chuyện, lại mắng mỏ nàng một trận.
Ông lo lắng đến sôi sục ruột gan, sai đám gia đinh trong nhà đi tìm. Nhưng cho dù có lục tung cả Ngôn thành lên, cũng không hề tồn tại hình bóng của đứa trẻ kia.
Không chỉ Ngôn thành, họ tìm ở rất nhiều nơi, kết quả giống hệt như nhau, đều không có phát hiện gì.
Thích Nhu Nhi sau khi lớn lên, nàng rất áy náy về chuyện này. Quyết tâm truy tìm tung tích của ca ca, sau mười ba năm, rốt cuộc tìm thấy rồi.
Nàng tìm được rồi, nàng nhìn thấy... thi thể của ca ca rồi.
Thích Lữ Hoa...
"Tại sao huynh lại tàn nhẫn như vậy?! Phụ thân ngày ngày nghe ngóng tin tức của huynh. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, ông ấy chỉ mong được một lần nhìn thấy huynh..."
"Ca ca, huynh ngã xuống trước mặt muội, chết trước mặt muội!... Bảo muội phải làm sao ăn nói với phụ thân đây? Ông ấy chắc chắn lại trách phạt ta..."
Giọng nói của Thích Nhu Nhi rất nhỏ nhẹ, tựa như tiếng muỗi kêu. Nhưng bên trong lại chứa đựng sự tuyệt vọng, bi phẫn.
Nàng nhìn, rồi lại nhìn hai thanh bội kiếm trên tay. Chuôi kiếm đều được đính ngọc, một trắng một đen.
Nguyên sắc của viên ngọc đáng lẽ phải là màu đỏ. Bây giờ lại đổi sắc, màu đen, có nghĩa là chủ nhân của nó đã toạ trần. Còn màu trắng, hàm ý chủ nhân đang vô cùng suy kiệt.
Quả nhiên, đôi mi đang rũ xuống của Thích Nhu Nhi dần dần nâng lên. Con ngươi âm u quái dị, phảng phất xuất ra hận ý cùng sát khí.
Nàng điểm nhẹ vào viên ngọc đen bóng trên chuôi kiếm, nó liền hoá thành muôn ngàn chùm sáng nho nhỏ.
Ánh lưu tinh nhất thời bao trùm hai thi thể đã lạnh ngắt dưới đất, chỉ trong chốc lát, Mộc Du Tử và Vô Ly đã biến mất, hoàn toàn không để lại vết tích nào.
Tử Tình kiếm đã đi theo Vô Ly nhiều năm, nó được cất giấu ở trong xương cốt của y. Khi kiếm tán, người cũng sẽ theo đó mà trở thành cát bụi.
"Ca ca yên tâm, muội sẽ giúp hai người đòi lại tất cả. Tất cả mọi thứ thuộc về hai người!" Thích Nhu Nhi mỗi câu nói đều giống nhau từ trong kẽ răng rít ra, lạnh lẽo tột độ.
Nàng cầm chặt chuôi kiếm trên tay, hơi loạng choạng đứng dậy.
Sự điên cuồng của nàng, khiến cho ma nhân cũng phải sợ hãi.
Rất nhanh, vô số người đã tử thương dưới lưỡi kiếm sắc bén của nàng!
Tay cầm Hợp Nhiên, lai như huyết vũ.
Có một loại cảm tình, nó làm cho người tao ngộ phát điên. Đến khi chết, mới nhận biết được bản thân đã sai lầm.
.
Mặc cho bên này gió tanh mưa máu, Vân Ngạo Phong vẫn cứ bình lặng đứng im, không thể nhúc nhích.
Phảng phất có tảng đá đè nặng lên vai, đầu đau, mồ hôi lạnh chảy, nhưng biểu tình lại tựa như đứng dưới tàng cây ngâm thơ kì hoạ.
Khiến người ngoài không thể nhìn thấu được nội tâm và nỗi thống khổ hắn phải lãnh chịu.
