Từ sau khi cú điện thoại kia, trong Bệnh viện Đặc khu Quân Khu I liền có nhiều thay đổi rõ rệt. Trước cổng bệnh viện có thêm nhiều chiếc ô tô màu đen đậu thường trực ở đó. Bên trong khu vực phòng bệnh khu I lại xuất hiện thêm vô số gã nam nhân mặc trang phục toàn màu đen thường xuyên đi lại. Nhất là bốn phía xung quanh phòng bệnh của Hứa Nhạc, lại chân chính xuất hiện một bức tường người.

Mấy ngày nay thương thế của Hứa Nhạc đã vượt ngoài sự dự đoán của mọi người, lành lại rất nhiều. Mặc dù hắn cần phải tiếp tục tiến hành thêm trị liệu hồi phục, chân phải vẫn là một cây trụ trắng muốt khổng lồ, nhưng ít ra hiện tại hắn có thể tự mình rời khỏi giường bệnh, có thể tự mình đi vệ sinh, tiểu tiện được rồi. Hắn có thể tự mình ngồi lên xe lăn bằng điện, dạo mát trong rừng cây khuôn viên của bệnh viện, tự do đi lại...

Nhưng mà bắt đầu từ ngày mà hắn gọi điện thoại cho Thai Chi Nguyên, bất luận là Hứa Nhạc làm bất cứ chuyện gì, thậm chí là đi nhà cầu cũng vậy, bên cạnh hắn ít nhất cũng có ba gã nhân viên cận vệ của Thai Gia kè kè đi theo. Khi hắn tiến vào toalet, có người mở cửa dùm hắn, thậm chí có người giúp hắn kéo quần nữa. Khi hắn muốn ngồi xe lăn đi dạo giải sầu, có ít nhất hai người thay phiên nhau đẩy xe dùm hắn, một đội cận vệ sắp hàng đi theo phía sau xe của hắn.

Đây là dạng đãi ngộ gì đây? Đại khái là Nghị Viên Liên Bang có nằm viện cũng không có gì hơn cái này. Chỉ là đám nhân viên bảo vệ kia lúc nào cũng ở xung quanh hắn, nhưng tuyệt đối không nói với hắn bất cứ lời nào, quả thật cũng có chút vô vị.

Tâm tình Hứa Nhạc có chút buồn bực, hắn biết rõ bức tường người này xuất hiện là vì nguyên nhân gì. Khi hắn trong lúc đi dạo trong rừng, nhìn về phía cổng bệnh viện, liền biết rõ mình ít nhất cho tới khi hoàn toàn bình phục lại, hoàn toàn không có khả năng bước chân ra khỏi bệnh viện này nửa bước mà không để Thai Chi Nguyên biết được. Loại tình huống như thế này, khiến cho tâm tình của hắn có chút buồn bực. Hắn mấy lần thử nhắn tin lại dãy số điện thoại kia của Thi Thanh Hải, nhưng không hề có hồi âm gì, nhất là khi hắn phát hiện ra, ngay cả điện thoại của Trương Tiểu Manh cũng không thể nào liên lạc được, cảm giác bất an mãnh liệt tràn ngập trong lòng hắn.

Hắn biết Thai Chi Nguyên đúng là vì muốn tốt cho mình, càng không có vì sự buồn bực trong lòng mình mà đổ sự tức giận xuống đầu đám cận vệ không chỗ nào không có, đang đổ tường người xung quanh mình kia. Đám cận vệ đó chỉ là những nhân viên công tác nghe theo lệnh của cấp trên mình mà thôi, giận chó mắng mèo bọn họ, thật sự cũng không phải là biểu hiện đúng đắn gì.

Ngoại trừ thỉnh thoảng chịu hết nổi, gọi điện thoại cho Thai Chi Nguyên, chửi rủa đối phương một trận, Hứa Nhạc cũng không cách nào có bất cứ biện pháp gì. Mà Thai Chi Nguyên bên kia điện thoại bị mình chửi rủa một trận, sau đó vẫn vô cùng bình tĩnh mà khuyên giải hắn.

