Đôi mắt Gally sáng rực lên man dại, áo quần rách rưới bẩn thỉu. Thằng bé khuỵu gối xuống, lồng ngực nhấp nhô theo nhịp thở sâu và đứt quãng. Nó nhìn quanh phòng như một con chó dại cần tìm người để cắn. Không ai thốt nên lời. Như thể tất cả mọi người, kể cả Thomas, đều tin rằng Gally chỉ là một hình ảnh tưởng tượng.
- Chúng sẽ giết hết tụi mày! - Gally gào lên, phun nước bọt tứ phía. - Nhím sầu sẽ giết sạch tụi mày, mỗi đêm một mạng, cho đến khi cả đám chết hết!
Thomas lặng người nhìn Gally lảo đảo đứng dậy và bước tới phía trước, kéo lê chân phải. Không có thằng bé nào nhúc nhích, rõ ràng là chúng quá kinh ngạc. Kể cả Newt cũng đứng đó, mồm há hốc. Thomas thậm chí còn e ngại vị khách bất ngờ này hơn là lũ Nhím sầu ở ngoài cửa sổ.
Gally ngừng lại ngay trước mặt Thomas và Newt, cách chừng vài chục xen-ti-mét, trỏ một ngón tay vào Thomas.
- Mày. - Thằng bé nói, sự khinh bỉ làm cho giọng điệu của nó trở nên đáng ghê tởm. - Tất cả là lỗi của mày! - Bất thình lình nó vung nắm tay trái đấm vào tai Thomas.
Thomas ngã quỵ, thốt lên một tiếng, do ngạc nhiên nhiều hơn là do đau. Nó chồm dậy ngay khi vừa chạm mặt sàn.
Rốt cuộc Newt cũng hoàn hồn, xô Gally ra. Gally loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào cái bàn gần cửa sổ. Cây đèn trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Thomas tưởng thằng bé sẽ trả đũa, nhưng nó chỉ đứng thẳng người dậy, quắc mắt nhìn mọi người điên dại.
- Không có đường ra đâu. - Gally nói khẽ, giọng đầy ma quái. - Cái Mê cung chết bằm sẽ kết liễu toàn bộ tụi bay… Bầy Nhím sầu sẽ giết hết cả đám… mỗi đêm một đứa cho đến hết… Tô… Tốt hơn là như vậy… - Nó cụp mắt nhìn xuống sàn. - Chúng chỉ giết tụi bay một đứa mỗi đêm thôi… mấy cái Biến số ngu ngốc kia…
Thomas khiếp hãi lắng nghe, cố gắng đè nén nỗi sợ để có thể ghi nhớ những điều Gally nói.
Newt bước lên trước một bước.
- Gally, ngậm cái miệng thối của mày lại ngay. Có một con Nhím sầu đang ở ngoài cửa sổ. Ngồi xuống và im lặng. Biết đâu nó sẽ bỏ đi.
Gally nheo mắt nhìn lên.
- Mày không hiểu rồi Newt. Mày ngu quá đi, lúc nào cũng vẫn ngu như thế. Không có lối thoát nào cả. Không có cách nào chiến thắng được đâu! Chúng sẽ giết tụi mày, tất cả, từng đứa một!
Sau khi thét lên những lời cuối, Gally quăng mình tới bên cửa sổ và bắt đầu giật những miếng ván như một con thú hoang cố tìm cách thoát ra khỏi chuồng. Trước khi Thomas và bọn trẻ kịp phản ứng thì thằng bé đã tháo tung một mảnh ván, vứt xuống sàn.
- Không! - Newt hét lên, xông tới. Thomas cũng lao theo để hỗ trợ. Nó không thể tin nổi vào điều đang diễn ra.
Gally giật tung miếng ván thứ hai đúng lúc Newt tiến đến nơi. Dùng cả hai tay, nó quăng miếng ván ra đằng sau đúng vào đầu Newt, làm thằng bé ngã lăn ra giường, máu văng lên tấm vải phủ. Thomas dừng bước, giữ thế thủ.
- Gally! - Thomas la lên. - Mày làm cái trò gì vậy? Thằng bé nhổ toẹt xuống sàn, thở hộc lên như chó.
- Đồ mặt dẹp! Tao biết mày là ai, nhưng tao cóc thèm bận tâm nữa rồi. Tao chỉ có thể làm những điều cần làm thôi.
Thomas cảm thấy chân mình như đã bắt rễ vào sàn nhà. Nó hoàn toàn sửng sốt trước lời nói của Gally, và trơ mắt ra nhìn thằng bé giật nốt mảnh ván cuối cùng khỏi cửa sổ. Đúng vào lúc miếng gỗ văng xuống sàn nhà, kính cửa sổ vỡ tung, các mảnh kính ùa vào bên trong phòng như một đàn ong trong suốt lấp lánh. Thomas che mặt và thụp xuống sàn, cố đạp chân để đẩy mình ra càng xa càng tốt. Khi chạm vào cái giường, nó thu hết can đảm đưa mắt nhìn lên, sẵn sàng để đối diện với tận thế.
Thân hình đồ sộ của một con Nhím sầu đã trườn một nửa qua cửa sổ, những cánh tay kim loại gắn với mấy cặp càng bập bập, quơ qua quơ lại. Thomas sợ tới mức gần như không nhận ra mọi người trong phòng đã bỏ chạy hết ra ngoài hành lang, ngoại trừ Newt vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.
Sợ cứng người, Thomas nhìn những cánh tay dài của con quái vật vươn tới cơ thể bất động của Newt. Điều đó giúp nó vượt qua nỗi sợ. Nó bò dậy, lần mò trên sàn nhà xung quanh mình tìm vũ khí. Nó chỉ thấy có dao. Chúng không giúp ích gì được cho tình cảnh hiện tại. Nỗi kinh hoàng bùng nổ, bao trùm lên Thomas.
Gally lại nói tiếp. Con Nhím sầu rụt cánh tay lại, như thể cần đến nó để có thể quan sát và lắng nghe. Nhưng thân hình của nó vẫn tiếp tục uốn éo, cố gắng chui vào bên trong.
- Không ai hiểu gì hết! - Thằng bé gào lên giữa những âm thanh ghê rợn của con Nhím sầu đang trườn sâu vào trong phòng, xé bức tường thành nhiều mảnh. - Không đứa nào hiểu những gì tao đã thấy, những gì sự Biến đổi đã gây ra cho tao! Đừng quay trở về thế giới thực nữa, Thomas! Mày sẽ không… muốn… nhớ ra nó đâu!
Gally ném lên Thomas một cái nhìn thật lâu và ám ảnh bằng đôi mắt đầy kinh hoàng. Rồi nó quay lại và lao bổ vào thân hình của con Nhím sầu. Thomas hét lên khi nhìn thấy tất cả những cánh tay vươn ra của con quái vật lập tức co lại, quắp lấy chân tay của Gally không cho nó thoát. Thân thể của thằng bé lún sâu vào trong lớp da thịt nhớp nhúa của con Nhím sầu, làm phát ra những tiếng òng ọc man rợ. Rồi nhanh như chớp, con quái vật rút lui qua ô cửa sổ vỡ kính và bắt đầu leo xuống mặt đất bên dưới.
Thomas chạy đến bên cái lỗ hổng lởm chởm, cúi xuống nhìn vừa kịp lúc con Nhím sầu tiếp đất và bắt đầu chạy băng qua Trảng. Cơ thể của Gally lúc ẩn lúc hiện theo những vòng lăn của con quái vật. Ánh sáng phát ra từ nó chiếu những luồng vàng rực lên những tảng đá Cửa Tây trong khi nó chạy vào trong mê cung. Rồi vài giây sau, những con Nhím sầu khác cũng rút lui theo đồng bọn, lăn tròn và kêu lích kích như thể đang ăn mừng chiến thắng.
Thomas thấy muốn ói tới nơi. Nó bắt đầu lùi ra xa khỏi cửa sổ thì có một cái gì đó ở bên ngoài đập vào mắt nó. Thomas nhanh chóng thò người ra ngoài để nhìn cho rõ. Một bóng người đơn độc đang phóng qua sân Trảng về phía cổng thành mà Gally vừa bị đưa qua.
Mặc dù ánh sáng không đủ, Thomas vẫn nhận ra thằng bé ngay lập tức. Nó hét lớn, kêu gọi thằng bé ngừng lại, nhưng quá trễ.
Chân guồng hết tốc lực, Minho vừa biến mất vào trong Mê cung.
- Chúng sẽ giết hết tụi mày! - Gally gào lên, phun nước bọt tứ phía. - Nhím sầu sẽ giết sạch tụi mày, mỗi đêm một mạng, cho đến khi cả đám chết hết!
Thomas lặng người nhìn Gally lảo đảo đứng dậy và bước tới phía trước, kéo lê chân phải. Không có thằng bé nào nhúc nhích, rõ ràng là chúng quá kinh ngạc. Kể cả Newt cũng đứng đó, mồm há hốc. Thomas thậm chí còn e ngại vị khách bất ngờ này hơn là lũ Nhím sầu ở ngoài cửa sổ.
Gally ngừng lại ngay trước mặt Thomas và Newt, cách chừng vài chục xen-ti-mét, trỏ một ngón tay vào Thomas.
- Mày. - Thằng bé nói, sự khinh bỉ làm cho giọng điệu của nó trở nên đáng ghê tởm. - Tất cả là lỗi của mày! - Bất thình lình nó vung nắm tay trái đấm vào tai Thomas.
Thomas ngã quỵ, thốt lên một tiếng, do ngạc nhiên nhiều hơn là do đau. Nó chồm dậy ngay khi vừa chạm mặt sàn.
Rốt cuộc Newt cũng hoàn hồn, xô Gally ra. Gally loạng choạng lùi lại, đập mạnh vào cái bàn gần cửa sổ. Cây đèn trên bàn rơi xuống đất vỡ tan tành. Thomas tưởng thằng bé sẽ trả đũa, nhưng nó chỉ đứng thẳng người dậy, quắc mắt nhìn mọi người điên dại.
- Không có đường ra đâu. - Gally nói khẽ, giọng đầy ma quái. - Cái Mê cung chết bằm sẽ kết liễu toàn bộ tụi bay… Bầy Nhím sầu sẽ giết hết cả đám… mỗi đêm một đứa cho đến hết… Tô… Tốt hơn là như vậy… - Nó cụp mắt nhìn xuống sàn. - Chúng chỉ giết tụi bay một đứa mỗi đêm thôi… mấy cái Biến số ngu ngốc kia…
Thomas khiếp hãi lắng nghe, cố gắng đè nén nỗi sợ để có thể ghi nhớ những điều Gally nói.
Newt bước lên trước một bước.
- Gally, ngậm cái miệng thối của mày lại ngay. Có một con Nhím sầu đang ở ngoài cửa sổ. Ngồi xuống và im lặng. Biết đâu nó sẽ bỏ đi.
Gally nheo mắt nhìn lên.
- Mày không hiểu rồi Newt. Mày ngu quá đi, lúc nào cũng vẫn ngu như thế. Không có lối thoát nào cả. Không có cách nào chiến thắng được đâu! Chúng sẽ giết tụi mày, tất cả, từng đứa một!
Sau khi thét lên những lời cuối, Gally quăng mình tới bên cửa sổ và bắt đầu giật những miếng ván như một con thú hoang cố tìm cách thoát ra khỏi chuồng. Trước khi Thomas và bọn trẻ kịp phản ứng thì thằng bé đã tháo tung một mảnh ván, vứt xuống sàn.
- Không! - Newt hét lên, xông tới. Thomas cũng lao theo để hỗ trợ. Nó không thể tin nổi vào điều đang diễn ra.
Gally giật tung miếng ván thứ hai đúng lúc Newt tiến đến nơi. Dùng cả hai tay, nó quăng miếng ván ra đằng sau đúng vào đầu Newt, làm thằng bé ngã lăn ra giường, máu văng lên tấm vải phủ. Thomas dừng bước, giữ thế thủ.
- Gally! - Thomas la lên. - Mày làm cái trò gì vậy? Thằng bé nhổ toẹt xuống sàn, thở hộc lên như chó.
- Đồ mặt dẹp! Tao biết mày là ai, nhưng tao cóc thèm bận tâm nữa rồi. Tao chỉ có thể làm những điều cần làm thôi.
Thomas cảm thấy chân mình như đã bắt rễ vào sàn nhà. Nó hoàn toàn sửng sốt trước lời nói của Gally, và trơ mắt ra nhìn thằng bé giật nốt mảnh ván cuối cùng khỏi cửa sổ. Đúng vào lúc miếng gỗ văng xuống sàn nhà, kính cửa sổ vỡ tung, các mảnh kính ùa vào bên trong phòng như một đàn ong trong suốt lấp lánh. Thomas che mặt và thụp xuống sàn, cố đạp chân để đẩy mình ra càng xa càng tốt. Khi chạm vào cái giường, nó thu hết can đảm đưa mắt nhìn lên, sẵn sàng để đối diện với tận thế.
Thân hình đồ sộ của một con Nhím sầu đã trườn một nửa qua cửa sổ, những cánh tay kim loại gắn với mấy cặp càng bập bập, quơ qua quơ lại. Thomas sợ tới mức gần như không nhận ra mọi người trong phòng đã bỏ chạy hết ra ngoài hành lang, ngoại trừ Newt vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự trên giường.
Sợ cứng người, Thomas nhìn những cánh tay dài của con quái vật vươn tới cơ thể bất động của Newt. Điều đó giúp nó vượt qua nỗi sợ. Nó bò dậy, lần mò trên sàn nhà xung quanh mình tìm vũ khí. Nó chỉ thấy có dao. Chúng không giúp ích gì được cho tình cảnh hiện tại. Nỗi kinh hoàng bùng nổ, bao trùm lên Thomas.
Gally lại nói tiếp. Con Nhím sầu rụt cánh tay lại, như thể cần đến nó để có thể quan sát và lắng nghe. Nhưng thân hình của nó vẫn tiếp tục uốn éo, cố gắng chui vào bên trong.
- Không ai hiểu gì hết! - Thằng bé gào lên giữa những âm thanh ghê rợn của con Nhím sầu đang trườn sâu vào trong phòng, xé bức tường thành nhiều mảnh. - Không đứa nào hiểu những gì tao đã thấy, những gì sự Biến đổi đã gây ra cho tao! Đừng quay trở về thế giới thực nữa, Thomas! Mày sẽ không… muốn… nhớ ra nó đâu!
Gally ném lên Thomas một cái nhìn thật lâu và ám ảnh bằng đôi mắt đầy kinh hoàng. Rồi nó quay lại và lao bổ vào thân hình của con Nhím sầu. Thomas hét lên khi nhìn thấy tất cả những cánh tay vươn ra của con quái vật lập tức co lại, quắp lấy chân tay của Gally không cho nó thoát. Thân thể của thằng bé lún sâu vào trong lớp da thịt nhớp nhúa của con Nhím sầu, làm phát ra những tiếng òng ọc man rợ. Rồi nhanh như chớp, con quái vật rút lui qua ô cửa sổ vỡ kính và bắt đầu leo xuống mặt đất bên dưới.
Thomas chạy đến bên cái lỗ hổng lởm chởm, cúi xuống nhìn vừa kịp lúc con Nhím sầu tiếp đất và bắt đầu chạy băng qua Trảng. Cơ thể của Gally lúc ẩn lúc hiện theo những vòng lăn của con quái vật. Ánh sáng phát ra từ nó chiếu những luồng vàng rực lên những tảng đá Cửa Tây trong khi nó chạy vào trong mê cung. Rồi vài giây sau, những con Nhím sầu khác cũng rút lui theo đồng bọn, lăn tròn và kêu lích kích như thể đang ăn mừng chiến thắng.
Thomas thấy muốn ói tới nơi. Nó bắt đầu lùi ra xa khỏi cửa sổ thì có một cái gì đó ở bên ngoài đập vào mắt nó. Thomas nhanh chóng thò người ra ngoài để nhìn cho rõ. Một bóng người đơn độc đang phóng qua sân Trảng về phía cổng thành mà Gally vừa bị đưa qua.
Mặc dù ánh sáng không đủ, Thomas vẫn nhận ra thằng bé ngay lập tức. Nó hét lớn, kêu gọi thằng bé ngừng lại, nhưng quá trễ.
Chân guồng hết tốc lực, Minho vừa biến mất vào trong Mê cung.
Danh sách chương