Vân Tuân Vũ thế nhưng... h..ô..n hắn? Cái quỷ gì vậy? A...
À, tình hình là thế này...
Vân Ngạo Phong bị một lực kéo xuống nước, sau đó bị ngạn thở, sau đó bị Vân Tuân Vũ hun, sau đó... cơ mà không có sau đó nữa...
Hắn xỉu tại chỗ!
Đùa thôi, hắn thì xỉu được mới lạ, dung tích phổi của hắn khỏe lắm nha, chỉ thiếu cái không biết bơi.
Nhìn cảnh tượng dưới nước như vậy thật sự rất đẹp nha, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu từng tia quang mang nhẹ nhàng mà lấp lánh. Dưới nước hai thân thể ghì chặt lấy nhau, mắt nhắm lại, mũi chạm mũi, môi chạm môi. Từng sợi tóc đen dài được xoã ra, trôi nổi bồng bềnh, nhìn thập phần vi diệu a.
Tưởng vậy, nhưng mà thân thể này yếu quá, ngay cả đến sức lực giãy dụa cũng không có. Không biết qua bao lâu, hai người mới ngoi lên mặt nước.
"Khụ khụ khụ..." Vân Ngạo Phong lại được tận hưởng một tràng ho khan không có điểm dừng, nước mắt nước mũi tèm lem, thực sự quá khó chịu a.
Cả người ướt đẫm, Vân Tuân Vũ liền kéo theo Vân Ngạo Phong lên bờ, rời khỏi làn nước lành lạnh nhưng nhu hòa kia, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, thân thể không ngừng run lên bần bật.
Từng luồng gió xẹt qua, nhẹ nhàng mà cắt sâu vào da thịt.
"Đại ca, huynh... khụ khụ...huynh đi chết đi!" Vân Ngạo Phong cố sức đẩy mạnh Vân Tuân Vũ ra, hai cánh môi mỏng khẽ run nhẹ chạm vào nhau, cảnh tượng kiều diễm như vậy,... thật sự khiến lòng người không thể không động.
"Đệ lạnh sao? Có muốn ca ca giúp đệ sưởi ấm thân thể không?" Vân Tuân Vũ không một lời liền kéo hắn vào lòng, ôm chặt. Làm mặt hắn áp vào lồng ngực ấm áp của mình, đến nỗi thở cũng khó khăn.
"Ngươi... Khụ, buông ra mau, khốn kiếp, ai cần huynh sưởi ấm chứ? Thích thì đi sưởi người khác, khụ..."
Vân Ngạo Phong rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi cũng không xong.
Nhưng ngay lúc này, phao cứu sinh của hắn lại xuất hiện.
"Nè? Hai người đang làm gì...?" Một giọng nói thanh thanh vang lên, có khó chịu, cũng không thiếu lo lắng.
Nhân cơ hội Vân Tuân Vũ buông lỏng, hắn liền một phát đẩy y ra, quay mặt đi. Ờ, phao cứu sinh nhưng không khí quẫn bách này...gây áp lực thật sự a...
"À, chuyện này..." Vân Ngạo Phong đưa tay sờ sờ một đầu tóc ướt nhẹp, chột dạ không biết nói gì.
Lúc này, Vô Ly liền đến cả người hắn ướt đẫm cũng chẳng quản, chạy qua bao hắn vào lòng. Vân Ngạo Phong ngơ ngác, hôm nay có phải là một ngày hoang đường hết sức không?
"Nhị ca, người đệ ướt..."
"Không quan hệ."
Ha, hắn... cạn lời. Thế này mà bảo không quan hệ? Không quan hệ cái mẹ nó, đây rõ ràng có quan hệ a.
"Nhị ca!" Hắn gào lên, trên mặt còn đâu hình hài xinh đẹp? Không biết từ bao giờ bộ mặt quỷ dữ đã bị lắp vào, dọa chết khiếp mấy người kia. Làm Vô Ly cũng giật mình buông hắn ra.
Liền đó, hắn chạy đi, từng bước hùng hùng hổ hổ, để lại vô số dấu chấm hỏi to đùng trên đầu bốn người sau lưng, hôm nay hắn thật sự quá khác lạ đi.
.
.
.
Thành Lĩnh Lạc, Trịnh gia...
"Gia chủ, huynh gọi ta đến đây là có chuyện gì?" Người vừa lên tiếng mặc trên người một bộ tử bào, hướng ánh mắt lên nhìn bóng lưng người đứng phía trước. Thái độ không có cung kính, không có kiêng nể, ngược lại có chút bạo ngược.
Người được gọi là gia chủ không lên tiếng, nhưng sau đó quay đầu lại, đáy mắt hàm chứa thật nhiều tạp chất, uy quyền hung ác. Khiến người khác không tự chủ mà chịu khuất phục, nhưng cứ cố tình tử bào trung niên kia lại không sợ, trên mặt bày ra một vẻ cợt nhả khinh thường.
"Trịnh Ý, đệ... còn hận ta đến vậy sao?" Thế nhưng giọng nói này thật sự không hợp với vẻ ngoài người kia chút nào, vừa ấm áp quan tâm lại bi thương mất mát. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai biết hắn ta bi thương cái gì, mất mát cái gì.
"Ta đã nói rồi, ta không phải họ Trịnh, ta là họ Cơ, tên của ta là Cơ Ý, Trịnh gia chủ chớ nhầm lẫn!" Tử bào trung niên không kìm được mà phẫn nộ quát lớn.
Đúng vậy, người kia chính là Trịnh gia gia chủ - Trịnh Hoàn Kim, cũng chính là cha ruột của Trịnh Trúc.
Người đã chính tay giết cha đoạt vị, chính tay giết chết thê tử, chỉ vì nàng ta muốn ngăn cản hành động hoang đường ác độc của mình.
"Đệ...!" Trịnh gia chủ gầm lên, hắn ta bao lâu nay đối với đệ đệ rất tốt, tại sao người kia cứ không chấp nhận chứ?
"Sao vậy? Huynh lại muốn giết người sao? Dù gì thì số người chết dưới tay ngươi cũng không ít đâu nhỉ?" Cơ Ý nói, tính cách của gia chủ làm sao hắn không rõ chứ. Hở một chút là giết người, không thì đập phá...
***
Tác giả: Chương này bị con mèo nó ăn rồi, ha ha, nên hơi ít, bla, bla... *diễn thuyết với độc giả*.
Trịnh Hoàn Kim: Tại sao ta lại làm ra chuyện gan to tày trời như vậy? *Bất ngờ nhảy ra*.
Tác giả: Bởi vì ta không ưa ngươi *lườm*.
Trịnh Hoàn Kim: Ta không thể chấp nhận lý do này, cho dù ta chết cũng không muốn chấp nhận, ngươi phải thay đổi nhân sinh của ta.
Tác giả: Cho dù chết cũng không chấp nhận sao?
Trịnh Hoàn Kim: Đúng vậy a...
Tác giả: Vậy vài hôm nữa ta giúp ngươi bước vào vòng luân hồi, sau đó đầu thay chuyển thế, sống một cuộc sống thật hạnh phúc nha. Nhưng ngươi phải nhớ, sau này không được lặp sát vô tội nữa nha, bye bye, ta có việc, đi trước *chuồn lẹ*.
Trịnh Hoàn Kim: Ta còn chưa kịp nói gì mà... hu hu hu...
À, tình hình là thế này...
Vân Ngạo Phong bị một lực kéo xuống nước, sau đó bị ngạn thở, sau đó bị Vân Tuân Vũ hun, sau đó... cơ mà không có sau đó nữa...
Hắn xỉu tại chỗ!
Đùa thôi, hắn thì xỉu được mới lạ, dung tích phổi của hắn khỏe lắm nha, chỉ thiếu cái không biết bơi.
Nhìn cảnh tượng dưới nước như vậy thật sự rất đẹp nha, ánh nắng hoàng hôn phản chiếu từng tia quang mang nhẹ nhàng mà lấp lánh. Dưới nước hai thân thể ghì chặt lấy nhau, mắt nhắm lại, mũi chạm mũi, môi chạm môi. Từng sợi tóc đen dài được xoã ra, trôi nổi bồng bềnh, nhìn thập phần vi diệu a.
Tưởng vậy, nhưng mà thân thể này yếu quá, ngay cả đến sức lực giãy dụa cũng không có. Không biết qua bao lâu, hai người mới ngoi lên mặt nước.
"Khụ khụ khụ..." Vân Ngạo Phong lại được tận hưởng một tràng ho khan không có điểm dừng, nước mắt nước mũi tèm lem, thực sự quá khó chịu a.
Cả người ướt đẫm, Vân Tuân Vũ liền kéo theo Vân Ngạo Phong lên bờ, rời khỏi làn nước lành lạnh nhưng nhu hòa kia, hắn bắt đầu cảm thấy lạnh, thân thể không ngừng run lên bần bật.
Từng luồng gió xẹt qua, nhẹ nhàng mà cắt sâu vào da thịt.
"Đại ca, huynh... khụ khụ...huynh đi chết đi!" Vân Ngạo Phong cố sức đẩy mạnh Vân Tuân Vũ ra, hai cánh môi mỏng khẽ run nhẹ chạm vào nhau, cảnh tượng kiều diễm như vậy,... thật sự khiến lòng người không thể không động.
"Đệ lạnh sao? Có muốn ca ca giúp đệ sưởi ấm thân thể không?" Vân Tuân Vũ không một lời liền kéo hắn vào lòng, ôm chặt. Làm mặt hắn áp vào lồng ngực ấm áp của mình, đến nỗi thở cũng khó khăn.
"Ngươi... Khụ, buông ra mau, khốn kiếp, ai cần huynh sưởi ấm chứ? Thích thì đi sưởi người khác, khụ..."