Bớt chợt, đầu óc giống như bị đào ra một cái rãnh sâu, phảng phất muốn moi ra một thứ gì đó.
Thế nhân đều biết, mỗi lần kẻ sát nhân này trở lại, đại lục ắt sẽ có tai họa xảy ra. Nào là thảm sát một vùng, nào là đồ thành diệt quốc... Vô số tội danh gắn trên người hắn.
Lúc này, khuôn mặt lãnh đạm của Quân Diễn Chi đã trở nên trắng bệch. Khẽ mím môi điều hòa hơi thở, tay nắm thành quyền, lộ ra khớp xương nhợt nhạt. Hắn nhớ tới, Trắc Từ chết cũng là vì độc thoa trên phi tiêu.
Mà theo như Bách Xuyên và Mã Liên tường thuật, thì cái chết của gia đình kia cũng giống với Trắc Từ, chỉ là độc tố phát tán nhanh hơn thôi.
Nhịn xuống xúc động muốn ra tay giết người, nghĩ đến dù Vân Ngạo Phong sát hại người tùy tiện. Nhưng có qua có lại, hắn đã cứu sống Trắc Từ, cũng coi như là mối thù đều trả xong.
Quân Diễn Chi nghĩ tới đây liền buông lỏng nắm tay.
Phía bên kia, quỳ trước thi thể của Mộc Du Tử và Vô Ly là một nữ tử thân vận bạch y. Người này, không ai khác chính là Thích Nhu Nhi.
"Ca ca..." Vươn tay sờ lên sườn mặt mượt mà của Vô Ly, Thích Nhu Nhi khi gọi hai tiếng ca ca đều run rẩy đến bất ngờ.
Không khó để nhận ra, trong giọng nói của nàng chứa đựng bao nhiêu bi thương. Khiến người vừa nghe vào tai, liền sẽ không kìm được sự đồng cảm.
Từ trong đôi mắt to đen rơi ra một giọt nước tinh khiết, nhưng nó lại mang theo vị mặn, đắng.
Nước mắt có vị mặn. Nhân sinh có vị đắng!
Thích Nhu Nhi cầm lấy thanh kiếm của Vô Ly, hết sờ rồi nắn, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào hoa văn trên thân kiếm.
Kiếm này trên cả đại lục chỉ có duy nhất một đôi, tên gọi là Hợp Nhiên - Tử Tình. Nó không phải thánh vật phẩm gì, nhưng vật liệu và phương thức để luyện chế lại rất đặc thù. Chỉ có người của Thích gia mới có thể sử dụng.
Nhịn không được nức nở ra tiếng, Thích Nhu Nhi liền triệu ra một thanh bội kiếm, cầm trên tay, ngắm nhìn rất lâu, bất giác lại nhớ đến chuyện thuở nhỏ.
Hồi còn thơ bé, Thích Nhu Nhi rất nghịch ngợm, thường xuyên bị phụ thân trách mắng. Những lúc như vậy, cũng chỉ có ca ca là lo lắng, bao dung cho nàng.
Nhớ có lần, bởi vì ham chơi, nàng liền kéo ca ca lẻn khỏi gia môn. Nhưng không ngờ, lần đó lại là lần ly biệt với y.
Hai người lạc nhau. Thời điểm đó, Thích Nhu Nhi bốn tuổi, ca ca nàng năm tuổi.
Dù thế nào cũng chỉ là hai đứa hài tử nghịch ngợm, chưa hiểu chuyện đời. Sau khi phát hiện mình lạc mất ca ca, Thích Nhu Nhi đã rất sợ hãi, men theo đường cũ trở về nhà.
Phụ thân nàng sau khi biết chuyện, lại mắng mỏ nàng một trận.
Ông lo lắng đến sôi sục ruột gan, sai đám gia đinh trong nhà đi tìm. Nhưng cho dù có lục tung cả Ngôn thành lên, cũng không hề tồn tại hình bóng của đứa trẻ kia.
Không chỉ Ngôn thành, họ tìm ở rất nhiều nơi, kết quả giống hệt như nhau, đều không có phát hiện gì.
Thích Nhu Nhi sau khi lớn lên, nàng rất áy náy về chuyện này. Quyết tâm truy tìm tung tích của ca ca, sau mười ba năm, rốt cuộc tìm thấy rồi.
Nàng tìm được rồi, nàng nhìn thấy... thi thể của ca ca rồi.
Thích Lữ Hoa...
"Tại sao huynh lại tàn nhẫn như vậy?! Phụ thân ngày ngày nghe ngóng tin tức của huynh. Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, ông ấy chỉ mong được một lần nhìn thấy huynh..."
"Ca ca, huynh ngã xuống trước mặt muội, chết trước mặt muội!... Bảo muội phải làm sao ăn nói với phụ thân đây? Ông ấy chắc chắn lại trách phạt ta..."
Giọng nói của Thích Nhu Nhi rất nhỏ nhẹ, tựa như tiếng muỗi kêu. Nhưng bên trong lại chứa đựng sự tuyệt vọng, bi phẫn.
Nàng nhìn, rồi lại nhìn hai thanh bội kiếm trên tay. Chuôi kiếm đều được đính ngọc, một trắng một đen.
Nguyên sắc của viên ngọc đáng lẽ phải là màu đỏ. Bây giờ lại đổi sắc, màu đen, có nghĩa là chủ nhân của nó đã toạ trần. Còn màu trắng, hàm ý chủ nhân đang vô cùng suy kiệt.
Quả nhiên, đôi mi đang rũ xuống của Thích Nhu Nhi dần dần nâng lên. Con ngươi âm u quái dị, phảng phất xuất ra hận ý cùng sát khí.
Nàng điểm nhẹ vào viên ngọc đen bóng trên chuôi kiếm, nó liền hoá thành muôn ngàn chùm sáng nho nhỏ.
Ánh lưu tinh nhất thời bao trùm hai thi thể đã lạnh ngắt dưới đất, chỉ trong chốc lát, Mộc Du Tử và Vô Ly đã biến mất, hoàn toàn không để lại vết tích nào.
Tử Tình kiếm đã đi theo Vô Ly nhiều năm, nó được cất giấu ở trong xương cốt của y. Khi kiếm tán, người cũng sẽ theo đó mà trở thành cát bụi.
"Ca ca yên tâm, muội sẽ giúp hai người đòi lại tất cả. Tất cả mọi thứ thuộc về hai người!" Thích Nhu Nhi mỗi câu nói đều giống nhau từ trong kẽ răng rít ra, lạnh lẽo tột độ.
Nàng cầm chặt chuôi kiếm trên tay, hơi loạng choạng đứng dậy.
Sự điên cuồng của nàng, khiến cho ma nhân cũng phải sợ hãi.
Rất nhanh, vô số người đã tử thương dưới lưỡi kiếm sắc bén của nàng!
Tay cầm Hợp Nhiên, lai như huyết vũ.
Có một loại cảm tình, nó làm cho người tao ngộ phát điên. Đến khi chết, mới nhận biết được bản thân đã sai lầm.
.
Mặc cho bên này gió tanh mưa máu, Vân Ngạo Phong vẫn cứ bình lặng đứng im, không thể nhúc nhích.
Phảng phất có tảng đá đè nặng lên vai, đầu đau, mồ hôi lạnh chảy, nhưng biểu tình lại tựa như đứng dưới tàng cây ngâm thơ kì hoạ.
Khiến người ngoài không thể nhìn thấu được nội tâm và nỗi thống khổ hắn phải lãnh chịu.
Bớt chợt, đầu óc giống như bị đào ra một cái rãnh sâu, phảng phất muốn moi ra một thứ gì đó.
Danh sách chương