Không khí xung quanh hắn càng lúc càng đặc sệt lại, bất cứ Hứa Nhạc có vươn vai, xoay người thế nào, đều có một đám người thể hiện những phản ứng mà hắn không ngờ nổi, hắn sắp thở không nổi nữa rồi.

Vừa may lúc đó, trong phòng bệnh hắn xuất hiện một vị khách bất ngờ, nhưng lại khiến Hứa Nhạc cảm thấy có chút khẩn trương cùng vô cùng vui sướng. Hắn bèn trút hết những bực dọc trong lòng mình ra với người đó.

Giản Thủy Nhi thản nhiên cười, đôi mắt to tròn sáng ngời ẩn sau cặp kính mát hiện lên một tia cười đáng yêu, dùng thanh âm thanh thúy động lòng người mà nói:

- Anh chính là người mà tôi cứu đầu tiên trong đời mình, tôi đương nhiên muốn đến xem thương thế của anh hồi phục đến đâu rồi.

Đây đơn thuần chỉ là câu nói đùa mà thôi, hơn nữa lời nói này cũng không chính xác.

Mấy ngày nay Giản Thủy Nhi ngoại trừ chạy đến Đài truyền hình Liên Bang tuyên truyền cho đĩa hát đầu tiên của mình, thời gian còn lại đều ở nhà mình tại Đặc khu Thủ đô. Ngoại trừ mấy lần ngẫu nhiên nhìn thấy hình ảnh robot trong các bộ phim truyền hình trên TV, nàng mới chợt nhớ về gã thanh niên vô cùng dũng mãnh trong bãi đậu xe ngầm kia, kỳ thật nàng đã dần dần quên đi Hứa Nhạc rồi, dù sau giữa hai người cũng không có khả năng có quá nhiều quan hệ gì.

Hôm nay nàng sở dĩ chạy đến Kinh Châu, ghé qua Bệnh Viện Đặc khu Quân Khu I, là bởi vì có chút chuyện phiền lòng cá nhân. Trưởng bối trong nhà nàng bảo nàng đến Quân Khu I ăn trưa, ai ngờ bên cạnh chỗ ngồi của nàng lại đột nhiên xuất hiện một gã nam nhân trẻ tuổi, với trí thông minh của nàng, đương nhiên hiểu được dụng ý của bữa cơm trưa này, tự nhiên trong lòng nảy sinh ra ý định bỏ đi.

Ngồi trên ô tô chạy dọc trên đại lộ khu sinh hoạt của Quân Khu I, nàng híp mắt lại, nhìn qua hàng cây xanh mát bên đường, hít thở không khí thanh tân... Cô thiếu nữ thần tượng Liên Bang, tình nhân trong lòng hàng tỉ nam nhân này, bỗng nhiên chợt cảm thấy cuộc sống quả thật có chút không thú vị. Trong lúc nàng vô tình nhìn liếc qua cổng Bệnh viện Đặc khu, tâm tư chợt động, nhớ tới chàng thanh niên có chút thú vị kia.

Hứa Nhạc nhìn Giản Thủy Nhi đang đứng bên cửa sổ, nhìn mái tóc màu tím ngắn củn cỡn lại buộc kiểu đuôi gà sau đầu nàng, trong lúc nhất thời có chút ngẩn ngơ, hắn không biết nên dùng lời nào để miêu tả dung nhan của cô bé này, cảm thấy dùng bất cứ cách nói nào cũng đều có vẻ có chút dung tục, đương nhiên, đó chính là cảm nhận của hắn mà thôi...

Hắn chỉ cảm thấy được, bất luận cô bé đang đứng cách đó không xa là đang mỉm cười, hay là đang nhíu mày, hay là đang xuất thần, đều vô cùng xinh đẹp như vậy... xinh đẹp đến không thể nào hình dung, không giống người thường, cũng không giống tranh vẽ.

Trong đầu hắn chợt nảy ra ý tưởng, mạnh mẽ bức bách chính mình tỉnh táo lại, nghĩ đến có thể có cơ hội, có chút bất an dò hỏi:

- Giản Thủy Nhi tiểu thư, có thể nhờ cô giúp tôi một chuyện được không? o0o

Đám nhân viên cận vệ mà Cận quản gia an bày tại Bệnh viện Đặc khu để chiếu cố cho sinh hoạt hằng ngày đồng thời giám sát Hứa Nhạc, đều là nhân viên của một công ty bảo an nổi danh nhất toàn Liên Bang, bọn họ là những cận vệ chuyên nghiệp nhất, có trách nhiệm nhất. Cho nên trong lúc Hứa Nhạc ngồi xe lăn dạo mát trong rừng cây, tránh ánh nắng nóng oi bức phía Nam Bán Cầu, bọn họ vẫn trầm mặc đứng cách đó một quãng, trong bóng râm của hàng cây xanh, bình tình chăm chú nhìn chằm chằm vào đó, cẩn thận mọi động tĩnh phát sinh...

Những gã cận vệ này thường ngày đều duy trì sự trầm mặc của mình, gần như cả ngày không nói được một câu, chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ, một gã cận vệ khẽ khều nhẹ người bên cạnh mình, hạ giọng nói:

- Có biết mục tiêu bảo vệ lần này của chúng ta là hạng người nào hay không?

Ánh mắt người kia vẫn nhìn thẳng về phía Hứa Nhạc, khóe môi khẽ nhếch lên, nói:

- Bạn của thiếu gia.

- Là một gã vô cùng lợi hại. Trong bãi đậu xe ngầm của Sân vận động, gã sinh viên này, một mình hạ sáu gã quân nhân chuyên nghiệp.

Gã cận vệ mới mở miệng hỏi nhẹ giọng nói.

- Ngay cả Đặc công Thủ bị của Đặc khu Lâm Hải, sức chiến đấu cũng không thể nào hơn được người này.

- Ngay cả chúng ta cũng không ai làm được... Nghe nói trước kia hắn ta từng phục vụ trong quân đội.

Gã cận vệ kia nói:

- Bất quá, điều mà tôi bội phục hắn nhất chính là... không ngờ ngay cả Giản Thủy Nhi tiểu thư cũng đến đây thăm hắn. Người này rốt cuộc là ai?

o0o

- Tôi có người bạn cũng là cô nhi, hiện tại hắn đang gặp rắc rối lớn. Mà tôi lại có một người bạn tốt khác, hắn thì cái gì cũng có... đám cận vệ đằng kia là của hắn...

Hứa Nhạc ngồi trên xe lăn cười khổ, nói:

- Tôi muốn đi giúp người bạn đang gặp rắc rối kia, nhưng mà người bạn tốt khác lại vì quá quan tâm đến tôi, nên đã nhốt luôn tôi trong cái bệnh viện này...

- Người bạn tốt cái gì cũng có mà anh nói, tự nhiên chính là Thai Chi Nguyên...

Giản Thủy Nhi đứng sau chiếc xe lăn khẽ vươn vai một cái, vô cùng thư thái, xác nhận hôm nay chạy đến bệnh viện là một quyết định vô cùng chính xác. Không biết vì sao, mỗi lần nàng ở bên cạnh gã thanh niên Hứa Nhạc này, mặc dù không hề có lý do gì cụ thể, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thả lỏng cùng thư thái, tựa hồ trên người đối phương có một loại khí chất khiến cho người ta tuyệt đối tin tưởng vậy.

- Cô cũng biết Thai Chi Nguyên à?

Hứa Nhạc tò mò hỏi nhanh, sau đó xoay người lại, vô cùng thành khẩn nói:

- Giản tiểu thư, ơn cứu mạng của cô, tôi còn chưa có báo đáp lại, hiện tại lại nhờ cô trợ giúp một chuyện vô cùng vô lý, hy vọng là cô không nên tức giận.

- Tôi lặp lại một lần nữa, tôi không có cứu mạng anh.

Giản Thủy Nhi nghe thấy Hứa Nhạc cứ không ngừng lặp lại về ơn cứu mạng, khiến cho khuôn mặt xinh xắn hiện lên chút đỏ ửng, nói:

- Nhưng mà tôi nghĩ rằng Thai Chi Nguyên lo lắng nhất định là có nguyên nhân của anh ta. Theo cách nhìn của tôi, quan trọng là lúc này anh chạy về đó, thật sự là có thể giúp cho anh bạn đang gặp phiền toái của anh hay không... Nếu chỉ là nhất thời xúc động, sau khi trở về, cũng chỉ giống như một đám ruồi nhặng không ngừng vo ve mà thôi, như vậy quả thật không nên về làm gì...

Phải nói rằng, lời nói tùy tiện của Giản Thủy Nhi, liền chỉ ra được điểm mấu chốt của vấn đề. Giữa bạn bè với nhau quả thật nên giúp đỡ cùng với tin tưởng lẫn nhau, nhưng mà nếu cứ cố chấp chạy về, cũng không có mục đích rõ ràng, cũng không trợ giúp gì được cho đối phương, như vậy chỉ làm vướng víu cho đối phương mà thôi, thậm chí còn gây rắc rối cho mình nữa. Cái đó rõ ràng là suy nghĩ của kẻ lỗ phu có nhiệt huyết mà không có đầu óc mà thôi.

Hứa Nhạc ngồi trên xe lăn, trầm mặc trong chốc lát, bàn tay theo bản năng mân mê chiếc kính râm cùng cái mũ rộng vàng. Kính râm và cái mũ này là vật bất ly thân của Giản Thủy Nhi mỗi lần ra khỏi nhà, lúc này bởi vì Giản Thủy Nhi đang đẩy chiếc xe lăn cho Hứa Nhạc, vì thế những vật này tự nhiên liền đưa cho hắn cầm giúp. Ngón tay Hứa Nhạc chậm rãi lướt qua cái kính râm một cái, cuối cùng dừng lại trên cổ tay mình, nhẹ nhàng vuốt ve cái thủ trạc kim loại bóng loáng.

Hứa Nhạc hạ quyết tâm, bình tĩnh nói:

- Bất luận người bạn kia của tôi đang gặp phải khó khăn gì đi nữa, nhưng tôi nghĩ, nếu tôi có thể gặp mặt được hắn, tôi nhất định có khả năng giúp đỡ hắn thoát khỏi sự phiền phức này...

Giản Thủy Nhi mỉm cười, nhìn về phía mái tóc húi cua của gã thanh niên đang ngồi trên xe lăn trước mặt mình, đột nhiên cảm thấy trong lời nói của đối phương ẩn chứa một sự tự tin vô cùng mãnh liệt... Trong lòng của nàng vừa có chút ái náy vừa có chút cảm động, cảm thấy cảm xúc của mình hôm nay có chút quái dị, ánh mắt đột nhiên trầm xuống, dừng lại trên cái chuỗi hạt trên cườm tay của mình, trong cặp mắt trong vắt chợt hiện lên một tia hoài niệm.

- Anh muốn tôi giúp anh thế nào?

- Tôi muốn xuất viện, hơn nữa còn cần một vé máy bay... cùng với một ít tiền.

Hứa Nhạc sờ sờ chiếc áo khoác dạng quân phục để dưới đệm xe lăn của mình, có chút xấu hổ gãi gãi đầu, nói:

- Thẻ ngân hàng của tôi đã mất rồi, trên người một đồng bạc cũng không có... Gã tiểu tử Thai Chi Nguyên đúng là muốn giam chết tôi ở trong này mà...

Giản Thủy Nhi đáng yêu chợt bật cười ha ha, đây là lần đầu tiên nàng nghe được có người gọi vị thiếu gia của Thai Gia là gã tiểu tử...

Hứa Nhạc kỳ thật cũng không nói hoàn toàn nói chính xác. Mớ chi phiếu của Ngân Hàng Tam Lâm Liên Hợp lúc trước của Phong Dư đại thúc hắn vốn để trong cái áo khoác quân phục mà Chung phu nhân đã từng tặng cho hắn, nhưng hôm trước khi đánh nhau với mấy gã quân nhân vũ trang ám sát kia, đã rơi đâu mất rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện