Vân Ngạo Phong im lặng ngồi nghe Mộc Du Tử kể từ đầu chí cuối, không sót một câu, mọi chi tiết đều được diễn tả rõ ràng.

Mộc Du Tử kể xong, buồn rười rượi nhưng vẫn mỉm cười, quay sang nói: "Tam công tử..."

Vân Ngạo Phong cắt lời hắn: "Đừng gọi ta như vậy..."

Nói ra, Mộc Du Tử hẳn phải là bậc trưởng bối đối với hắn, hắn đã không kêu người ta một tiếng tiền bối thì thôi, đã biết được thân phận của người này, hắn thực tâm có một chút kiêng dè không tự nhiên.

"À, được!" Mộc Du Tử không muốn giằng co, bèn nói: "Nếu sau này ta không còn ở đây, cũng nhờ ngươi chiếu cố Vô Ly một chút, y làm cái gì cũng rất vụng về, bên ngoài thì cười nói đơn thuần vậy thôi, thật ra bên trong y cất giấu rất nhiều nỗi lo..."


Vân Ngạo Phong im lặng, sau khi nghe Mộc Du Tử nói, hắn lại càng trầm luân, mọi việc quá mức phức tạp, mọi gánh nặng giống như muốn đổ dồn lên vai một người vậy.

Trầm ngâm giây lát, Mộc Du Tử hít sâu một hơi, thở ra nói: "Còn có một chuyện nữa."

Nói đến đây, hắn hơi chần chừ không biết có nên nói tiếp hay không. Vân Ngạo Phong xa xăm lên tiếng: "Có chuyện gì thì cứ nói đi."

Nghe vậy, Mộc Du Tử ánh mắt tràn đầy buồn bã, nhỏ giọng nói: "Vô Ly, y... y thích ngươi."

"Hả?" Vân Ngạo Phong có ảo giác như mình vừa nghe nhầm, tai của hắn đúng là không tốt cho lắm, đôi khi cũng sẽ nghe nhầm.

Mộc Du Tử chắc chắn nói: "Ta nói, Vô Ly thích ngươi."

"Sao có thể? Nhưng làm thế nào ngươi lại biết?"... Và vì cái gì, rõ ràng ngươi thích y, vậy tại sao lại nói cho ta biết?

"Bởi vì... ta với y sẽ không có kết quả đâu, chỉ mong sau này ngươi quan tâm y một chút, nếu như ngươi không thích y, không sao cả, ngươi hãy cứ ở bên y với tư cách là một người đệ đệ."

Vân Ngạo Phong khẽ gật đầu. Không phải hắn không thể chấp nhận loại sự nam nam đồng luyến, mà chuyện này đến quá mức đột ngột, hắn tạp thời chưa thể tiếp thu được. Vả lại, trước nay hắn luôn coi Vô Ly là nhị ca, tình cảm cũng dừng ở mức đó, không ngờ y vậy mà lại...

Đúng lúc này, một tiếng gọi truyền tới: "Tiểu Phong..."

Là giọng của Vô Ly, Mộc Du Tử cười khẽ, chống tay đứng dậy, Vân Ngạo Phong cũng đứng lên.


Mộc Du Tử quay sang nhìn hắn, nói: "Nếu có thể, hy vọng ngươi đừng để Vô Ly biết chuyện ngày hôm nay!"

Vân Ngạo Phong nghĩ bụng: "Ta không nói ngươi không nói, sẽ không có ai biết được".

Ngoài miệng lại chỉ nói: "Được."

Bọn họ cùng nhau trở về Vô Phong viện, Ý Hiên và Thích Nhu Nhi nói có chuyện gấp nên đã quay về phong. Ở trong sân viện ngắm nhìn hoa cỏ, từng chiếc lá thu vàng đáp xuống mặt đất, thanh tĩnh lại ưu nhã, tạo nên một khung cảnh đẹp say lòng người.

Vân Ngạo Phong trong đầu suy tư, ngẫm lại những chuyện Mộc Du Tử từng nói, cảm thấy nó thật phức tạp, thiếu niên tên Cẩm Ngọc đó đúng là chết oan chết uổng, thế nhưng lại không có một chút oán hận nào, không có một chút hờn trách nào.

Ông trời chẳng lẽ lúc nào cũng bất công như vậy sao?

Thất thần ngồi ngoài sân, bây giờ Vân Ngạo Phong cảm giác cuộc đời như mộng ảo, có quá nhiều thứ đẹp đẽ, cũng có quá nhiều thứ không được như ý muốn, hắn cảm thấy thời gian trôi qua thật tàn nhẫn...

Tâm điền trên thiên hạ này, làm sao có thể lường trước được?!

Đang ngồi bất động, đột nhiên có một cánh tay đặt trên vai Vân Ngạo Phong, hắn giật mình xoay người, nhìn thấy là Mộc Du Tử, hắn nói: "Ngươi lại đang suy nghĩ chuyện hồi nãy à? Không cần lo lắng đâu, cứ như bình thường là được, tạm thời có lẽ ta sẽ còn ở lại đây, mọi việc ta đã tính toán ổn thỏa từ trước, đối với ngươi cũng không có tổn thất gì."

Nghe thế, tuy Mộc Du Tử không nói trúng trọng điểm suy nghĩ của mình, nhưng Vân Ngạo Phong vẫn gật đầu, nói: "Nói ra ta cũng không có gì đáng phiền toái như vậy, chỉ có điều, nút thắt trong đầu ta chỉ được tháo ra một nửa, nửa còn lại, không có cách nào hóa giải, ta nghĩ những chuyện này xảy ra đều không phải ngoài ý muốn, nó giống như đang nhắc nhở ta một điều gì đó, trong lòng ta có cảm giác đã ngộ ra, nhưng nghiêm túc mà nói, trên thực tế ta chẳng biết được điều gì cả."

Mộc Du Tử cười khẽ vài tiếng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Ha, nếu như đã không thể ngộ ra, cớ sao cứ phải cố gắng đào bới nó lên? Thuận theo tự nhiên, mọi việc sẽ dần dần sáng tỏ, đến điểm mấu chốt nhất, tất cả cũng có lời giải đáp thôi. Ta lại nghĩ rằng, biết sớm không bằng biết muộn, khoảng thời gian này đẹp đẽ như vậy, ta sẽ không nỡ tự tay phá hủy đâu."


Giọng điệu nói chuyện này lại giống như có phần hờ hững, xa xăm, không màng thế sự, vô ưu vô lự. Nhưng nếu nghe kỹ, có thể tìm thấy vài tia bi thương, ưu phiền, thậm chí là ái hận trong đó.

Trầm ngâm giây lát, Vân Ngạo Phong đứng dậy, đưa tay lên xoa xoa ấn đường, cũng không muốn dính vào mớ hỗn độn này nữa, hắn bèn nói: "Ca ta, vẫn ở bên trong chứ?"

Mộc Du Tử nghe vậy gật nhẹ đầu. Kỳ thực, Vân Ngạo Phong sau khi rõ ràng Vô Ly đối với mình là như thế nào, tuy đã ngầm tiếp thu được, nhưng suy cho cùng vẫn còn chút chột dạ, không biết phải đối mặt với Vô Ly sao cho vừa.

Nhớ lại, Mộc Du Tử nói cứ như bình thường là được, mặc dù có hơi lo lắng, song Vân Ngạo Phong cũng đã trấn tĩnh hơn, cặp mắt phiền muộn yêu diễm phảng phất trút xuống mọi nỗi niềm.

Lòng bàn tay hơi siết lại, ở bên ngoài hít sâu mấy hơi ổn định lại tinh thần. Đẩy cánh cửa ra, ánh mặt trời in bóng Vân Ngạo Phong dưới đất, từng tia nắng chiếu vào gian phòng, ấm áp vô cùng.

Hiện giờ, hắn coi như là "tâm hữu sở ký, tình hữu sở y", theo như lời Mộc Du Tử nói, cho dù hắn có trầm ngâm bao lâu đi chăng nữa, thì cũng không thể nào gỡ xuống nút thắt trong đầu, chi bằng gác lại mọi ưu phiền, tận hưởng không gian yên bình này.

Nhất sinh nhất thế, vô lo vô nghĩ, bách vô cấm kỵ!






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện