Hai ngày sau, đám người Vân Ngạo Phong lập tức xuất phát, hướng về phía Yêu Thú xâm lâm mà đi.

Tổng cộng số người đi gồm có hắn, Vân Tuân Vũ, Vô Ly, Ý Hiên, Mộc Du Tử và một người được coi như cao thủ của Vân gia, tên là Trịnh Trúc, tu vi Linh Vương cảnh sơ kỳ.

Hắn không nghĩ bản thân sẽ xuyên không đến dị thế giới này, bây giờ nghĩ lại, ở kiếp trước hắn cũng không có cái gì tốt đẹp, còn là một đứa trẻ mồ côi. Có lẽ, hắn đi đến đây là trùng hợp, nhưng mọi người ở đây đều rất tốt với hắn, vậy thì hắn đành phải phóng lao thì theo lao thôi, huống chi cũng không có tổn thất gì.

Ngồi trong xe ngựa, Vân Ngạo Phong ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, xa hoa cổ phong, vô cùng đẹp mắt, không hề mang đến cho người nhìn cảm giác chán nản, cũng không như thời hiện đại, xe cộ đông đúc, khói bụi mù mịt, không khí ở đây rất trong lành.

Lúc còn ở Vân gia, Vân Ngạo Phong sau khi thân thể khỏe lại liền chạy khắp nơi ngắm phong cảnh, tham quan ngang dọc địa bàn của Vân gia một phen. Cũng đồng thời nghe hệ thống kể về quá khứ của nguyên chủ.


Nói về dung mạo của hắn thì... so với Mộc Du Tử còn muốn giống nữ nhân hơn, kỳ thực thì ban đầu hắn thật sự không muốn tiếp nhận điều này, nhớ lại lúc trước tại sao hắn lại có quyền đi đánh giá người khác, trong khi bản thân mình như thế nào còn chưa rõ...chứ!

...

Ở Vân gia, chỗ hắn ở gọi là Hàn Trúc Viện, xung quanh được bao bọc bởi những cây trúc xanh mơn mởn. Cảnh tượng như vậy lại khiến hắn càng thêm thích thú, yên tĩnh lạ thường, mỗi ngày chỉ nghe tiếng gió thổi lá trúc bay xào xạc.

Thế nhưng, ngay cả Vân Tuân Vũ và Vô Ly đều ở chung trong Hàn Trúc Viện, còn có hai thị vệ là Ý Hiên và Mộc Du Tử cũng vậy. Ở chung lâu cũng thân thiết hơn, không có phân biệt quan hệ chủ tớ, bọn họ đã sớm coi nhau như huynh đệ ruột thịt. Lúc nhỏ, năm người này cũng là chơi với nhau mà lớn lên, nên ở chung một khu biệt viện tất nhiên là chuyện bình thường.

Bởi vì mỗi người họ đều thích yên tĩnh, nên đám người hầu người giúp việc gì gì đó đều bị đuổi hết đi. Nấu ăn, giặt giũ là do Ý Hiên và Mộc Du Tử phụ trách, còn quét dọn thì mọi người cùng nhau làm.

Tuy nói yên tĩnh, nhưng cũng không phải yên tĩnh, hai người Vô Ly và Mộc Du Tử ngày nào cũng cãi nhau, không cãi thì không sống nổi.

Lấy một ví dụ điển hình như, Vân Ngạo Phong bị trợt khớp, Vô Ly tới dìu hắn, Mộc Du Tử liền nheo nheo cái mặt, nói mấy lời đại loại như hai người các huynh đừng có buồn nôn như vậy được không? Thế là bọn họ liền nhào vô khẩu chiến với nhau. Còn có Ý Hiên mặt liệt chỉ đứng ở một bên xem, nhưng không hiểu sao bọn hắn chọc ngoáy cái gì, mà Vân Tuân Vũ lúc nào cũng bày ra vẻ mặt đen thui thùi lùi, hầm hầm dọa người ta.

Người nào vừa gặp y đầu tiên, không sợ mới là lạ.

Đi Yêu Thú xâm lâm phải cần thời gian bốn ngày hoặc đi nhanh thì là ba ngày đường. Tính đến hôm nay, bọn người Vân Ngạo Phong cũng đã đi được gần hai ngày rồi, bây giờ mặt trời đã ngả dần về phía tây, họ cũng nên tìm nơi nghỉ chân rồi.

Gần hai ngày đường, họ cũng đã vượt hơn phân nửa trạng đường, có lẽ tới tối ngày mai là có thể tiến đến Yêu Thú xâm lâm.

Trong sáu người, người đánh xe là Trịnh Trúc, hắn ta dừng xe lại ở bên đường đất. Lúc trưa họ vừa đi qua một tòa trấn nhỏ, nên bây giờ không có chỗ nghỉ chân tốt. Phía trước phía sau cũng không hề có thôn dân, thôn làng gì hết.


Nhìn lên bầu trời đêm lấp lánh ánh sao, không có khả năng có thể đổ mưa. Họ liền quét sạch lá cây dưới đất, sau đó nhóm lửa lên, lấy lương khô và nước ra ngồi gặm cắn.

Vân Ngạo Phong trên tay cầm lương khô, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đống lửa đỏ mà lâm vào trầm tư, Vân Tuân Vũ thấy vậy vươn tay lấy nước đưa cho hắn, cũng chỉ ngắn gọn nói: "Uống nước đi!"

Hắn nhận lấy nước uống một ngụm, vẫn không hề lên tiếng.

Không gian xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ nghe tiếng cành cây khô bị lửa thiêu kêu tách tách, từng đợt gió thổi qua lạnh sống lưng.

Bình thường hai người Vô Ly với Mộc Du Tử nói chuyện không ngừng nghỉ, hôm nay không biết bị làm sao mà chẳng phát ra một tiếng động.

Vân Ngạo Phong ngẩng đầu lên nhìn, ể, năm người, Mộc Du Tử chạy đi đâu mất tiêu rồi?

Hắn nhìn xung quanh chỗ nào cũng không thấy bóng dáng của Mộc Du Tử, chẳng trách Vô Ly im hề hề như vậy, hắn hỏi: "Này, Mộc tiểu tử đi đâu rồi?"

"Đi cho ngựa ăn!"

"À,....hử!" Tiếng nói phát ra từ sau lưng. Vân Ngạo Phong quay đầu nhìn lại, nhất thời nhảy dựng: "Oái, ngươi là tên nào vậy?!"

Động tĩnh lớn như vậy, không mang đến sự chú ý cũng không được.

Tên kia xoa xoa cằm, lẩm bẩm: "Lý nào lại thế?"


"Nè, nói ngươi đó, ngươi là ai hả?" Vô Ly nói: "Ngươi bị khùng hả?"

"Khùng cái đầu ngươi ấy, ngay cả bổn công tử ta đây mà các ngươi cũng không nhận ra, đúng là tầm hiểu biết hạn hẹp quá!"

"Tiểu huynh đệ, ngươi tên gì?"

"Được rồi, không lòng vòng nữa..." Đưa tay định khoác vai Vân Tuân Vũ, nhưng vồ hụt, suýt ngã: "Ui da..., ngươi!"

Y không lên tiếng, mọi người đồng loạt cười ầm lên.

Bầu trời cũng theo tiếng cười mà dần dần trở nên tối mịt, tiếng gió thổi khẽ lướt qua, khiến người ta lạnh sống lưng...






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện