Lái xe đến thôn Lãng cũng mất một khoản thời gian nhưng đột nhiên cô lại muốn đến đây, ở đây cô có thể xem là nhà mình ở đây bây giờ có ba cô, có mẹ cô còn có bà Lưu và tiểu Hi.

Nhưng mọi người đều sẽ nhìn thấy ba cô là tội phạm, mang theo tù tội, mang theo cái danh giết người đó đến cuối đời. Trên tay vẫn cầm túi trái cây còn có một ít kẹo dẻo mà tiểu Hi thích là Từ Tước Lâu anh để vào cho cô mang đến cho tiểu Hi như vậy lần tới gặp mặt cậu bé sẽ có thiện cảm với anh hơn.

“Tiểu Hạ đến rồi, sao lại không báo trước cho ta bó hoa cúc cho cháu.” Bà Lưu vừa nhìn thấy cô đã vui vẻ ra mặt, nắm lấy tay cô cứ như đứa cháu đi xa nhà lâu lâu mới trở về.

Cô lấy từ trong túi ra một hộp bánh, còn có một túi kẹo dẻo.

“Cháu có mang bánh đến cho bà đây, còn cái này là của tiểu Hi ạ.”

Bà Lưu xoa xoa đầu cô “Đến đột ngột như vậy thật là nhở không có hoa cúc trắng thì phải làm sao.” vừa nói với cô vừa cầm những cành hoa cúc trắng cuối cùng bó lại cho cô, hoa cúc trắng là hoa mà Chu Thanh Hạ vẫn luôn mua mỗi khi đến thăm mộ mẹ mình bởi vì bà ấy thích hoa cúc trắng nhất.

Nhưng trước đây ba cô đều tặng cho bà ấy hoa hồng, ông ấy nói bà thích hoa cúc trắng mà ai lại đi tặng cho người mình yêu hoa cúc trắng bao giờ.

“Cháu đến thăm họ một lúc, lát nữa sẽ giúp bà đến trường đón tiểu Hi” Cô biết tiểu Hi thích nhất là cô đến trường đón cậu bé, đối với cô mà nói Tiểu Hi chính là đứa em trai tốt cho dù người khác nói thế nào cậu bé đều phản bát khi nghe những lời khoanh tốt về cô.

Bà gật đầu cũng không phải chuyện lạ, những lần đến đây sớm cô đều sẽ đi đón tiểu Hi tan học.

“Ừm như vậy nhờ cháu nhé.”

Chu Thanh Hạ cầm lấy bó hoa cúc cùng với túi trái cây cô cứ thế đi về phía

con đồi, tấm lưng thẳng tấp mặc trên người chiếc áo bành tô và khăn choàng mà Từ Tước Lâu đưa cho cô, không khí ở đây đúng là lạnh hơn ở Bắc Thành rất nhiều.

Cũng đúng đã vào đông rồi mà, một số nơi bây giờ đã có tuyết rơi rồi.

Đi một lúc thì cũng đến chỗ của mẹ mình, nhìn thấy được bên cạnh bà là ông ấy cô bất giác có chút bất lực nhưng vẫn mỉm cười vì sau cùng ông ấy cũng có thể về bên cạnh bà ấy.

Chỉ là cô thất hứa với họ rồi, không thể mang ông một cách lành lặn trở về, chưa giải được oan ức cho ông ấy, bóng lưng vẫn đang lọ mọ quét dọn trước mộ của ba mẹ cô cũng không xạ lạ.

Đi thêm mấy bước cô còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đã nghe thấy giọng nói quen thuộc “Đến rồi à?”

“Ba Trương cũng đến thăm ông ấy à. C

Trương Tấn là ba nuôi của cô, ông vẫn luôn giúp đỡ ba cô vẫn luôn đối xử tốt với cô như con ruột, ba cô đi rồi e là ông ấy cũng rất đau lòng, chỉ là ông ấy không nói cũng chẳng than vãn, cứ cười như thế càng khiến cô cảm thấy đau lòng hơn.

Ông nghe cô nói thì gật đầu khẽ nở nụ cười.

Chu Thanh Hạ cẩn thận ngồi xuống cô cứ thế xếp trái cây ra đĩa, rồi cắm hoa cúc vào bình, yên lặng không chút ồn ào, gió trên con đồi thổi qua khiến mái tóc cô cũng theo đó mà nhẹ nhàng bay trong gió.

“Trước đây ta hỏi lão Chu sao lại đặt tên con là Thanh Hạ.” Trương Tấn đứng chấp tay ra phía sau lưng dáng vẻ ông nghiêm nghị, thanh cao đúng như một cảnh sát trưởng.

Ông vừa nhìn trời vừa lên tiếng kể cho cô nghe “Lão Chu nói bởi vì ông ấy gặp mẹ con vào mùa hạ, sai này mang thai đến khi con chào đời cũng đúng vào mùa hạ. Vì vậy mùa hạ đối với ông ấy chính là mùa đẹp nhất, mùa hạ của ông ấy có tình yêu mãnh liệt vượt qua tất cả, có một kết tinh của tình yêu khiến cho bức tranh gia đình trở nên trọn vẹn.”

“Chu Hoà Viên vẫn luôn chính trực, vẫn luôn lương thiện ông ấy vô cùng yêu gia đình của mình. Trước đây không gặp con một phần sợ con phát hiện ra bệnh của mình, một phần sợ ảnh hưởng đến con.”

Chu Thanh Hạ là đứa con gái nhỏ mà khi nhắc đến Chu Hoà Viên vẫn luôn tự hào khen không ngớt, vẫn muốn cho cô những điều tốt đẹp nhất cho dù cuộc sống chưa bao giờ buông tha cho ông.

“Như vậy thì sao chứ, ông ấy quá tốt mới để người khác hại mình như vậy, suốt ngần ấy năm chưa từng nói ra....

Cô dừng một chút mới đưa mắt nhìn vào di ảnh người đàn ông trước mặt mình “Thật ra con đã luôn thắc mắc tại sao ông ấy lại cố chấp bảo vệ người đó như vậy, rốt cuộc lý do là gì mà có thể khiến ông ấy ngay cả chết cũng không sợ, danh dự cũng chẳng cần.”

Tình sâu nghĩa nặng đến mức nào mới có thể khiến ba cô liều mạng bỏ lại gia đình như vậy, ông có hối hận không? Có cảm thấy nó là quyết định sai lầm hay không.

“Là vì cả đời sống khổ cực nên không muốn con phải như ông ấy. Đổi cho con một cuộc sống sung túc hơn, đầy đủ hơn như những người đồng trang lứa.”

“Nhưng có lẽ Lão Chu chưa từng nghĩ đến con sẽ trở nên thế này, ông ấy liều mạng bảo vệ bí mật, con lại liều mạng muốn vạch trần nó ra. Hai người đúng là tính cách chẳng khác gì nhau.”

Trương Tấn khẽ cười thành tiếng nhẹ, ông không muốn Chu Thanh Hạ gặp nguy hiểm, ông giúp cô chống lưng nhưng ông cũng không phải người có quyền hạn cao, không thể giúp cô nhiều chuyện ẩn sâu phía sau.

Chỉ có thể giúp cô tránh xa những nguy hiểm, chỉ là đứa trẻ này lại kiên định đến mức không cần mạng như ba mình. Chu Hoà Viên che giấu cả một đời, bây giờ Chu Thanh Hạ lại dùng tất cả những thứ mình có để tìm từng chút từng chút những thứ ba mình che giấu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện