Bởi vì có lớp bụi vũ trụ bao phủ bên trên, nên bầu trời của đại khu Đông lâm chưa bao giờ có được phong cảnh trời xanh mây trắng, tự nhiên cũng rất khó có thể có ánh mắt chói chang khiến cho người ta chói mắt được. Nhưng giờ phút này, Hứa Nhạc lại nghĩ rằng mình đang bị mặt trời chiếu cho hoa mắt, bằng không bên trong cái ngõ tắt vốn luôn hoang vắng của phố Chung Lâu làm sao xuất hiện một đoàn quân đội im lặng như sói, hung hăng như hổ, trang bị võ trang hạng nặng, lạnh như băng này chứ? Càng hoang đường hơn nữa chính là, vì cái gì mà đám quân nhân kia lại chỉa súng vào đầu mình như thế cơ chứ? Một gã quân nhân mang một cái mặt nạ bảo hộ chuyên dung màu đen nói với hắn mấy câu gì đó, nhưng mà vang đến trong tay Hứa Nhạc mà nói lại biến thành thanh âm ong ong, bởi vì lúc này hắn căn bản không còn tỉnh táo được nữa, ngây ngây ngốc ngốc há hốc miệng nhìn trừng trừng bốn phía.

Phịch một tiếng, một gã binh sĩ hung hăng dùng báng súng đập mạnh lên đầu hắn một cái. Một dòng máu tươi chảy xuống, thân thể Hứa Nhạc chúi nhũi, cũng không có té sấp xuống đất, ngược lại mùi máu tanh cùng với sự đau đớn từ trên đầu truyền tới khiến cho hắn nhất thời tỉnh lại, xác nhận cảnh tượng hoang đường mà mình đang nhìn thấy rõ ràng là sự thật. Đám quân lính vũ trang hạng nặng này rõ ràng là đang chĩa súng về phía mình!

Trên Thái Dương hắn, cái nòng súng đen ngòm kia vẫn như trước cứng rắn, lạnh như băng.

Hứa Nhạc trời sinh bình tĩnh, nhưng chung quy hắn vẫn là một gã cô nhi 17 tuổi rưỡi, đối mặt với vô số họng súng chĩa thẳng vào đầu mình, hắn không sợ mới là chuyện lạ. Nghĩ đến chỉ cần mình vô tình làm ra động tác nào không phù hợp, có lẽ sẽ bị viên đạn kim loại từ trong họng súng đen ngòm kia bắn xuyên qua, biến thành một trái dưa hấu chỉ còn phân nửa, hắn liền cảm thấy không rét mà run, vì thế hắn liền một trận run rẩy, cặp đùi giống như có một dòng điện lưu chạy qua, tê cứng đứng đó. May mắn là ... hắn cũng không có tè ra quần.

- Tên họ?

Thanh âm ong ong từ trong miệng gã quân nhân đã gần như mất hết kiên nhẫn kia rốt cuộc đã biến thành câu hỏi rõ ràng mà băng lãnh. Hứa Nhạc theo bản năng dùng thanh âm run rẩy trả lời:

- Hứa Nhạc!

Một dụng cụ tra xét nhân thân bằng kim loại mỏng manh đưa tới sau gáy Hứa Nhạc, áp sát vào da hắn. Một cỗ hàn ý từ sâu trong nội tâm của hắn dâng lên, khiến cho sau gáy hắn nổi da gà từng mảng. Thanh âm bíp bíp nhỏ vang lên, thanh công cụ tra xét nhân thân đã trong khoảng thời gian ngắn thu thập xong tư liệu từ bảng vi mạch sau gáy hắn, truyền trở về dữ liệu lưu trữ trên máy tính trung tâm, xác nhận thân phận của hắn cùng với tất cả những hồ sơ ghi chép từ ngày hắn sinh ra đến nay.

- Xác nhận được mục tiêu số 2.

Gã quân nhân vừa truy xét kia nói mấy câu vào trong máy bộ đàm xách tay, ngay sau đó chụp lấy tóc của Hứa Nhạc, cực kỳ thô bạo lôi hắn xềnh xệch lại gần một chiếc xe thiết giáp, quẳng hắn vào trong thùng xe phía sau.

Hứa Nhạc cũng không có giãy dụa, bởi vì hắn biết rõ giãy dụa cũng không có tác dụng gì. Tuy rằng lực lượng của gã quân nhân đang lôi đầu hắn đi kia rõ ràng không thể nào so sánh được với mấy đầu trâu đực bên khu bảo hộ bên kia cái hàng rào cách ly, nhưng mà phía bên kia còn có mấy chục cái họng súng lạnh như băng đang chỉa thẳng về phía mình, lực uy hiếp quả thật rất mạnh. Hắn cũng không có la lên cứu mạng. Mấy năm nay hắn vì muốn thông qua cuộc thi tuyển sĩ quan cho Bộ Quốc Phòng, đối với Quân Đội có hiểu biết nhất định, tự nhiên có thể hiểu được rõ ràng, đám quân nhân trang bị vũ trang đầy mình kia rõ ràng là hàng thật giá đúng, cũng không phải là những kẻ cướp gan lớn bằng trời, có gan giả mạo quân đội của Liên Bang.

Nhưng hắn quả thật cảm giác được bị làm nhục, bởi vì hắn đang bị người khác nắm tóc lôi xềnh xệch trên mặt đất, cho nên thân thể mình đang ở trong một tư thế vô cùng đáng khinh.

Chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, Hứa Nhạc, mặt tràn đầy máu tươi, cũng đã đoán ra được đám quân nhân này vì sao mà đến đây. Xem ra thân phận của Phong đại thúc đã bại lộ rồi. Chỉ có điều là Phong đại thúc đã trốn bình an trong thành phố này mười mấy năm, vì sao bỗng nhiên lại vị Quân Đội của Liên Bang tìm ra được tung tích? Hơn nữa, chỉ là một gã Cơ Giới Sư đào ngũ bình thường, vì sao lại kéo một đống quân nhân vũ trang hạng nặng đến truy bắt như vậy?

Phụ trách bắt Hứa Nhạc chính là đội quân phòng vệ của Đông Lâm. Bọn họ đem gã thiếu niên này quẳng lên thùng xe, trực tiếp dùng một cái còng tay bằng plastic khóa cổ tay hắn lại, lại phủ lên trên mặt hắn thêm một mảnh vải đen, liền cũng không để ý đến hắn nữa.

Nghe tiếng xe chạy đi, Hứa Nhạc cảm giác được trên cổ tay truyền đến một cảm giác đau đớn mãnh liệt, miệng vết thương trên trán vẫn còn chảy ra máu tươi. Đãi ngộ thô bạo như vậy, khiến cho gã thiếu niên rõ ràng một điều, chính mình đang chân chính đối mặt với sự lãnh khốc vô tình của Quân Đội chính phủ. Hắn căn bản cũng không làm ra những phản kháng vô nghĩa gì cả, chỉ là trong lòng âm thầm tính toán, chiếc xe quân đội này đến tột cùng là muốn chạy đến nơi nào...

Chiếc xe quân chủng chợt ngừng lại, không có quân nhân nào để ý đến gã thiếu niên đáng thương này, thậm chí cũng không có thanh âm nào truyền ra, có thể thấy được tố chất kỷ luật của Quân Đội Liên Bang mạnh mẽ đến thế nào. Suốt một thời gian dài sau đó, trong thùng xe liền lâm vào một mảnh yên tĩnh, gã thiếu niên Hứa Nhạc bị bỏ nằm lăn lóc trong thùng xe giống như một con tôm đáng thương bị người khác vứt bỏ vậy.

o0o

Phẫn nộ đạp nát một cái mảnh vỏ đạn bên ngoài chiếc xe quân chủng, thanh âm phẫn nộ quát tháo đám quân nhân đứng quanh đó không dám ngẩng đầu lên lấy một cái:

- Các ngươi cúi gầm mặt cái gì? Vì sao lại để cho hắn chạy mất?

Người nào chạy mất? Hứa Nhạc khẽ nhích người lên một chút, âm thầm cầu nguyện kẻ mà đám quân nhân này đang nói đến chính là Phong đại thúc.

Tiểu đội trưởng Lai Khắc gỡ cặp kính mát trên mặt xuống, lửa giận bốc lên trong mắt hắn đủ để thiêu chết mười mấy gã quân nhân vũ trang hạng nặng đang đứng gần đó. Nhưng hắn cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng trào trong lòng mình xuống. Bởi vì dù sao đám quân nhân này cũng là đội quân phòng vệ của Đông Lâm, chỉ tạm thời phối hợp hành động lần này với mình mà thôi. Sau khi hành động này kết thúc, bọn họ cũng sẽ không còn thuộc quyền quản lý của mình nữa.

Hắn cũng hoàn toàn có đủ lý do để phẫn nộ. Liên Bang vì muốn bắt giữ hoặc giết chết gã Cơ Giới Sư tên Dư Phùng kia, đã chuẩn bị suốt mấy tháng trời. Tiến hành theo dõi bấy lâu nay cũng không có xảy ra vấn đề gì, vì sao khi tiểu đội Cơ Giáp của mình vừa mới cỡi chiến hạm gần xuống đến hành tinh này, gã Cơ Giáp Sư kia bỗng nhiên lại hoàn toàn biến mất trong cửa hàng sửa chữa điện tử Khu Phố VI đường Hương Lan cơ chứ?

Lúc này chính là khoảng ba giờ chiều, chính là thời điểm mà người khác thường hay lơ là nhất, cũng là thời gian bắt đầu hành động. Nhưng ngay tại thời khắc trước khi công kích, bỗng nhiên lại mất đi mục tiêu, trong lòng Lai Khắc cảm thấy có một tia cảm giác chán nản.

Trong doanh trại lâm thời bên ngoài Khu Phố IV, một cái màn hình tinh thể lỏng thật lớn đã được dựng lên. Trên màn hình có vô số quang điểm đang di chuyển chỗ thì thong thả khi thì rất nhanh. Mà cái điểm sáng đang bị một vòng tròn màu đỏ khoanh lại, đánh dấu mục tiêu số 1, lại lúc ẩn lúc hiện trên màn hình, không thể nào nhìn rõ ràng được.

Lai Khắc lạnh lùng nhìn lên cái màn hình, trầm mặc hồi lâu không nói gì. Hắn nắm rõ hoàn toàn quá trình hành động lần này. Từ khi Cục Hiến Chương phát hiện ra cây gậy kích điện kia, Cục Điều Tra của Liên Bang đã rất dễ dàng điều tra ra được Phó Cục Trưởng Phân cục II Hà Tây Châu Bảo Long Đào, sau đó tra xét ra được Lý Duy, gã thủ lĩnh của một bang cô nhi, sau đó điều tra ra bạn thân nhất của Lý Duy là Hứa Nhạc, cuối cùng mục tiêu liền tập trung lên vị chủ nhân của cửa hàng sửa chữa điện tử kia.

Từ trong tư liệu của vi mạch quản lý nhân thân, dễ dàng tìm ra được trong cửa hàng sửa chữa điện tử kia, ngoại trừ Hứa Nhạc ra, chỉ còn ông chủ cửa hàng này, rõ ràng hắn chính là Dư Phùng. Nhưng Lai Khắc thật sự không ngờ nổi, gã tội phạm bị truy nã số một của Liên Bang kia, không ngờ lại có được năng lực tránh thoát được sự quản lý của Đệ Nhất Hiến Chương, thoát khỏi mạng lưới kiểm soát của hệ thống điện tử trải rộng khắp thế giới nhân loại này, thoát khỏi con mắt giám sát của nhân viên công vụ mà chạy trốn mất.

Đại khu Đông Lâm cách Tinh Quyển thủ đô quá mức xa xôi. Hệ thống theo dõi của máy tính trung tâm không thể nào truyền tín hiệu đến đây ngay lập tức được, sớm nhất cũng phải mất hơn bốn giây. Gã Cơ Giáp Sư này rõ ràng chính là lợi dụng sự chậm trễ này, che mắt mọi người. Hơn nữa đối phương rõ ràng có được thủ đoạn nào đó có thể tạm thời che được tín hiệu phát ra từ bộ vi mạch sau gáy của hắn.

Nghĩ tới chuyện này, tâm tình của Lai Khắc càng trở nên nặng nề hơn nhiều. Giờ phút này đây, hắn hoàn toàn hiểu được vì sao máy tính trung tâm của Cục Hiến Chương vì sao lại đem chuyện này liệt vào báo động cấp độ I như thế, vì sao mình lại nhận được mệnh lệnh trực tiếp giết chết mục tiêu như vậy. Một phần tử tội phạm có khả năng tránh thoát khỏi sự quản lý của Đệ Nhất Hiến Chương, thật sự là một nhân vật vô cùng đáng sợ. Nếu như thông tin này chân chính truyền xuống nhân dân Liên Bang, chỉ sợ sẽ nổi lên một cơn sóng gió không cách nào bình ổn được.

- Mục tiêu số 1 lúc bỏ chạy đã bị thương nặng.

Một gã sĩ quan của đội phòng vệ Đông Lâm nói:

- Toàn bộ tinh cầu lúc này đã phong tỏa tất cả các phương tiện di chuyển hàng không. Hắn không cách nào trốn thoát nổi. Cho dù có sự chênh lệch bốn giây thời gian, nhưng vòng vây sẽ càng ngày càng được thu hẹp lại. Trễ nhất là hết đêm nay, chúng ta có thể bắt được hắn.

- Ta không muốn đợi thêm một đêm nữa.

Lai Khắc lạnh nhạt nói:

- Gã học việc của cửa hàng sửa chữa điện tử đâu?

Hứa Nhạc, cả người đẫm vết máu, bị người khác kéo lại đây. Lai Khắc khẽ nhíu mày, hắn cũng cảm thấy không hài lòng với thủ đoạn của mấy gã đồng nghiệp Đông Lâm này, nhưng hắn cũng biết chuyện này quá khẩn cấp, tự nhiên cũng không nói thêm gì nữa, nhìn gã thiếu niên kia, lạnh giọng hỏi:

- Ta muốn biết, ông chủ của ngươi có thể trốn ở nơi nào?

Miếng vải đen được lấy ra, ánh sáng từ ngọn đèn phía trước rọi thẳng vào mặt khiến cho hai mắt Hứa Nhạc hoa lên một chút. Hắn nhìn gã Đội trưởng trước mặt, vẫn im lặng không nói gì.

Một nắm tay hung hăng đấm mạnh vào trong bụng của hắn. Sự đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn suýt chút nữa là nôn ra. Nhưng mà, Hứa Nhạc vẫn như cũ híp mắt lại, nhìn chăm chăm vào gã quân nhân trước mặt, vẫn quật cường im lặng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện