Muốn đưa cô từ thôn Lãng quay về bệnh viện Bắc Thành rất khó, vì xa đến tận hai tiếng bắt buộc bác sĩ đến cùng phải cấp cứu kéo dài mạng sống cho cô cho đến khi đến bệnh viện của Bắc Thành.

Cả người anh ướt sũng vẫn không muốn buoonh tay Chu Thanh Hạ, người đàn ông cả người bất lực ngay cả bác sĩ nhìn thấy cũng đau lòng, trong ánh mắt của anh không còn ánh sáng, chỉ lấp loé vài tia hi vọng nhỏ nhoi đến mức khó nhìn ra.

Bởi vì được gọi điện báo trước nên khi xe cấp cứu vừa đến bệnh viện Mạnh Lan Yên đã chuẩn bị mọi thứ đợi sẵn để đưa Chu Thanh Hạ vào trực tiếp kiểm tra sau đó có khả năng sẽ phải làm phẫu thuật.

Cô được đưa vào phòng cấp cứu, giây phút buông tay cô cả thế giới như đổ vỡ, bầu trời cũng trở nên h ám Từ Tước Lâu vừa bất lực ngồi bệch xuống bên cạnh cửa phòng cấp cứu, cả bầu trời của anh chẳng có tia sáng nào có thể xua tan đi hết mây đen.

Trên người anh đều là máu của Chu Thanh Hạ, anh không biết bản thân rơi vào trạng thái gì, chỉ biết nếu cô xảy ra chuyện anh sẽ không muốn sống nữa, anh có chết cũng không muốn trở lại thời gian sống mà không có cô.

Thời gian cấp cứu trôi qua từng giây từng phút đối với anh chẳng khác nào rơi xuống vực thẳm không đáy.

Lúc này đám người Chung Nghị cũng đến bệnh viện, con người Chung Nghị trước nay đều cho rằng không có gì ngẫu nhiên, hơn nữa Mạc An Nghiên đã nói rằng Chu Thanh Hạ không thể nào lái xe nhanh đến mức mất lái lao thẳng xuống vực như vậy.

Mọi người nhìn anh thất thần ngồi dựa vào tượng cạnh cửa phòng cấp cứu, bàn tay của Chung Nghị nhất thời cuộn tròn thành nắm đấm vừa tức giận vừa cảm thấy uất ức cho Từ Tước Lâu.

Lúc này trợ lý Ngu gương mặt tái mét chạy đến có chuyến gấp gáp liền bị Chung Nghị ngăn lại nói “Đừng nói với cậu ấy, nói với tôi trước đi.” Ánh mắt của Chung Nghị nhìn về phía anh rồi mới bảo trợ lý Ngu ra ngoài nói chuyện.

Nếu như là chuyện quan trọng thì trong thời điểm này không nên nói với anh, khi Chu Thanh Hạ vẫn chưa bình an thì không ai có thể ngăn được sự mất bình tĩnh của anh ông nội Chung đến cũng không chắc sẽ ngăn được.

Nhưng Từ Tước Lâu lười nhác anh thấp giọng lên tiếng “Cứ nói ở đây đi, tôi cũng không phải kẻ điên.” Cho dù là ai gây ra chuyện này thì cũng sẽ không thoát khỏi tay anh, anh nhất định không bỏ qua cho bất kỳ ai.

Thẩm Dục Thần cũng có chút bất an khi nhìn trạng thái của anh.

Trợ lý Ngu xoay người lại đối diện anh chậm rãi nói lại những gì mà anh ta điều tra được “Chuyện tai nạn là do Đường Gia làm, luật sư Chu cô ấy còn có một em trai là người quen ở thôn Lãng tên Lưu Thần Hi hiện tại cậu ấy bị gãy tay và nhiều vết thương khác.”

“Trước đó Lưu Thần Hi nói có người bám theo bọn bọ khi luật sư Chu đến đón cậu ta ở trường còn nhớ rất rõ biển số xe. Luật sư Chu bảo cậu ấy nhảy khỏi xe là thời điểm trước khi xe của cô ấy lao xuống vực, chiếc xe kia cũng dừng lại sau đó mới rời đi...

Lưu Thần Hi trước khi ngất đi cậu được đưa vào cấp cứu với nhiều vết thương lớn nhỏ, cánh tay bị gãy nhưng trước khi ngất đã nói lại biển số xe bám theo bọn họ vì vậy mà trợ lý Ngu mới dễ dàng điều tra.

Nhưng anh ta cứ cảm thấy chuyện này Đường Gia không có lá gan lớn để làm, chắc chắn còn có người khác cùng lên kế hoạch, một kế hoạch hoàn hảo như vậy vừa không trực tiếp gây tai nạn mà gián tiếp để nó xảy ra thì không thể nào chỉ có Đường Gia.

Anh nghe xong không lên tiếng im lặng một lúc lại nói một cách vô cùng bình thản “Lập danh sách và điều tra tất cả những người có liên quan mang đến cho tôi.”

Cơn mưa Bắc Thành tạnh rồi, không khí lạnh riết con người ta muốn về nhà trùm chăn kín mít ngủ một giấc thật ngon. Chỉ riêng Từ Tước Lâu anh đã ngồi ở đó suốt mấy tiếng đồng hồ, anh không muốn phiền người khác bảo đảm người Chung Nghị quay về nghĩ ngơi trước.

Quần áo ướt sũng khi anh ở dưới mưa tìm kiếm cô trong chiếc xe biến dạng đó cũng đã không còn ướt từ khi nào đã khô ráo vết máu dính loan trên chiếc sơ mi trắng người khác nhìn vào còn cảm thấy hoảng sợ.

Thời gian phẫu thuật kéo dài anh ngồi gục ở đó, đầu óc thoáng chốc không còn tĩnh táo cho đến khi Mạnh Lan Yên mở cửa phòng cấp cứu bước ra anh mới ngẩn đầu nhìn.

“Ca phẫu thuật thành công, cô ấy không sao chỉ cần nghĩ ngơi 1-2 hôm thì sẽ tỉnh lại chỉ là tạm thời vẫn chưa đi lại được, cần phải ngồi xe lăn một thời gian.” Mạnh Lan Yên nhìn những vết thương trên người cô mới cảm thấy không biết cô ấy đã tu mấy kiếp lao xuống vực như vậy giữ mạng còn khó vậy mà Chu Thanh Hạ chỉ bị gãy chân, vào vết thương chỉ cần may lại dưỡng thương là khỏi. Đầu cũng chỉ va chạm phải may tận 6 mũi nhưng lại không ảnh hưởng đến não và dây thần kinh.

Từ Tước Lâu chống tay đứng dậy dáng vẻ mệt mỏi hiện rõ trên gương mặt “Cảm ơn cô.”

“Không có gì, việc nên làm mà. Anh đi làm thủ tục nhập viện đi, cô ấy lát nữa sẽ chuyển về phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi đi trước đây.” Mạnh Lan Yên gật đầu nói mấy lời sau đó rời đi.

Anh cũng đi làm thủ tục nhập viện cho cô.

Trong lòng như trút được tảng đá nặng nề, chỉ cần cô không sao anh đã cảm thấy may mắn rồi, bởi vì khi tỉnh dậy cô vẫn bên cạnh anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện