-Nhìn thấy chiếc xe màu đen không biển hiệu, các nhân viên cận vệ mặc chiến phục tác chiến màu sậm, nhanh chóng xông ra trong thời gian ngắn nhất có thể, phân ra bốn phía xung quanh chiếc xe. Tuy những cận vệ xuất thân từ quân đội này nét mặt vẫn giữ nét cảnh giác, nhưng sự lo lắng trong mắt đã vơi đi nhiều. Hứa Nhạc chú ý tới Thai Chi Nguyên bên cạnh mình, cơ thịt sau lưng vẫn luôn co chặt lại, lúc này cũng có thể bộc phát.

Nguy hiểm vẫn chưa giải trừ, những nhân viên chuyên nghiệp ở đây nếu không được trải qua huấn luyện chuyên môn, nếu không phải là người có một sự trầm tĩnh không phù hợp với độ tuổi như Thai Chi Nguyên, lý do có thể giải thích cho sự nhẹ nhõm của họ, chỉ có thể là chiếc xe màu đen kia. Hứa Nhạc đoán ra, những người bên cạnh mình có một sự tin tưởng vô bờ với chiếc xe màu đen ấy.

Nhưng cho dù chiếc xe màu đen này là đặc chế, có thể chống đạn, nhưng lẽ nào còn có thể phòng ngự được sự công kích của một con robot chuyên dụng sao? Trong đầu Hứa Nhạc hiện ra một sự khó hiểu, đồng thời ánh mắt của hắn lướt qua nóc ánh đèn của bãi đỗ xe, nhìn vào bức tường xi măng đối diện cửa chính.

Trong khoang ngồi sang trọng, hắn có thể phát hiện tên nội gian sớm hơn những Đặc công Cục Đặc Cần khác, một là vì hắn là người ngoài cuộc, hai là hắn có một nhãn lực và thính lực nhạy bén, ba là những kinh nghiệm trải qua một năm nay, từ sau khi rời khỏi Đặc khu Đông Lâm, hắn luôn cẩn thận quan sát cảnh giác tất cả mọi thứ xung quanh, không lúc nào hết lo lắng có một ngày cảnh sát Liên Bang hoặc lính đặc chủng, sẽ đến đối phó mình, cho nên khi chưa cảm thấy an toàn tuyệt đối, hắn sẽ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tất cả mọi người, cùng những nơi không bình thường nhất.

Dần dần, điều đó đã trở thành một trực giác bản năng của hắn. Ánh mắt hắn nhìn vào bức tường xi măng kia, phát hiện bức tường ấy hơi ẩm ướt, đồng thời lờ mờ nghe thấy một tiếng két, tim hắn chợt rúng động.

Loại quan sát và suy nghĩ này, không tốn nhiều thời gian, lúc này, Thai Chi Nguyên đang được một gã cận vệ bảo vệ, nhanh chóng chui vào chiếc ô tô màu đen.

Con mắt Hứa Nhạc chợt co mạnh lại. Sức mạnh được ý chí điều khiển, luồng khí nóng lại bùng lên sau hông một lần nữa. Khiến hai chân hắn đạp mạnh vào mặt đất, dũng mãnh như một con hổ, bổ tới Thai Chi Nguyên, hét lớn một tiếng:

- Cẩn thận! Phản ứng của hắn vẫn chậm hơn một nhịp.

Trên tường xi măng ẩm ướt đối diện cổng chính, bỗng xuất hiện một mũi nhọn kim loại màu đen, đang rì rì xoay tròn, trong thời gian cực kỳ ngắn, đã phá vỡ tường xi măng một cách nhẹ nhàng, giống như một con dao đâm rách một tờ giấy.

Tường xi măng không chịu nổi sức mạnh do mũi khoan kim loại gây ra, thoáng chốc đã vỡ thành mấy mảnh, nứt tách thành nhiều miếng đất nhỏ, bay tán loạn trong bãi đậu xe.

Khói bụi mờ mịt, ẩn hiện nhìn thấy một con robot màu đen cao chừng năm met, chậm rãi đi ra từ sau bức tường nứt toát đó, cảnh tượng vô cùng kinh tâm động phách, trông giống như một Sát thần đến từ địa ngục. Cơ thể lấp loáng màu kim loại bóng lúc ẩn lúc hiện trong khói bụi. Dường như sắp lấy gọn tính mạng của tất cả mọi người ở đây.

Đầu cánh tay máy bên trái của con robot màu đen vẫn xoay tròn, nhưng nòng súng kiểu Đạt Lâm xoay tròn trên cánh tay phải của nó bắt đầu nã đạn vào đám nhân viên cận vệ của Thai Gia ở bốn phía và chiếc xe màu đen ở cửa chính!

Nòng súng kiểu Đạt Lâm xoay tròn, bắn ra sáu tia lửa màu xanh lam rực rỡ, vô số viên đạn kim loại bay trong không gian!

Hứa Nhạc chỉ kịp đẩy Thai Chi Nguyên xuống đất, chỉ kịp hét lên một tiếng, hỏa lực của con robot màu đen vang lên chấn động cả không gian bên trong, những nhân viên cận vệ vẫn luôn ở bên cạnh Thai Chi Nguyên thoáng chốc đã bị những viên đạn bay xé gió bắn nát nhừ, biến thành đống máu thịt chụp lên chiếc xe màu đen!

Tiếng súng của con robot màu đen rất kỳ dị, rất nặng nề, giống như tiếng nổ của vô số quả cầu khí, phụt phụt phụt phụt, hoàn toàn không nặng nề khủng khiếp, nhưng những viên đạn không ngừng bay trong bãi đậu xe lại khủng bố không cùng. Đạn dược kinh người của con robot màu đen trong tích tắc nã ra, khiến cơn mưa đạn chụp xuống cả khu vực này, tiếng rít gào vang vọng, thân đạn xé gió, âm thanh kinh hồn…

Những loạt súng vô tận phóng ra từ cánh tay phải của con robot màu đen, xé toát không khí, phát ra những âm thanh nhức óc, kèm theo đó là những viên đạn mang theo sức sát thương lớn phóng tới, thoáng chốc bức tường xi măng của bãi đậu xe đã nát thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh nhỏ sắc nhọn ấy rơi loạn xuống, bay đi trong không khí, không theo một quỹ đạo nào, bắn loạn trong không khí.

Cỗ máy giết người được kết hợp từ khoa học kỹ thuật của Liên Bang và phương thức quân sự lúc này đã bộc lộ hết uy lực vô cùng vô tận, những quân nhân dù được huấn luyện tốt thế nào, trước mắt con con robot màu đen bước ra trong khói bụi này, cũng chỉ cảm thấy mình như những hạt cát bé nhỏ, cảm thấy đường sống của mình đã không còn hé mở, tuyệt vọng khôn cùng.

Còn những nhân viên cận vệ tinh nhuệ của Thai Gia, lại ngay cả tâm trạng tuyệt vọng cũng không kịp có, trong giây đầu tiên sau khi con robot đen phá tường bước ra, đã bị những loạt súng do con robot bắn ra, biến thành những một khối thịt nát nhừ!

Nhân viên cận vệ của Thai Gia đã tiến hành giám sát khống chế dưới bãi đậu xe, họ cũng biết, khu vực xung quanh Sân vận động, có một con robot đã hoàn thành khởi động, nhưng chẳng ai ngờ được, con con robot quân dụng này, lại vẫn luôn ẩn mình phía dưới Sân vận động, đang chờ đợi phía sau bức tường xi măng ẩm ướt kia.

Bức tường xi măng ấy rõ ràng vừa được tu sửa gần đây, thậm chí có khả năng là đối phương sau khi biết được hành tung của Thai Chi Nguyên, ngay trong đêm hôm qua đã xây thêm. Nếu như để cho Thai Gia có thêm thời gian để phản ứng, có thêm thời gian chuẩn bị, có lẽ họ sẽ không để kẽ hở nào, nếu như để các bộ phản ứng nhanh của Liên Bang có thêm thời gian, có lẽ lúc này họ đã điều tra được nơi con robot này ẩn nấp.

Nhưng trên thế giới này không có nếu như.

Một con con robot thoát khỏi tầm khống chế của quân đội, bản thân chính là một chuyện không thể tưởng tượng, những màn bên trong chuyện này ai có thể hoàn toàn hiểu được? Và những thế lực trù định kế hoạch nhằm vào Thai Chi Nguyên ngày hôm nay, lại có thể trong thời gian ngắn như vậy, tạo ra một kế hoạch kín đáo như vậy, còn có năng lực trước buổi biểu diễn của Giản Thủy Nhi, bí mật chuyển một con robot cao hơn năm met đến Lâm Hải, chuyển đến dưới bãi đậu xe Sân vận động…

Các dị tượng lạ đều đã chứng minh, nhân vật xây dựng đồng thời thi hành đợt kế hoạch ám sát lần này, không chỉ điên cuồng như lời Thai Chi Nguyên đã nói, hơn nữa còn có một ý nghĩ kỳ quặc khác người của một thiên tài hay một tên ngu ngốc nào đó.

Sự xuất hiện của con robot quân dụng màu đen này, không còn nghi ngờ gì, nó đã đánh trúng vào điểm yếu tất cả các biện pháp phản ứng của Thai Gia, điều quan trọng nhất là, thời điểm nó xuất hiện và địa điểm nó xuất hiện.

Chỉ cần dùng một giây, con con robot màu đen đã dọn sạch tất cả kẻ địch, uy lực ghê người ấy, quả thực khiến cho người ta có cảm giác tuyệt vọng.

Chỉ có người sống mới cảm giác được sự tuyệt vọng ấy, ví như Hứa Nhạc đang đứng trong biển máu của đám nhân viên cận vệ. Nhưng Thai Chi Nguyên lại không hề tuyệt vọng, khuôn mặt tái nhợt của hắn toát ra mồ hôi lạnh, hai mắt nhìn chằm chặp vào chiếc cửa xe màu đen ở không xa phía trước, dường như hắn đã xác nhận, chỉ cần bản thân có thể vào được chiếc xe màu đen kia, cho dù đối phương là một con robot quân dụng, hắn cũng có thể sống tiếp.

Trong giây đầu tiên khi con robot tấn công, chiếc xe màu đen ấy đích thực đã thể hiện được một năng lực chịu đựng tấn công khiến người ta không thể tưởng tượng, không biết thân xe và bánh xe được dùng vật liệu gì làm thành, dưới sự càn quét điên cuồng của nòng súng vòng tròn Đạt Lâm của con robot màu đen, trên thân xe xuất hiện vô số những lỗ đen kim loại bóng loáng, một số mép đã bị bắn đến lật ngửa, nứt tách ra, nhưng… thân của chiếc xe màu đen ấy, lại vẫn không phải chịu bất cứ sự tổn hại không thể nghịch chuyển nào, những lỗ đạn lớn tưởng chừng thê thảm đang nhấp nhóe trên ánh sáng kim loại màu đen đáng thương kia, nhưng không có một viên đạn nào có thể xuyên vào tận bên trong thân xe!

Trong bãi đậu xe dưới lòng đất vốn rất yên tĩnh, tiếng điện lưu rì rì vang lên, dây xích hợp kim nghiền trên mặt đất phát ra những tiếng nứt toát kỳ dị, không khí sặc mùi lạnh lẽo tiêu điều.

Trong tiếng vang, trong khói bụi, trong mùi máu tanh tràn ngập không khí, nhưng con robot màu đen vẫn bước dần về chiếc xe màu đen, nòng súng tròn Đạt Lâm trên cánh tay phải của nó vẫn điên cuồng phát đạn, một giây cũng không ngừng lại.

Chiếc xe màu đen bị đạn súng không ngừng bắn vào, nảy xuống đất một cách thê thảm, rồi một lần nữa là rơi xuống, bánh xe không ngừng trượt trên mặt đất, đạn súng mà con robot màu đen bắn ra, giống như một cánh tay vô hình, chuyển dịch nó về cánh cửa chính.

Trước hỏa lực khổng lồ, chiếc xe màu đen không có biển hiệu giống như một con thuyền nhỏ trôi dạt trong bão tố, lúc nào cũng có thể bị cơn sóng đạn rực rỡ diễm lệ kia lật đổ, sau đó tan nát thành từng mảnh nhỏ, chìm xuống đáy biển, không còn nổi lên nữa.

Còn dưới góc độ duy nhất mà chiếc xe có thể che đậy được, Hứa Nhạc và Thai Chi Nguyên nằm trong vũng máu, dưới những mảnh kim loại nhỏ và mớ đất bùn văng khắp nơi, vốn không thể ngẩng đầu lên, cũng không cách nào lui vào trong Sân vận động, chỉ biết đợi cho những xác đạn kim loạn xé thành máu thịt. Hứa Nhạc nằm trong vũng máu, miệng không ngừng nhẩm niệm, qua phần đáy của chiếc xe màu đen, nhìn thấy phương thức dây xích con robot tiến vào, hắn căng thẳng và phẫn nộ phát hiện dạng hình của con robot mạnh mẽ này.

Sự sợ hãi vô tận khiến sắc mặt Hứa Nhạc trắng bệch lạ thường, lại khiến cho đầu óc hắn lúc này tỉnh táo một cách dị thường, adrenalin tiết ra khiến người trẻ tuổi này trong tuyệt cảnh, cuối cùng đã bộc lộ được dây thần kinh thép mạnh hơn bất cứ người nào, chính lúc này, hắn chính là một tảng đá, một tảng đá Đông Lâm.

Tảng đá dưới sự tấn công của con robot màu đen, cũng nát đi giống đậu phụ, nhưng trước thời khắc nó bị nát đi đấy, tảng đá vẫn có thể giữ được sự điềm tĩnh đáng sợ của nó, giống như Hứa Nhạc lúc này. Hắn nheo mắt lại, cả người hắn lạnh toát nhớ lại toàn bộ bản vẽ về chủng loại robot này trong đầu, nhớ lại tốc độ bắn của súng nòng tròn Đạt Lâm, nhớ lại lượng đạn được lắp trong băng đạn, tính toán thời gian…

Giây thứ tư khi con robot màu đen xuất hiện, bãi đậu xe dưới lòng đất chỉ còn lại hai người Thai Chi Nguyên và Hứa Nhạc còn sống. Cận quản gia trong chiếc xe màu đen lúc này đang phải chịu một sức mạnh va chạm từng tầng từng tầng, liệu có bị chấn động đến chết không, Hứa Nhạc không rõ, hắn chỉ biết mình chỉ kịp tính toán hai giây.

Chính trong lúc này, hắn đã bị chấn động khiến cho hai tai ù ù, bắt được một thanh âm, thanh âm cực nhỏ ấy, giống như tiếng ma sát giữa hai trang giấy. Các nhà khoa học Liên Bang vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề 0.2 giây bị tạm ngừng lại khi tiến hành nạp lại băng đạn mới trong loạt đạn liên thanh… khi tiến hành lắp đặt cho con robot hệ này.

Hứa Nhạc tuy là thiên tài về phương diện con robot, nhưng hắn cũng không có năng lực giải quyết vấn đề này, nhưng hắn biết vấn đề này, biết mình chỉ có 0.2 giây, và hắn vẫn luôn chuẩn bị cho 0.2 giây đó.

Cho nên cùng lúc khi hắn nghe thấy âm thanh nhỏ bé này, nghĩ cũng không nghĩ, trong đầu hắn trống rỗng, mười ngón chân vẫn bấu chặt trên mặt đất như rễ cây chợt phát ra một sức mạnh cường đại, tay phải túm lấy cổ Thai Chi Nguyên, giống như một con trâu rừng đang trốn chạy, dũng mãnh không sợ chết lao thẳng vào cửa chiếc xe màu đen.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện