Đây là đêm thứ hai liên tiếp Thomas đi ngủ với hình ảnh của Ben ám ảnh trong đầu đầy dằn vặt. Nếu không có thằng bé đó thì mọi chuyện có thể đã khác xa. Thomas gần như tin rằng nó sẽ hoàn toàn hài lòng, hạnh phúc và hào hứng tìm hiểu cuộc sống mới, với mục tiêu trở thành một Tầm đạo sinh, hoặc gần như thế. Nhưng trong thâm tâm nó hiểu rằng Ben chỉ là một phần của hàng đống những rắc rối mà nó đang gặp phải.
Giờ thì Ben đã ra đi, bị Trục xuất vào lãnh địa của bầy Nhím sầu, bị mang tới nơi mà chúng vẫn tha con mồi của chúng tới, và trở thành nạn nhân của bất cứ chuyện gì xảy ra tại đó. Mặc dù Thomas có hàng tá lý do để khiếp sợ Ben, nó vẫn cảm thấy tội nghiệp cho thằng bé.
Thomas không thể tưởng tượng nổi việc bị đẩy ra ngoài theo cách đó, nhưng căn cứ vào những khoảnh khắc cuối cùng của Ben khi thằng bé gào thét, vào nét mặt khiếp đảm của Ben thì nó không còn nghi ngờ về tầm quan trọng của điều luật quy định mọi người không được vào Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Mà ngay cả đám này cũng chỉ được ra ngoài đó vào ban ngày. Ben đã từng bị chích một lần, có nghĩa là thằng bé có lẽ còn biết rõ hơn đa số trảng viên về điều đang chờ đợi mình.
Tội nghiệp thằng bé, Thomas nghĩ bụng. Tội nghiệp.
Thomas nhún vai rồi trở mình. Càng nghĩ về chuyện đó, ý tưởng trở thành Tầm đạo sinh càng bớt hấp dẫn. Nhưng nó vẫn mời gọi Thomas một cách không thể giải thích nổi.
Sáng hôm sau, bình minh chỉ mới chớm xuất hiện trên bầu trời thì tiếng lao động trong Trảng đã đánh thức Thomas dậy khỏi giấc ngủ nặng nề nhất của nó kể từ khi tới đây. Thomas ngồi dậy, giụi mắt, cố làm cho hết váng đầu. Nhưng nó đành bỏ cuộc và nằm xuống lại, thầm mong không bị ai quấy rầy.
Nhưng chẳng được lấy một phút.
Có ai đó đập vào vai Thomas. Nó mở mắt ra và thấy Newt đang cúi xuống nhìn mình. Gì nữa đây? Nó thầm nghĩ.
- Dậy mau, đồ lười.
- Được rồi. Chào buổi sáng. Mấy giờ rồi vậy? - Bảy giờ rồi, Đầu xanh ạ. - Newt nói, mỉm cười chế giễu. - Chắc tôi phải để cậu ngủ nướng thêm sau mấy ngày cực nhọc vừa rồi.
Thomas lăn mình ngồi dậy, bực bội vì không được nằm thêm vài tiếng nữa.
- Ngủ nướng gì chứ? Các cậu là ai vậy? Một đám nông dân hả? - Nông dân, tại sao nó lại nhớ nhiều về họ thế nhỉ? Một lần nữa trí nhớ khiếm khuyết lại ngăn trở nó.
- À, ừ, nhân thể cậu nói chuyện này. - Newt gập chân ngồi xuống bên cạnh Thomas, yên lặng một lúc, đưa mắt quan sát nhịp điệu hối hả đang bắt đầu trùm lên Trảng. - Tôi sẽ để cậu làm việc với các Thợ cuốc hôm nay, Đầu xanh ạ. Để xem liệu nó có phù hợp với cậu hơn là việc cứa cổ mấy con lợn kia không.
Thomas đã chán ngấy vì bị đối xử như một đứa trẻ.
- Bao giờ cậu mới thôi gọi tôi bằng cái tên đó đây?
- Hả, lợn á?
Thomas cố nặn một nụ cười và lắc đầu.
- Không, Đầu xanh kìa. Tôi đâu còn là người mới đến nữa, đúng chưa nào? Bây giờ danh hiệu đó thuộc về con bé bị hôn mê. Cứ việc gọi nhỏ đó là Đầu xanh thỏa thích, còn tên tôi là Thomas. - Ý nghĩ về đứa con gái xẹt qua đầu Thomas làm nó nghĩ tới cảm giác của mình về sự liên hệ giữa con bé với nó. Một nỗi bâng khuâng tràn qua người nó, làm như thể nó đang nhớ và muốn gặp lại con bé vậy. Chuyện này thật vớ vẩn, nó nghĩ bụng. Mình thậm chí còn chẳng biết tên con nhỏ đó.
Newt ngả người ra sau, nhướng mày.
- Bực tôi à. Hay là đêm qua cậu bị con gì cắn?
Thomas phớt lờ và hỏi tiếp:
- Thợ cuốc là gì vậy?
- Đó là từ mà chúng tôi dùng để gọi những đứa làm việc ở Trang viên: cày cấy, gieo hạt, trồng cây, và đại loại như thế.
Thomas gật đầu.
- Ai là Trang chủ?
- Zart. Cậu ta là người tử tế chừng nào cậu còn làm việc hăng hái, chấm hết. Cậu ta là cái người cao to đứng đầu hàng ngày hôm qua đấy.
Thomas không nói gì, thầm mong mình có thể trải qua một ngày trọn vẹn mà không phải đề cập tới Ben và vụ Trục xuất. Chủ đề đó chỉ làm cho nó muốn bệnh, nên nó vội chuyển đề tài ngay.
- Vậy sao cậu đến đánh thức tôi vậy?
- Sao cơ? Không thích nhìn thấy cái bản mặt tôi khi mở mắt ra hả?
- Không hẳn thế. Nhưng… - Trước khi Thomas kịp nói hết câu thì tiếng ầm ầm của những bức tường mở ra đã cắt ngang lời nó… Nó nhìn về phía Cửa Đông, thoáng trông đợi sẽ nhìn thấy Ben đứng ở phía bên kia cổng. Thay vào đó, nó nhìn thấy Minho đang căng cơ. Rồi Thomas nhìn thấy nó bước tới nhặt thứ gì đó lên.
Đó là phần cây sào gắn với vòng dây da. Dường như Minho chẳng mấy bận tâm, cứ thế quẳng nó cho một Tầm đạo sinh khác, thằng bé này mang cất nó vào trong cái kho chứa dụng cụ gần Trang viên.
Thomas quay sang Newt, bối rối ra mặt. Vì sao Minho có thể hành động một cách vô tâm như vậy kia chứ?
- Cái quái…
- Mới chứng kiến được có ba vụ Trục xuất thôi, Tommy à. Tất cả đều ghê rợn như vụ ngày hôm qua mà cậu đã thấy. Nhưng lần quái quỷ nào cũng vậy, lũ Nhím sầu bỏ lại vòng cổ trên ngưỡng cửa. Làm người ta sợ chết khiếp.
Thomas đồng tình.
- Chúng làm gì với những đứa chúng bắt được? - Liệu nó có thật sự muốn biết không vậy hả trời?
Newt chỉ nhún vai, vờ tỏ ra lạnh nhạt. Dường như thằng bé không muốn nói về chuyện đó thì đúng hơn.
- Vậy kể cho tôi nghe về các Tầm đạo sinh đi. - Đột nhiên Thomas nói. Những chữ đó cứ thế mà chui ra khỏi miệng nó. Nhưng nó vẫn ngồi yên, mặc cho một sự thôi thúc kỳ lạ cố bắt nó xin lỗi và đổi chủ đề. Thomas muốn biết mọi điều về đám này. Ngay cả sau những gì đã thấy tối hôm qua, ngay cả sau khi đã nhìn thấy con Nhím sầu qua cửa sổ, nó vẫn muốn biết. Sự hấp dẫn quá mạnh, tuy nó không hiểu tại sao. Trở thành một Tầm đạo sinh giống như là một điều mà nó được sinh ra chỉ để thực hiện vậy.
Newt khựng lại, bối rối ra mặt.
- Tầm đạo sinh á? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?
- Chỉ thắc mắc thôi mà.
Newt nhòm Thomas một cách đầy nghi ngờ.
- Đó là những đứa giỏi nhất đấy. Buộc phải như thế. Mọi thứ phụ thuộc vào tụi nó. - Newt nhặt một hòn đá, quăng ra xa, rồi hờ hững nhìn theo cho đến khi nó ngừng lăn.
- Sao cậu không làm Tầm đạo sinh?
Newt quắc mắt nhìn Thomas.
- Đã từng là Tầm đạo sinh, cho tới khi chân tôi bị đau cách đây vài tháng. Từ đó tôi không còn là chính mình nữa. - Newt cúi xuống, lơ đãng sờ lên mắt cá chân phải, một nét đau đớn thoáng hiện trên khuôn mặt. Thomas cảm thấy nỗi đau chủ yếu nằm trong đầu chứ không phải một nỗi đau cụ thể mà thằng bé đang gặp phải.
- Làm sao cậu bị như vậy? - Thomas hỏi, nghĩ rằng càng buộc Newt nói nhiều thì nó càng biết được thêm nhiều điều.
- Chạy trốn lũ Nhím sầu thối tha kia, chứ còn gì nữa? Chúng suýt nữa thì bắt được tôi. - Newt ngừng lời. - Bây giờ tôi vẫn còn rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh phải trải qua quá trình Biến đổi.
Sự Biến đổi. Đây là một trong những chủ đề mà Thomas nghĩ có thể đưa mình đến với những câu trả lời nhanh hơn bất cứ điều gì khác.
- Nó là cái gì vậy? Cái gì thay đổi? Có phải mọi người đều trở nên điên loạn như Ben và bắt đầu tìm cách giết người hay không?
- Ben tệ hơn hẳn những trường hợp còn lại. Nhưng tôi cứ tưởng cậu muốn trò chuyện về các Tầm đạo sinh? - Giọng điệu của Newt cảnh báo rằng nói về sự Biến đổi như vậy là đủ rồi.
Điều này chỉ càng làm cho Thomas thêm tò mò, mặc dù nó cũng không phản đối nếu quay về đề tài Tầm đạo sinh.
- Thôi được. Tôi đang nghe đây.
- Như tôi đã nói. Đám đó là ưu tú nhất.
- Vậy các cậu làm gì? Thi tài xem ai là người nhanh nhất à?
Newt nhìn Thomas một cách hằn học, rồi gằn giọng:
- Làm ơn động não chút đi, Đầu xanh, à quên, Tommy, bất cứ cái tên nào cậu thích. Việc chạy nhanh chỉ là một phần của công việc thôi. Một phần rất, rất nhỏ, thật đấy.
Thomas lại càng chú ý tợn.
- Ý cậu là sao?
- Khi tôi nói giỏi nhất, tôi muốn nói là trên mọi lĩnh vực. Để sống sót trong cái Mê cung thối tha kia, cậu cần phải thông minh, nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Phải là một người quyết đóan, có thể ước lượng đích xác mình liều mạng được tới đâu. Không khinh suất, nhưng cũng không thể nhút nhát được. - Newt duỗi chân ra, dựa người trên hai tay. -Ngoài đó dễ sợ lắm, cậu có biết không? Tôi chẳng ham hố gì nó nữa đâu.
- Tôi tưởng lũ Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi chứ. - Dù là định mệnh hay không thì Thomas vẫn không muốn đụng phải một con trong số chúng.
- Ừ, thường là như thế.
- Vậy thì tại sao Mê cung lại kinh khủng đến vậy? - Còn chuyện gì khác mà nó chưa biết đây?
Newt thở dài.
- Áp lực. Căng thẳng. Cách bố trí của Mê cung thay đổi hàng ngày. Luôn luôn phải vẽ lại mọi thứ trong đầu, cố gắng đưa chúng ta rời khỏi chỗ này. Lo nghĩ về cái mê đồ quỷ quái kia. Điều tệ hại nhất là cậu luôn luôn sợ mình sẽ không quay về được. Một mê cung bình thường đã đủ khó khăn lắm rồi, đằng này nó còn thay đổi đường đi lối lại hàng ngày nữa, nên chỉ cần sai lầm một chút thôi là cậu sẽ phải qua đêm cùng với lũ quái vật khát máu đó. Không có chỗ cho sự ngu ngốc hay hèn nhát đâu.
Thomas nhíu mày, không hoàn toàn hiểu được sự thôi thúc đang chảy trong huyết quản buộc nó tiếp tục hỏi tới. Đặc biệt là sau sự kiện đêm qua. Nhưng nó vẫn cảm thấy sự thôi thúc đó, trên tất cả mọi thứ.
- Tất cả những sự quan tâm này là thế nào? - Newt hỏi.
Thomas ngập ngừng và ngẫm nghĩ một chút, nó thấy sợ khi phải nói ra thành lời một lần nữa:
- Tôi muốn trở thành một Tầm đạo sinh.
Newt quay lại, nhìn thẳng vào mặt Thomas.
- Cậu mới ở đây chưa đầy tuần, huynh à. Hơi sớm để chui đầu vào chỗ ấy đấy, cậu không nghĩ vậy sao?
- Tôi nghiêm túc mà. - Chuyện này gần như là vớ vẩn ngay cả đối với Thomas, nhưng nó vẫn cảm thấy điều đó một cách sâu sắc. Quả vậy, mong muốn trở thành một Tầm đạo sinh là thứ duy nhất đưa nó tiến lên, giúp nó chấp nhận hoàn cảnh này.
Mắt Newt vẫn không rời Thomas.
- Tôi cũng nghiêm túc. Quên chuyện đó đi. Chưa có ai trở thành một Tầm đạo sinh ngay trong tháng đầu tiên cả, chứ đừng nói tới tuần đầu tiên. Cần phải có rất nhiều bằng chứng chứng tỏ trước khi chúng tôi đưa cậu tới gặp Trang chủ.
Thomas đứng dậy, bắt đầu gấp túi ngủ lại.
- Newt này. Tôi nói thật đấy. Tôi không thể nhổ cỏ cả ngày. Tôi sẽ phát rồ mất. Tôi chẳng có chút manh mối nào về thứ mà tôi đã làm trước khi họ đóng tôi vào cái hộp kim loại kia và giao đến đây, nhưng trong đầu tôi luôn sôi sục ý tưởng trở thành một Tầm đạo sinh. Tôi có thể làm được mà.
Newt vẫn nhìn Thomas, không buồn giúp một tay.
- Có ai nói cậu không thể đâu. Nhưng hiện tại nên cho ý tưởng đó nghỉ ngơi chút đi.
Thomas cảm thấy nóng ruột
- Nhưng mà…
- Nghe này, tin tôi đi Tommy. Cậu cứ quanh quẩn trong này và suy nghĩ về việc vì sao mình giỏi giang thế này mà lại phải đi làm cu li, về việc cậu mong ước được trở thành một Tầm đạo sinh đến như thế nào… và rồi cậu sẽ chỉ tạo ra cho mình thêm nhiều kẻ thù mà thôi. Bây giờ cứ tạm gác chuyện đó lại cái đã.
Mua thêm kẻ thù là điều cuối cùng mà Thomas mong muốn, nhưng dẫu vậy… Nó quyết định chuyển sang hướng khác:
- Tốt thôi, tôi sẽ trao đổi với Minho về chuyện này.
- Cứng đầu ghê nhỉ, cái đồ quái quỷ nhà cậu. Các Tầm đạo sinh sẽ được đề cử trong Trang nghị, và nếu như cậu nghĩ là tôi khó tính, thì chờ mà xem lúc đó họ cười vào mũi cậu như thế nào.
- Cho cậu biết, tôi có sức chịu đựng khá tốt đó. Đừng có phí thời gian bắt tôi chờ đợi.
Newt đứng lên, dí một ngón tay vào mặt Thomas.
- Này Đầu xanh, nghe cho rõ đây. Cậu có nghe tôi nói không đấy hả?
Đáng ngạc nhiên là Thomas không hề cảm thấy sợ sệt. Nó chỉ đảo mắt, rồi gật đầu.
- Tốt hơn là cậu nên dừng cái trò vớ vẩn này lại, trước khi những người khác biết được. Ở đây mọi chuyện không diễn ra như cậu muốn, và sự tồn tại của chúng ta phụ thuộc vào cái đang diễn ra ấy đấy.
Newt ngừng lời, nhưng Thomas không nói gì, chờ đợi bài thuyết giảng mà nó biết là sắp diễn ra.
- Trật tự. - Newt nói tiếp. - Trật tự. Cậu hãy đảo đi đảo lại từ đó trong cái đầu bã của cậu. Chúng tôi vẫn sống khỏe ở đây là bởi vì chúng tôi làm việc chết bỏ và giữ vững trật tự. Trật tự chính là nguyên do khiến chúng tôi phải đẩy Ben ra ngoài: không thể để cho những kẻ loạn óc chạy quanh và tìm cách giết người khác được. Trật tự. Điều cuối cùng mà chúng tôi muốn ở cậu là hất đổ nó.
Sự chống đối đã bị gạt phăng khỏi đầu Thomas. Nó biết đã tới lúc phải im mồm. “Được thôi” là tất cả những gì nó nói.
Newt vỗ lưng Thomas rồi nói:
- Ta cùng thỏa thuận nào.
- Cái gì? - Thomas lại cảm thấy hy vọng trỗi dậy.
- Cậu giữ mồm giữ miệng về chuyện này, và tôi sẽ để tên cậu vào danh sách những người có tiềm năng được huấn luyện càng sớm càng tốt. Đừng có tự đưa đầu vào rắc rối, nếu không tôi sẽ làm đủ mọi cách để cậu không bao giờ trở thành một Tầm đạo sinh được. Thỏa thuận chứ?
Thomas căm ghét cái ý tưởng phải chờ đợi không biết đến bao giờ.
- Thỏa thuận thấy gớm.
Newt nhướng mày.
Cuối cùng Thomas gật đầu.
- Đồng ý.
- Đi nào, chúng ta kiếm gì bỏ bụng ở chỗ Chảo chiên thôi. Hy vọng là ta không bị nghẹn họng.
Sáng hôm đó, rốt cuộc Thomas cũng nhìn thấy Chảo chiên dù chỉ là ở khoảng cách xa. Thằng bé đang bận bịu làm bữa sáng cho cả một đạo quân trảng viên háu đói. Trông nó không thể lớn hơn mười sáu tuổi, nhưng nó đã có cả một cái cằm đầy râu và lông lá mọc khắp người, như thể mọi cọng lông đều đang tìm cách thoát ra khỏi sự bức bí do bộ đồ ám mùi thức ăn của nó tạo ra. Trông không có vẻ gì là đứa sạch sẽ nhất thế giới trong khi làm bếp, Thomas nghĩ bụng. Nó nhủ thầm cần phải coi chừng những sợi lông đen trong đồ ăn.
Thomas và Newt đến ngồi cùng với Chuck tại một cái bàn dã ngoại ngay bên ngoài nhà bếp đúng lúc một nhóm đông trảng viên đứng dậy và chạy về phía Cửa Tây, vừa chạy vừa chộn rộn nói với nhau về điều gì đó.
- Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, tự thấy ngạc nhiên vì giọng điệu hờ hững của mình. Những diễn biến mới trong Trảng Đất đã dần dà thành cơm bữa đối với nó.
Newt nhún vai trong khi chọc chọc quả trứng của mình.
- Chắc là đi xem Alby và Minho lên đường. Họ sẽ đến chỗ con Nhím chết bằm kia.
- Ê. - Chuck nói, làm một mẩu thịt nhỏ văng ra khỏi miệng. - Em hơi thắc mắc chuyện này đó.
- Ừ, Chuckie. - Newt mỉa mai. - Vậy cái câu hỏi chết bằm của cậu là gì nào?
Chuck có vẻ suy nghĩ rất lung.
- Vậy là, họ đã tìm thấy một con Nhím sầu bị chết, phải không?
- Phải. - Newt đáp. - Cám ơn đã báo tin.
Chuck lơ đãng gõ gõ cái nĩa xuống bàn một lúc.
- Thế, ai đã giết cái con vật ngu ngốc đó?
Câu hỏi hay đấy, Thomas nhủ thầm. Nó chờ nghe câu trả lời của Newt, nhưng mãi chẳng thấy gì. Rõ ràng là thằng bé không có manh mối gì về chuyện này.
Giờ thì Ben đã ra đi, bị Trục xuất vào lãnh địa của bầy Nhím sầu, bị mang tới nơi mà chúng vẫn tha con mồi của chúng tới, và trở thành nạn nhân của bất cứ chuyện gì xảy ra tại đó. Mặc dù Thomas có hàng tá lý do để khiếp sợ Ben, nó vẫn cảm thấy tội nghiệp cho thằng bé.
Thomas không thể tưởng tượng nổi việc bị đẩy ra ngoài theo cách đó, nhưng căn cứ vào những khoảnh khắc cuối cùng của Ben khi thằng bé gào thét, vào nét mặt khiếp đảm của Ben thì nó không còn nghi ngờ về tầm quan trọng của điều luật quy định mọi người không được vào Mê cung ngoại trừ các Tầm đạo sinh. Mà ngay cả đám này cũng chỉ được ra ngoài đó vào ban ngày. Ben đã từng bị chích một lần, có nghĩa là thằng bé có lẽ còn biết rõ hơn đa số trảng viên về điều đang chờ đợi mình.
Tội nghiệp thằng bé, Thomas nghĩ bụng. Tội nghiệp.
Thomas nhún vai rồi trở mình. Càng nghĩ về chuyện đó, ý tưởng trở thành Tầm đạo sinh càng bớt hấp dẫn. Nhưng nó vẫn mời gọi Thomas một cách không thể giải thích nổi.
Sáng hôm sau, bình minh chỉ mới chớm xuất hiện trên bầu trời thì tiếng lao động trong Trảng đã đánh thức Thomas dậy khỏi giấc ngủ nặng nề nhất của nó kể từ khi tới đây. Thomas ngồi dậy, giụi mắt, cố làm cho hết váng đầu. Nhưng nó đành bỏ cuộc và nằm xuống lại, thầm mong không bị ai quấy rầy.
Nhưng chẳng được lấy một phút.
Có ai đó đập vào vai Thomas. Nó mở mắt ra và thấy Newt đang cúi xuống nhìn mình. Gì nữa đây? Nó thầm nghĩ.
- Dậy mau, đồ lười.
- Được rồi. Chào buổi sáng. Mấy giờ rồi vậy? - Bảy giờ rồi, Đầu xanh ạ. - Newt nói, mỉm cười chế giễu. - Chắc tôi phải để cậu ngủ nướng thêm sau mấy ngày cực nhọc vừa rồi.
Thomas lăn mình ngồi dậy, bực bội vì không được nằm thêm vài tiếng nữa.
- Ngủ nướng gì chứ? Các cậu là ai vậy? Một đám nông dân hả? - Nông dân, tại sao nó lại nhớ nhiều về họ thế nhỉ? Một lần nữa trí nhớ khiếm khuyết lại ngăn trở nó.
- À, ừ, nhân thể cậu nói chuyện này. - Newt gập chân ngồi xuống bên cạnh Thomas, yên lặng một lúc, đưa mắt quan sát nhịp điệu hối hả đang bắt đầu trùm lên Trảng. - Tôi sẽ để cậu làm việc với các Thợ cuốc hôm nay, Đầu xanh ạ. Để xem liệu nó có phù hợp với cậu hơn là việc cứa cổ mấy con lợn kia không.
Thomas đã chán ngấy vì bị đối xử như một đứa trẻ.
- Bao giờ cậu mới thôi gọi tôi bằng cái tên đó đây?
- Hả, lợn á?
Thomas cố nặn một nụ cười và lắc đầu.
- Không, Đầu xanh kìa. Tôi đâu còn là người mới đến nữa, đúng chưa nào? Bây giờ danh hiệu đó thuộc về con bé bị hôn mê. Cứ việc gọi nhỏ đó là Đầu xanh thỏa thích, còn tên tôi là Thomas. - Ý nghĩ về đứa con gái xẹt qua đầu Thomas làm nó nghĩ tới cảm giác của mình về sự liên hệ giữa con bé với nó. Một nỗi bâng khuâng tràn qua người nó, làm như thể nó đang nhớ và muốn gặp lại con bé vậy. Chuyện này thật vớ vẩn, nó nghĩ bụng. Mình thậm chí còn chẳng biết tên con nhỏ đó.
Newt ngả người ra sau, nhướng mày.
- Bực tôi à. Hay là đêm qua cậu bị con gì cắn?
Thomas phớt lờ và hỏi tiếp:
- Thợ cuốc là gì vậy?
- Đó là từ mà chúng tôi dùng để gọi những đứa làm việc ở Trang viên: cày cấy, gieo hạt, trồng cây, và đại loại như thế.
Thomas gật đầu.
- Ai là Trang chủ?
- Zart. Cậu ta là người tử tế chừng nào cậu còn làm việc hăng hái, chấm hết. Cậu ta là cái người cao to đứng đầu hàng ngày hôm qua đấy.
Thomas không nói gì, thầm mong mình có thể trải qua một ngày trọn vẹn mà không phải đề cập tới Ben và vụ Trục xuất. Chủ đề đó chỉ làm cho nó muốn bệnh, nên nó vội chuyển đề tài ngay.
- Vậy sao cậu đến đánh thức tôi vậy?
- Sao cơ? Không thích nhìn thấy cái bản mặt tôi khi mở mắt ra hả?
- Không hẳn thế. Nhưng… - Trước khi Thomas kịp nói hết câu thì tiếng ầm ầm của những bức tường mở ra đã cắt ngang lời nó… Nó nhìn về phía Cửa Đông, thoáng trông đợi sẽ nhìn thấy Ben đứng ở phía bên kia cổng. Thay vào đó, nó nhìn thấy Minho đang căng cơ. Rồi Thomas nhìn thấy nó bước tới nhặt thứ gì đó lên.
Đó là phần cây sào gắn với vòng dây da. Dường như Minho chẳng mấy bận tâm, cứ thế quẳng nó cho một Tầm đạo sinh khác, thằng bé này mang cất nó vào trong cái kho chứa dụng cụ gần Trang viên.
Thomas quay sang Newt, bối rối ra mặt. Vì sao Minho có thể hành động một cách vô tâm như vậy kia chứ?
- Cái quái…
- Mới chứng kiến được có ba vụ Trục xuất thôi, Tommy à. Tất cả đều ghê rợn như vụ ngày hôm qua mà cậu đã thấy. Nhưng lần quái quỷ nào cũng vậy, lũ Nhím sầu bỏ lại vòng cổ trên ngưỡng cửa. Làm người ta sợ chết khiếp.
Thomas đồng tình.
- Chúng làm gì với những đứa chúng bắt được? - Liệu nó có thật sự muốn biết không vậy hả trời?
Newt chỉ nhún vai, vờ tỏ ra lạnh nhạt. Dường như thằng bé không muốn nói về chuyện đó thì đúng hơn.
- Vậy kể cho tôi nghe về các Tầm đạo sinh đi. - Đột nhiên Thomas nói. Những chữ đó cứ thế mà chui ra khỏi miệng nó. Nhưng nó vẫn ngồi yên, mặc cho một sự thôi thúc kỳ lạ cố bắt nó xin lỗi và đổi chủ đề. Thomas muốn biết mọi điều về đám này. Ngay cả sau những gì đã thấy tối hôm qua, ngay cả sau khi đã nhìn thấy con Nhím sầu qua cửa sổ, nó vẫn muốn biết. Sự hấp dẫn quá mạnh, tuy nó không hiểu tại sao. Trở thành một Tầm đạo sinh giống như là một điều mà nó được sinh ra chỉ để thực hiện vậy.
Newt khựng lại, bối rối ra mặt.
- Tầm đạo sinh á? Sao tự nhiên lại hỏi vậy?
- Chỉ thắc mắc thôi mà.
Newt nhòm Thomas một cách đầy nghi ngờ.
- Đó là những đứa giỏi nhất đấy. Buộc phải như thế. Mọi thứ phụ thuộc vào tụi nó. - Newt nhặt một hòn đá, quăng ra xa, rồi hờ hững nhìn theo cho đến khi nó ngừng lăn.
- Sao cậu không làm Tầm đạo sinh?
Newt quắc mắt nhìn Thomas.
- Đã từng là Tầm đạo sinh, cho tới khi chân tôi bị đau cách đây vài tháng. Từ đó tôi không còn là chính mình nữa. - Newt cúi xuống, lơ đãng sờ lên mắt cá chân phải, một nét đau đớn thoáng hiện trên khuôn mặt. Thomas cảm thấy nỗi đau chủ yếu nằm trong đầu chứ không phải một nỗi đau cụ thể mà thằng bé đang gặp phải.
- Làm sao cậu bị như vậy? - Thomas hỏi, nghĩ rằng càng buộc Newt nói nhiều thì nó càng biết được thêm nhiều điều.
- Chạy trốn lũ Nhím sầu thối tha kia, chứ còn gì nữa? Chúng suýt nữa thì bắt được tôi. - Newt ngừng lời. - Bây giờ tôi vẫn còn rùng mình khi nghĩ đến viễn cảnh phải trải qua quá trình Biến đổi.
Sự Biến đổi. Đây là một trong những chủ đề mà Thomas nghĩ có thể đưa mình đến với những câu trả lời nhanh hơn bất cứ điều gì khác.
- Nó là cái gì vậy? Cái gì thay đổi? Có phải mọi người đều trở nên điên loạn như Ben và bắt đầu tìm cách giết người hay không?
- Ben tệ hơn hẳn những trường hợp còn lại. Nhưng tôi cứ tưởng cậu muốn trò chuyện về các Tầm đạo sinh? - Giọng điệu của Newt cảnh báo rằng nói về sự Biến đổi như vậy là đủ rồi.
Điều này chỉ càng làm cho Thomas thêm tò mò, mặc dù nó cũng không phản đối nếu quay về đề tài Tầm đạo sinh.
- Thôi được. Tôi đang nghe đây.
- Như tôi đã nói. Đám đó là ưu tú nhất.
- Vậy các cậu làm gì? Thi tài xem ai là người nhanh nhất à?
Newt nhìn Thomas một cách hằn học, rồi gằn giọng:
- Làm ơn động não chút đi, Đầu xanh, à quên, Tommy, bất cứ cái tên nào cậu thích. Việc chạy nhanh chỉ là một phần của công việc thôi. Một phần rất, rất nhỏ, thật đấy.
Thomas lại càng chú ý tợn.
- Ý cậu là sao?
- Khi tôi nói giỏi nhất, tôi muốn nói là trên mọi lĩnh vực. Để sống sót trong cái Mê cung thối tha kia, cậu cần phải thông minh, nhanh nhẹn và khỏe mạnh. Phải là một người quyết đóan, có thể ước lượng đích xác mình liều mạng được tới đâu. Không khinh suất, nhưng cũng không thể nhút nhát được. - Newt duỗi chân ra, dựa người trên hai tay. -Ngoài đó dễ sợ lắm, cậu có biết không? Tôi chẳng ham hố gì nó nữa đâu.
- Tôi tưởng lũ Nhím sầu chỉ ra ngoài vào ban đêm thôi chứ. - Dù là định mệnh hay không thì Thomas vẫn không muốn đụng phải một con trong số chúng.
- Ừ, thường là như thế.
- Vậy thì tại sao Mê cung lại kinh khủng đến vậy? - Còn chuyện gì khác mà nó chưa biết đây?
Newt thở dài.
- Áp lực. Căng thẳng. Cách bố trí của Mê cung thay đổi hàng ngày. Luôn luôn phải vẽ lại mọi thứ trong đầu, cố gắng đưa chúng ta rời khỏi chỗ này. Lo nghĩ về cái mê đồ quỷ quái kia. Điều tệ hại nhất là cậu luôn luôn sợ mình sẽ không quay về được. Một mê cung bình thường đã đủ khó khăn lắm rồi, đằng này nó còn thay đổi đường đi lối lại hàng ngày nữa, nên chỉ cần sai lầm một chút thôi là cậu sẽ phải qua đêm cùng với lũ quái vật khát máu đó. Không có chỗ cho sự ngu ngốc hay hèn nhát đâu.
Thomas nhíu mày, không hoàn toàn hiểu được sự thôi thúc đang chảy trong huyết quản buộc nó tiếp tục hỏi tới. Đặc biệt là sau sự kiện đêm qua. Nhưng nó vẫn cảm thấy sự thôi thúc đó, trên tất cả mọi thứ.
- Tất cả những sự quan tâm này là thế nào? - Newt hỏi.
Thomas ngập ngừng và ngẫm nghĩ một chút, nó thấy sợ khi phải nói ra thành lời một lần nữa:
- Tôi muốn trở thành một Tầm đạo sinh.
Newt quay lại, nhìn thẳng vào mặt Thomas.
- Cậu mới ở đây chưa đầy tuần, huynh à. Hơi sớm để chui đầu vào chỗ ấy đấy, cậu không nghĩ vậy sao?
- Tôi nghiêm túc mà. - Chuyện này gần như là vớ vẩn ngay cả đối với Thomas, nhưng nó vẫn cảm thấy điều đó một cách sâu sắc. Quả vậy, mong muốn trở thành một Tầm đạo sinh là thứ duy nhất đưa nó tiến lên, giúp nó chấp nhận hoàn cảnh này.
Mắt Newt vẫn không rời Thomas.
- Tôi cũng nghiêm túc. Quên chuyện đó đi. Chưa có ai trở thành một Tầm đạo sinh ngay trong tháng đầu tiên cả, chứ đừng nói tới tuần đầu tiên. Cần phải có rất nhiều bằng chứng chứng tỏ trước khi chúng tôi đưa cậu tới gặp Trang chủ.
Thomas đứng dậy, bắt đầu gấp túi ngủ lại.
- Newt này. Tôi nói thật đấy. Tôi không thể nhổ cỏ cả ngày. Tôi sẽ phát rồ mất. Tôi chẳng có chút manh mối nào về thứ mà tôi đã làm trước khi họ đóng tôi vào cái hộp kim loại kia và giao đến đây, nhưng trong đầu tôi luôn sôi sục ý tưởng trở thành một Tầm đạo sinh. Tôi có thể làm được mà.
Newt vẫn nhìn Thomas, không buồn giúp một tay.
- Có ai nói cậu không thể đâu. Nhưng hiện tại nên cho ý tưởng đó nghỉ ngơi chút đi.
Thomas cảm thấy nóng ruột
- Nhưng mà…
- Nghe này, tin tôi đi Tommy. Cậu cứ quanh quẩn trong này và suy nghĩ về việc vì sao mình giỏi giang thế này mà lại phải đi làm cu li, về việc cậu mong ước được trở thành một Tầm đạo sinh đến như thế nào… và rồi cậu sẽ chỉ tạo ra cho mình thêm nhiều kẻ thù mà thôi. Bây giờ cứ tạm gác chuyện đó lại cái đã.
Mua thêm kẻ thù là điều cuối cùng mà Thomas mong muốn, nhưng dẫu vậy… Nó quyết định chuyển sang hướng khác:
- Tốt thôi, tôi sẽ trao đổi với Minho về chuyện này.
- Cứng đầu ghê nhỉ, cái đồ quái quỷ nhà cậu. Các Tầm đạo sinh sẽ được đề cử trong Trang nghị, và nếu như cậu nghĩ là tôi khó tính, thì chờ mà xem lúc đó họ cười vào mũi cậu như thế nào.
- Cho cậu biết, tôi có sức chịu đựng khá tốt đó. Đừng có phí thời gian bắt tôi chờ đợi.
Newt đứng lên, dí một ngón tay vào mặt Thomas.
- Này Đầu xanh, nghe cho rõ đây. Cậu có nghe tôi nói không đấy hả?
Đáng ngạc nhiên là Thomas không hề cảm thấy sợ sệt. Nó chỉ đảo mắt, rồi gật đầu.
- Tốt hơn là cậu nên dừng cái trò vớ vẩn này lại, trước khi những người khác biết được. Ở đây mọi chuyện không diễn ra như cậu muốn, và sự tồn tại của chúng ta phụ thuộc vào cái đang diễn ra ấy đấy.
Newt ngừng lời, nhưng Thomas không nói gì, chờ đợi bài thuyết giảng mà nó biết là sắp diễn ra.
- Trật tự. - Newt nói tiếp. - Trật tự. Cậu hãy đảo đi đảo lại từ đó trong cái đầu bã của cậu. Chúng tôi vẫn sống khỏe ở đây là bởi vì chúng tôi làm việc chết bỏ và giữ vững trật tự. Trật tự chính là nguyên do khiến chúng tôi phải đẩy Ben ra ngoài: không thể để cho những kẻ loạn óc chạy quanh và tìm cách giết người khác được. Trật tự. Điều cuối cùng mà chúng tôi muốn ở cậu là hất đổ nó.
Sự chống đối đã bị gạt phăng khỏi đầu Thomas. Nó biết đã tới lúc phải im mồm. “Được thôi” là tất cả những gì nó nói.
Newt vỗ lưng Thomas rồi nói:
- Ta cùng thỏa thuận nào.
- Cái gì? - Thomas lại cảm thấy hy vọng trỗi dậy.
- Cậu giữ mồm giữ miệng về chuyện này, và tôi sẽ để tên cậu vào danh sách những người có tiềm năng được huấn luyện càng sớm càng tốt. Đừng có tự đưa đầu vào rắc rối, nếu không tôi sẽ làm đủ mọi cách để cậu không bao giờ trở thành một Tầm đạo sinh được. Thỏa thuận chứ?
Thomas căm ghét cái ý tưởng phải chờ đợi không biết đến bao giờ.
- Thỏa thuận thấy gớm.
Newt nhướng mày.
Cuối cùng Thomas gật đầu.
- Đồng ý.
- Đi nào, chúng ta kiếm gì bỏ bụng ở chỗ Chảo chiên thôi. Hy vọng là ta không bị nghẹn họng.
Sáng hôm đó, rốt cuộc Thomas cũng nhìn thấy Chảo chiên dù chỉ là ở khoảng cách xa. Thằng bé đang bận bịu làm bữa sáng cho cả một đạo quân trảng viên háu đói. Trông nó không thể lớn hơn mười sáu tuổi, nhưng nó đã có cả một cái cằm đầy râu và lông lá mọc khắp người, như thể mọi cọng lông đều đang tìm cách thoát ra khỏi sự bức bí do bộ đồ ám mùi thức ăn của nó tạo ra. Trông không có vẻ gì là đứa sạch sẽ nhất thế giới trong khi làm bếp, Thomas nghĩ bụng. Nó nhủ thầm cần phải coi chừng những sợi lông đen trong đồ ăn.
Thomas và Newt đến ngồi cùng với Chuck tại một cái bàn dã ngoại ngay bên ngoài nhà bếp đúng lúc một nhóm đông trảng viên đứng dậy và chạy về phía Cửa Tây, vừa chạy vừa chộn rộn nói với nhau về điều gì đó.
- Có chuyện gì vậy? - Thomas hỏi, tự thấy ngạc nhiên vì giọng điệu hờ hững của mình. Những diễn biến mới trong Trảng Đất đã dần dà thành cơm bữa đối với nó.
Newt nhún vai trong khi chọc chọc quả trứng của mình.
- Chắc là đi xem Alby và Minho lên đường. Họ sẽ đến chỗ con Nhím chết bằm kia.
- Ê. - Chuck nói, làm một mẩu thịt nhỏ văng ra khỏi miệng. - Em hơi thắc mắc chuyện này đó.
- Ừ, Chuckie. - Newt mỉa mai. - Vậy cái câu hỏi chết bằm của cậu là gì nào?
Chuck có vẻ suy nghĩ rất lung.
- Vậy là, họ đã tìm thấy một con Nhím sầu bị chết, phải không?
- Phải. - Newt đáp. - Cám ơn đã báo tin.
Chuck lơ đãng gõ gõ cái nĩa xuống bàn một lúc.
- Thế, ai đã giết cái con vật ngu ngốc đó?
Câu hỏi hay đấy, Thomas nhủ thầm. Nó chờ nghe câu trả lời của Newt, nhưng mãi chẳng thấy gì. Rõ ràng là thằng bé không có manh mối gì về chuyện này.
Danh sách chương