Vân Ngạo Phong rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được, lùi cũng không xong.
Nhưng ngay lúc này, phao cứu sinh của hắn lại xuất hiện.
"Nè? Hai người đang làm gì...?" Một giọng nói thanh thanh vang lên, có khó chịu, cũng không thiếu lo lắng.
Nhân cơ hội Vân Tuân Vũ buông lỏng, hắn liền một phát đẩy y ra, quay mặt đi. Ờ, phao cứu sinh nhưng không khí quẫn bách này...gây áp lực thật sự a...
"À, chuyện này..." Vân Ngạo Phong đưa tay sờ sờ một đầu tóc ướt nhẹp, chột dạ không biết nói gì.
Lúc này, Vô Ly liền đến cả người hắn ướt đẫm cũng chẳng quản, chạy qua bao hắn vào lòng. Vân Ngạo Phong ngơ ngác, hôm nay có phải là một ngày hoang đường hết sức không?
"Nhị ca, người đệ ướt..."
"Không quan hệ."
Ha, hắn... cạn lời. Thế này mà bảo không quan hệ? Không quan hệ cái mẹ nó, đây rõ ràng có quan hệ a.
"Nhị ca!" Hắn gào lên, trên mặt còn đâu hình hài xinh đẹp? Không biết từ bao giờ bộ mặt quỷ dữ đã bị lắp vào, dọa chết khiếp mấy người kia. Làm Vô Ly cũng giật mình buông hắn ra.
Liền đó, hắn chạy đi, từng bước hùng hùng hổ hổ, để lại vô số dấu chấm hỏi to đùng trên đầu bốn người sau lưng, hôm nay hắn thật sự quá khác lạ đi.
.
.
.
Thành Lĩnh Lạc, Trịnh gia...
"Gia chủ, huynh gọi ta đến đây là có chuyện gì?" Người vừa lên tiếng mặc trên người một bộ tử bào, hướng ánh mắt lên nhìn bóng lưng người đứng phía trước. Thái độ không có cung kính, không có kiêng nể, ngược lại có chút bạo ngược.
Người được gọi là gia chủ không lên tiếng, nhưng sau đó quay đầu lại, đáy mắt hàm chứa thật nhiều tạp chất, uy quyền hung ác. Khiến người khác không tự chủ mà chịu khuất phục, nhưng cứ cố tình tử bào trung niên kia lại không sợ, trên mặt bày ra một vẻ cợt nhả khinh thường.
"Trịnh Ý, đệ... còn hận ta đến vậy sao?" Thế nhưng giọng nói này thật sự không hợp với vẻ ngoài người kia chút nào, vừa ấm áp quan tâm lại bi thương mất mát. Nhưng cuối cùng cũng chẳng có ai biết hắn ta bi thương cái gì, mất mát cái gì.
"Ta đã nói rồi, ta không phải họ Trịnh, ta là họ Cơ, tên của ta là Cơ Ý, Trịnh gia chủ chớ nhầm lẫn!" Tử bào trung niên không kìm được mà phẫn nộ quát lớn.
Đúng vậy, người kia chính là Trịnh gia gia chủ - Trịnh Hoàn Kim, cũng chính là cha ruột của Trịnh Trúc.
Người đã chính tay giết cha đoạt vị, chính tay giết chết thê tử, chỉ vì nàng ta muốn ngăn cản hành động hoang đường ác độc của mình.
"Đệ...!" Trịnh gia chủ gầm lên, hắn ta bao lâu nay đối với đệ đệ rất tốt, tại sao người kia cứ không chấp nhận chứ?
"Sao vậy? Huynh lại muốn giết người sao? Dù gì thì số người chết dưới tay ngươi cũng không ít đâu nhỉ?" Cơ Ý nói, tính cách của gia chủ làm sao hắn không rõ chứ. Hở một chút là giết người, không thì đập phá...
***
Tác giả: Chương này bị con mèo nó ăn rồi, ha ha, nên hơi ít, bla, bla... *diễn thuyết với độc giả*.
Trịnh Hoàn Kim: Tại sao ta lại làm ra chuyện gan to tày trời như vậy? *Bất ngờ nhảy ra*.
Tác giả: Bởi vì ta không ưa ngươi *lườm*.
Trịnh Hoàn Kim: Ta không thể chấp nhận lý do này, cho dù ta chết cũng không muốn chấp nhận, ngươi phải thay đổi nhân sinh của ta.
Tác giả: Cho dù chết cũng không chấp nhận sao?
Trịnh Hoàn Kim: Đúng vậy a...
Tác giả: Vậy vài hôm nữa ta giúp ngươi bước vào vòng luân hồi, sau đó đầu thay chuyển thế, sống một cuộc sống thật hạnh phúc nha. Nhưng ngươi phải nhớ, sau này không được lặp sát vô tội nữa nha, bye bye, ta có việc, đi trước *chuồn lẹ*.
Trịnh Hoàn Kim: Ta còn chưa kịp nói gì mà... hu hu hu...
Danh sách chương