Cuối cùng Thomas cũng nuốt được tất cả những đau đớn khổ sở vào trong lòng. Lúc ở Trảng, Chuck đã trở thành một điểm tựa đối với nó: một tín hiệu lạc quan, tin tưởng rằng chúng sẽ làm cho mọi việc suôn sẻ bình thường trở lại. Được ngủ trong những chiếc giường. Nhận những cái hôn chúc ngủ ngon. Có thịt muối và trứng để ăn sáng, đi học. Và được hạnh phúc.
Nhưng giờ đây Chuck đã ra đi mãi mãi. Cơ thể mềm nhũn của thằng bé, mà Thomas vẫn đang ôm chặt, dường như là một tấm gương tày liếp chứng tỏ rằng những mơ ước kia sẽ không bao giờ thành hiện thực, và cuộc sống cũng chưa bao giờ là bình thường. Rằng ngay cả khi bọn trẻ đã thoát ra, những ngày tháng chết chóc và cuộc đời đau khổ vẫn chờ chúng phía trước.
Những ký ức quay về với Thomas còn rất sơ sài. Nhưng không có nhiều điều tốt đẹp nào trong cả mớ tồi tệ đó. Thomas nhét nỗi đau vào trong lòng, khóa chặt ở đâu đó thật sâu. Nó đã làm điều này vì Teresa. Vì Newt và Minho. Cho dù có những mối đe dọa nào đang chờ đón chúng, chhúng vẫn sẽ sát cánh cùng nhau, và đó mới là điều quan trọng.
Nó buông Chuck ra và lùi lại, cố gắng không nhìn vào cái áo đẫm máu của thằng bé. Nó quẹt nước mắt trên mà, giụi mắt, tưởng mình sẽ ngượng lắm, nhưng nó không cảm thấy gì. Cuối cùng, nó nhìn lên, trông thấy đôi mắt to xanh biếc của Teresa đang nặng trĩu nỗi buồn, cũng nhiều như nỗi buồn trong lòng nó, chắc chắn là như vậy.
Teresa chìa tay ra nắm lấy tay Thomas, giúp nó đứng dậy. Khi Thomas đã đứng lên, con bé vẫn không buông tay, và Thomas cũng thế. Nó ôm chặt lấy con bé, cố gắng giải thích những gì nó cảm thấy khi nó hànhh động như thế. Không ai nói tiếng nào, đa phần bọn trẻ nhìn cái xác của Chuck mà không biểu lộ ccảm xúc gì, như thể sự việc đã vượt ra ngoài khả năng cảm nhận của chúng. Không đứa trẻ nào để ý tới Gally, lúc này đang thở thoi thóp nhưng vẫn bất động.
Người phụ nữ phá tan sự im lặng.
- Tất cả xảy ra đều có nguyên nhân cả. - Cô ta nói, lúc này giọng điệu cay độc đã biến mất. - Các cậu phải hiểu điểu đó.
Thomas nhìn cô ta, dồn tất cả sự căm hận vào trong ánh mắt. Nhưng nó không làm gì hết.
Teresa đặt bàn tay kia lên cánh tay Thomas, nắm lấy bắp tay của nó. Bây giờ làm gì đây? Con bé hỏi.
Tớ không biết nữa, nó đáp. Tớ không thể…
Câu nói của Thomas bị cắt ngang bởi một loạt những tiếng la lối và xôn xao ở phía ngoài cửa. Người phụ nữ hoảng sợ thấy rõ, mặt cắt không còn hột máu khi cô ta quay lại nhìn cánh cửa mà từ đó mình đã bước vào phòng. Thomas nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Nhiều người đàn ông và phụ nữ mặc quần jean bẩn thỉu cùng những chiếc áo ướt sũng lao qua cánh cửa, súng giương lên, thi nhau la hét những câu gì đó mà bọn trẻ không thể nào hiểu được. Những khẩu súng của họ - cả súng trường lẫn súng ngắn - trông thật… cũ kỹ và lạc hậu. Trong chúng như những món đồ chơi bị bỏ xó nhiều năm trời vừa được phát hiện bởi một thế hệ trẻ con mới, thích chơi trò chiến tranh.
Thomas sững sờ nhìn hai trong số những người mới đến đè nghiêng người phụ nữ kia xuống sàn.
Rồi một người lùi lại, chĩa súng.
Không thể nào, Thomas nghĩ. Không.
Những chớp sáng lóe lên khi hàng loạt phát đạn nổ đanh, găm thẳng vào cơ thể của người phụ nữ. Cô ta chết ngay lập tức, máu me đầy người.
Thomas lùi lại sau nhiều bước, suýt ngã.
Một người đàn ông tiến về phía các trảng viên, trong khi những người còn lại tản ra, bao vây chung quanh đám trẻ, quơ súng bắn tung những ô cửa sổ quan sát. Thomas nghe thấy những tiếng thét và nhìn thấy máu chảy, liền quay đi, tập trung sự chú ý vào người đàn ông đã tiến đến gần chúng. Ông ta có mái tóc đen, khuôn mặt còn trẻ nhưng đã hằn nhiều nếp nhăn quanh mắt, như thể luôn trong trạng thái lo lắng thường trực.
- Chúng tôi không có thời giờ để giải thích. - Người đàn ông nói. - Cứ đi theo chúng tôi, và chạy trối chết vào. Bởi vì mạng sống của các em phụ thuộc vào chuyện ấy đấy.
Nói xong ông ta ra hiệu cho những người cùng đi, rồi quay lưng và chạy qua cánh cửa lớn, súng giương ra phía trước. Những loạt súng và tiếng la hét kinh hoàng vẫn đang tràn ngập khắp phòng, nhưng Thomas vẫn cố gắng hết sức để phớt lờ mọi chuyện và làm theo lời chỉ dẫn.
- Đi thôi! - Một trong số những người giải cứu hô lớn. Đó là cái tên duy nhất mà Thomas có thể đặt cho bọn họ.
Sau khi chần chừ chút ít, cá trảng viên làm theo lệnh, chen nhau chạy ra khỏi phòng, cố thoát ra xa khỏi lũ Nhím sầu và cái Mê cung chừng nào tốt chừng ấy. Thomas vẫn đang nắm lấy tay của Teresa, chạy cùng bọn trẻ trong nhóm cuối. Chúng không còn cách nào khác là phải bỏ lại cái xác của Chuck ở phía sau.
Thomas không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào. Nó đã hoàn toàn trơ lì. Nó chạy xuôi theo một hành lang dài, tiến vào trong một đường hầm tù mù, leo lên những bậc thang khúc khuỷu. Mọi thứ đều tối tăm, bốc mùi đồ điện tử. Chúng chạy xuôi theo một lối đi. Trèo lên những bậc thang. Tiếp tục chạy trong những hành lang khác. Thomas vừa đau đớn cho Chuck, vừa phấn chấn vì sự thoát thân của bọn trẻ, lại vừa vui mừng khi Teresa vẫn đang ở bên cạnh. Nhưng nó đã nhìn thấy quá nhiều. Giờ trong nó chỉ còn lại sự trống rỗng. Rỗng tuếch. Nó tiếp tục chạy.
Trên đường chạy, một vài người lớn dẫn lối phía trước, số còn lại chạy phía sau, luôn miệng hét những lời động viên.
Chúng nhìn thấy một loạt những cánh cửa kính nữa trước khi lao ra bên ngoài, dưới một màn mưa nặng hạt rơi xuống từ trên bầu trời tối đen. Nó không trông thấy gì ngoại trừ màn nước mưa lấp lánh.
Người cầm đầu chạy không ngừng cho đến khi mọi người tới chỗ một chiếc xe buýt lớn. Sườn xe lồi lõm và sứt sẹo, đa phần các cửa sổ đều bị rạn nứt. Nước mưa chảy ròng ròng trên thân xe, là Thomas liên tưởng tới một con quái vật vừa mới trồi lên từ lòng đại dương.
- Lên xe đi! - Người đàn ông hét lớn. - Nhanh lên! Bọn trẻ làm theo và líu ríu tụ tập bên cạnh cánh cửa trong lúc từng đứa leo lên xe. Việc đó dường như kéo dài vô tận. Các trảng viên xô đẩy và loạng choạng trèo lên bậc tam cấp của chiếc xe, rồi ngồi vào những hàng ghế. Thomas đứng ở phía sau, Teresa đứng ngay trước mặt nó. Thomas nhìn lên trời, cảm thấy nước mưa vỗ vào mặt mình. Nó ấm áp, gần như nóng, và có vẻ hơi sệt. Thật kỳ lạ, nó giúp Thomas thoát khỏi nỗi kinh hoàng và lấy lại được sự tập trung. Có thể đó chỉ là do mọi chuyện diễn ra quá dồn dập. Nó tập trung sự chú ý vào chiếc xe buýt, Teresa và cuộc chốn chạy.
Chúng đã tiến gần đến cửa xe thì một bàn tay đột ngột đập lên vai Thomas, nắm lấy áo nó. Nó hét toáng len trong khi có ai đó lôi ngược nó ra phía sau, kéo tuột tay nó khỏi bàn tay của Teresa. Nó nhìn thấy con bé quay lại, vừa kịp để nhìn thấy nó bị té xuống đất làm nước mưa tung tóe. Cơn đau như cắt chạy dọc theo sống lưng Thomas, trong lúc khuôn mặt lộn ngược của người phụ nữ xuất hiện cách mặt nó có vài xen-ti-mét, che khuất Teresa.
Những sợi tóc bết nhờn viền quanh gương mặt khuất trong bóng tối xõa xuống, chạm vào Thomas. Một mùi khủng khiếp xộc vào mũi nó, pha trộn giữa mùi trứng thối và sữa chua hỏng. Người phụ nũ lui lại, vừa đủ để ánh sáng từ một ngọn đèn pin của ai đó chiếu sáng những đường nét trên khuôn mặt của cô ta: làn da xanh tái, nhăn nhúm bị bao phủ bởi những vết lở loét kinh dị đang chảy mủ. Sự kinh hoàng tột độ là Thomas cứng người.
- Hãy cứu chúng tôi! - Người phụ nữ gớm ghiếc kia lên tiếng, nước bọt văng đầy vào mặt Thomas. - Hãy cứu chúng tôi khỏi Nhật trùng! - Cô ta cười khùng khục.
Người phụ nữ rít lên khi một người trong nhóm cứu hộ tóm lấy cô ta, lôi ra khỏi Thomas. Nó định thần, lồm cồm bò dậy, quay lại chỗ Teresa. Người phụ nữ bị lôi xềnh xệch ra xa, hai chân cô ta yếu ớt phản kháng, nhưng mặt cô ta vẫn găm vào Thomas. Cô ta chỉ vào nó, hét lên:
- Đừng có tin vào những lời nói của bọn chúng! Hãy cứu chúng tôi khỏi Nhật trùng!
Khi người đàn ông trong nhhóm cứu hộ đã ở cách chiếc xe hàng chục mét, ông ta ấn người phụ nữ xuống đất.
- Ở yên đây, nếu không tao sẽ bắn! - Ông ta hét vào mặt cô ta, rồi quay về phía Thomas. Lên xe mau!
Thomas khiếp hãi đến nỗi nó run lẩy bẩy. Nó quay lại và theo sau Teresa trèo lên bậc thang vào trong xe buýt. Những đôi mắt mở to nhìn vào nó trong lúc hai đứa đi xuống hàng ghế phía sau xe và buông thịch người xuống đó. Chúng ôm chầm lấy nhau. Những dòng nước đen sì chảy tràn trề trên lớp kính cửa sổ. Cơn mưa rơi sầm sập trên nóc xe, sấm chớp rền vang bầu trời.
Chuyện này là sao? Teresa hỏi trong đầu Thomas.
Không thể trả lời nổi, Thomas chỉ biết lắc đầu. Những ý nghĩ về Chuck lại tràn về trong lòng nó, thế chỗ của mụ đàn bà điên loạn, làm cho tim nó trĩu nặng. Nó không còn muốn bận tâm nữa, không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào khi thoát ra khỏi Mê cung. Chuck…
Một người phụ nữ trong đội giải cứu ngồi xuống hàng ghế đối diện với Thomas và Teresa. Người cầm đầu trèo lên xe và ngồi vào ghế tài xế, khởi động máy. Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh tới trước.
Ngay lúc đó, Thomas nhìn thấy một thứ gì đó chuyển động bên ngoài cửa sổ. Người phụ nữ có làn da lở loét đã đứng dậy, cố sức chạy về phía trước chiếc xe, điên cuồng vung vẩy tay, hét điều gì đó nhưng bị tiếng gió mưa át mất. Đôi mắt cô ta long lên vì điên cuồng, hoặc vì kinh hoàng. Thomas không thể xác định được.
Thomas nghiêng người tới lớp kính cửa sổ, trong khi người phụ nữ chạy ra trước đầu xe vaà biến mất khỏi tầm nhìn cuả nó.
- Chờ đã! - Thomas hét lên, nhưng không ai nghe thấy nó. Hoặc là có nghe, nhưng không bận tâm.
Người tài xế rồ máy. Chiếc xe buýt tròng trành khi nó đụng phải người của cô ta. Một cú này làm cho Thomas suýt bay ra khỏi ghế, khi bánh trước chiếc xe cán qua người phụ nữ, nhanh chóng nối tiếp bằng một cú nảy thứ hai của bánh sau. Thomas nhìn Teresa mặt con bé thể hiện rõ sự kinh tởm, y như cảm giác của Thomas lúc này.
Không nói tiếng nào, người lái xe nhấn ga, và chiếc xe buýt lao tới trong màn đêm mịt mùng mưa gió.
Nhưng giờ đây Chuck đã ra đi mãi mãi. Cơ thể mềm nhũn của thằng bé, mà Thomas vẫn đang ôm chặt, dường như là một tấm gương tày liếp chứng tỏ rằng những mơ ước kia sẽ không bao giờ thành hiện thực, và cuộc sống cũng chưa bao giờ là bình thường. Rằng ngay cả khi bọn trẻ đã thoát ra, những ngày tháng chết chóc và cuộc đời đau khổ vẫn chờ chúng phía trước.
Những ký ức quay về với Thomas còn rất sơ sài. Nhưng không có nhiều điều tốt đẹp nào trong cả mớ tồi tệ đó. Thomas nhét nỗi đau vào trong lòng, khóa chặt ở đâu đó thật sâu. Nó đã làm điều này vì Teresa. Vì Newt và Minho. Cho dù có những mối đe dọa nào đang chờ đón chúng, chhúng vẫn sẽ sát cánh cùng nhau, và đó mới là điều quan trọng.
Nó buông Chuck ra và lùi lại, cố gắng không nhìn vào cái áo đẫm máu của thằng bé. Nó quẹt nước mắt trên mà, giụi mắt, tưởng mình sẽ ngượng lắm, nhưng nó không cảm thấy gì. Cuối cùng, nó nhìn lên, trông thấy đôi mắt to xanh biếc của Teresa đang nặng trĩu nỗi buồn, cũng nhiều như nỗi buồn trong lòng nó, chắc chắn là như vậy.
Teresa chìa tay ra nắm lấy tay Thomas, giúp nó đứng dậy. Khi Thomas đã đứng lên, con bé vẫn không buông tay, và Thomas cũng thế. Nó ôm chặt lấy con bé, cố gắng giải thích những gì nó cảm thấy khi nó hànhh động như thế. Không ai nói tiếng nào, đa phần bọn trẻ nhìn cái xác của Chuck mà không biểu lộ ccảm xúc gì, như thể sự việc đã vượt ra ngoài khả năng cảm nhận của chúng. Không đứa trẻ nào để ý tới Gally, lúc này đang thở thoi thóp nhưng vẫn bất động.
Người phụ nữ phá tan sự im lặng.
- Tất cả xảy ra đều có nguyên nhân cả. - Cô ta nói, lúc này giọng điệu cay độc đã biến mất. - Các cậu phải hiểu điểu đó.
Thomas nhìn cô ta, dồn tất cả sự căm hận vào trong ánh mắt. Nhưng nó không làm gì hết.
Teresa đặt bàn tay kia lên cánh tay Thomas, nắm lấy bắp tay của nó. Bây giờ làm gì đây? Con bé hỏi.
Tớ không biết nữa, nó đáp. Tớ không thể…
Câu nói của Thomas bị cắt ngang bởi một loạt những tiếng la lối và xôn xao ở phía ngoài cửa. Người phụ nữ hoảng sợ thấy rõ, mặt cắt không còn hột máu khi cô ta quay lại nhìn cánh cửa mà từ đó mình đã bước vào phòng. Thomas nhìn theo ánh mắt của cô ta.
Nhiều người đàn ông và phụ nữ mặc quần jean bẩn thỉu cùng những chiếc áo ướt sũng lao qua cánh cửa, súng giương lên, thi nhau la hét những câu gì đó mà bọn trẻ không thể nào hiểu được. Những khẩu súng của họ - cả súng trường lẫn súng ngắn - trông thật… cũ kỹ và lạc hậu. Trong chúng như những món đồ chơi bị bỏ xó nhiều năm trời vừa được phát hiện bởi một thế hệ trẻ con mới, thích chơi trò chiến tranh.
Thomas sững sờ nhìn hai trong số những người mới đến đè nghiêng người phụ nữ kia xuống sàn.
Rồi một người lùi lại, chĩa súng.
Không thể nào, Thomas nghĩ. Không.
Những chớp sáng lóe lên khi hàng loạt phát đạn nổ đanh, găm thẳng vào cơ thể của người phụ nữ. Cô ta chết ngay lập tức, máu me đầy người.
Thomas lùi lại sau nhiều bước, suýt ngã.
Một người đàn ông tiến về phía các trảng viên, trong khi những người còn lại tản ra, bao vây chung quanh đám trẻ, quơ súng bắn tung những ô cửa sổ quan sát. Thomas nghe thấy những tiếng thét và nhìn thấy máu chảy, liền quay đi, tập trung sự chú ý vào người đàn ông đã tiến đến gần chúng. Ông ta có mái tóc đen, khuôn mặt còn trẻ nhưng đã hằn nhiều nếp nhăn quanh mắt, như thể luôn trong trạng thái lo lắng thường trực.
- Chúng tôi không có thời giờ để giải thích. - Người đàn ông nói. - Cứ đi theo chúng tôi, và chạy trối chết vào. Bởi vì mạng sống của các em phụ thuộc vào chuyện ấy đấy.
Nói xong ông ta ra hiệu cho những người cùng đi, rồi quay lưng và chạy qua cánh cửa lớn, súng giương ra phía trước. Những loạt súng và tiếng la hét kinh hoàng vẫn đang tràn ngập khắp phòng, nhưng Thomas vẫn cố gắng hết sức để phớt lờ mọi chuyện và làm theo lời chỉ dẫn.
- Đi thôi! - Một trong số những người giải cứu hô lớn. Đó là cái tên duy nhất mà Thomas có thể đặt cho bọn họ.
Sau khi chần chừ chút ít, cá trảng viên làm theo lệnh, chen nhau chạy ra khỏi phòng, cố thoát ra xa khỏi lũ Nhím sầu và cái Mê cung chừng nào tốt chừng ấy. Thomas vẫn đang nắm lấy tay của Teresa, chạy cùng bọn trẻ trong nhóm cuối. Chúng không còn cách nào khác là phải bỏ lại cái xác của Chuck ở phía sau.
Thomas không cảm thấy bất cứ cảm xúc nào. Nó đã hoàn toàn trơ lì. Nó chạy xuôi theo một hành lang dài, tiến vào trong một đường hầm tù mù, leo lên những bậc thang khúc khuỷu. Mọi thứ đều tối tăm, bốc mùi đồ điện tử. Chúng chạy xuôi theo một lối đi. Trèo lên những bậc thang. Tiếp tục chạy trong những hành lang khác. Thomas vừa đau đớn cho Chuck, vừa phấn chấn vì sự thoát thân của bọn trẻ, lại vừa vui mừng khi Teresa vẫn đang ở bên cạnh. Nhưng nó đã nhìn thấy quá nhiều. Giờ trong nó chỉ còn lại sự trống rỗng. Rỗng tuếch. Nó tiếp tục chạy.
Trên đường chạy, một vài người lớn dẫn lối phía trước, số còn lại chạy phía sau, luôn miệng hét những lời động viên.
Chúng nhìn thấy một loạt những cánh cửa kính nữa trước khi lao ra bên ngoài, dưới một màn mưa nặng hạt rơi xuống từ trên bầu trời tối đen. Nó không trông thấy gì ngoại trừ màn nước mưa lấp lánh.
Người cầm đầu chạy không ngừng cho đến khi mọi người tới chỗ một chiếc xe buýt lớn. Sườn xe lồi lõm và sứt sẹo, đa phần các cửa sổ đều bị rạn nứt. Nước mưa chảy ròng ròng trên thân xe, là Thomas liên tưởng tới một con quái vật vừa mới trồi lên từ lòng đại dương.
- Lên xe đi! - Người đàn ông hét lớn. - Nhanh lên! Bọn trẻ làm theo và líu ríu tụ tập bên cạnh cánh cửa trong lúc từng đứa leo lên xe. Việc đó dường như kéo dài vô tận. Các trảng viên xô đẩy và loạng choạng trèo lên bậc tam cấp của chiếc xe, rồi ngồi vào những hàng ghế. Thomas đứng ở phía sau, Teresa đứng ngay trước mặt nó. Thomas nhìn lên trời, cảm thấy nước mưa vỗ vào mặt mình. Nó ấm áp, gần như nóng, và có vẻ hơi sệt. Thật kỳ lạ, nó giúp Thomas thoát khỏi nỗi kinh hoàng và lấy lại được sự tập trung. Có thể đó chỉ là do mọi chuyện diễn ra quá dồn dập. Nó tập trung sự chú ý vào chiếc xe buýt, Teresa và cuộc chốn chạy.
Chúng đã tiến gần đến cửa xe thì một bàn tay đột ngột đập lên vai Thomas, nắm lấy áo nó. Nó hét toáng len trong khi có ai đó lôi ngược nó ra phía sau, kéo tuột tay nó khỏi bàn tay của Teresa. Nó nhìn thấy con bé quay lại, vừa kịp để nhìn thấy nó bị té xuống đất làm nước mưa tung tóe. Cơn đau như cắt chạy dọc theo sống lưng Thomas, trong lúc khuôn mặt lộn ngược của người phụ nữ xuất hiện cách mặt nó có vài xen-ti-mét, che khuất Teresa.
Những sợi tóc bết nhờn viền quanh gương mặt khuất trong bóng tối xõa xuống, chạm vào Thomas. Một mùi khủng khiếp xộc vào mũi nó, pha trộn giữa mùi trứng thối và sữa chua hỏng. Người phụ nũ lui lại, vừa đủ để ánh sáng từ một ngọn đèn pin của ai đó chiếu sáng những đường nét trên khuôn mặt của cô ta: làn da xanh tái, nhăn nhúm bị bao phủ bởi những vết lở loét kinh dị đang chảy mủ. Sự kinh hoàng tột độ là Thomas cứng người.
- Hãy cứu chúng tôi! - Người phụ nữ gớm ghiếc kia lên tiếng, nước bọt văng đầy vào mặt Thomas. - Hãy cứu chúng tôi khỏi Nhật trùng! - Cô ta cười khùng khục.
Người phụ nữ rít lên khi một người trong nhóm cứu hộ tóm lấy cô ta, lôi ra khỏi Thomas. Nó định thần, lồm cồm bò dậy, quay lại chỗ Teresa. Người phụ nữ bị lôi xềnh xệch ra xa, hai chân cô ta yếu ớt phản kháng, nhưng mặt cô ta vẫn găm vào Thomas. Cô ta chỉ vào nó, hét lên:
- Đừng có tin vào những lời nói của bọn chúng! Hãy cứu chúng tôi khỏi Nhật trùng!
Khi người đàn ông trong nhhóm cứu hộ đã ở cách chiếc xe hàng chục mét, ông ta ấn người phụ nữ xuống đất.
- Ở yên đây, nếu không tao sẽ bắn! - Ông ta hét vào mặt cô ta, rồi quay về phía Thomas. Lên xe mau!
Thomas khiếp hãi đến nỗi nó run lẩy bẩy. Nó quay lại và theo sau Teresa trèo lên bậc thang vào trong xe buýt. Những đôi mắt mở to nhìn vào nó trong lúc hai đứa đi xuống hàng ghế phía sau xe và buông thịch người xuống đó. Chúng ôm chầm lấy nhau. Những dòng nước đen sì chảy tràn trề trên lớp kính cửa sổ. Cơn mưa rơi sầm sập trên nóc xe, sấm chớp rền vang bầu trời.
Chuyện này là sao? Teresa hỏi trong đầu Thomas.
Không thể trả lời nổi, Thomas chỉ biết lắc đầu. Những ý nghĩ về Chuck lại tràn về trong lòng nó, thế chỗ của mụ đàn bà điên loạn, làm cho tim nó trĩu nặng. Nó không còn muốn bận tâm nữa, không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào khi thoát ra khỏi Mê cung. Chuck…
Một người phụ nữ trong đội giải cứu ngồi xuống hàng ghế đối diện với Thomas và Teresa. Người cầm đầu trèo lên xe và ngồi vào ghế tài xế, khởi động máy. Chiếc xe buýt bắt đầu lăn bánh tới trước.
Ngay lúc đó, Thomas nhìn thấy một thứ gì đó chuyển động bên ngoài cửa sổ. Người phụ nữ có làn da lở loét đã đứng dậy, cố sức chạy về phía trước chiếc xe, điên cuồng vung vẩy tay, hét điều gì đó nhưng bị tiếng gió mưa át mất. Đôi mắt cô ta long lên vì điên cuồng, hoặc vì kinh hoàng. Thomas không thể xác định được.
Thomas nghiêng người tới lớp kính cửa sổ, trong khi người phụ nữ chạy ra trước đầu xe vaà biến mất khỏi tầm nhìn cuả nó.
- Chờ đã! - Thomas hét lên, nhưng không ai nghe thấy nó. Hoặc là có nghe, nhưng không bận tâm.
Người tài xế rồ máy. Chiếc xe buýt tròng trành khi nó đụng phải người của cô ta. Một cú này làm cho Thomas suýt bay ra khỏi ghế, khi bánh trước chiếc xe cán qua người phụ nữ, nhanh chóng nối tiếp bằng một cú nảy thứ hai của bánh sau. Thomas nhìn Teresa mặt con bé thể hiện rõ sự kinh tởm, y như cảm giác của Thomas lúc này.
Không nói tiếng nào, người lái xe nhấn ga, và chiếc xe buýt lao tới trong màn đêm mịt mùng mưa gió.
Danh sách chương