Mỗi ngày, Vân Tuân Vũ như thường lệ cùng một đám đệ tử mặt đối mặt, mắt đối mắt. Ta không phục ngươi, ngươi cũng không phục ta.
Vốn dĩ y không muốn gây ra tranh chấp với bọn họ, nhưng càng ngày họ lại càng quá phận, y cũng không thể cứ đứng trơ mắt nhìn họ trên dưới lộng hành.
Trong Vân Đào phong quy định nghiêm ngặt, buổi sáng vận động thân thể, luyện kiếm pháp, công pháp... Buổi chiều, ngồi nghe giảng!
Không sai, chính là nghe giảng!
Mà lúc này đang là buổi ban trưa, Vân Đào phong mây trắng dày đặc vờn quanh, ngăn cản ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Vì thế, không khí thập phần mát lạnh, vừa phải.
Lúc này, Vân Tuân Vũ đang ngồi trong một góc của thực phòng, chậm rãi nhấm nháp thức ăn.
Cơm canh gì đó đều có trù sư chuẩn bị sẵn, nhưng khá là đạm bạc. Tuy nhiên, nếu người nào không hợp khẩu vị, thì có thể tự chuẩn bị sẵn, từ đình viện mang theo trên người.
Mà đối với một người không biết nấu nướng như Vân Tuân Vũ, cũng chỉ có thể ăn thức ăn do trù sư nấu. Mặc dù có chút nhạt, nhưng cũng không phải là không hợp khẩu vị.
Bình yên chẳng được bao lâu, một đám sư huynh đệ lại kéo đuôi đến gây sự.
Một tên trong đó tặc lưỡi vài cái, ý tứ châm chọc bật nói: "Ai nha, đây không phải sư đệ yêu quý của chúng ta sao? Sao lại một thân một mình ngồi ở đây vậy?"
Có một tên kéo ra một cái ghế, tên vừa nói kia liền hài lòng ngồi xuống. Mông vừa chạm vào mặt ghế, chân phải ngay lập tức gác lên chân trái. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ vô lại tột cùng.
Vân Tuân Vũ một chút cũng không phản ứng, cúi đầu chậm rãi cho thức ăn vào miệng. Hoàn toàn coi những người vừa tới trở thành không khí.
Thiếu niên phía đối diện nhận thấy bản thân vậy mà lại bị y lơ là, đôi lông mày liền nhăn lại. Động tác chơi đùa trên tay cũng ngừng hẳn, nhìn tròng trọc Vân Tuân Vũ một hồi lâu, thiếu niên nọ đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, một chân nhấc lên, giẫm trên mặt bàn.
Động tĩnh lớn như vậy, khó tránh khỏi bị vô số ánh mắt hướng về bên này, xem kịch vui. Những chuyện như thế này, xảy ra thường xuyên như cơm bữa, mọi người cũng chẳng cảm thấy xa lạ nữa. Chỉ là, trong lòng vẫn âm thầm thương tiếc cho thiếu niên tuấn dật kia.
Lúc này, Vân Tuân Vũ mới đặt đũa xuống. Bưng khay gỗ đứng dậy, đang định lướt qua đám người này, lại bị một tên khác bước ra ngăn lại.
"Sư đệ à, đệ là có ý gì đây?"
Vân Tuân Vũ hoàn toàn không quan tâm, y điềm nhiên nhìn vị sư huynh trước mặt: "Làm phiền sư huynh nhường đường."
Thiếu niên đứng đầu kia cười khẩy một cái, vừa vươn tay định đẩy bả vai của y. Bất quá, y nhanh nhạy lùi về phía sau một bước, bàn tay của thiếu niên kia lơ lửng trên không.
Dường như bị y chọc tức rồi, thiếu niên nọ liền giơ chân, một cước đá văng chiếc khay gỗ trên tay Vân Tuân Vũ.
Khay gỗ rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ. Thức ăn thừa bên trong đổ ra, vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Thiếu niên nọ thích thú cười to: "Ha ha ha, sư đệ đánh rơi đồ rồi kìa. Còn không mau chóng nhặt lên?"
Mấy tên đệ tử sau lưng cũng học theo điệu bộ cười như điên. Có một tên nói: "Ai nha, sư đệ sao lại vứt đồ lung tung vậy? Không nghe Hồ Hoành sư huynh nói gì sao, còn đứng đó làm gì? Mau nhặt lên đi, nhặt đi."
Tên đệ tử này vừa nhìn là khiến người ta chán ghét. Ngờ đâu, khi mở miệng nói chuyện mồm lại thối như vậy. Gã cao ngạo hất cằm, bàn tay còn không yên phận vươn tới, nói một câu, lại đẩy mạnh một cái lên người Vân Tuân Vũ.
Y từ đầu chí cuối đều dùng chung một nét mặt, bất động thanh sắc.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của một nữ đệ tử: "Dừng tay."
Chỉ thấy, nữ đệ tử vừa tới trên người y phục trắng toát kiều diễm. Mặt mày sáng láng, ngũ quan thanh tú mỹ lệ. Tóc đen tuyền được búi theo kiểu Linh Xà Kế, tôn lên cần cổ trắng ngần, thanh thoát của nàng.
Nữ đệ tử bạch y bước đến bên này, nhìn thoáng qua đống loàng xoàng dưới đất. Ngay sau đó liền quay qua, nhướn mày nhìn mấy người kia.
"Hồ Hoành, sao đệ cứ không biết phân biệt phải trái như vậy? Hành động của đệ, còn đáng mặt quân tử sao?"
Thiếu niên Hồ Hoành tuy bị chỉ trích, nhưng thần sắc vô lại trên mặt vẫn không hề thay đổi. Mà tên đệ tử vừa đẩy Vân Tuân Vũ kia, lúc này đã e ngại cúi đầu, đưa tay sờ sờ sống mũi.
Hồ Hoành khe khẽ nhún vai, giơ hai bàn lên, trề môi tỏ vẻ mình là người vô tội: "Lục sư tỷ cần gì phải bênh vực cho hắn như vậy chứ?"
"Tất cả mọi người ở đây, đều nhìn thấy là hắn gây sự trước." Hồ Hoành nói dối không biết ngượng mồm. Sau đó, quay qua nhìn những người xung quanh, nói lớn: "Đúng không các huynh đệ?"
Lời này vừa thốt ra, có người khinh bỉ, có người chần chừ, lưỡng lự, không biết có nên nói sự thật hay không.
Hồ Hoành này là nhi tử của Hồ Liên. Mà Hồ Liên lại là nữ thành chủ cai quản Ngôn thành, nàng văn võ song toàn, tài sắc vẹn toàn, thế lực lại vô cùng khủng bố. Đến cả Đoàn Lễ cũng phải kiêng nể vài phần.
Cũng vì lẽ đó, Hồ Hoành ở trong Vân Đào phong tự tác làm loạn, cũng không có người nào dám ra mặt ngăn cản. Thậm chí, lời mà hắn ta nói ra, nếu người nào dám kháng cự hoặc làm trái lại, thì hậu quả là gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Hồ Hoành nói một, không ai dám nói hai. Làm loạn trong Vân Đào phong lâu như vậy, người chướng mắt hắn ta đã vô cùng nhiều, nhưng cho dù là chướng mắt, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng ai dám buông lời xỉa xói trước mặt hắn ta.
Vì thế, lúc này đã bắt đầu có người lên tiếng, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hồ Hoành, càng trốn tránh càng là sai lầm.
"Đúng... đúng vậy a Lục sư tỷ, chính là vị sư đệ này gây sự trước." Người này nói như vậy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng, đúng thật không khác cẩu là bao nhiêu.
Kế tiếp, lần lượt từng người một dè dặt nói ra, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ lại bị ăn đòn.
Vốn dĩ y không muốn gây ra tranh chấp với bọn họ, nhưng càng ngày họ lại càng quá phận, y cũng không thể cứ đứng trơ mắt nhìn họ trên dưới lộng hành.
Trong Vân Đào phong quy định nghiêm ngặt, buổi sáng vận động thân thể, luyện kiếm pháp, công pháp... Buổi chiều, ngồi nghe giảng!
Không sai, chính là nghe giảng!
Mà lúc này đang là buổi ban trưa, Vân Đào phong mây trắng dày đặc vờn quanh, ngăn cản ánh nắng mặt trời chiếu xuống. Vì thế, không khí thập phần mát lạnh, vừa phải.
Lúc này, Vân Tuân Vũ đang ngồi trong một góc của thực phòng, chậm rãi nhấm nháp thức ăn.
Cơm canh gì đó đều có trù sư chuẩn bị sẵn, nhưng khá là đạm bạc. Tuy nhiên, nếu người nào không hợp khẩu vị, thì có thể tự chuẩn bị sẵn, từ đình viện mang theo trên người.
Mà đối với một người không biết nấu nướng như Vân Tuân Vũ, cũng chỉ có thể ăn thức ăn do trù sư nấu. Mặc dù có chút nhạt, nhưng cũng không phải là không hợp khẩu vị.
Bình yên chẳng được bao lâu, một đám sư huynh đệ lại kéo đuôi đến gây sự.
Một tên trong đó tặc lưỡi vài cái, ý tứ châm chọc bật nói: "Ai nha, đây không phải sư đệ yêu quý của chúng ta sao? Sao lại một thân một mình ngồi ở đây vậy?"
Có một tên kéo ra một cái ghế, tên vừa nói kia liền hài lòng ngồi xuống. Mông vừa chạm vào mặt ghế, chân phải ngay lập tức gác lên chân trái. Khuỷu tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ vô lại tột cùng.
Vân Tuân Vũ một chút cũng không phản ứng, cúi đầu chậm rãi cho thức ăn vào miệng. Hoàn toàn coi những người vừa tới trở thành không khí.
Thiếu niên phía đối diện nhận thấy bản thân vậy mà lại bị y lơ là, đôi lông mày liền nhăn lại. Động tác chơi đùa trên tay cũng ngừng hẳn, nhìn tròng trọc Vân Tuân Vũ một hồi lâu, thiếu niên nọ đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, một chân nhấc lên, giẫm trên mặt bàn.
Động tĩnh lớn như vậy, khó tránh khỏi bị vô số ánh mắt hướng về bên này, xem kịch vui. Những chuyện như thế này, xảy ra thường xuyên như cơm bữa, mọi người cũng chẳng cảm thấy xa lạ nữa. Chỉ là, trong lòng vẫn âm thầm thương tiếc cho thiếu niên tuấn dật kia.
Lúc này, Vân Tuân Vũ mới đặt đũa xuống. Bưng khay gỗ đứng dậy, đang định lướt qua đám người này, lại bị một tên khác bước ra ngăn lại.
"Sư đệ à, đệ là có ý gì đây?"
Vân Tuân Vũ hoàn toàn không quan tâm, y điềm nhiên nhìn vị sư huynh trước mặt: "Làm phiền sư huynh nhường đường."
Thiếu niên đứng đầu kia cười khẩy một cái, vừa vươn tay định đẩy bả vai của y. Bất quá, y nhanh nhạy lùi về phía sau một bước, bàn tay của thiếu niên kia lơ lửng trên không.
Dường như bị y chọc tức rồi, thiếu niên nọ liền giơ chân, một cước đá văng chiếc khay gỗ trên tay Vân Tuân Vũ.
Khay gỗ rơi xuống đất, phát ra tiếng động không nhỏ. Thức ăn thừa bên trong đổ ra, vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Thiếu niên nọ thích thú cười to: "Ha ha ha, sư đệ đánh rơi đồ rồi kìa. Còn không mau chóng nhặt lên?"
Mấy tên đệ tử sau lưng cũng học theo điệu bộ cười như điên. Có một tên nói: "Ai nha, sư đệ sao lại vứt đồ lung tung vậy? Không nghe Hồ Hoành sư huynh nói gì sao, còn đứng đó làm gì? Mau nhặt lên đi, nhặt đi."
Tên đệ tử này vừa nhìn là khiến người ta chán ghét. Ngờ đâu, khi mở miệng nói chuyện mồm lại thối như vậy. Gã cao ngạo hất cằm, bàn tay còn không yên phận vươn tới, nói một câu, lại đẩy mạnh một cái lên người Vân Tuân Vũ.
Y từ đầu chí cuối đều dùng chung một nét mặt, bất động thanh sắc.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng nói của một nữ đệ tử: "Dừng tay."
Chỉ thấy, nữ đệ tử vừa tới trên người y phục trắng toát kiều diễm. Mặt mày sáng láng, ngũ quan thanh tú mỹ lệ. Tóc đen tuyền được búi theo kiểu Linh Xà Kế, tôn lên cần cổ trắng ngần, thanh thoát của nàng.
Nữ đệ tử bạch y bước đến bên này, nhìn thoáng qua đống loàng xoàng dưới đất. Ngay sau đó liền quay qua, nhướn mày nhìn mấy người kia.
"Hồ Hoành, sao đệ cứ không biết phân biệt phải trái như vậy? Hành động của đệ, còn đáng mặt quân tử sao?"
Thiếu niên Hồ Hoành tuy bị chỉ trích, nhưng thần sắc vô lại trên mặt vẫn không hề thay đổi. Mà tên đệ tử vừa đẩy Vân Tuân Vũ kia, lúc này đã e ngại cúi đầu, đưa tay sờ sờ sống mũi.
Hồ Hoành khe khẽ nhún vai, giơ hai bàn lên, trề môi tỏ vẻ mình là người vô tội: "Lục sư tỷ cần gì phải bênh vực cho hắn như vậy chứ?"
"Tất cả mọi người ở đây, đều nhìn thấy là hắn gây sự trước." Hồ Hoành nói dối không biết ngượng mồm. Sau đó, quay qua nhìn những người xung quanh, nói lớn: "Đúng không các huynh đệ?"
Lời này vừa thốt ra, có người khinh bỉ, có người chần chừ, lưỡng lự, không biết có nên nói sự thật hay không.
Hồ Hoành này là nhi tử của Hồ Liên. Mà Hồ Liên lại là nữ thành chủ cai quản Ngôn thành, nàng văn võ song toàn, tài sắc vẹn toàn, thế lực lại vô cùng khủng bố. Đến cả Đoàn Lễ cũng phải kiêng nể vài phần.
Cũng vì lẽ đó, Hồ Hoành ở trong Vân Đào phong tự tác làm loạn, cũng không có người nào dám ra mặt ngăn cản. Thậm chí, lời mà hắn ta nói ra, nếu người nào dám kháng cự hoặc làm trái lại, thì hậu quả là gì, dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra.
Hồ Hoành nói một, không ai dám nói hai. Làm loạn trong Vân Đào phong lâu như vậy, người chướng mắt hắn ta đã vô cùng nhiều, nhưng cho dù là chướng mắt, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, chẳng ai dám buông lời xỉa xói trước mặt hắn ta.
Vì thế, lúc này đã bắt đầu có người lên tiếng, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Hồ Hoành, càng trốn tránh càng là sai lầm.
"Đúng... đúng vậy a Lục sư tỷ, chính là vị sư đệ này gây sự trước." Người này nói như vậy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi. Nhưng, đúng thật không khác cẩu là bao nhiêu.
Kế tiếp, lần lượt từng người một dè dặt nói ra, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ lại bị ăn đòn.
Danh sách chương