Sáng sớm...

Minh Dương Lâu.....

"Phụt... Ha ha ha ha..."

Mấy người kia vừa bước xuống lầu, Mạnh Dao (tiểu nhị) liền không chút khách khí ôm bụng cười to. Chỉ thiếu điều phá tung đỉnh Minh Dương Lâu nữa thôi.

Bây giờ là buổi sáng, thế nhưng ở lầu một vẫn có không ít người ngồi dùng bữa, uống rượu, hàn huyên với nhau.

Nghe tiếng Mạnh Dao cười, liền cũng ngoáy đầu nhìn lại, sau đó...


"Ha ha ha..." So với lúc nãy còn muốn long trời lở đất hơn. Thậm chí, có người đang ăn cơm, uống trà, uống rượu gì đó, đều trực tiếp phun thẳng lên mặt người ngồi đối diện.

Thế mà... người bị phun trúng vẫn còn cười được, hoặc nói là... phảng phất sắp nở hoa a.

Mấy người Vân Tuân Vũ quay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta ngắm ngươi, trầm luân một hồi, kết quả là...

"Ha ha ha..."

Trừ Vân Ngạo Phong, Lộ Dao khả ái và Tạ Tinh thiên tài khẩu chiến ra, trên mặt mấy người còn lại đều... có hoạ đủ loại hình, giống như... của Vô Ly là hình một con bò tót. Tuy chẳng ai hiểu được đó là loài sinh vật gì, nhưng nhìn thật sự rất mắc cười.

Trên mặt Mộc Du Tử là một bầu trời đêm đầy sao, ách, không biết có đúng hay không, nói chung là một mảnh màu đen, có hoạ vài chấm nhỏ bạch ngân.

Mấy người còn lại... cũng tương tự như vậy! Đều có vật thuộc về riêng họ.

Chuyện tối qua, họ hoàn toàn quên mất tong, chỉ nhớ là cùng nhau uống rượu hàn huyên, cuối cùng cũng không biết tại sao lại về được phòng.

Tạ Tinh chống hông cười như phát khùng, Lộ Dao thường ngày hoạt bát dễ thương, bây giờ cũng che miệng cười không ngưng.

Trên mặt hai vị nữ tử này không biến dị thì rất ư là bình thường, nhưng trên mặt Vân Ngạo Phong,... một nét vẽ cũng không có, rất đáng nghi.

Vì vậy, hắn nhận ngay mười cặp mắt dao găm, kém chút cắt luôn hắn thành hai nửa.

"Hờ hờ...! Nhìn... nhìn ta làm gì nha?!" Vân Ngạo Phong cười, một nụ cười vô (số) tội, khiến người ta liếc một cái liền nhận ra, đây chính xác là hung thủ gây ra vụ thảm án mất mặt này.

"Huynh đệ! Ngươi ra tay... tàn nhẫn quá rồi." Tử Công Tử ra vẻ hung dữ, khởi động xương khớp trên người, phát ra tiếng rắc rắc, nghe thật có chút... êm tai.


Tiếp theo là một màn rượt đuổi vô cùng kinh điển.

Vân Ngạo Phong chạy lên lầu, Tử Công Tử liền đuổi lên lầu. Vân Ngạo Phong chạy xuống dưới, Tử Công Tử liền đuổi xuống dưới.

Nhìn họ chơi vui đến nỗi, những người khác đều có kích động muốn chơi chung.

"Aaa, huynh đệ, ngươi không có bằng chứng, ôi, đừng đuổi nữa, ta muốn kiện ngươi ra tòa..." Vân Ngạo Phong vừa chạy vừa gào thét thảm thiết, nhưng câu cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng, mọi người đều nhíu mày nghi hoặc.

Có người hỏi: "Cái gì mà... kiện ra tòa? Tòa là cái gì a?"

"Chúng ta cũng không biết a, nhưng nhìn vị công tử đó thật anh tuấn bức người, ước gì..." Một tên khác bắt đầu chứng bệnh ảo tưởng sức mạnh, giai đoạn cuối, không có thuốc cứu chữa!

Sau đó, nhìn thấy ánh mắt mưa bom bão đạn của Vân Tuân Vũ, liền lập tức im bặt.

Nhưng trong lòng lại càng là không gian hường phấn bao trùm, âm thầm vọng tưởng: "Ôi, ánh mắt đó, vừa nhìn đã biết là đang ghen rồi. Nhưng mà... nếu bỏ lớp đen đen như đít nồi kia ra, thì sẽ là một khuôn mặt anh tuấn đến nhường nào đây? Ôi, ngươi cũng không có phúc hưởng, bớt bớt cái tính mê trai lại đi! Nhưng mà... nhìn vào đúng là soái khí bức người a."

Âm thanh trong lòng người này càng lúc càng phấn khích, nếu để Vân Tuân Vũ biết được ý nghĩ đó, chắc chắn tên đó không nghi ngờ gì lập tức chết ngay tại chỗ a.

"Nè, đó là... bạn lữ của ngươi ấy hả?" Dịch Lương giơ tay chỉ chỉ Vân Ngạo Phong: "Xuống tay cũng ác quá rồi đấy nhá!"

Câu này vừa được ra đời, vô số ánh mắt đều hướng về Vân Tuân Vũ, có người đang ăn còn dừng lại để hóng chuyện. Đặc biệt là Lộ Dao và Tạ Tinh, mắt sáng hơn sao trời. Một mặt chờ mong nhìn y, nhưng... phát ngôn sau đó của y, lại khiến vẻ mặt hạnh phúc của hai nàng tan vỡ, rơi rụng trên mặt đất.

"... Đó là... đệ đệ!" Thanh âm có chút chần chừ. Sau khi nghe được Vân Tuân Vũ nói như vậy, rốt cuộc, trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của Vô Ly cũng yên bình lại.

Vô Ly trong lòng đã tính sẵn kế hoạch, nếu Vân Tuân Vũ dám nói ra lời nào khác với lúc nãy, hắn thề, không đập chết tên này, hắn liền sống không yên ổn.


Vô Ly tằng hắng một tiếng, sau đó liền co dò chạy lên phòng, tẩy rửa mặt mũi. Cái này... kỳ thực hắn không trách Vân Ngạo Phong a, chỉ là, có chút ý vị muốn trêu chọc người kia thôi.

Nào ngờ, bị tên Tử Công Tử kia cướp mất mối làm ăn. Nhưng thôi kệ, thời gian vẫn còn dài a.

"A, ngươi với hắn một chút cũng không giống! Mà khuôn mặt của ta... không biết có bị hắn làm cho mòn da mòn thịt hay không nữa, aiz, khuôn mặt xinh đẹp tội nghiệp này!" Thiên Lãm Mục Sở lấy tay bao kín mặt, nước mắt trực tràn tiếc nuối.

Mộc Du Tử với Ý Hiên đồng loạt giật mạnh khóe miệng.

"Nam nhân các người mau đi rửa sạch mặt mũi cho ta, một lát nữa ta không muốn ngồi ăn cùng mấy cái đít nồi đâu. Còn nữa, rửa không sạch thì đừng hòng có cơm ăn!" Tạ Tinh không chút lưu tình quát lớn.

Sau đó, quay sang những người đang ngồi xem diễn trực tiếp kia, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ: "Hi hi hi, các vị cứ làm việc của mình, cứ ăn thoải mái, không cần để ý đến bên này!"

Lộ Dao giơ lên một ngón tay cái!

Mấy tên nam tử hán kia thật sự sợ hai nàng rồi. Ta kéo ngươi, ngươi giục ta, vội vã đi tẩy sạch mặt.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện