Dưới sảnh lầu rộng lớn...
Lúc đầu có ba chiếc bàn có người ngồi, hiện tại đã hợp nhất thành một cái, huyên náo tán gẫu.
Chẳng là, sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn xuất hiện, hai bàn kia thấy có chút cổ quái, thế là tiến lại, bắt chuyện hỏi rõ ngọn ngành, kết quả ngồi ì ra đấy không chịu đi.
Lúc này, tất cả không trừ ai gồm có mười hai người, chỉ có hai vị nữ tử, còn lại đều là nam tử trẻ tuổi, gương mặt sáng lạn, tinh khôi.
Nữ tử thứ nhất từ Nguyệt thành đến, gọi là Lộ Dao, mười sáu tuổi, tu vi Linh Giả cảnh sơ kỳ, thân thiện hòa đồng, khí chất hoà nhã, đáng yêu không sao tả xiết.
Nữ tử thứ hai quê ở Thu Yên thành, tên gọi Tạ Tinh, mười bảy tuổi, tu vi Linh Giả cảnh trung kỳ, tính cách phóng khoáng mạnh mẽ, dung nhan mỹ lệ, thỉnh thoảng phát tao, mắng người độc mồm độc miệng, thiên tài khẩu chiến.
Còn lại họ quen được năm người bằng hữu mới, nếu tính cả Lạc Nhạn thì miễn cưỡng là sáu người.
Lúc này, một nam tử hoàng y tuấn tú đang hớn hở vui tươi, trên tay động tác gắp thức ăn cũng không nỡ ngừng: "Ha ha, Tiểu Nhạn, trước nay đệ từng đắc tội với thành chủ ở đây sao?"
Người này vốn tên là Thiên Lãm Mục Sở, híp mắt cười tươi hướng Lạc Nhạn hỏi.
(Thiên Lãm là một gia tộc đặc thù, nữ liền là gia chủ, nam có thể tự do chạy nhảy vui đùa , nói chung gia tộc này trọng nữ khinh nam a).
Lạc Nhạn vừa nghe được từ Tiểu kia, phảng phất trong lời nói mang theo ý phát cáu: "Cái tên ham ăn nhà huynh, đã nói ta có tên có tuổi đàng hoàng, đừng có mở miệng là tiểu này tiểu nọ nữa. Nghe phát ghét!"
"Được rồi! Vậy muốn ta phải gọi đệ như thế nào đây?" Thiên Lãm Mục Sở ăn rồi lại ăn, rất kiên nhẫn đưa ra câu hỏi.
Lạc Nhạn vuốt cằm tỏ ra suy tư, trầm mặc hồi lâu: "Cứ gọi ta là Đại Nhạn hay A Nhạn gì đó cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói từ Tiểu trước mặt ta, cảm giác nó thật nhỏ bé a."
Tất cả mọi người: "......." Lý do quá vô lý, không có sức thuyết phục.
Nhưng sau đó, trong nháy mắt Lạc Nhạn liền đã đứng dậy, vươn tay vỗ bộp vài cái vào ngực, uy phong kiêu ngạo tuyên bố một sự thật.
"Hứ, đừng nhìn ta trong hình hài trẻ con. Chứ thực ra ta đã được mười bảy tuổi rồi đó nha."
Mọi người: ??? "Vậy tại sao ngươi lại không lớn lên?"
Nghe thế, Lạc Nhạn liền thở dài, ngồi bụp xuống ghế, rũ mi giải thích, bộ dạng nhìn thập phần ủy khuất đáng thương: "Aiz, năm đó ta ngu muội ham chơi, nghĩ Trú Nhan đan là kẹo viên, vì thế ta liền ăn, sau đó mới phát hiện kia một sai lầm đã được ta ứng tuyển a."
Không gian trở nên im ắng. Mọi người đồng dạng ngu ngơ chết lặng, sau đó...
"Ha ha ha ha..." Đồng loạt cười phá lên.
Lạc Nhạn trợn tròn mắt, bĩu môi, bày ra một bộ dạng không ai hiểu thấu nỗi lòng của ta, sau đó thức ăn trên bàn trong nháy mắt liền đã bị hắn trực thẳng tiến vào miệng.
Hai má bị nhét đầy thức ăn mà trở nên phúng phính, đôi mắt to tròn cũng hơi híp lại. Lạc Nhạn chống tay ngồi đấy, trong đầu không ngừng liên tưởng đến bộ dáng tuấn nhan mỹ lệ sau khi trưởng thành của mình. Đồng thời, miệng cũng có quy luật mà ngoàm ngoàm nhai, nuốt.
"Được rồi, đừng có cười nữa! Đại Nhạn, vậy ngươi nói lý do tại sao lại bị thành chủ cho người truy bắt?"
Nữ tử tên Lộ Dao, một thân y phục hồng nhạt nghiêng đầu, trên miệng câu lên một đường cong khó cưỡng. Thập phần khả ái, nghĩ nghĩ rồi gọi một tiếng Đại Nhạn, dù sao thì người ta cũng lớn tuổi hơn nàng, gọi A Nhạn không tiện lắm a.
Lộ Dao không nhắc thì thôi, đã nhắc lại khơi dậy sự phẫn nộ của Lạc Nhạn: "Hừ, Ta đâu có đắc tội với thành chủ. Ngay cả thành chủ ta còn không biết là ai a. Mà tự dưng lúc đó ta mở lòng từ bi, đi giúp một tên không nên giúp, để rồi bị tên lúc nãy vô duyên vô cớ truy đuổi đến tận đây. Rõ ràng ta làm việc tốt mà..."
Nghe đến đây, nam tử lục y tên là Dịch Lương liền nghi hoặc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ giấy, trong đó có hoạ hình một người và mấy dòng chữ, vươn tay đưa cho Lạc Nhạn: "Có phải... người ngươi giúp là người này hay không?"
Lạc Nhạn vừa nhìn là nhận ra, gật đầu. Ngay tức khắc, tất cả mọi người liền giương mắt chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy, hai mắt của hắn từ từ mở to, dùng hết tốc độ nhào nát tờ giấy trong tay, mặt nhăn mày nhó.
"Chết rồi! Không xong rồi... Ta sắp không xong rồi..." Lạc Nhạn kinh diễm lẩm bẩm.
Mọi người: "Cái gì không xong?"
Trừ Dịch Lương ra, ai cũng không tránh khỏi nghi hoặc.
"Là thế này..." Sau đó, Dịch Lương bắt đầu hăng say giải thích.
Hoá ra đối tượng được tiếp nhận lòng từ bi của Lạc Nhạn là tội phạm a. Không những thế, còn là đáng tội chết. Nhưng mà, thân nhân của người đó lại là đại ân nhân của Hoa Ngạn thành.
Vì vậy, liền tha cho hắn ta một mạng, nhưng là bị biến thành điên dại. Được thả ra ngoài đường, tự sinh tự diệt. Thành chủ thành Hoa Ngạn còn tự tay phát lệnh, gặp người đó thì không được giúp đỡ. Nếu làm trái, chính là đối nghịch với thành chủ. Mà cũng có nghĩa, Lạc Nhạn bây giờ là đồng phạm với người đó.
Lần này, Lạc Nhạn bị truy bắt, nói ra vốn là chuyện bình thường a.
"Phải làm sao đây? Thành chủ chắc chắn tu vi rất cao, nếu như ngày sau bắt được ta, hậu quả không dám nghĩ..., hoặc sinh hoặc tử, hoặc giết hoặc tha..."
Lạc Nhạn gào ầm lên, ôm đầu gục xuống bàn, khóc lóc thảm thiết.
"Ngươi cũng không cần lo như vậy, nghe nói Tô Lâu chủ ở đây, thành chủ cũng phải nể mặt vài phần a. Trước hết hãy trốn ở đây đã!" Tử y thiếu niên Tử Công Tử lại bắt đầu rót rượu gắp thịt, nhàn nhã ăn uống.
"Hu, ta muốn hình thái trưởng thành của ta cơ, như vậy sẽ chẳng còn ai nhận ra ta nữa!" Lạc Nhạn nước mắt rưng rưng, sắp trực chảy xuống.
Thấy vậy, Mộc Du Tử liền phán một câu, triệt để đánh vỡ ý tưởng của Lạc Nhạn.
"Với tính cách của ngươi, lại đáng yêu như vậy. Ta thấy ngươi vẫn là hợp với ngoại hình hiện tai hơn a!"
Lạc Nhạn trực tiếp nhận tội tử hình, không ai có thể giải Trú Nhan đan, huống chi, cũng không có cách giải. Phải chờ vài năm sau, dược tính của nó yếu hơn, mới có thể cưỡng cầu được.
"Đưa đây!" Lạc Nhạn cướp lấy vò rượu trong tay Tử Công Tử, uống như uống nước.
Trên bàn còn rất nhiều bình rượu chưa mở, dưới đất đã loang lổ vô số vò trống không.
Không khí phảng phất nồng nặc mùi rượu, ai cũng mặt đỏ tía tai.
Thảm nhất chính là Vân Tuân Vũ và Ý Hiên, sau khi nốc cạn ba ly, trực tiếp lăn đùng ra ngủ.
Mộc Du Tử thì chính là hảo tửu chi nhân, Vô Ly cũng là loại mà... uống ba vò mới say ấy.
Lúc đầu có ba chiếc bàn có người ngồi, hiện tại đã hợp nhất thành một cái, huyên náo tán gẫu.
Chẳng là, sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn xuất hiện, hai bàn kia thấy có chút cổ quái, thế là tiến lại, bắt chuyện hỏi rõ ngọn ngành, kết quả ngồi ì ra đấy không chịu đi.
Lúc này, tất cả không trừ ai gồm có mười hai người, chỉ có hai vị nữ tử, còn lại đều là nam tử trẻ tuổi, gương mặt sáng lạn, tinh khôi.
Nữ tử thứ nhất từ Nguyệt thành đến, gọi là Lộ Dao, mười sáu tuổi, tu vi Linh Giả cảnh sơ kỳ, thân thiện hòa đồng, khí chất hoà nhã, đáng yêu không sao tả xiết.
Nữ tử thứ hai quê ở Thu Yên thành, tên gọi Tạ Tinh, mười bảy tuổi, tu vi Linh Giả cảnh trung kỳ, tính cách phóng khoáng mạnh mẽ, dung nhan mỹ lệ, thỉnh thoảng phát tao, mắng người độc mồm độc miệng, thiên tài khẩu chiến.
Còn lại họ quen được năm người bằng hữu mới, nếu tính cả Lạc Nhạn thì miễn cưỡng là sáu người.
Lúc này, một nam tử hoàng y tuấn tú đang hớn hở vui tươi, trên tay động tác gắp thức ăn cũng không nỡ ngừng: "Ha ha, Tiểu Nhạn, trước nay đệ từng đắc tội với thành chủ ở đây sao?"
Người này vốn tên là Thiên Lãm Mục Sở, híp mắt cười tươi hướng Lạc Nhạn hỏi.
(Thiên Lãm là một gia tộc đặc thù, nữ liền là gia chủ, nam có thể tự do chạy nhảy vui đùa , nói chung gia tộc này trọng nữ khinh nam a).
Lạc Nhạn vừa nghe được từ Tiểu kia, phảng phất trong lời nói mang theo ý phát cáu: "Cái tên ham ăn nhà huynh, đã nói ta có tên có tuổi đàng hoàng, đừng có mở miệng là tiểu này tiểu nọ nữa. Nghe phát ghét!"
"Được rồi! Vậy muốn ta phải gọi đệ như thế nào đây?" Thiên Lãm Mục Sở ăn rồi lại ăn, rất kiên nhẫn đưa ra câu hỏi.
Lạc Nhạn vuốt cằm tỏ ra suy tư, trầm mặc hồi lâu: "Cứ gọi ta là Đại Nhạn hay A Nhạn gì đó cũng được, nhưng tuyệt đối không được nói từ Tiểu trước mặt ta, cảm giác nó thật nhỏ bé a."
Tất cả mọi người: "......." Lý do quá vô lý, không có sức thuyết phục.
Nhưng sau đó, trong nháy mắt Lạc Nhạn liền đã đứng dậy, vươn tay vỗ bộp vài cái vào ngực, uy phong kiêu ngạo tuyên bố một sự thật.
"Hứ, đừng nhìn ta trong hình hài trẻ con. Chứ thực ra ta đã được mười bảy tuổi rồi đó nha."
Mọi người: ??? "Vậy tại sao ngươi lại không lớn lên?"
Nghe thế, Lạc Nhạn liền thở dài, ngồi bụp xuống ghế, rũ mi giải thích, bộ dạng nhìn thập phần ủy khuất đáng thương: "Aiz, năm đó ta ngu muội ham chơi, nghĩ Trú Nhan đan là kẹo viên, vì thế ta liền ăn, sau đó mới phát hiện kia một sai lầm đã được ta ứng tuyển a."
Không gian trở nên im ắng. Mọi người đồng dạng ngu ngơ chết lặng, sau đó...
"Ha ha ha ha..." Đồng loạt cười phá lên.
Lạc Nhạn trợn tròn mắt, bĩu môi, bày ra một bộ dạng không ai hiểu thấu nỗi lòng của ta, sau đó thức ăn trên bàn trong nháy mắt liền đã bị hắn trực thẳng tiến vào miệng.
Hai má bị nhét đầy thức ăn mà trở nên phúng phính, đôi mắt to tròn cũng hơi híp lại. Lạc Nhạn chống tay ngồi đấy, trong đầu không ngừng liên tưởng đến bộ dáng tuấn nhan mỹ lệ sau khi trưởng thành của mình. Đồng thời, miệng cũng có quy luật mà ngoàm ngoàm nhai, nuốt.
"Được rồi, đừng có cười nữa! Đại Nhạn, vậy ngươi nói lý do tại sao lại bị thành chủ cho người truy bắt?"
Nữ tử tên Lộ Dao, một thân y phục hồng nhạt nghiêng đầu, trên miệng câu lên một đường cong khó cưỡng. Thập phần khả ái, nghĩ nghĩ rồi gọi một tiếng Đại Nhạn, dù sao thì người ta cũng lớn tuổi hơn nàng, gọi A Nhạn không tiện lắm a.
Lộ Dao không nhắc thì thôi, đã nhắc lại khơi dậy sự phẫn nộ của Lạc Nhạn: "Hừ, Ta đâu có đắc tội với thành chủ. Ngay cả thành chủ ta còn không biết là ai a. Mà tự dưng lúc đó ta mở lòng từ bi, đi giúp một tên không nên giúp, để rồi bị tên lúc nãy vô duyên vô cớ truy đuổi đến tận đây. Rõ ràng ta làm việc tốt mà..."
Nghe đến đây, nam tử lục y tên là Dịch Lương liền nghi hoặc lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một tờ giấy, trong đó có hoạ hình một người và mấy dòng chữ, vươn tay đưa cho Lạc Nhạn: "Có phải... người ngươi giúp là người này hay không?"
Lạc Nhạn vừa nhìn là nhận ra, gật đầu. Ngay tức khắc, tất cả mọi người liền giương mắt chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn. Chỉ thấy, hai mắt của hắn từ từ mở to, dùng hết tốc độ nhào nát tờ giấy trong tay, mặt nhăn mày nhó.
"Chết rồi! Không xong rồi... Ta sắp không xong rồi..." Lạc Nhạn kinh diễm lẩm bẩm.
Mọi người: "Cái gì không xong?"
Trừ Dịch Lương ra, ai cũng không tránh khỏi nghi hoặc.
"Là thế này..." Sau đó, Dịch Lương bắt đầu hăng say giải thích.
Hoá ra đối tượng được tiếp nhận lòng từ bi của Lạc Nhạn là tội phạm a. Không những thế, còn là đáng tội chết. Nhưng mà, thân nhân của người đó lại là đại ân nhân của Hoa Ngạn thành.
Vì vậy, liền tha cho hắn ta một mạng, nhưng là bị biến thành điên dại. Được thả ra ngoài đường, tự sinh tự diệt. Thành chủ thành Hoa Ngạn còn tự tay phát lệnh, gặp người đó thì không được giúp đỡ. Nếu làm trái, chính là đối nghịch với thành chủ. Mà cũng có nghĩa, Lạc Nhạn bây giờ là đồng phạm với người đó.
Lần này, Lạc Nhạn bị truy bắt, nói ra vốn là chuyện bình thường a.
"Phải làm sao đây? Thành chủ chắc chắn tu vi rất cao, nếu như ngày sau bắt được ta, hậu quả không dám nghĩ..., hoặc sinh hoặc tử, hoặc giết hoặc tha..."
Lạc Nhạn gào ầm lên, ôm đầu gục xuống bàn, khóc lóc thảm thiết.
"Ngươi cũng không cần lo như vậy, nghe nói Tô Lâu chủ ở đây, thành chủ cũng phải nể mặt vài phần a. Trước hết hãy trốn ở đây đã!" Tử y thiếu niên Tử Công Tử lại bắt đầu rót rượu gắp thịt, nhàn nhã ăn uống.
"Hu, ta muốn hình thái trưởng thành của ta cơ, như vậy sẽ chẳng còn ai nhận ra ta nữa!" Lạc Nhạn nước mắt rưng rưng, sắp trực chảy xuống.
Thấy vậy, Mộc Du Tử liền phán một câu, triệt để đánh vỡ ý tưởng của Lạc Nhạn.
"Với tính cách của ngươi, lại đáng yêu như vậy. Ta thấy ngươi vẫn là hợp với ngoại hình hiện tai hơn a!"
Lạc Nhạn trực tiếp nhận tội tử hình, không ai có thể giải Trú Nhan đan, huống chi, cũng không có cách giải. Phải chờ vài năm sau, dược tính của nó yếu hơn, mới có thể cưỡng cầu được.
"Đưa đây!" Lạc Nhạn cướp lấy vò rượu trong tay Tử Công Tử, uống như uống nước.
Trên bàn còn rất nhiều bình rượu chưa mở, dưới đất đã loang lổ vô số vò trống không.
Không khí phảng phất nồng nặc mùi rượu, ai cũng mặt đỏ tía tai.
Thảm nhất chính là Vân Tuân Vũ và Ý Hiên, sau khi nốc cạn ba ly, trực tiếp lăn đùng ra ngủ.
Mộc Du Tử thì chính là hảo tửu chi nhân, Vô Ly cũng là loại mà... uống ba vò mới say ấy.
Danh sách chương