Trong phút chốc, cây thương mục trên tay Lý Lam liền giống như... lột xác trong nháy mắt?!!!

Đại loại là nó không còn hình dạng ban đầu nữa, mà đã biến thành một thanh bội kiếm tinh xảo, oán khí quấn quanh.

Trên thân kiếm toả ra từng tầng hàn khí bén nhọn, khiến người nhìn vào liền cảm thấy ớn lạnh sau gáy.

Chuôi cầm được luyện chế theo cách đặc biệt, nó có hai mặt, một mặt phẳng, một mặt sắc bén. Nhìn kỹ, có thể thấy rõ ràng thanh bội kiếm này chỉ là một nửa.

Trên trời vẫn trong xanh, vẫn gió mát nắng ấm như vậy. Chỉ là, quang cảnh đẹp đẽ này lại bị phá hủy bởi một ấn ký màu đỏ quỷ dị.

"Ha ha ha ha..." Bỗng nhiên Lý Lam cất tiếng cười, chất giọng biến đổi, trở nên lạnh lẽo, ác sát hơn bao giờ hết.

Ngay cả Tiểu Cửu cũng ngẩn người nhìn đạo ấn ký trên trời cao, thần sắc càng lúc càng tệ, biểu tình hơi chút hoang mang, đôi mắt trống vắng.

"Đừng..." Tiểu Cửu vô thức thoát ra một chữ đừng. Dường như đằng sau còn có lời chưa nói hết, nhưng cứ cố tình nghẹn trong cổ họng, khuôn miệng che trong lớp lụa đỏ khép mở mấy lần cũng không phát ra tiếng.


"Tiểu Phong..." Vân Tuân Vũ vạn vạn lo lắng cho Vân Ngạo Phong, bất giác kêu lên một tiếng.

Kết giới do Tiểu Cửu tạo ra đã sớm vỡ vụn, cả thân thể của Vân Ngạo Phong được một vòng huyết sắc quang mang bao trùm, lơ lửng giữa không trung.

Hắn đã sớm mất đi ý thức, hai mắt nhắm nghiền, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn không tự chủ được mà co chặt.

Sau một hồi thất thần, Tiểu Cửu rốt cuộc cũng thức tỉnh bản thân.

Đây chắc chắn chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi! Chắc chắn là vậy!

Cố gắng rời đi sự tập trung, ấn ký trên bầu trời đã càng lúc càng đậm, gần như nhiễm đỏ cả một vùng.

Lúc này, Tương Ái Tương Sát đã nhiều ngày không lên sàn bỗng nhiên xuất hiện, ngửa cổ gào rú:

[Phát hiện nguy hiểm! Phát hiện nguy hiểm! Ký chủ thỉnh tỉnh lại. Một luồng sức mạnh đang không ngừng xâm chiếm linh hồn của ký chủ, mức độ tiêu cực đang tăng tiến. Một khi rơi vào hôn mê, cũng đồng nghĩa với việc - chết! Ký chủ người đừng khuất phục, nếu ký chủ buông xuôi, cả người và những người xung quanh lẫn hệ thống đều sẽ rơi vào kết cục bi thảm, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu thoát! Tình thế đã ngày càng nghiêm trọng! Thỉnh ký chủ mau tỉnh lại... mau tỉnh lại...]

Tiếp theo là một hồi báo động, tựa như có vô số xe cảnh sát đang bấm còi không ngừng.

Vân Ngạo Phong vốn dĩ đã thần trí mê mang, chìm vào yên lặng. Bỗng nhiên, có một giọng nói vô cảm mà gấp gáp trịnh trọng truyền đến, sau đó là một thứ âm thanh chói tai giống như còi báo động vang lên, thứ âm thanh đó đang không ngừng đánh thẳng vào đại não của Vân Ngạo Phong.

Làm cả đầu hắn đau như búa bổ, bên tai mơ hồ truyền đến từng tiếng đinh đinh nhức óc, không muốn thức tỉnh cũng không được.

Nhưng, tựa hồ rèm mi đã buông xuống vừa rung động, lại trở nên run rẩy. Trong đầu Vân Ngạo Phong, xuất hiện rất nhiều hình ảnh, vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Cứ giống như một đoạn ký ức rời rạc kéo đến, từng mảnh từng mảnh, không thể phân biệt trước sau. Vân Ngạo Phong chỉ biết, đầu hắn... dường như sắp bị bổ đôi.

Đau quá...

Ai đó làm ơn kéo hắn ra khỏi mớ hỗn độn này đi...

Bất tri bất giác, trong cuống họng Vân Ngạo Phong thoát ra từng tiếng rên rỉ, gào thét. Hắn giống như bị rơi vào đầm lầy, càng giãy dụa, lại càng lún sâu.

Thống khổ tột cùng.


Vân Tuân Vũ lẫn Tiểu Cửu lộ ra lo lắng, nhưng họ đều bất lực.

Họ trơ mắt nhìn người mình đặt tâm tư đau đớn, họ chỉ có thể... trơ mắt nhìn...

Không...!

Người vốn dĩ đắc ý, Lý Lam vừa cam phẫn vừa thỏa mãn, liếc mắt nhìn hai người đã bị kinh chấn đến thất hồn lạc phách.

Cười thầm trong bụng, thanh bội kiếm không hoàn chỉnh trên tay khẽ đảo một vòng. Cả người Lý Lam cũng nâng lên, ngang ngang với Vân Ngạo Phong.

Bội kiếm bay vào khoảng không giữa hai người, ở giữa ấn ký.

"Tiểu Phong! Đừng làm hại đến đệ ấy!" Vân Tuân Vũ rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng muốn ngăn cản.

Y bất chấp mọi thứ, trong đầu chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận. Cả người y nâng lên, dứt khoát muốn lao vào ngăn cách.

Tiểu Cửu bằng dư quang khóe mắt thấy được hành động của Vân Tuân Vũ, thần trí thanh tỉnh, trong đầu mặc dù cực điểm bất an lo sợ, nhưng là vẫn âm thầm kinh hô. Cả người Tiểu Cửu cũng phóng qua!

Pháp lực y thâm hậu hơn Vân Tuân Vũ, tuy có điều e ngại đối với trận pháp trước mắt, nhưng vì cứu chủ nhân, cho dù có chết, y cũng cam lòng.

Lý Lam lặng lẽ khinh bỉ, nội tâm xuất ra hai chữ: Ngu dốt!

Vân Ngạo Phong cảm giác như có thứ gì đó đang dần buông lơi. Đau, cả thân thể hắn, không có chỗ nào không đau. Đau tận xương tủy, tim gan, đau thấu linh hồn.

Khóe miệng trào ra máu tươi, hắn lại không hề phát giác.

Bỗng nhiên, Vân Ngạo Phong mở to đôi mắt, đôi đồng tử lấp ló tơ máu, trên trán ẩn ẩn gân xanh nổi lên. Trong đôi mắt kia thật xa lạ, vô cảm, vô tình. Thứ còn lại, chỉ có điên cuồng, tàn nhẫn và thù hận.

Ngay tức khắc, Lý Lam liền nhận ra dị thường. Động tác trên tay lặp lại mấy lần, chỉ tiếc là vô dụng.

"Sao có thể?!" Thầm kinh hãi, khóe môi nàng lộ ra run rẩy.


Thử kết ấn lần nữa, nhưng giống như bị thứ gì đó ngăn chặn. Không thể thực hiện pháp ấn.

Tiểu Cửu và Vân Tuân Vũ cố gắng kiềm trụ Lý Lam, hiện tại cũng phát hiện dị thường.

Thời điểm họ vừa phát giác, liền bị một lực đẩy chấn ngã. Cả ba người đều tiếp đất, ai cũng nhận thương tích, trong khoang miệng nóng ấm tanh nồng, hé môi để máu tươi trào ra, nhiễm đỏ một mảng lớn dưới đất.

Thanh bội kiếm kia vẫn lơ lửng trên không trung, hướng một bên mà bay đi.

Nó đâm vào thân thể của Vân Ngạo Phong, mũi kiếm bén nhọn không chút nhân từ.

Vốn tưởng hắn sẽ kêu gào, nhưng không, trong họng hắn phát ra một tràng cười thỏa mãn. Bội kiếm kia hóa ra không có ác ý, mà nó giống như... bị người trói buộc, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, từng chút một hoà nhập vào linh hồn của hắn...

Hòa hợp với một nửa còn lại!

"Không! Đó là kiếm của ta!" Lý Lam kêu lên, kinh diễm.

Đây chính là, trộm gà không thành còn mất một nắm thóc.

"Đó không phải là... Tiểu Phong." Vân Tuân Vũ nghẹn ngào lẩm bẩm.

"Chủ nhân!" Tiểu Cửu thì thào ứ đọng.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện