Có lẽ những người xung quanh cô họ đều có nhà để về chỉ có cô xem ngồi nhà là tạm bợ bởi vì sẽ không có mẹ đợi cơm, cũng chẳng thể đợi ba cô tan làm trở về cùng cô kể chuyện cả buổi tối nữa.
Hôm nay là ngày giỗ mẹ cô, bà ấy rời đi cả đời chẳng lấy chút thời gian hưởng thụ, cho nên cô cũng không muốn để bà ấy ở lại nơi ồn như Bắc Thành này, đưa bà ấy về quê ngoại một thôn nhỏ ở xa Bắc Thành cách hai tiếng lái xe.
Chu Thanh Hạ mặc chiếc áo phông trắng bên ngoài cô khoác chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, con người cô đơn giản, ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ cho bản thân. Ngồi xe suốt hai tiếng rưỡi cô cũng đã đến thôn Lãng, vẫn như thói quen cũ cô sẽ ghé tiệm hoa đẹp nhất ở chợ.
Chủ tiệm hoa đã lớn tuổi rồi, bà Lưu đã 70 tuổi rồi nhưng trí nhớ bà ấy rất tốt vừa nhìn thấy bóng dáng của cô bà đã vui vẻ “Tiểu Hạ Hạ con đến vừa đúng lúc, hoa cúc trắng ta vừa mới bó lại xong để cho cháu.”
“Cháu cảm ơn bà ạ, đây bánh của bà ạ.” Cô bật cười đưa túi bánh ngọt cho bà, bà Lưu thích bánh ngọt cô làm, cho nên mỗi năm cô đều sẽ mang bánh đến đổi lấy một bó hoa cúc trắng.
Bà nhìn thấy cô tay xoa xoa đầu cô như đứa trẻ “Gầy quá đi, hôm nay cháu có ở lại thôn không? Tiểu Hi rất mong chờ cháu đấy.”
“Cháu ở lại thôn đợi Tiểu Hi, buổi chiều cháu quay lại Bắc Thành.” Cô gật đầu.
Nói với bà Lưu vài câu rồi cô cũng cầm bó hoa cùng túi trái cây rời đi, vì không thể đi xe máy ra phía sau con đồi nhỏ nên cô chỉ có thể đi bộ. Con người cô ngay thẳng, liêm khiết nhưng cuộc sống chưa bao giờ cho cô sự ưu tiên, đều là chông gai, đường đi đều là vật cản.
Đi một lúc thì cô đã nhìn thấy mẹ mình, cô cẩn thận dọn dẹp ngôi mộ của bà rồi lại xếp trái cây ra đĩa, c hoa một cách cẩn thận. Ánh mắt của cô nhìn vào hình ảnh người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp chỉ qua bức di ảnh trắng đen.
“Con đến rồi, hôm nay đến trễ một chút mẹ đừng buồn nhé.” Chu Thanh Hạ vừa quét dọn vừa la tha luyên thuyên một mình.
Cô đặt chiếc bánh ngọt cạnh đĩa trái cây, ngồi một góc cạnh nơi mẹ mình nằm, sắc mặt cô dù cố gắng đến mấy cũng không thể nở nụ cười vui vẻ được, cô như đứa trẻ nhỏ không được vỗ về.
“Năm nay con lại thất hứa rồi, vẫn chưa thể để ông ấy trở về nhà... Đợi một chút con nhất định mang ông ấy về nhà.”
“Hôm nay con kể mẹ nghe một chút nhé, mẹ nói xem con đã gặp được ai... Là Từ Tước Lâu con đã gặp anh ấy, mẹ biết không nhiều năm như vậy anh ấy thay đổi rồi, con không muốn thích anh ấy nữa, con không đuổi kịp.”
“Anh ấy biết chuyện năm đó, con cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm, không cần giấu diếm chỉ là anh ấy sai rồi ba con không hề hại chết bác Từ. Ông ấy rồi sẽ về nhà, đến lúc đó con không làm luật sư nữa, quay trở về đây tìm một công việc nhỏ, có thể bình yên mà sống, cũng sẽ ở gần mẹ hơn một chút.” Chu Thanh Hạ nở nụ cười, cô học luật sư vì cô muốn biện luận cho ba cô, muốn giải oan cho ông ấy.
Cô nhớ rất rõ năm đó không ai đứng về phía ba cô bởi vì nhà cô không có điều kiện, thế lực Từ Gia lại quá lớn ai mà dám chống lại chứ.
Cho nên nếu cô không giúp ông ấy giải oan, thì ai sẽ là người giải oan cho ông ấy? Cả đời này ông ấy sẽ mang tiếng xấu, sẽ không thể thoát khỏi vũng bùn mà bọn họ đưa ông ấy vào.
Chu Thanh Hạ không nhịn được cuối cùng cũng bật khóc trước mặt mẹ mình, cô gục đầu lên mộ của mẹ mình bật nóc nức nở, dáng vẻ đó nhìn cô đáng thương vô cùng, đứa trẻ tan nhà nát cửa chì vì nợ người khác ân tình, cả đời phải giấu diếm chuyện ba mình là tội phạm chỉ vì để đảm bảo công việc luật sư thuận lợi để đưa ông ấy về.
Đứa ở phía xa, Thẩm Dục Thần đứng nhìn cô, mỗi năm anh đều đến đây, cũng chỉ nhìn cô một lúc đợi cô đi rồi anh mới đến thắp hương cho mẹ cô. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, cơn gió nhẹ nhàng trên con đồi nhỏ thổi qua tóc anh.
Anh chứng kiến cô cực khổ đi tìm bằng chứng, cũng nhìn thấy cô yếu đuổi bật khóc như thế này, nếu anh biết cô sớm hơn Từ Tước Lâu thì tốt biết mấy, bây giờ Từ Tước Lâu đã khẳng định như vậy, sự nghiêm túc của bạn mình khiến anh chỉ có thể đứng phía sau giúp cô.
Chu Thanh Hạ xinh đẹp, nhưng đôi mắt của cô lại có chút buồn cô xinh đẹp đến mức cười một cái đã khiến anh ta vừa nhìn một lần đã yêu một lần, chỉ là rốt cuộc giữa cô và Từ Tước Lâu là gì, anh ta chưa từng nghe anh nhắc đến cô dù chỉ một lần.
“Thanh Hạ! Tôi phải làm gì thì mới có thể bảo vệ em đây?”
Hôm nay là ngày giỗ mẹ cô, bà ấy rời đi cả đời chẳng lấy chút thời gian hưởng thụ, cho nên cô cũng không muốn để bà ấy ở lại nơi ồn như Bắc Thành này, đưa bà ấy về quê ngoại một thôn nhỏ ở xa Bắc Thành cách hai tiếng lái xe.
Chu Thanh Hạ mặc chiếc áo phông trắng bên ngoài cô khoác chiếc áo sơ mi màu hồng phấn, con người cô đơn giản, ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ cho bản thân. Ngồi xe suốt hai tiếng rưỡi cô cũng đã đến thôn Lãng, vẫn như thói quen cũ cô sẽ ghé tiệm hoa đẹp nhất ở chợ.
Chủ tiệm hoa đã lớn tuổi rồi, bà Lưu đã 70 tuổi rồi nhưng trí nhớ bà ấy rất tốt vừa nhìn thấy bóng dáng của cô bà đã vui vẻ “Tiểu Hạ Hạ con đến vừa đúng lúc, hoa cúc trắng ta vừa mới bó lại xong để cho cháu.”
“Cháu cảm ơn bà ạ, đây bánh của bà ạ.” Cô bật cười đưa túi bánh ngọt cho bà, bà Lưu thích bánh ngọt cô làm, cho nên mỗi năm cô đều sẽ mang bánh đến đổi lấy một bó hoa cúc trắng.
Bà nhìn thấy cô tay xoa xoa đầu cô như đứa trẻ “Gầy quá đi, hôm nay cháu có ở lại thôn không? Tiểu Hi rất mong chờ cháu đấy.”
“Cháu ở lại thôn đợi Tiểu Hi, buổi chiều cháu quay lại Bắc Thành.” Cô gật đầu.
Nói với bà Lưu vài câu rồi cô cũng cầm bó hoa cùng túi trái cây rời đi, vì không thể đi xe máy ra phía sau con đồi nhỏ nên cô chỉ có thể đi bộ. Con người cô ngay thẳng, liêm khiết nhưng cuộc sống chưa bao giờ cho cô sự ưu tiên, đều là chông gai, đường đi đều là vật cản.
Đi một lúc thì cô đã nhìn thấy mẹ mình, cô cẩn thận dọn dẹp ngôi mộ của bà rồi lại xếp trái cây ra đĩa, c hoa một cách cẩn thận. Ánh mắt của cô nhìn vào hình ảnh người phụ nữ nở nụ cười xinh đẹp chỉ qua bức di ảnh trắng đen.
“Con đến rồi, hôm nay đến trễ một chút mẹ đừng buồn nhé.” Chu Thanh Hạ vừa quét dọn vừa la tha luyên thuyên một mình.
Cô đặt chiếc bánh ngọt cạnh đĩa trái cây, ngồi một góc cạnh nơi mẹ mình nằm, sắc mặt cô dù cố gắng đến mấy cũng không thể nở nụ cười vui vẻ được, cô như đứa trẻ nhỏ không được vỗ về.
“Năm nay con lại thất hứa rồi, vẫn chưa thể để ông ấy trở về nhà... Đợi một chút con nhất định mang ông ấy về nhà.”
“Hôm nay con kể mẹ nghe một chút nhé, mẹ nói xem con đã gặp được ai... Là Từ Tước Lâu con đã gặp anh ấy, mẹ biết không nhiều năm như vậy anh ấy thay đổi rồi, con không muốn thích anh ấy nữa, con không đuổi kịp.”
“Anh ấy biết chuyện năm đó, con cũng cảm thấy thật nhẹ nhõm, không cần giấu diếm chỉ là anh ấy sai rồi ba con không hề hại chết bác Từ. Ông ấy rồi sẽ về nhà, đến lúc đó con không làm luật sư nữa, quay trở về đây tìm một công việc nhỏ, có thể bình yên mà sống, cũng sẽ ở gần mẹ hơn một chút.” Chu Thanh Hạ nở nụ cười, cô học luật sư vì cô muốn biện luận cho ba cô, muốn giải oan cho ông ấy.
Cô nhớ rất rõ năm đó không ai đứng về phía ba cô bởi vì nhà cô không có điều kiện, thế lực Từ Gia lại quá lớn ai mà dám chống lại chứ.
Cho nên nếu cô không giúp ông ấy giải oan, thì ai sẽ là người giải oan cho ông ấy? Cả đời này ông ấy sẽ mang tiếng xấu, sẽ không thể thoát khỏi vũng bùn mà bọn họ đưa ông ấy vào.
Chu Thanh Hạ không nhịn được cuối cùng cũng bật khóc trước mặt mẹ mình, cô gục đầu lên mộ của mẹ mình bật nóc nức nở, dáng vẻ đó nhìn cô đáng thương vô cùng, đứa trẻ tan nhà nát cửa chì vì nợ người khác ân tình, cả đời phải giấu diếm chuyện ba mình là tội phạm chỉ vì để đảm bảo công việc luật sư thuận lợi để đưa ông ấy về.
Đứa ở phía xa, Thẩm Dục Thần đứng nhìn cô, mỗi năm anh đều đến đây, cũng chỉ nhìn cô một lúc đợi cô đi rồi anh mới đến thắp hương cho mẹ cô. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần tây đen, cơn gió nhẹ nhàng trên con đồi nhỏ thổi qua tóc anh.
Anh chứng kiến cô cực khổ đi tìm bằng chứng, cũng nhìn thấy cô yếu đuổi bật khóc như thế này, nếu anh biết cô sớm hơn Từ Tước Lâu thì tốt biết mấy, bây giờ Từ Tước Lâu đã khẳng định như vậy, sự nghiêm túc của bạn mình khiến anh chỉ có thể đứng phía sau giúp cô.
Chu Thanh Hạ xinh đẹp, nhưng đôi mắt của cô lại có chút buồn cô xinh đẹp đến mức cười một cái đã khiến anh ta vừa nhìn một lần đã yêu một lần, chỉ là rốt cuộc giữa cô và Từ Tước Lâu là gì, anh ta chưa từng nghe anh nhắc đến cô dù chỉ một lần.
“Thanh Hạ! Tôi phải làm gì thì mới có thể bảo vệ em đây?”
Danh sách chương