Mấy người Vân Ngạo Phong di chuyển trong thạch động rất lâu, không biết là qua mấy canh giờ, cuối cùng họ cũng thoát được ra ngoài.
Trịnh Trúc cũng đã tỉnh lại, chỉ là cơ thể có chút suy nhược.
Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, trước cửa động còn có mấy cái công tử thế gia nào đó đang đứng nhìn.
Thấy có người từ trong thạch động đi ra liền kích động không thôi, mặc dù không quen không biết, nhưng cũng không nhịn được tiến lên bắt chuyện vài câu.
"Các vị công tử đây không biết... có phải là người của Vân gia nổi danh trong thành Lĩnh Lạc không?"
Một nam tử thanh y tầm mười bảy, mười tám tuổi tiến lên hỏi. Người này một đầu tóc đen tuyền được cột gọn sau lưng, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo như nước, phảng phất có thể nhìn thấu mọi nhân tính trên thế gian. Đường nét khuôn mặt nhu hòa lại mượt mà, thập phần tuấn lãng.
Thấy thanh y nam tử không có ác ý, ngược lại còn vạn vạn lương thiện ôn nhu, Vân Ngạo Phong liền không giấu giếm gì.
"Đúng vậy, chúng ta chính là người của Vân gia, không biết các vị huynh đài này là...?"
Thanh y nam tử một giọng ấm áp nhẹ nhàng, như gió thoảng bên tai, không nhanh không chậm nói: "Vân gia, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh. Chúng ta đây mấy cái tiểu bối Hoắc gia đến từ Ngôn thành, nghe nói ở đây có nhiều loại kỳ trân dị dược quý hiếm, muốn đem một ít về luyện thuốc, không biết có thật sự như lời đồn đại không?"
Vô Ly vừa nghe xong hai từ Ngôn thành, thân thể phút chốc cứng đờ, tiếng sấm như có như không nổ đùng đùng bên tai.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, lại có quá nhiều chuyện trùng hợp, Vô Ly cảm thấy rối tung rối mù, trong tâm trí luôn muốn tìm được người nhà thật sự của mình, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, cũng không có chút tin tức gì, ý nghĩ đó cũng đã mờ nhạt dần, Vô Ly bây giờ đã chấp nhận Vân gia là nhà, là thân nhân của hắn.
Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay, lại khiến cho ý niệm mỏng manh kia bùng lên mạnh mẽ, như một ngọn lửa luôn sẵn sàng thiêu rụi mọi vật xung quanh nó.
Thân thể hơi chấn động nhẹ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, Vô Ly bước lên phía trước Vân Ngạo Phong, đôi mắt hơi xếch, không rõ cảm xúc gì, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng thốt ra.
"Vậy Hoắc công tử đây tới chậm một bước rồi, ở Yêu Thú xâm lâm này đại đa số đều là các loại bình phàm thảo dược, có lẽ không có thứ công tử muốn tìm."
Thanh y nam tử như có như không cười nhẹ, ánh mắt không hiểu có ý vị gì, liếc ra cửa động sau lưng bọn họ, đạo: "Ồ, nhưng tại hạ cảm thấy... không đơn giản như vậy."
Nam tử liếc mắt nhìn tên thủ hạ thân cận đằng sau, sau đó, từng người từng người một bị thanh y nam tử liếc qua. Người này thái độ thay đổi chóng mặt, ban đầu còn là lễ tiết chào hỏi, bây giờ đã chuyển sang giễu cợt thập phần đáng khinh.
Xem ra là có ý định bước chân vào Vẫn Mạng cốc, nhưng như vậy chỉ là tự tìm đường chết, nhìn đám người đằng sau thanh y nam tử, vẻ mặt mang theo nồng đậm rụt rè kính sợ.
Vân Ngạo Phong quan sát thanh y nam tử, người này thật kỳ lạ, giống như một con người đa nhân cách, lại giống như chỉ đơn là một người bình thường, tóm lại, cảm giác hắn thu được chính là một cỗ khí tức vừa ác liệt lại ôn nhu lương thiện.
Người này... rất khó đoán, không đơn giản như vẻ ngoài lịch lãm ôn hoà của hắn.
"Tự tìm đường chết!" Ý Hiên liếc thấy họ có ý định đi vào trong sơn cốc, lạnh giọng nhắc nhở một câu, lời ít ý nhiều.
"Ngươi!..." Tên thủ hạ thân cận kia trừng mắt nhìn Ý Hiên, đang muốn động tay động chân, sau đó bị thanh y nam tử giơ tay ngăn lại.
Thanh y nam tử sau khi nghe xong lời này cũng không thật sự tức giận, ngược lại vẻ mặt hoà hoãn xuống không ít.
"Lúc nãy tại hạ đã mạo phạm, xin các vị đừng để trong lòng."
Lời này vừa dứt, trong lòng Vân Ngạo Phong đã ầm ầm nổi lên sóng gió, gào thét không ngừng: Mẹ nó, đây chính là đa nhân cách nha, là đa nhân cách đó, không, đây chắc chắn là ta đang nhìn nhầm nghe nhầm, cũng không đúng, đây đích thực là con người nguyên chất? Hay là con người có nhiễm tạp chất, sau đó bị ma nhập thể?!
Nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo của Vân Ngạo Phong, Vân Tuân Vũ chú tâm nhìn, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ sao vậy, Tiểu Phong."
Hồi thần, Vân Ngạo Phong chỉ hơi lắc đầu, không nói.
Hắn thực sự cảm thấy không có gì hối hận khi linh hồn lại xuyên việt qua đây, chuyện này cũng không có gì là không thể chấp nhận được, dù sao thì trong những cuốn tiểu thuyết tu chân gì đó kia, cũng từng xuất hiện mấy cái tình tiết xuyên không, rồi xuyên thư tạp nham như thế này a.
Mặc kệ bản thân vì sao lại có thể sống tiếp trên thân thể của người khác, Vân Ngạo Phong vẫn còn cảm thấy hắn quá may mắn, có cơ hội trùng sinh, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều người đối tốt với hắn. Chưa kể bây giờ hắn là một người không thiếu tiền như kiếp trước, ngược lại còn được cưng chiều hết mực, một cuộc sống như vậy đã mỹ mãn lắm rồi, hắn chỉ muốn yên yên bình bình, sống không ảnh hưởng tới người khác thôi.
Vân Ngạo Phong lâm vào trầm tư, ánh mắt không tiêu cự hơi chút rũ xuống, nhìn cực kỳ mê hoặc nhân tâm.
Vân Tuân Vũ nhìn bộ dạng câu nhân đó, rồi lại nhìn đôi môi mỏng hồng phấn kia, không kìm được yết hầu khẽ rung chuyển.
Sau đó ngay lập tức nhận ra hành động thất thố lộ liễu này, khẩn trương đem tầm mắt rời đi, khuôn mặt nóng ran như hoả thiêu.
Vô Ly cùng thanh y nam tử không hợp nhau, một người tính khí nóng nảy, một người tâm tính thất thường, hở một chút lại gây ra áp bách túng quẫn.
Làm cho không gian mờ tối lúc nóng lúc lạnh, chốc thì đám thuộc hạ sau lưng thanh y nam tử một đầu mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, một mình chủ tử của họ thật sự quá gây áp lực rồi, bây giờ lại thêm một người nữa, đây đúng là địa ngục trên nhân gian mà.
Trịnh Trúc cũng đã tỉnh lại, chỉ là cơ thể có chút suy nhược.
Bên ngoài trời đã nhá nhem tối, trước cửa động còn có mấy cái công tử thế gia nào đó đang đứng nhìn.
Thấy có người từ trong thạch động đi ra liền kích động không thôi, mặc dù không quen không biết, nhưng cũng không nhịn được tiến lên bắt chuyện vài câu.
"Các vị công tử đây không biết... có phải là người của Vân gia nổi danh trong thành Lĩnh Lạc không?"
Một nam tử thanh y tầm mười bảy, mười tám tuổi tiến lên hỏi. Người này một đầu tóc đen tuyền được cột gọn sau lưng, đôi mắt hắc bạch phân minh, trong veo như nước, phảng phất có thể nhìn thấu mọi nhân tính trên thế gian. Đường nét khuôn mặt nhu hòa lại mượt mà, thập phần tuấn lãng.
Thấy thanh y nam tử không có ác ý, ngược lại còn vạn vạn lương thiện ôn nhu, Vân Ngạo Phong liền không giấu giếm gì.
"Đúng vậy, chúng ta chính là người của Vân gia, không biết các vị huynh đài này là...?"
Thanh y nam tử một giọng ấm áp nhẹ nhàng, như gió thoảng bên tai, không nhanh không chậm nói: "Vân gia, tại hạ ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp quả là vinh hạnh. Chúng ta đây mấy cái tiểu bối Hoắc gia đến từ Ngôn thành, nghe nói ở đây có nhiều loại kỳ trân dị dược quý hiếm, muốn đem một ít về luyện thuốc, không biết có thật sự như lời đồn đại không?"
Vô Ly vừa nghe xong hai từ Ngôn thành, thân thể phút chốc cứng đờ, tiếng sấm như có như không nổ đùng đùng bên tai.
Hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, lại có quá nhiều chuyện trùng hợp, Vô Ly cảm thấy rối tung rối mù, trong tâm trí luôn muốn tìm được người nhà thật sự của mình, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, cũng không có chút tin tức gì, ý nghĩ đó cũng đã mờ nhạt dần, Vô Ly bây giờ đã chấp nhận Vân gia là nhà, là thân nhân của hắn.
Nhưng những chuyện xảy ra hôm nay, lại khiến cho ý niệm mỏng manh kia bùng lên mạnh mẽ, như một ngọn lửa luôn sẵn sàng thiêu rụi mọi vật xung quanh nó.
Thân thể hơi chấn động nhẹ, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, Vô Ly bước lên phía trước Vân Ngạo Phong, đôi mắt hơi xếch, không rõ cảm xúc gì, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng thốt ra.
"Vậy Hoắc công tử đây tới chậm một bước rồi, ở Yêu Thú xâm lâm này đại đa số đều là các loại bình phàm thảo dược, có lẽ không có thứ công tử muốn tìm."
Thanh y nam tử như có như không cười nhẹ, ánh mắt không hiểu có ý vị gì, liếc ra cửa động sau lưng bọn họ, đạo: "Ồ, nhưng tại hạ cảm thấy... không đơn giản như vậy."
Nam tử liếc mắt nhìn tên thủ hạ thân cận đằng sau, sau đó, từng người từng người một bị thanh y nam tử liếc qua. Người này thái độ thay đổi chóng mặt, ban đầu còn là lễ tiết chào hỏi, bây giờ đã chuyển sang giễu cợt thập phần đáng khinh.
Xem ra là có ý định bước chân vào Vẫn Mạng cốc, nhưng như vậy chỉ là tự tìm đường chết, nhìn đám người đằng sau thanh y nam tử, vẻ mặt mang theo nồng đậm rụt rè kính sợ.
Vân Ngạo Phong quan sát thanh y nam tử, người này thật kỳ lạ, giống như một con người đa nhân cách, lại giống như chỉ đơn là một người bình thường, tóm lại, cảm giác hắn thu được chính là một cỗ khí tức vừa ác liệt lại ôn nhu lương thiện.
Người này... rất khó đoán, không đơn giản như vẻ ngoài lịch lãm ôn hoà của hắn.
"Tự tìm đường chết!" Ý Hiên liếc thấy họ có ý định đi vào trong sơn cốc, lạnh giọng nhắc nhở một câu, lời ít ý nhiều.
"Ngươi!..." Tên thủ hạ thân cận kia trừng mắt nhìn Ý Hiên, đang muốn động tay động chân, sau đó bị thanh y nam tử giơ tay ngăn lại.
Thanh y nam tử sau khi nghe xong lời này cũng không thật sự tức giận, ngược lại vẻ mặt hoà hoãn xuống không ít.
"Lúc nãy tại hạ đã mạo phạm, xin các vị đừng để trong lòng."
Lời này vừa dứt, trong lòng Vân Ngạo Phong đã ầm ầm nổi lên sóng gió, gào thét không ngừng: Mẹ nó, đây chính là đa nhân cách nha, là đa nhân cách đó, không, đây chắc chắn là ta đang nhìn nhầm nghe nhầm, cũng không đúng, đây đích thực là con người nguyên chất? Hay là con người có nhiễm tạp chất, sau đó bị ma nhập thể?!
Nhìn thấy biểu cảm vặn vẹo của Vân Ngạo Phong, Vân Tuân Vũ chú tâm nhìn, sau đó tiến lên, nhẹ nhàng hỏi: "Đệ sao vậy, Tiểu Phong."
Hồi thần, Vân Ngạo Phong chỉ hơi lắc đầu, không nói.
Hắn thực sự cảm thấy không có gì hối hận khi linh hồn lại xuyên việt qua đây, chuyện này cũng không có gì là không thể chấp nhận được, dù sao thì trong những cuốn tiểu thuyết tu chân gì đó kia, cũng từng xuất hiện mấy cái tình tiết xuyên không, rồi xuyên thư tạp nham như thế này a.
Mặc kệ bản thân vì sao lại có thể sống tiếp trên thân thể của người khác, Vân Ngạo Phong vẫn còn cảm thấy hắn quá may mắn, có cơ hội trùng sinh, hơn nữa bên cạnh còn có rất nhiều người đối tốt với hắn. Chưa kể bây giờ hắn là một người không thiếu tiền như kiếp trước, ngược lại còn được cưng chiều hết mực, một cuộc sống như vậy đã mỹ mãn lắm rồi, hắn chỉ muốn yên yên bình bình, sống không ảnh hưởng tới người khác thôi.
Vân Ngạo Phong lâm vào trầm tư, ánh mắt không tiêu cự hơi chút rũ xuống, nhìn cực kỳ mê hoặc nhân tâm.
Vân Tuân Vũ nhìn bộ dạng câu nhân đó, rồi lại nhìn đôi môi mỏng hồng phấn kia, không kìm được yết hầu khẽ rung chuyển.
Sau đó ngay lập tức nhận ra hành động thất thố lộ liễu này, khẩn trương đem tầm mắt rời đi, khuôn mặt nóng ran như hoả thiêu.
Vô Ly cùng thanh y nam tử không hợp nhau, một người tính khí nóng nảy, một người tâm tính thất thường, hở một chút lại gây ra áp bách túng quẫn.
Làm cho không gian mờ tối lúc nóng lúc lạnh, chốc thì đám thuộc hạ sau lưng thanh y nam tử một đầu mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, một mình chủ tử của họ thật sự quá gây áp lực rồi, bây giờ lại thêm một người nữa, đây đúng là địa ngục trên nhân gian mà.
Danh sách chương