Quán bar Bắc Thành

Chung Nghị vắt chéo chân ngồi trong phòng vip đặc biệt cách âm, tay anh ta cầm lấy ly rượu lắc lư chất lỏng bên trong theo động tác của anh ta mà đi chuyển.

Nhấp một ngụm rượu vang anh ta mới chậm rãi lên tiếng “Bị đuổi khỏi Từ Gia hơi sớm nhỉ? Tin tức của cậu vang đến cả Thụy Sĩ và Tam Lăng rồi. Anh ta nhìn anh đang thông thả không mảy may quan tâm đến chuyện tin tức.

Từ Tước Lâu thông thả uống rượu “Sao? Cậu cũng chê tôi trắng tay không có tiền à?” câu nói đầy bỡn cợt của anh càng làm rõ thái độ dửng dưng trước chuyện bị gạch tên khỏi Từ Gia là chuyện không mấy quan trọng.

Chiếc cốc được Chung Nghị cầm che một góc mặt anh ta nhưng cũng không thể che dấu được nụ cười thản nhiên, anh ta không phải từ Tam Lăng chạy đến đây chỉ vì chuyện này, anh ta đi lánh nạn ở Bắc Thành ai ngờ lúc trước khi đến đây một ngày thì đã nghe được tin tức này.

“Cậu biết thứ tôi bất ngờ là gì không?”

Anh nhướn mày nhìn Chung Nghị “Chuyện gì?”

“Là khi tin tức nổ ra ở Tam Lăng và ở Thụy Sĩ mọi người đều rất dửng dưng cho dù đọc tin tức cũng chỉ cho là chuyện bị đuổi khỏi một gia tộc nào đó thì cũng rất bình thường. Nhưng không ngờ ở Bắc Thành nó lại là chủ đề bàn tán đấy, vừa đáp sân bay đã nghe thấy có người nói rồi.” Chung Nghị cảm thấy tất cả mọi người đều chỉ biết Từ Tước Lâu, cho nên khi Từ Tước Lâu bị đuổi khỏi Từ Gia liền trở thành một chủ đề náo động cả giới kinh doanh, vài người sẽ còn cảm thấy đây chính là chuyện vui nhất trên đời.

Anh nghe xong cũng chỉ cười nhẹ “Tôi không để tâm chuyện đó, cái tôi để tâm là cậu gấp gáp chạy đến đây là vì chuyện gì?” Chung Nghị sẽ luôn báo cho anh mỗi khi anh ta đến Bắc Thánh nhưng lần này đến rồi mới báo thì chắc chắn có chuyện rồi.

“Tôi á?... Mẹ tôi ép tôi đính hôn, tôi không muốn nên chạy đến chỗ cậu lên kế hoạch đào hôn

Nhấp một ngụm rượu vang Từ Tước Lâu rồi mới thích thú lên tiếng “Nói cho cậu biết một chuyện Mạc An Nghiên là bạn của bạn gái tôi.”

“Mẹ kiếp! Từ Tước Lâu cậu đừng doạ ông đây, ông đây không sợ Mạc An Nghiên đâu.” Dù sao Mạc An Nghiên cũng không thích anh ta, sẽ không có chuyện cô chạy đến đây để tìm anh ta quay về, nghĩ cũng có chút chạnh lòng Mạc An Nghiên là người duy nhất không thích anh ta.

Anh nhúng vai trả lời “Tôi nói thật đấy.”

Não Chung Nghị đột nhiên nhớ ra gì đó, hai mắt anh ta mở to nhìn sang anh với dáng vẻ bất ngờ trước những gì mà mình vừa nhớ ra, anh ta cũng không dám tin đây là chuyện có thật.

“Khoan đã! Cậu nói bạn gái cậu? Cậu có bạn gái à còn là bạn của Mạc An Nghiên vậy cậu đừng nói là Chu Thanh Hạ mà Leon nhắc đến đó nhé.”

Dáng vẻ mong chờ của Chung Nghị, sự hoảng hốt của anh ta cũng không làm lay động được Từ Tước Lâu, anh gật đầu “Thông minh.”

“Cái gì?!!” Mẹ kiếp cái quái gì đang diễn ra vậy? Vậy mà khi đó Từ Tước Lâu không đánh chết Leon thì đúng là chuyện khó tin đấy, nếu là bình thường chỉ sợ Leon không còn mạng để về nhà.

“Vậy là lúc ở Thụy Sĩ nghe Leon cậu lại không phản ứng muốn giết người nhỉ?” Chung Nghị bất ngờ chuyện bạn gái anh là Chu Thanh Hạ một thì bất ngờ chuyện Từ Tước Lâu bỏ qua sau khi nghe Leon nói thích bạn gái mình.

Anh nhếch môi nốc cạn ly rượu rồi mới trả lời với thái độ thản nhiên “Nhìn Leon cậu nghĩ cậu ta có cửa? Leon không đấu lại tôi.”

“Cậu lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy chứ.” Chung Nghị thắc mắc rốt cuộc là thứ gì khiến Từ Tước Lâu lại bình thản một cách tự tin như vậy.

“Lấy từ việc 10 năm tôi thích cô ấy và 10 năm trong lòng cô ấy cũng chỉ có tôi.” Anh với dáng vẻ đắc thắng trả lời Chung Nghị, khoé môi không ngừng nhếch lên nở nụ cười khi nghĩ đến Chu Thanh Hạ.

Không nhanh không chậm, Từ Tước Lâu lên tiếng nói tiếp với Chung Nghị “Leon không phải người đầu tiên thích bạn gái tôi, mà Thẩm Dục Thần cũng thích bạn gái tôi. Nếu tôi sợ thì so với Leon tôi sợ Thẩm Dục Thần hơn, tiếc là... Cả hai người bọn họ còn chưa bắt đầu là không có cửa thắng!” Thẩm Dục Thần làm anh lo lắng nhưng còn chưa đến mức khiến anh phải sợ, bởi vì Thẩm Dục Thần nghiêm túc, cậu ta lại là người liêm chính, phân biệt đúng sai, là một người tốt với tất cả mọi người, cậu ta chỉ không tốt với anh mà thôi.

Ngược lại Leon lại cà lơ phất phơ, dáng vẻ không nghiêm túc lại ăn chơi, quen biết bao nhiêu cô gái, bạn gái cũ đếm không hết, nhìn là biết kiểu người không nghiêm túc trong bất kì mối quan hệ yêu đương nào cũng là loại người Chu Thanh Hạ ghét nhất.

Chung Nghị nghe xong liền cảm thấy thoonh tin này như muốn nổ não anh, anh chỉ là chạy trốn việc đính hôn cũng không phức tạp đến mức này, cũng may anh ta không có bạn gái đẹp nghiên nước nghiên thành nếu không sẽ phải rô vào tình cảnh như Từ Tước Lâu mất.

Anh ta mà là Từ Tước Lâu thì chỉ sợ là mang bạn gái mình giấu ở nhà không cho ra ngoài để những tên đàn ông chó má này để mắt được. Chung Nghị rót rượu nhấp mấy ngụm liên tục để thư thả đầu óc, anh ta không nuốt nổi đống thông tin này.

Chung quy bất kì ai thích Chu Thanh Hạ thì đều thua, khi mà Từ Tước Lâu đã cầm được lá cờ chiến thắng trên tay từ 10 năm trước. Thì những người như Leon hay Thẩm Dục Thần có cơ hội sao? Câu trả lời chắc chắn là không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện