Hiện trường giết người là trên một cây cầu đá lớn, bên dưới là dòng nước xanh biếc thâm sâu đang cuồn cuộn chảy.
Phượng Tử ngồi xổm xuống, đưa tay vén tấm vải trắng lên, nằm bên trong là một nữ tử, gương mặt trắng bệch khô khốc, một tia huyết sắc cũng không có, hốc mắt hãm sâu, cả người vẫn còn ẩm ướt.
Ở đây toàn bộ có đến bốn cái thi thể, hai nam hai nữ, đều là những người trẻ tuổi, tầm khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đặc biệt, dấu hiệu tử vong đều giống hệt như nhau, không có gì khác biệt.
Bành gia gia chủ kè kè ở cạnh, lo lắng hết đi sang bên này lại đi sang bên kia, trong số bốn người gặp nạn, có một người là nhi tử của hắn ta.
Phượng Tử cau mày đứng lên, bốn thi thể này vừa chết không lâu, nên nó không có mùi hôi thối.
"Bành gia chủ, những người này là được vớt ra từ dưới nước?"
Bành gia chủ gật đầu.
"Các vị tiên nhân, các vị không phải người địa phương nên không biết, hơn một tháng nay, dân cư trong Ôn Dương trấn chúng ta ăn ở đều không tốt. Thứ tà vật này vào ban ngày thì hóa thành hình người, lần trước lão già đây còn tận mắt chứng kiến, suýt chút nữa thì không giữ được cái mạng."
Bành gia chủ trong giọng nói mang theo kinh hoảng cùng lo sợ.
"Nhưng khi đêm đến lại càng đáng sợ hơn, người dân trong trấn lực bất tòng tâm, đóng chặt cửa và các kẽ hở, nhưng thứ đó không hề hớn gì, nửa đêm xông vào trong nhà, cướp người đoạt mạng, sau đó ném thi thể xuống sông..."
Nói tới đây, Bành gia chủ lộ ra vẻ thương tâm, nước mắt lưng tròng nhìn thi thể của tôn tử ở dưới đất.
Người dân xung quanh thần sắc hoang mang, còn có vài người đã khóc lóc ra tiếng.
Vân Ngạo Phong trong lòng khẽ động.
"Bành gia chủ nói ném thi thể xuống sông, chính là con sông này sao?"
Vân Ngạo Phong đưa mắt nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, tạo nên thủy mạt trắng muốt, trong suốt.
(thủy mạt = bọt nước.)
Bành gia chủ lại gật đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Nước chảy xiết như vậy, thi thể lại không bị cuốn trôi sao? Vân Ngạo Phong thực có phần nghi hoặc.
"Nhìn dòng nước này, e là thi thể đã sớm bị cuốn trôi đến một nơi khác, nhưng sao vẫn được vớt lên từ chỗ này?"
"Các vị có điều không biết, dưới dòng sông này có thiết kế thêm móc câu, vật nặng bị rơi xuống đều được giữ lại."
Bành gia chủ quay qua run run nói: "Kia... trên cơ thể bọn họ đều để lại một vết xước do vật nhọn tạo nên a."
Nghe thế, Hoắc Đoan Xuân nhanh nhẹn kiểm tra thân thể dưới đất một phen, quả thực là trên người họ có một vết thương, nhưng vị trí lại khác nhau, có lẽ là do tư thế khi bị ném xuống.
"Hai người này có phải hay không còn là đồng tử?"
Hoắc Đoan Xuân lấy tay chỉ chỉ hai thi thể nam tử dưới đất, ngữ điệu âm trầm lạnh lẽo.
Bành gia chủ tuy có chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức nói: "Phải a, chính là hai bé gái này cũng vậy!"
Nghe thế, mọi ánh mắt đều có phần quái dị nhìn về phía Hoắc Đoan Xuân. Đây là đến trừ tà, đâu phải đến để kiểm tra xem người ta còn trong trắng hay không a?
Tuy là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đã bị một câu nói thâm thúy cắt ngang.
"Lệ quỷ ác sát, những người còn trong sạch nên cẩn thận."
Vân Tuân Vũ nói ra câu này cũng không một chút xấu hổ, bất động thanh sắc.
Từ trong lời nói của Hoắc Đoan Xuân và Vân Tuân Vũ, đại khái mọi người cũng đã hiểu rõ được vài phần.
Lần này, Ôn Dương trấn chính là bị lệ quỷ quấy nhiễu. Con lệ quỷ này hút máu người để có thể tồn tại và nâng cao ngộ tính, kéo dài tuổi thọ. Nó chỉ hút máu của những nam thanh nữ tú còn trinh trắng, và còn là đồng tử.
Lúc này, nghe Vân Tuân Vũ nói, những thiếu niên trẻ tuổi trên gương mặt hiện lên sự sợ hãi, đoàn người nháo nhào cả lên.
Lần này, bảy tân đệ tử xuống núi lịch luyện cũng chẳng xa lạ gì.
Bành gia chủ từng nói, thứ tà vật kia ban ngày hóa thành nhân hình, nói không chừng bây giờ còn lẩn trốn trong đám người này.
Phượng Tử đảo mắt một cái, bỗng nhiên nói: "Tất cả mọi người giải tán đi."
"Chuyện này..."
Người dân xung quanh vừa nghe lời này, lập tức nhốn nháo không cam lòng, đã có người muốn lên tiếng phản đối.
Thấy phản ứng này, Phượng Tử lại ghé vào gần Bành gia chủ nói cái gì đó. Ngay tức khắc Bành gia chủ gật gật đầu, vụng vụng về về quay sang giải thích với mọi người.
"Tất cả mọi người giải tán thôi, các vị tiên nhân đã có dự tính riêng rồi, giải tán, giải tán hết đi."
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút chần chừ, nhưng vẫn là người nào về nhà người nấy.
Chỉ còn lại mười lăm thiếu niên, Bành gia gia chủ vài người, và thân nhân của bốn nam nữ tử kia.
Phượng Tử phân phó vài người xử lý thi thể, xong xuôi tất cả trời đã sắp sửa chiều.
Để chuẩn bị chu toàn cho kế hoạch tối nay, khắp trấn Ôn Dương, trên dưới đều được họ phân nhau tham dò địa hình một phen kỹ càng.
Người dân trong trấn bởi vì sợ hãi lệ quỷ quấy nhiễu, hơn một tháng nay cũng không ra đường bày sạp bán hàng, các tửu lâu, khách điếm đều đóng cửa, trên đường lớn vắng lặng, gió thổi quét lá cây.
Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ vừa làm nhiệm vụ vừa tán gẫu với nhau.
Bỗng nhiên, lối rẽ phía trước phảng phất như có một bóng người lướt qua, Vân Ngạo Phong hơi nhíu mày.
"Ca, huynh có nhìn thấy bóng người lúc nãy không?"
Hắn sợ mình nhìn nhầm, không chắc chắn lắm mà hỏi lại.
Vân Tuân Vũ gật đầu: "Có thấy!"
Ngay tức khắc, trong đầu họ hiện lên cùng một suy nghĩ.
Trấn Ôn Dương bây giờ không còn ai dám đi ra ngoài đường một mình, nhưng từ đâu lại chui ra một tên gan hùm gan gấu thế này?
Phượng Tử ngồi xổm xuống, đưa tay vén tấm vải trắng lên, nằm bên trong là một nữ tử, gương mặt trắng bệch khô khốc, một tia huyết sắc cũng không có, hốc mắt hãm sâu, cả người vẫn còn ẩm ướt.
Ở đây toàn bộ có đến bốn cái thi thể, hai nam hai nữ, đều là những người trẻ tuổi, tầm khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, đặc biệt, dấu hiệu tử vong đều giống hệt như nhau, không có gì khác biệt.
Bành gia gia chủ kè kè ở cạnh, lo lắng hết đi sang bên này lại đi sang bên kia, trong số bốn người gặp nạn, có một người là nhi tử của hắn ta.
Phượng Tử cau mày đứng lên, bốn thi thể này vừa chết không lâu, nên nó không có mùi hôi thối.
"Bành gia chủ, những người này là được vớt ra từ dưới nước?"
Bành gia chủ gật đầu.
"Các vị tiên nhân, các vị không phải người địa phương nên không biết, hơn một tháng nay, dân cư trong Ôn Dương trấn chúng ta ăn ở đều không tốt. Thứ tà vật này vào ban ngày thì hóa thành hình người, lần trước lão già đây còn tận mắt chứng kiến, suýt chút nữa thì không giữ được cái mạng."
Bành gia chủ trong giọng nói mang theo kinh hoảng cùng lo sợ.
"Nhưng khi đêm đến lại càng đáng sợ hơn, người dân trong trấn lực bất tòng tâm, đóng chặt cửa và các kẽ hở, nhưng thứ đó không hề hớn gì, nửa đêm xông vào trong nhà, cướp người đoạt mạng, sau đó ném thi thể xuống sông..."
Nói tới đây, Bành gia chủ lộ ra vẻ thương tâm, nước mắt lưng tròng nhìn thi thể của tôn tử ở dưới đất.
Người dân xung quanh thần sắc hoang mang, còn có vài người đã khóc lóc ra tiếng.
Vân Ngạo Phong trong lòng khẽ động.
"Bành gia chủ nói ném thi thể xuống sông, chính là con sông này sao?"
Vân Ngạo Phong đưa mắt nhìn xuống dòng nước đang chảy xiết, tạo nên thủy mạt trắng muốt, trong suốt.
(thủy mạt = bọt nước.)
Bành gia chủ lại gật đầu, toàn thân run lẩy bẩy.
Nước chảy xiết như vậy, thi thể lại không bị cuốn trôi sao? Vân Ngạo Phong thực có phần nghi hoặc.
"Nhìn dòng nước này, e là thi thể đã sớm bị cuốn trôi đến một nơi khác, nhưng sao vẫn được vớt lên từ chỗ này?"
"Các vị có điều không biết, dưới dòng sông này có thiết kế thêm móc câu, vật nặng bị rơi xuống đều được giữ lại."
Bành gia chủ quay qua run run nói: "Kia... trên cơ thể bọn họ đều để lại một vết xước do vật nhọn tạo nên a."
Nghe thế, Hoắc Đoan Xuân nhanh nhẹn kiểm tra thân thể dưới đất một phen, quả thực là trên người họ có một vết thương, nhưng vị trí lại khác nhau, có lẽ là do tư thế khi bị ném xuống.
"Hai người này có phải hay không còn là đồng tử?"
Hoắc Đoan Xuân lấy tay chỉ chỉ hai thi thể nam tử dưới đất, ngữ điệu âm trầm lạnh lẽo.
Bành gia chủ tuy có chút xấu hổ, nhưng ngay lập tức nói: "Phải a, chính là hai bé gái này cũng vậy!"
Nghe thế, mọi ánh mắt đều có phần quái dị nhìn về phía Hoắc Đoan Xuân. Đây là đến trừ tà, đâu phải đến để kiểm tra xem người ta còn trong trắng hay không a?
Tuy là kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền đã bị một câu nói thâm thúy cắt ngang.
"Lệ quỷ ác sát, những người còn trong sạch nên cẩn thận."
Vân Tuân Vũ nói ra câu này cũng không một chút xấu hổ, bất động thanh sắc.
Từ trong lời nói của Hoắc Đoan Xuân và Vân Tuân Vũ, đại khái mọi người cũng đã hiểu rõ được vài phần.
Lần này, Ôn Dương trấn chính là bị lệ quỷ quấy nhiễu. Con lệ quỷ này hút máu người để có thể tồn tại và nâng cao ngộ tính, kéo dài tuổi thọ. Nó chỉ hút máu của những nam thanh nữ tú còn trinh trắng, và còn là đồng tử.
Lúc này, nghe Vân Tuân Vũ nói, những thiếu niên trẻ tuổi trên gương mặt hiện lên sự sợ hãi, đoàn người nháo nhào cả lên.
Lần này, bảy tân đệ tử xuống núi lịch luyện cũng chẳng xa lạ gì.
Bành gia chủ từng nói, thứ tà vật kia ban ngày hóa thành nhân hình, nói không chừng bây giờ còn lẩn trốn trong đám người này.
Phượng Tử đảo mắt một cái, bỗng nhiên nói: "Tất cả mọi người giải tán đi."
"Chuyện này..."
Người dân xung quanh vừa nghe lời này, lập tức nhốn nháo không cam lòng, đã có người muốn lên tiếng phản đối.
Thấy phản ứng này, Phượng Tử lại ghé vào gần Bành gia chủ nói cái gì đó. Ngay tức khắc Bành gia chủ gật gật đầu, vụng vụng về về quay sang giải thích với mọi người.
"Tất cả mọi người giải tán thôi, các vị tiên nhân đã có dự tính riêng rồi, giải tán, giải tán hết đi."
Nghe vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, có chút chần chừ, nhưng vẫn là người nào về nhà người nấy.
Chỉ còn lại mười lăm thiếu niên, Bành gia gia chủ vài người, và thân nhân của bốn nam nữ tử kia.
Phượng Tử phân phó vài người xử lý thi thể, xong xuôi tất cả trời đã sắp sửa chiều.
Để chuẩn bị chu toàn cho kế hoạch tối nay, khắp trấn Ôn Dương, trên dưới đều được họ phân nhau tham dò địa hình một phen kỹ càng.
Người dân trong trấn bởi vì sợ hãi lệ quỷ quấy nhiễu, hơn một tháng nay cũng không ra đường bày sạp bán hàng, các tửu lâu, khách điếm đều đóng cửa, trên đường lớn vắng lặng, gió thổi quét lá cây.
Vân Ngạo Phong và Vân Tuân Vũ vừa làm nhiệm vụ vừa tán gẫu với nhau.
Bỗng nhiên, lối rẽ phía trước phảng phất như có một bóng người lướt qua, Vân Ngạo Phong hơi nhíu mày.
"Ca, huynh có nhìn thấy bóng người lúc nãy không?"
Hắn sợ mình nhìn nhầm, không chắc chắn lắm mà hỏi lại.
Vân Tuân Vũ gật đầu: "Có thấy!"
Ngay tức khắc, trong đầu họ hiện lên cùng một suy nghĩ.
Trấn Ôn Dương bây giờ không còn ai dám đi ra ngoài đường một mình, nhưng từ đâu lại chui ra một tên gan hùm gan gấu thế này?
Danh sách chương