Thay đồ xong anh bế cô quay lại giường ngủ để cô ngồi ngay ngắn mới dùng khăn lau tóc cho cô thật cẩn thận, bóng tối bao trùm lấy họ chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt từ điện thoại không thể soi sáng cả căn phòng to lớn.

Từ Tước Lâu chẳng hiểu sao anh lại cảm thấy đúng thật bóng tối nuốt chửng lấy anh không buông tha, cho anh ít ánh sáng, nhưng là ánh sáng không thể nhìn rõ mọi thứ, cũng không thể đi hết con đường.

"A Lâu! Anh uống rượu phải không?" Cô ngửi thoang thoáng mùi rượu trên người anh liền ngẩn đầu hỏi.

Anh không nói dối mà thừa nhận "Có uống một chút cùng Thẩm Dục Thần." Anh không muốn cô suy nghĩ lung tung nên nói thẳng tên của Thẩm Dục Thần ra để cô yên tâm.

"Anh uống rượu nhiều quá không tốt, sẽ phát sốt nữa mất." Cô nghe xong liền nắm vạt áo anh, nhớ lại lần trước ở

Thụy Sĩ đã khiến cô sợ chết khiếp.

Lúc đó chân cô vẫn đi được cho nên có thể đưa anh đến bệnh viện, bây giờ chân cô vẫn chưa đi lại được nếu anh phát sốt cô không thể đưa anh đến bệnh viện, sẽ rất nguy hiểm cô không muốn anh phát bệnh mấy ngày qua nhiều chuyện xảy ra như vậy anh chắc chắn cũng không vui vẻ.

Từ Tước Lâu lau khô đầu cho cô, dựa theo ánh sáng yếu ớt kia hôn lên môi cô một cái, xoa xoa đầu cô nói "Hạ Hạ! Bệnh của anh đã giảm đi rồi, em đừng lo lắng sẽ không sao đâu.

"Có thật không?... Nếu anh phát bệnh chân em...chân em không đi được em không thể đưa anh đến bệnh viện."

Cô đau lòng, giọng cũng trở nên nghẹn ngào nắm lấy vạt áo ngủ anh không buông.

Chu Thanh Hạ sợ, sơn rằng anh cứ thế mà xảy ra chuyện vì cô, sợ rằng bản thân thức giấc sẽ không nhìn thấy anh như vừa rồi, cô rất sợ khoảnh khắc cô mở mắt với căn phòng không có anh nổi sợ hãi đến làm cho cô bất an đến phát khóc.

Véo má cô một cái, anh mỉm cười đầy dịu dàng "Vậy thì anh càng không được phát bệnh."

"Tiểu Hạ Hạ! Cho dù có chuyện gì xảy ra em không cần lo lắng, anh sẽ luôn ở phía sau chống lưng cho em." Anh ôm lấy cô vào lòng mình, tay vuốt vuốt lưng cô dỗ dành, Chu Thanh Hạ ở trong lòng anh không chút nghi ngờ, cô gục mặt vào lòng anh, tay nắm chặt áo anh không buông.

Cô cảm thấy anh hình như có chuyện gì đó chẳng giò giống anh của thường ngày chút nào, chỉ là cô muốn anh tự mình nói với cô chứ không phải là cô hỏi đến anh.

"Em lần đầu gặp anh đã mang anh đặt vào vị trí quan trọng nhất trong lòng mình, hiện tại vẫn chưa từng thay đối... A Lâu! Vậy nên em hi vọng anh đừng buông tay em."

Nghe cô nói xong anh đau lòng biết bao nhiêu, trái tim anh như đang nổ bung muốn giết chết anh ngay lập tức mà ngay cả anh cũng thật sự muốn chết đi. Nếu không gặp lại cô anh sẽ chọn chết đi, chỉ là sau khi gặp lại cô rồi anh phải cố gắng sống thật tốt.

Mỗi ngày đều phải tốt lên bởi vì Chu Thanh Hạ quá tốt, cô lương thiện, cô chưa từng nói sẽ muốn những người khiến cô khổ sở phải chịu hậu quả, mười năm qua cô chỉ đi tìm sự thật, một sự thật để ba cô có thể trở về nhà, một sự thật để xoá đi cái danh tội phạm của ba cô.

Cuối cùng ba cô không đợi được, cô bị cuốn vào nguy hiểm mà ông ấy đã nói trước đó, trong lòng cũng sinh hận, chỉ hận bản thân để anh đợi lâu như vậy, để anh vì cô mà xảy ra nhiều chuyện không mong muốn.

Từ Tước Lâu ôm cô trong lòng, giây phút đó anh thật sự bất lực, anh mấp mấy nói nhỏ bởi vì có lẽ quá mệt nên cô đã ngủ trong lòng anh một cách an toàn.

Trán anh đặt lên đỉnh đầu của cô "Anh chưa từng có ý định buông tay em, mười năm qua tình cảm không giảm đi nó cứ thế mỗi ngày thức dậy đều yêu nhiều hơn... Hạ Hạ! Anh phải làm sao đây?" Anh không muốn đối diện với hiện thực.

Anh nửa muốn cô ghét bỏ mình, nửa lại muốn cô chấp nhận mình.

*

Bệnh viện Bắc Thành thường có những ca phẫu thuật rất đột xuất, buổi tối đều là những ca phẫu thuật sống còn

Mạnh Lan Yên lại mà một trong những bác sĩ giỏi ở đây vì vậy cũng không tránh khỏi việc cô được gửi thư chuyển công tác ở nước ngoài.

Cô mặc chiếc áo blouse trắng đứng bên ngoài cầm tách cà phê nhấp một ngụm, đã rất nhiều lần rồi được mời nhưng đều bị cô từ chối ở lại đây làm việc.

Không sống ở thành phố của mình, cô chạy đến thành phố có người đó chỉ mong có thể cùng anh ở dưới một khoảng của bầu trời.

Khoé môi Mạnh Lan Yên khẽ nhếch lên, nụ cười nhàn nhạt dịu dàng đối diện với cuộc sống, lần trước mỗi ngày Từ Tước Lâu đều đến chăm sóc Chu Thanh Hạ cô thật sự hỏi kiếp trước có phải đã làm rất nhiều việc thiện cho nên mới gặp được người yêu mình như vậy.

Thấm Dục Thần tuy không đến mà mỗi ngày đều gọi cho cô hỏi về Chu Thanh Hạ anh để tâm rất nhiều khiến

Mạnh Lan Yên đến mức cảm thấy anh thật sự chỉ xem cô là bạn bè.

Chỉ là Mạnh Lan Yên chưa từng xem anh là bạn bè, từ bé đến lớn ánh mắt của cô chỉ hướng về một mình Thấm Dục Thần, chưa từng thay đổi, cô đã gặp rất nhiều người với cô họ rất mờ nhạt, còn Thẩm Dục Thần cứ như ánh sáng chỉ cần ở trong đám đông thế nào cô cũng chỉ nhìn thấy anh đầu tiên.

Bóng lưng đó cô đã nhìn rất lâu rồi, nhìn từ khi bản thân mới lên cấp hai đến bây giờ cô đã ra trường làm việc mấy năm rồi vẫn chưa từng rời khỏi bóng lưng đó.

Mạnh Lan Yên cầm ly cà phê quay vào bên trong phòng làm việc, nhìn tờ giấy mà viện trưởng đưa cho cô không chút cảm xúc.

Đột nhiên trên giấy lại dính máu nhỏ giọt cô nhíu mày đưa tay lên mũi thì mới bàng hoàng là máu của chính mình.

Vội vã lấy khăn giấy lau máu mũi cô ngửa đầu về phía sau để ngăn không cho máu chảy ra.

Xem ra cô trực ca đêm quá nhiều rồi, lần sau phải giảm bớt xuống đến mức này quả thật đã quá sức với cô rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện