"Kẻ sát nhân, mau giết chết kẻ sát nhân!"

Trên đường lớn đã tụ tập rất nhiều người, từng tiếng chửi rủa ác độc phát ra, đã không thể nhận biết được từ hướng nào truyền đến.

"Đúng vậy, giết chết hắn trừ hại cho dân. Nếu còn để hắn sống thêm một ngày, thì ngày đó liền kề cận nguy hiểm. Chẳng lẽ dân chúng chúng ta cả đời phải sống trong lo sợ hay sao chứ? Ta không cam tâm, giết người phải đền mạng."

"Cha ta cũng chết trong tay hắn, nợ máu phải trả bằng máu, hôm nay ta nhất định phải tự tay kết liễu hắn."

"..."

Rốt cuộc đây là chuyện gì?

Cẩm Ngọc này... chẳng lẽ thực sự giết người sao?

Vân Ngạo Phong đưa tay ôm lấy ngực, thật đau. Hắn đứng dậy, muốn hỏi một chút về sự việc này, nhưng lại chợt nhớ ra, mình có hét khàn giọng cũng sẽ không có người nào nghe thấy, liền im lặng.

Khẽ đảo mắt một cái, tầm nhìn dán vào thi thể dưới mặt đất.


Người bị giết là một nữ tử trẻ tuổi, má phải nện vào nền đá lạnh, mắt trợn ngược, khuôn mặt có chút... xấu xí. Toàn thân từ trên xuống dưới ăn mặc chỉnh tề, chỉ là, trên cổ bị vật nhọn rạch sâu, máu tươi trào ra nhiễm đỏ một vùng.

Nhìn dáng vẻ này, có thể kết luận rằng, trước khi chết người này đã gặp phải một điều gì đó rất đáng sợ.

Vết máu còn chưa kịp khô, có lẽ vừa chết cách đây không lâu.

Đột nhiên, có người rẽ ra một lối đi. Chỉ thấy người vừa đến là một lão giả đã đứng tuổi, khuôn mặt nhăn nheo, râu xồm xồm có chút dọa người.

Lão giả mặc hoa y trên người, vừa nhìn đã biết không phải loại người đứng đắn gì.

Lập tức có một thiếu nữ cũng từ đằng sau chạy đến, quỳ xuống trước thi thể kia, vừa khóc lóc thảm thiết, vừa lay lay nữ tử vong thân dưới đất không ngừng.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, mau tỉnh lại đi, tỷ tỷ, mở mắt ra nhìn muội đi, ngủ nhiều sẽ không tốt đâu, tỷ..."

Bất chấp máu tanh dính đầy tay, dính lên y phục, thiếu nữ kia vẫn không quan tâm, khóc đến khiến người ta thương tâm.

Hoa y lão giả ẩn ẩn tức giận, trừng mắt quét một vòng xung quanh.

"Rốt cuộc là ai, kẻ nào to gan lớn mật dám động vào tôn nhi của ta?"

Ngay khi lão vừa dứt lời, đã có người nhanh chóng nói: "Chu chưởng môn, chính là hắn ta. Nghe nói vụ án mạng xảy ra ở Nguyệt thành cũng là do một tay hắn gây nên."

"Mấy năm nay bàn dân thiên hạ đều hoang mang lo sợ, hắn ta hoành hành khắp nơi, đôi tay không biết đã từng dính qua máu của bao nhiêu người vô tội, hôm nay còn dám ra tay với Chu tiểu thư, quả là tội chết tày trời."

Một tên nam tử mồm mép dẻo dai, cúi người tỏ vẻ cung kính trước mặt Chu chưởng môn, lời nói ra mười phần còn thêm mắm dặm muối.

Nhưng lại khiến không biết mấy người cảm thấy hài lòng, phụ họa thêm: "Tội chết tày trời, không thể dung thứ, xin Chu chưởng môn hãy giúp dân trừ đi mối hoạ này."

Chu chưởng môn - Chu Đình, sau khi nghe người kia nói, trong lòng tràn đầy lửa giận. Ở Thê Tam thành, không hề có thành chủ, chỉ có Bán Đỉnh Môn xưng bá một phương.

Hôm nay có người dám ra tay giết hại tôn nhi của Chu Đình, trước cặp mắt của biết bao nhiêu người, e là khó thoát tội chết.

Vân Ngạo Phong vừa vặn đứng bên cạnh Cẩm Ngọc, tuy biết chẳng ai nhìn thấy mình. Nhưng ánh mắt của Chu Đình mang theo sát khí và uy áp cực mạnh, một ánh nhìn đã khiến hắn chân tay bủn rủn, đứng ngồi không yên.

Lúc này, Cẩm Ngọc bên chân Vân Ngạo Phong bỗng nhiên ngẩng đầu lên, thì thào vài chữ trong cuống họng: "Ta... người không phải do ta giết!"

"Đừng xảo biện, chứng cứ rành rành phơi bày trước mắt, số người ở đây, hơn phân nửa đều chính mắt nhìn thấy ngươi cầm dao giết người!"


"Không phải ta, không phải ta, không phải ta..."

Cẩm Ngọc gần như bị ép đến điên cuồng, khí lực cạn kiệt, chỉ có thể nói ra vài câu vô lực.

Rõ ràng không phải hắn giết người, trước giờ hắn cũng chưa từng giết người, tại sao lại không có ai tin lời hắn nói?

Rốt cuộc người đứng phía sau muốn gì ở hắn chứ? Muốn hắn bị dày vò khổ sở, muốn hắn sống không bằng chết?

Hay chỉ đơn giản là đang đùa giỡn với hắn?

Không vui chút nào!

Ông trời thật bất công...

Vân Ngạo Phong nhíu mày, hơi thở trì trệ, hắn dường như cảm nhận được sinh mệnh của người trước mắt này, đang dần trở nên héo tàn.

Trên mặt Cẩm Ngọc mồ hôi chảy dọc, hắn cúi đầu, cũng không biết là mồ hôi hay nước mắt, chỉ là... từng giọt cứ tí tách rơi xuống.

Sống mũi sót sót, Vân Ngạo Phong không biết vì cái gì muốn rơi lệ. Không phải vì thương hại ai, không phải vì hắn mềm lòng. Mà vì... hắn vốn dĩ cùng Cẩm Ngọc là một thể.

Roi sắt siết càng lúc càng chặt, máu chảy ngày càng nhiều!

Mọi việc cứ như vậy diễn ra trước mắt, hình ảnh Cẩm Ngọc bị Chu chưởng môn kề dao vào cổ, cắt xuống vài đường không nông không sâu, nhưng đủ để làm người chịu đủ mọi sự đau đớn.

Hình ảnh tàn độc của Chu chưởng môn giống như một thước phim tua nhanh, mà Vân Ngạo Phong lại không thể ngăn cản, hắn đang ở thể linh hồn.

Cho đến khi, hơi thở của Cẩm Ngọc đã mong manh đến khó phát giác. Những người ở xung quanh lại cười thỏa mãn.

Lúc này, trong không gian bỗng nhiên có dị động.

Bùng một tiếng, bốn bề tám hướng khói bụi mù mịt, khi có thể nhìn rõ mọi vật, Cẩm Ngọc đã không thấy đâu nữa.

Chu Đình tức giận, ra lệnh cho đám đệ tử sau lưng truy bắt bọn họ.

Ảo cảnh lại chuyển tiếp, Vân Ngạo Phong nhìn thấy Cẩm Ngọc, Mộng Dư, Hải Nguyệt, còn có... Tiểu... Cửu?!

Đây... đích xác là Tiểu Cửu mà hắn gặp trước kia, vậy....


Rốt cuộc, Vân Ngạo Phong vẫn không thể suy luận bất cứ chuyện gì, càng nghĩ càng rối rắm, càng nghĩ càng đau đầu.

"Tiểu Cửu, mau lấy Phục Huyết thảo!"

Hải Nguyệt một bên gỡ bỏ roi sắt trên người Cẩm Ngọc, một bên khẩn trương nói.

Ở đây là một căn phòng nhỏ, cách bày trí vô cùng đơn giản.

Đặt thân thể đầy vết thương chằng chịt nằm trên giường, nhìn hơi thở yếu ớt như thể tuyệt mệnh bất cứ lúc nào.

Trước mắt lại thay đổi, lần này Vân Ngạo Phong nhìn thấy, chính là... Hướng Linh Sơn phái!

Nhưng nó hoang tàn đổ nát hơn bao giờ hết! Hắn lại gặp Cẩm Ngọc, tình thế lúc này vô cùng cấp bách, một mình hắn chống chọi với Ma Giới Đế Tôn tiền nhiệm, chỉ một mình, không có người nào giúp sức.

Vân Ngạo Phong đang dần cảm nhận một tia ưu thương, nó đang không ngừng phân tán trong nội tâm của hắn, cuối cùng như bùng nổ, một cảm giác tuyệt vọng ập đến.

Cẩm Ngọc... chết rồi! Ma giới cũng lui binh, tổn thất nặng nề.

Hắn đứng chết lặng ở đó, trong lồng ngực đau nhói, vốn dĩ hắn cùng Cẩm Ngọc không có quan hệ, tại sao lại vì người đó mà đau?

Khung cảnh lại lặng lẽ chuyển tiếp, lần này, Vân Ngạo Phong quay về hiện đại. Nhưng mà Tô Viêm chưa chết, nó chỉ ở trước cái chết một chút.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, Tô Viêm bị tai nạn, Vân Ngạo Phong muốn chạy ra kéo hắn lại, nhưng hắn lại không thể chạm vào bất cứ ai.

Cứ thế, hắn chứng kiến hết thảy mọi chuyện, chỉ có sự tàn nhẫn vô tận, không có một chút tình cảm chân chính.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện