Khai Tri chung quy vẫn còn day dứt, chỉ là, nghe Đàm Quân Thư nói quả thực có lý.
Lại nói, Khai Tri ở đây xác thực là kì đà cản mũi, người ta đang ân ái thân mật thế kia, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là mất tong phép lịch sự. Không nên lưu lại lâu là tốt nhất, một cách xử lý, vẹn cả đôi đường.
Huống hồ, Khai Tri cũng không muốn ăn cẩu lương, thế rồi nàng thân bất do kỷ, đành phải nói: "Vậy được thôi, ta đây không quản. Muốn xử trí thế nào thì tùy các đệ, nhưng ta nói trước một điều, nếu như sư phụ có trách phạt cũng đừng lôi ta vào a."
Phương Dược Nghi làm như không quan trọng, giả vờ lơ đãng nói: "Đại tỷ thật không có nghĩa khí!"
Giọng nói có chút mơ hồ, Phương Dược Nghi lại cố ý nói không to không nhỏ, vừa vặn đủ để những người trong phòng nghe thấy.
Mà Khai Tri vốn dĩ đã bước một chân qua cửa, bỗng nhiên rụt lại, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu sư đệ Phương Dược Nghi, tức giận đến run người. Nói thế nào người ta cũng là một nữ tử yếu đuối mỏng manh dễ vỡ, sao có thể dùng từ ngữ như vậy để miêu tả?
Tuy là sinh khí, nhưng rốt cuộc Khai Tri vẫn đè xuống cỗ lửa giận. Trên khuôn miệng chúm chím hồng hào phảng phất một nụ cười thật tươi, tựa hồ sắp nở hoa.
Nhưng nụ cười này lại khiến cho ba người nào đó lạnh sống lưng, lông tơ toàn thân đều bị dựng ngược.
"Quân tử nghĩa chính liêm từ, ha ha ha ha..." Khai Tri ngụ ý nói một câu, ý tứ trong đó rất rõ ràng. Nói xong trực tiếp sảy bước ra ngoài, để lại một tiếng cười vang vảng, mang theo chút ít trào phúng cùng châm biếm nho nhỏ.
Mạc Thủy và Phương Dược Nghi ngưng lại động tác, yết hầu dịch chuyển, đồng loạt nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ẩn ý trong câu nói kia cho dù là một tên thiểu năng cũng biết a!
Mạc Thủy ngay lập tức chạy đi đóng cửa. Đàm Quân Thư tuy nói là có một chút e ngại đối với những câu từ độc miệng của Khai Tri, nhưng là nghe riết cũng thành quen, bây giờ rất nhanh liền đã bình phục tinh thần.
"Tứ đệ, cởi!"
Đàm Quân Thư mười phần thản nhiên, thư giãn, phất tay ra hiệu cho Phương Dược Nghi đang thơ thẩn ở phía sau.
"Hả?" Linh hồn của Phương Dược Nghi bị y ngắn gọn gọi về, ban đầu còn có chút ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại, à một tiếng.
Phương Dược Nghi một bộ dạng ta không sao cả, chậm rãi tiến về phía giường ngủ.
Mà cởi được nhắc đến ở đây, là cởi trói.
Đúng! Chính là cởi trói.
Trên thân thể tân đệ tử mới tới kia, vẫn còn bị siết chặt bởi một sợi Khốn Tiên Tác a. Tuy là không biết vì sao người này lại bị trói, nhưng nhìn dáng dấp thon thả đoan chính của hắn, Đàm Quân Thư vẫn là mềm lòng.
Trong Thanh Nguyệt phong bình thường tĩnh lặng, không một bóng người. Hiếm khi sư phụ lại dẫn về một đồ đệ mới, tất nhiên phải hảo hảo chiếu cố một chút a.
Phương Dược Nghi chậm rãi đến bên giường gỗ, vươn tay bắt đầu tháo gỡ từng nút thắt.
Động tác chậm như rùa bò, Mạc Thủy và Đàm Quân Thư nhìn đến ngứa ngáy, khó cầm lòng mà thúc giục.
Rốt cuộc, Phương Dược Nghi sau một khắc đã cởi ra Khốn Tiên Tác.
Vừa nhìn lướt qua, khuôn mặt của Vân Ngạo Phong vẫn bị tầng tầng lớp lớp tóc đen che mất, nhìn không rõ. Nhưng lại để lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn, trên đó còn dính một chút máu khô.
Phương Dược Nghi khẽ cau mày, cẩn thận lấy tay vén tóc người trên giường lên. Vừa nhìn thấy dung mạo của người này, khiến hắn kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng đã dâng lên một trận cảm thán.
Nhưng chung quy, Phương Dược Nghi lại cảm thấy Thư Thư của hắn vẫn là đẹp nhất.
Nhìn thấy ánh mắt và hành động kỳ quặc của tứ đệ, Mạc Thủy nghi hoặc quan sát, vừa đấm vai cho Đàm Quân Thư, trên miệng vừa hỏi: "Có chuyện gì, sao lại ngây người vậy?"
Đàm Quân Thư đang hưởng thụ sự ôn nhu của Mạc Thủy, nghe hắn nói liền mở mắt ra, không khỏi tò mò nheo mắt lại.
"Hai huynh đến xem." Phương Dược Nghi nói.
Mạc Thủy và Đàm Quân Thư đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi thấy rõ ràng khuôn mặt của thiếu niên kia, Đàm Quân Thư tặc lưỡi, Mạc Thủy ngó lơ.
Thiếu niên này quả thực so với một vưu vật trên thế gian không sai biệt lắm. Gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ như tuyết, tinh thuần như ngọc. Cái trán nhu hòa, đôi mày liễu sắc bén, rèm mi dài cong vút, đều đặn. Đặc biệt là chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi hồng phấn căng mọng, nhìn vào thập phần làm say lòng người.
Ngũ quan đẹp đẽ, thư hùng mạc biện, sáng như trăng trong mây, dùng câu này cũng không quá.
"Đây là... nam nhân, hay là nữ nhân?" Phương Dược Nghi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đàm Quân Thư, giống như đang... so sánh.
Mạc Thủy khoanh tay đứng thẳng, một chút cũng không rung động, hắn nói: "Là nam hay là nữ, kiểm tra liền biết!"
Nói xong, móng vuốt đã muốn đụng vào thiếu niên trên giường. Ngay lập tức bị Đàm Quân Thư ngăn lại: "Ngươi làm gì, giở trò biến thái à? Nếu như người ta thật sự là nữ nhân, biết được hành động mờ ám của ngươi, chẳng phải..."
"Ta sẽ không, trong tâm ta chỉ có Thư Thư!" Mạc Thủy trực tiếp cắt lời.
Đàm Quân Thư khóe miệng co giật, đầu óc của tên này.... chuyện gì cũng có thể xuyên tạc a.
Y bất lực, đưa tay cốc vào cái trán bóng loáng của Mạc Thủy: "Trong đầu ngươi rốt cuộc có phải chứa bã đậu không?"
Mạc Thủy làm mặt đáng yêu, ngữ điệu vô tội nói: "Trong đầu ta chứa Thư Thư!"
Đàm Quân Thư ra dấu ô kê, trực tiếp coi hắn là không khí.
Lại nói, Khai Tri ở đây xác thực là kì đà cản mũi, người ta đang ân ái thân mật thế kia, nghĩ đi nghĩ lại vẫn là mất tong phép lịch sự. Không nên lưu lại lâu là tốt nhất, một cách xử lý, vẹn cả đôi đường.
Huống hồ, Khai Tri cũng không muốn ăn cẩu lương, thế rồi nàng thân bất do kỷ, đành phải nói: "Vậy được thôi, ta đây không quản. Muốn xử trí thế nào thì tùy các đệ, nhưng ta nói trước một điều, nếu như sư phụ có trách phạt cũng đừng lôi ta vào a."
Phương Dược Nghi làm như không quan trọng, giả vờ lơ đãng nói: "Đại tỷ thật không có nghĩa khí!"
Giọng nói có chút mơ hồ, Phương Dược Nghi lại cố ý nói không to không nhỏ, vừa vặn đủ để những người trong phòng nghe thấy.
Mà Khai Tri vốn dĩ đã bước một chân qua cửa, bỗng nhiên rụt lại, quay đầu trừng mắt nhìn tiểu sư đệ Phương Dược Nghi, tức giận đến run người. Nói thế nào người ta cũng là một nữ tử yếu đuối mỏng manh dễ vỡ, sao có thể dùng từ ngữ như vậy để miêu tả?
Tuy là sinh khí, nhưng rốt cuộc Khai Tri vẫn đè xuống cỗ lửa giận. Trên khuôn miệng chúm chím hồng hào phảng phất một nụ cười thật tươi, tựa hồ sắp nở hoa.
Nhưng nụ cười này lại khiến cho ba người nào đó lạnh sống lưng, lông tơ toàn thân đều bị dựng ngược.
"Quân tử nghĩa chính liêm từ, ha ha ha ha..." Khai Tri ngụ ý nói một câu, ý tứ trong đó rất rõ ràng. Nói xong trực tiếp sảy bước ra ngoài, để lại một tiếng cười vang vảng, mang theo chút ít trào phúng cùng châm biếm nho nhỏ.
Mạc Thủy và Phương Dược Nghi ngưng lại động tác, yết hầu dịch chuyển, đồng loạt nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Ẩn ý trong câu nói kia cho dù là một tên thiểu năng cũng biết a!
Mạc Thủy ngay lập tức chạy đi đóng cửa. Đàm Quân Thư tuy nói là có một chút e ngại đối với những câu từ độc miệng của Khai Tri, nhưng là nghe riết cũng thành quen, bây giờ rất nhanh liền đã bình phục tinh thần.
"Tứ đệ, cởi!"
Đàm Quân Thư mười phần thản nhiên, thư giãn, phất tay ra hiệu cho Phương Dược Nghi đang thơ thẩn ở phía sau.
"Hả?" Linh hồn của Phương Dược Nghi bị y ngắn gọn gọi về, ban đầu còn có chút ngơ ngác, sau đó mới phản ứng lại, à một tiếng.
Phương Dược Nghi một bộ dạng ta không sao cả, chậm rãi tiến về phía giường ngủ.
Mà cởi được nhắc đến ở đây, là cởi trói.
Đúng! Chính là cởi trói.
Trên thân thể tân đệ tử mới tới kia, vẫn còn bị siết chặt bởi một sợi Khốn Tiên Tác a. Tuy là không biết vì sao người này lại bị trói, nhưng nhìn dáng dấp thon thả đoan chính của hắn, Đàm Quân Thư vẫn là mềm lòng.
Trong Thanh Nguyệt phong bình thường tĩnh lặng, không một bóng người. Hiếm khi sư phụ lại dẫn về một đồ đệ mới, tất nhiên phải hảo hảo chiếu cố một chút a.
Phương Dược Nghi chậm rãi đến bên giường gỗ, vươn tay bắt đầu tháo gỡ từng nút thắt.
Động tác chậm như rùa bò, Mạc Thủy và Đàm Quân Thư nhìn đến ngứa ngáy, khó cầm lòng mà thúc giục.
Rốt cuộc, Phương Dược Nghi sau một khắc đã cởi ra Khốn Tiên Tác.
Vừa nhìn lướt qua, khuôn mặt của Vân Ngạo Phong vẫn bị tầng tầng lớp lớp tóc đen che mất, nhìn không rõ. Nhưng lại để lộ ra chiếc cằm nhỏ nhắn trắng nõn, trên đó còn dính một chút máu khô.
Phương Dược Nghi khẽ cau mày, cẩn thận lấy tay vén tóc người trên giường lên. Vừa nhìn thấy dung mạo của người này, khiến hắn kinh ngạc không thôi, trong lòng cũng đã dâng lên một trận cảm thán.
Nhưng chung quy, Phương Dược Nghi lại cảm thấy Thư Thư của hắn vẫn là đẹp nhất.
Nhìn thấy ánh mắt và hành động kỳ quặc của tứ đệ, Mạc Thủy nghi hoặc quan sát, vừa đấm vai cho Đàm Quân Thư, trên miệng vừa hỏi: "Có chuyện gì, sao lại ngây người vậy?"
Đàm Quân Thư đang hưởng thụ sự ôn nhu của Mạc Thủy, nghe hắn nói liền mở mắt ra, không khỏi tò mò nheo mắt lại.
"Hai huynh đến xem." Phương Dược Nghi nói.
Mạc Thủy và Đàm Quân Thư đưa mắt nhìn nhau.
Sau khi thấy rõ ràng khuôn mặt của thiếu niên kia, Đàm Quân Thư tặc lưỡi, Mạc Thủy ngó lơ.
Thiếu niên này quả thực so với một vưu vật trên thế gian không sai biệt lắm. Gương mặt nhỏ nhắn sạch sẽ như tuyết, tinh thuần như ngọc. Cái trán nhu hòa, đôi mày liễu sắc bén, rèm mi dài cong vút, đều đặn. Đặc biệt là chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi hồng phấn căng mọng, nhìn vào thập phần làm say lòng người.
Ngũ quan đẹp đẽ, thư hùng mạc biện, sáng như trăng trong mây, dùng câu này cũng không quá.
"Đây là... nam nhân, hay là nữ nhân?" Phương Dược Nghi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Đàm Quân Thư, giống như đang... so sánh.
Mạc Thủy khoanh tay đứng thẳng, một chút cũng không rung động, hắn nói: "Là nam hay là nữ, kiểm tra liền biết!"
Nói xong, móng vuốt đã muốn đụng vào thiếu niên trên giường. Ngay lập tức bị Đàm Quân Thư ngăn lại: "Ngươi làm gì, giở trò biến thái à? Nếu như người ta thật sự là nữ nhân, biết được hành động mờ ám của ngươi, chẳng phải..."
"Ta sẽ không, trong tâm ta chỉ có Thư Thư!" Mạc Thủy trực tiếp cắt lời.
Đàm Quân Thư khóe miệng co giật, đầu óc của tên này.... chuyện gì cũng có thể xuyên tạc a.
Y bất lực, đưa tay cốc vào cái trán bóng loáng của Mạc Thủy: "Trong đầu ngươi rốt cuộc có phải chứa bã đậu không?"
Mạc Thủy làm mặt đáng yêu, ngữ điệu vô tội nói: "Trong đầu ta chứa Thư Thư!"
Đàm Quân Thư ra dấu ô kê, trực tiếp coi hắn là không khí.
Danh sách chương