Từ Tước Lâu đưa cô về nhà ở Thụy Sĩ để chăm sóc, không khí thoải mái ở đó giúp vợ anh dễ chịu hơn, cho dù mẹ nuôi phản đối cũng vô ích bà còn khóc mách với ba nuôi chỉ là ông ấy cũng hiểu là vợ của người ta sao có thể giữ lại cho vợ ông chứ.
Nhưng Chung Nghị đột nhiên cũng chạy đến Thụy Sĩ không phải vì anh mà vì Mạc An Nghiên đã quay lại Thụy Sĩ rồi, cho nên tất nhiên Chung Nghị cũng sẽ xách dép mà chạy đến đây còn bị Mạc Tư bày trò làm khó dễ.
Mạc An Nghiên mở một tiệm bánh nhỏ cô chỉ kinh doanh bánh ngọt mang đi, thời gian rảnh sẽ đến tiệm cô còn thuê nhân viên quản lý cửa tiệm nhỏ. Tuy số lượng bán ra rất có hạn nhưng lại vô cùng đắc khách.
“Chị ơi, hình như cái anh đẹp trai đó hôm nào cũng đến mua bánh tiệm chúng ta, chỉ mua đúng loại bánh quy mà chị làm ra rất ít.” Nữ nhân viên tiệm cô nhìn về phía nam thanh niên trông thư sinh đang đứng đợi gói bánh.
Nhìn theo hướng mà nhân viên cô nói, đập vào mắt cô là nam thanh niên trông rất nhỏ tuổi có lẽ cũng chỉ là sinh viên năm cuối hoặc vừa ra trường. Mạc An Nghiên có chút để mắt đến nhan sắc hút mắt đó đúng là nhan sắc này có khi khiến nhiều em ở trường phải khóc hết nước mắt.
Mạc An Nghiên gói bánh quy cho khách đến lượt cậu ta lại không còn bánh quy nữa.
“Thật xin lỗi hôm nay bánh quy hết rồi, cậu chọn loại khác có được không? Hay ngày mai hãy ghé lại tôi sẽ bù cho cậu.”
Nhân viên cô nói cậu ta ngày nào cũng đến chỉ mua đúng một loại bánh quy, hôm nay có lẽ đến khá trễ cho nên tiệm đã gói đơn cuối cùng giao cho khách vừa rồi.
“Không cần đâu chị lấy cho em bánh mì hoa cúc là được rồi ạ.” Nam thanh niên không làm khó cô, cậu đến đây muốn thử bánh là một, muốn nhìn thấy người trong lòng là chính.
Cô gật đầu vui vẻ lấy bánh mì hoa cúc gói lại, còn tặng kèm hai viên kẹo ngọt của tiệm “Vậy giảm cho cậu một nửa giá nhé.”
“Tiền bối, chị thật sự không nhớ em sao? Chỉ mới vài năm không gặp thôi mà.
Khó khăn lắm hôm nay mới đợi được cô ở tiệm, vì ngày nào cô chỉ cũng ghé qua một lúc rồi rời đi cho nên cậu ta không thể nào gặp được.
Mạc An Nghiên đưa mắt nhìn cậu ta một lúc mới sựt nhớ ra cậu ta là đàn em dưới cô hai khoá khi học đại học không ngờ cậu ta cũng đến Thụy Sĩ làm việc, lại còn có thể gặp ở đây.
“Cậu là Hàn Thiên đúng không? Đến đây để thực tập à hay là xin việc ở đây.”
“Em đến gặp chị, em đã đợi một tháng rồi mới có thể nói chuyện với chị” Hàn Thiên hai má ửng đỏ vì ngại ngùng, cậu gãi gãi đầu nói với cô.
Đúng lúc này cửa tiệm lại mở ra Chung Nghị bước vào nhìn thấy có chuyện vui vẻ với người khác anh liền nhíu mài cảm thấy không thuận mắt. Bước chân nhanh chóng đi đến chỗ cô, tùy tiện khoác vai Mạc An Nghiên trước mặt Hàn Thiên.
“Em xong chưa, anh đưa em về nhà.”
Hàn Thiên nhìn thấy anh có chút bất ngờ còn nghĩ bản thân làm phiền cô cầm lấy túi bánh mì hoa cúc và kẹo ngọt ái ngại nói “Vậy tiền bối em đi trước đây, lần sau em sẽ ghé chị nhớ để lại bánh quy cho em nhé.” Cậu lịch sự gật đầu chào anh và cô sau đó mới xoay người rời đi cùng túi bánh.
Cô đẩy Chung Nghị ra khỏi người mình, thái độ khó chịu hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của mình, cô ghét anh thậm chí ghét thái độ háo thắng lẫn cách anh đối tốt với cô.
Mạc An Nghiên bỏ đi vào bên trong sắp xếp lại cửa tiệm sau đó trả lương cho nhân viên để cô bé có thể đi về sớm, hôm nay bánh cũng hết rồi chỉ còn những đơn hàng một lát nữa sẽ có người giao hàng đến lấy.
Loay hoay cả buổi vẫn thấy anh ung dung ngồi đợi mình, cô không nhịn được nói lời khó nghe “Chung Nghị rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Chúng ta hôn ước cũng đã hủy rồi chẳng lẽ anh còn muốn hủy luôn việc kinh doanh của tôi sao?”
Ánh mắt ghét bỏ của cô làm ảnh sững lại một nhịp, anh cũng tức giận chỉ là không lớn tiếng “Vậy em muốn dùng thái độ này nói chuyện với tôi đến bao giờ, Mạc An Nghiên em nhỏ mọn như vậy sao tôi chỉ là lỡ lời em liền muốn hủy hôn dứt khoát như vậy”
“Tôi cảm thấy em còn muốn hôn ước bị hủy còn hơn là tôi.” Anh cười như không, ánh mắt trống rỗng chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Lời nói của anh thành công khiến cho Mạc An Nghiên một lần nữa kiên định hơn.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đứng đối diện với anh không chút sợ hãi nào mà đáp lại lời anh đã nói “Đúng, anh nói gì cũng đúng là anh lỡ lời, là tôi nhỏ mọn, tôi chính là muốn hủy hôn với anh đấy có chết cũng không muốn kết hôn với anh”
“Chung Nghị, con người tôi rất nhỏ mọn vậy nên xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giọng cô ngày một nhỏ dần sự bất lực kèm theo đó là sự chán ghét mà Mạc An Nghiên dành cho anh.
“Tôi đúng là không nên nói những lời đó, là tôi không đúng nhưng em thật sự không thể bỏ qua vẫn kiên quyết muốn hủy hôn?”
Bởi vì bất đồng quan điểm cho nên lần nào đến nói chuyện nếu Chung Nghị không xuống nước thì cuộc cãi vã lúc nào cũng sẽ diễn ra và cả hai người họ đều không thể có được một buổi nói chuyện đàng hoàng.
Mạc An Nghiên nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không đau bằng trái tim cô, rốt cuộc anh có hiểu không? Anh vẫn luôn nói chuyện khó nghe như vậy.
Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể lẫn não bộ cô nhìn anh sự kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn nữa “Anh là thật lòng thích tôi hay là vì cảm thấy có lỗi với những gì anh đã nói? Chung Nghị anh thật sự đã hiểu sao, trước đây hôn ước còn anh bảo không muốn tùy tiện lấy tôi, bây giờ anh cho rằng tôi nhỏ nhen không bỏ qua, anh cho rằng tôi mới chính là người muốn hủy hôn.
’ Thoáng chốc Chung Nghị như chậm lại một nhịp
Mạc An Nghiên không đợi anh trả lời cô chậm rãi nói tiếp “Trong mắt anh tôi là loại người xấu xa đến mức nào rồi? Tôn nghiêm của Mạc An Nghiên tôi anh muốn manh cho chó ăn sao, lời tôi nói anh đã thật sự lắng nghe chưa hay chỉ muốn phản bát lại tôi.”
“Ngay cả Mạc Tư cũng chưa từng nói tôi nặng lời đến vậy, anh lấy tư cách gì để chỉ trích tôi là anh đề nghị muốn hủy hôn, không phải tôi. Muốn hủy hôn là anh, không muốn hủy hôn cũng là anh, cảm thấy tôi là trò đùa sao cho nên anh muốn thế nào cũng được?”
“Chung Nghị ngày hôm nay Mạc An Nghiên tôi nói cho anh biết, Mạc An Nghiên tôi cũng có tôn nghiêm, cũng có mặt mũi tự trọng của mình. Vậy nên nếu anh không thể nói được những lời tử tế vậy thì đừng bao giờ gặp lại nữa” Cô nói xong mặc kệ anh có hiểu hay không cũng không muốn nán lại trước mặt anh.
Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi với Chung Nghị, anh không hiểu, càng không muốn lắng nghe người khác, cô sợ bản thân nếu còn ở lại trước mặt anh sẽ không nhịn được mà bật khóc mất.
Chạy trốn khỏi những gì phải đối diện cuối cùng giữa trời đêm lạnh lẽo Mạc An Nghiên cuối cùng vì lời nói của Chung Nghị mà bật khóc nức nở về nhà.
Chung Nghị bị những lời cô nói tát vào mặt một cái đau đớn, anh mới nhận ra bản thân đã lỡ lời xoay người muốn đuổi theo thì bóng dáng của cô đã không thấy đâu nữa.
Giúp cô đóng cửa tiệm, anh lái xe đi tìm Mạc An Nghiên tìm cả đoạn đường không thấy anh mới lái xe về trước cửa nhà cô, đậu xe cách đó không xa nhìn về phía nhà của cô.
Anh không xuống xe chỉ ngồi đó, bây giờ anh không biết đối diện với cô thế nào, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô tức giận như vậy, thậm chí còn tức giận hơn lần trước anh đòi hủy hôn.
Nhưng Chung Nghị đột nhiên cũng chạy đến Thụy Sĩ không phải vì anh mà vì Mạc An Nghiên đã quay lại Thụy Sĩ rồi, cho nên tất nhiên Chung Nghị cũng sẽ xách dép mà chạy đến đây còn bị Mạc Tư bày trò làm khó dễ.
Mạc An Nghiên mở một tiệm bánh nhỏ cô chỉ kinh doanh bánh ngọt mang đi, thời gian rảnh sẽ đến tiệm cô còn thuê nhân viên quản lý cửa tiệm nhỏ. Tuy số lượng bán ra rất có hạn nhưng lại vô cùng đắc khách.
“Chị ơi, hình như cái anh đẹp trai đó hôm nào cũng đến mua bánh tiệm chúng ta, chỉ mua đúng loại bánh quy mà chị làm ra rất ít.” Nữ nhân viên tiệm cô nhìn về phía nam thanh niên trông thư sinh đang đứng đợi gói bánh.
Nhìn theo hướng mà nhân viên cô nói, đập vào mắt cô là nam thanh niên trông rất nhỏ tuổi có lẽ cũng chỉ là sinh viên năm cuối hoặc vừa ra trường. Mạc An Nghiên có chút để mắt đến nhan sắc hút mắt đó đúng là nhan sắc này có khi khiến nhiều em ở trường phải khóc hết nước mắt.
Mạc An Nghiên gói bánh quy cho khách đến lượt cậu ta lại không còn bánh quy nữa.
“Thật xin lỗi hôm nay bánh quy hết rồi, cậu chọn loại khác có được không? Hay ngày mai hãy ghé lại tôi sẽ bù cho cậu.”
Nhân viên cô nói cậu ta ngày nào cũng đến chỉ mua đúng một loại bánh quy, hôm nay có lẽ đến khá trễ cho nên tiệm đã gói đơn cuối cùng giao cho khách vừa rồi.
“Không cần đâu chị lấy cho em bánh mì hoa cúc là được rồi ạ.” Nam thanh niên không làm khó cô, cậu đến đây muốn thử bánh là một, muốn nhìn thấy người trong lòng là chính.
Cô gật đầu vui vẻ lấy bánh mì hoa cúc gói lại, còn tặng kèm hai viên kẹo ngọt của tiệm “Vậy giảm cho cậu một nửa giá nhé.”
“Tiền bối, chị thật sự không nhớ em sao? Chỉ mới vài năm không gặp thôi mà.
Khó khăn lắm hôm nay mới đợi được cô ở tiệm, vì ngày nào cô chỉ cũng ghé qua một lúc rồi rời đi cho nên cậu ta không thể nào gặp được.
Mạc An Nghiên đưa mắt nhìn cậu ta một lúc mới sựt nhớ ra cậu ta là đàn em dưới cô hai khoá khi học đại học không ngờ cậu ta cũng đến Thụy Sĩ làm việc, lại còn có thể gặp ở đây.
“Cậu là Hàn Thiên đúng không? Đến đây để thực tập à hay là xin việc ở đây.”
“Em đến gặp chị, em đã đợi một tháng rồi mới có thể nói chuyện với chị” Hàn Thiên hai má ửng đỏ vì ngại ngùng, cậu gãi gãi đầu nói với cô.
Đúng lúc này cửa tiệm lại mở ra Chung Nghị bước vào nhìn thấy có chuyện vui vẻ với người khác anh liền nhíu mài cảm thấy không thuận mắt. Bước chân nhanh chóng đi đến chỗ cô, tùy tiện khoác vai Mạc An Nghiên trước mặt Hàn Thiên.
“Em xong chưa, anh đưa em về nhà.”
Hàn Thiên nhìn thấy anh có chút bất ngờ còn nghĩ bản thân làm phiền cô cầm lấy túi bánh mì hoa cúc và kẹo ngọt ái ngại nói “Vậy tiền bối em đi trước đây, lần sau em sẽ ghé chị nhớ để lại bánh quy cho em nhé.” Cậu lịch sự gật đầu chào anh và cô sau đó mới xoay người rời đi cùng túi bánh.
Cô đẩy Chung Nghị ra khỏi người mình, thái độ khó chịu hiện rõ trên gương mặt xinh đẹp của mình, cô ghét anh thậm chí ghét thái độ háo thắng lẫn cách anh đối tốt với cô.
Mạc An Nghiên bỏ đi vào bên trong sắp xếp lại cửa tiệm sau đó trả lương cho nhân viên để cô bé có thể đi về sớm, hôm nay bánh cũng hết rồi chỉ còn những đơn hàng một lát nữa sẽ có người giao hàng đến lấy.
Loay hoay cả buổi vẫn thấy anh ung dung ngồi đợi mình, cô không nhịn được nói lời khó nghe “Chung Nghị rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”
“Chúng ta hôn ước cũng đã hủy rồi chẳng lẽ anh còn muốn hủy luôn việc kinh doanh của tôi sao?”
Ánh mắt ghét bỏ của cô làm ảnh sững lại một nhịp, anh cũng tức giận chỉ là không lớn tiếng “Vậy em muốn dùng thái độ này nói chuyện với tôi đến bao giờ, Mạc An Nghiên em nhỏ mọn như vậy sao tôi chỉ là lỡ lời em liền muốn hủy hôn dứt khoát như vậy”
“Tôi cảm thấy em còn muốn hôn ước bị hủy còn hơn là tôi.” Anh cười như không, ánh mắt trống rỗng chứa đựng cảm xúc phức tạp.
Lời nói của anh thành công khiến cho Mạc An Nghiên một lần nữa kiên định hơn.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, đứng đối diện với anh không chút sợ hãi nào mà đáp lại lời anh đã nói “Đúng, anh nói gì cũng đúng là anh lỡ lời, là tôi nhỏ mọn, tôi chính là muốn hủy hôn với anh đấy có chết cũng không muốn kết hôn với anh”
“Chung Nghị, con người tôi rất nhỏ mọn vậy nên xin anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Giọng cô ngày một nhỏ dần sự bất lực kèm theo đó là sự chán ghét mà Mạc An Nghiên dành cho anh.
“Tôi đúng là không nên nói những lời đó, là tôi không đúng nhưng em thật sự không thể bỏ qua vẫn kiên quyết muốn hủy hôn?”
Bởi vì bất đồng quan điểm cho nên lần nào đến nói chuyện nếu Chung Nghị không xuống nước thì cuộc cãi vã lúc nào cũng sẽ diễn ra và cả hai người họ đều không thể có được một buổi nói chuyện đàng hoàng.
Mạc An Nghiên nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt cũng không đau bằng trái tim cô, rốt cuộc anh có hiểu không? Anh vẫn luôn nói chuyện khó nghe như vậy.
Sự mệt mỏi bao trùm lấy cơ thể lẫn não bộ cô nhìn anh sự kiên nhẫn cuối cùng cũng không còn nữa “Anh là thật lòng thích tôi hay là vì cảm thấy có lỗi với những gì anh đã nói? Chung Nghị anh thật sự đã hiểu sao, trước đây hôn ước còn anh bảo không muốn tùy tiện lấy tôi, bây giờ anh cho rằng tôi nhỏ nhen không bỏ qua, anh cho rằng tôi mới chính là người muốn hủy hôn.
’ Thoáng chốc Chung Nghị như chậm lại một nhịp
Mạc An Nghiên không đợi anh trả lời cô chậm rãi nói tiếp “Trong mắt anh tôi là loại người xấu xa đến mức nào rồi? Tôn nghiêm của Mạc An Nghiên tôi anh muốn manh cho chó ăn sao, lời tôi nói anh đã thật sự lắng nghe chưa hay chỉ muốn phản bát lại tôi.”
“Ngay cả Mạc Tư cũng chưa từng nói tôi nặng lời đến vậy, anh lấy tư cách gì để chỉ trích tôi là anh đề nghị muốn hủy hôn, không phải tôi. Muốn hủy hôn là anh, không muốn hủy hôn cũng là anh, cảm thấy tôi là trò đùa sao cho nên anh muốn thế nào cũng được?”
“Chung Nghị ngày hôm nay Mạc An Nghiên tôi nói cho anh biết, Mạc An Nghiên tôi cũng có tôn nghiêm, cũng có mặt mũi tự trọng của mình. Vậy nên nếu anh không thể nói được những lời tử tế vậy thì đừng bao giờ gặp lại nữa” Cô nói xong mặc kệ anh có hiểu hay không cũng không muốn nán lại trước mặt anh.
Cô thật sự cảm thấy mệt mỏi với Chung Nghị, anh không hiểu, càng không muốn lắng nghe người khác, cô sợ bản thân nếu còn ở lại trước mặt anh sẽ không nhịn được mà bật khóc mất.
Chạy trốn khỏi những gì phải đối diện cuối cùng giữa trời đêm lạnh lẽo Mạc An Nghiên cuối cùng vì lời nói của Chung Nghị mà bật khóc nức nở về nhà.
Chung Nghị bị những lời cô nói tát vào mặt một cái đau đớn, anh mới nhận ra bản thân đã lỡ lời xoay người muốn đuổi theo thì bóng dáng của cô đã không thấy đâu nữa.
Giúp cô đóng cửa tiệm, anh lái xe đi tìm Mạc An Nghiên tìm cả đoạn đường không thấy anh mới lái xe về trước cửa nhà cô, đậu xe cách đó không xa nhìn về phía nhà của cô.
Anh không xuống xe chỉ ngồi đó, bây giờ anh không biết đối diện với cô thế nào, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy cô tức giận như vậy, thậm chí còn tức giận hơn lần trước anh đòi hủy hôn.
Danh sách chương