- Thời gian mà Cục Hiến Chương cấp phát cho quyền hạn cấp độ 5 cũng chỉ có một ngày...
Trong một chiếc ô tô của Cục Điều Tra Liên Bang đang chạy với tốc độc cao, một gã quan chức trung niên ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang kịch liệt chạy trốn phía trước. Gã quan chức này ấn vào tai nghe của mình, lắng nghe báo cáo trong chốc lát, sau đó liếc nhìn sang màn hình nhỏ trên chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, phát ra mệnh lệnh cho đám thuộc cấp:
- Biết rõ ràng mục tiêu lần này của các cậu là ai! Hắn là một phần tử Chủ nghĩa Khủng bố cùng hung cực ác! Hắn là một tên quân nhân xuất sắc tốt nghiệp Học Viện Quân Sự 1! Hắn là người hiểu rõ quy trình truy bắt của Cục Điều Tra hơn tất cả các cậu! Cho nên, các cậu không được có bất cứ ý tưởng tự cao tự đại nào! Trước khi vào tới thành phố, phải ngăn bàng được chiếc xe ô tô kia, nếu đối phương phản kháng, cho phép nổ súng.
Sau khi tuyên bố mệnh lệnh xong, gã quan chức trung niên này lại mắng một cách phẫn nộ:
- Cục Hiến Chương là đồ con buôn khốn nạn, nói rã lưỡi mới cấp cho mình quyền hạn một ngày, lại chỉ khốn nạn là một cái quyền cấp độ 5 mà thôi. Chẳng lẽ bọn họ không biết gã tiểu tử họ Thi phía trước là một tên nguy hiểm cỡ nào sao? o0o
Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này đã có chút tái nhợt, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bằng một tốc độ khủng bố là lùi về phía sau. Hệ thống tản nhiệt tự động làm tan băng trên đường cao tốc sớm đã mở lên, bằng không trên tầng băng tuyết dày đặc, với tốc độ chạy như thế này, có lẽ không cần mấy cỗ xe ô tô phía sau đuổi theo, chiếc xe địa hình màu đen của bọn họ đã tự mình xe tan người chết rồi.
Trên khuôn mặt của Thi Thanh Hải không có chút thần sắc khẩn trương nào, ngoại trừ trong cặp mắt có một chút sầu lo mà thôi. Hắn nhẹ nhàng liếm cặp môi khô héo của mình, ngược lại còn có vẻ hơi chút hưng phấn nữa.
- Cậu biết lái xe không?
Hắn nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, suy tính về mấy chiếc ô tô đang dùng tốc độ cao đuổi theo phía sau.
- Không biết.
Hứa Nhạc trả lời rất nhanh, không một chút do dự. Hắn biết rõ ràng trong thời khắc khẩn trương này, bất cứ chần chờ gì cũng có thể tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Dám lái không?
- Dám.
Mấy câu đối đáp này nghe qua hết sức là hoang đường, đại khái cũng chỉ có Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải hai gã này mới có thể nói ra được. Hứa Nhạc cũng không biết Thi Thanh Hải giao quyền khống chế chiếc ô tô cho mình để làm gì, nhưng hắn có thể đoán là, Thi Thanh Hải nhất định cần được rảnh tay một chút, để đối phó với mấy chiếc ô tô màu đen đang càng ngày càng gần ở phía sau.
Thi Thanh Hải kéo mạnh một sợi dây thừng vẫn treo bên cạnh miếng che nắng trước xe. Chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn vang lên. Phía sau thùng xe chiếc xe địa hình màu đen, chợt có thứ gì đó toàn bộ bị hất cả ra ngoài.
Một đống lớn linh kiện kim loại hen rỉ cực kỳ lộn xộn trong nháy mắt rơi ra trên đường quốc lộ của Lâm Hải Châu. Đám linh kiện này khi rơi ra, kết hợp với tốc độ khủng khiếp của chiếc xe đang chạy, khiến cho chúng nó rơi nặng nề mà dàn trải khắp nơi, văng ra tung tóe trên khắp mặt đường.
Chiếc xe đầu tiên của đoàn xe đen phía sau ngay lập tức đâm vào đám linh kiện kim loại tràn ngập như đá ngầm trên mặt đường kia. Một tràng thanh âm kim loại va chạm với nhau vang lên liên hồi. Chiếc ô tô nháy mắt giật mạnh lên một cái, sau đó lạc tay lái rời khỏi con đường quốc lộ, mạnh mẽ đâm vào dãy hàng rào phân cách giữa quốc lộ với đường nhỏ bên trong, phát ra thanh âm thật lớn.
Đoàn xe đang đuổi bắt phía sau bị mấy thứ rãi rác trên mặt đường ngăn lại, buộc phải giảm bớt tốc độ, dưới tình huống một chiếc xe bị trả giá thảm trọng, đã bị chiếc ô tô của Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kéo dài khoảng cách ra.
- Nổ súng!
Bên trong đoàn xe truyền đến thanh âm phẫn nộ của gã quan chức kia.
Tiếng đạn rít sắc nhọn liên tiếp vang lên, nhất thời cắt qua bốn phía của quốc lộ, không biết làm bao nhiêu người qua đường phải kinh khiếp, dọa cho vô số chim chóc trong rừng kinh hoảng bay lên.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc đổi vị trí cho nhau. Thi Thanh Hải nhảy nhanh xuống hàng ghế sau xe, móc trong thùng xe ra một khẩu súng trường. Mấy tiếng vỡ vang lên, toàn bộ lớp kính thủy tinh sau xe đã vỡ nát. Hắn híp mắt lại, nhắm vào một chiếc xe đang truy kích phía sau, bình tĩnh thậm chí có chút lãnh khốc, bắt đầu kéo nhẹ cò súng.
Một tiếng phốc trầm đục vang lên, đầu vai Thi Thanh Hải chợt giật một cái. Chiếc ô tô bị hắn nhắm bắn, bánh xe phía trước nhất thời nổ vang, dưới trạng thái đang chạy với tốc độ cao, không khống chế được bay thẳng qua dải phân cách quốc lộ.
Gió lạnh lướt qua bên thùng xe, có cảm giác vô cùng âm lãnh. Hứa Nhạc đem thân thể của mình hoàn toàn tránh xuống phía dưới chiếc ghế dựa, tránh né mấy viên đạn đang bay tứ tung.
Mặc dù hắn cũng chưa từng lái qua ô tô, nhưng lúc hắn còn ở Đông Lâm, từng theo Phong đại thúc tiến hành sửa chữa ô tô, đối với hệ thống động lực cùng với hệ thống khống chế ô tô cũng vô cùng thành thục. Huống chi một người có thể dễ dàng điều khiển robot, điều khiển một chiếc ô tô, giống như là đang đùa nghịch một món đồ chơi mà thôi.
Chỉ là món đồ chơi này rất nguy hiểm, Hứa Nhạc vô cùng chăm chú thao tác tay lái cùng quan sát trước mặt, tận lực tránh né những chiếc ô tô trên quốc lộ phía trước, vì lo sợ bắn nhau nên đã toàn bộ dừng lại trên đường, lại tận lực nâng cao tốc độ của chiếc xe, ý đồ kéo dài khoảng cách với nhóm truy kích phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn lái xe, nhưng mà cặp mắt sắc bén, cực kỳ nhạy cảm cùng với năng lực phối hợp tai, mắt vô cùng mạnh mẽ, lại khiến cho hắn không chế chiếc xe vô cùng dễ dàng, thoải mái, nhìn qua giống như là một cao thủ đua xe vậy.
Không, phải nói là Hứa Nhạc lái xe chạy càng ngày càng điên cuồng hơn. Bởi vì phía trước là một ngã ba lớn trên quốc lộ, nhưng hắn tựa hồ không hề có ý nhả chân ga để giảm bớt tốc độ xuống. Ngay trong nháy mắt hắn chuẩn bị quẹo cua, chân trái hung hăng dậm mạnh một cái, tay phải xoay mạnh vô-lăng, khiến cho chiếc xe địa hình dân dụng màu đen này, một cách cực kỳ nguy hiểm lướt sệt ngang một quãng thật dài trên mặt quốc lộ ẩm ướt trơn trợt kia, ngay tại chỗ sắp đụng vào vách ngăn bên kia ngã ba, cả chiếc xe giật mạnh một cái, lại tiếp tục mãnh liệt lao về phía trước.
Từ lúc chuẩn bị quẹo cua cho đến quá trình quẹo cua, Hứa Nhạc vẫn không hề có thả chân ga ra, cây kim của đồng hồ tốc độ thủy chung vẫn duy trì ở con số 4500, không hề chệch đi chút nào.
Mồ hôi lạnh đã sớm đổ đầy trán hắn, thỉnh thoảng lại có một viên đạn bắn trúng thân xe, tạo thành vết nứt, khiến cho gió lạnh dũng mãnh thổi vào, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy sự khẩn trương trước giờ chưa từng có... cùng với sự hưng phấn mãnh liệt. Trong thanh âm gió rít đạn gào kia, hắn lớn tiếng quát với Thi Thanh Hải phía sau:
- Cậu còn thứ gì dùng để cản đường nữa không? Vứt thêm vài cái nữa đi, nếu không e rằng không xong với bọn chúng đâu.
Thi Thanh Hải vẫn bình tĩnh duy trì tư thế bắn tỉa của hắn, thỉnh thoảng lại kéo cò súng một lần, nhưng mỗi lần hắn bóp cò, đoàn xe của Cục Điều Tra Liên Bang đang truy đuổi phía sau, lại có thêm một chiếc phải bỏ cuộc. Nghe được tiếng gầm rú của Hứa Nhạc, hắn rống lớn trong tiếng cuồng phong mãnh liệt:
- Tôi bây giờ đâu phải là kẻ thong dong... Tối qua khi đi ngang qua bãi rác mới chuẩn bị được một đống linh kiện, cậu tưởng rằng có thể trang bị được nhiều thứ lắm à?
- Lưu manh! Hôm nay chúng ta chắc chết ở nơi này.
Hứa Nhạc vừa lớn tiếng hô, vừa khẩn trương nhìn chằm chằm vào tất cả tình hình trên quốc lộ. Mắt và tay của hắn giờ khắc này đã có một sự phối hợp hoàn mỹ nhất, trong mắt của hắn tiếp nhận tất cả các cảnh tượng phía trước, vô cùng có trật tự quy nạp về não bộ, sau đó lại tiếp tục đi qua cơ thể, không thông qua các bó dây thần kinh mà thông qua một con đường đặc thù, đưa ra phương pháp ứng phó chính xác nhất, truyền mệnh lệnh xuống ba chi còn lại của hắn.
Toàn bộ quá trình khống chế, không hề có bất cứ động tác dư thừa gì, không có chút chần chừ, vô cùng nhanh chóng cùng với thoải mái. Ngoại trừ cái chân phải vẫn cố định dẫm mạnh lên chân ga kia, toàn bộ thân thể hắn giống như là một cỗ máy vô cùng chính xác, chính xác từng hành động, từng phản ứng một.
Người lái hoàn mỹ, người lái lừng lẫy, người lái điên cuồng.
Thi Thanh Hải mặc dù không có quay đầu nhìn lại, nhưng cũng biết chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cực nhanh. Sắc mặt hắn đã có chút biểu hiện tái nhợt, la lớn:
- Nhanh chóng chạy vào thành phố đi. Khoảng chừng ba phút sau, Cục Điều Tra có thể tổ chức lên một chốt chặn đầu tiên.
Sắc mặt của Hứa Nhạc cũng đã vô cùng tái nhợt. Hắn nhìn vô số hình ảnh đang dùng tốc độ cực cao lui về phía sau, cảm thấy mình đang nhớ lại cái giấc mơ màu đen vô cùng đáng sợ kia. Mạnh mẽ cắn chặt răng, tay phải nhấc lên, tay trái dùng sức xoay mạnh vô-lăng, trong lòng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không được lật xe.
Đoàn xe Cục Điều Tra Liên Bang bí mật đuổi bắt Thi Thanh Hải lúc này đã đến trạm thu phí số 7 của Lâm Hải Châu, vốn từ chín chiếc xe đã biến thành năm chiếc. Gã quan chức trung niên tên gọi Phùng Lý, sắc mặt vô cùng âm trầm kia, lúc này đã bước xuống ô tô, nhìn thanh chắn trước mặt đã bị tông mạnh biến thành từng mảnh nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua đám nhân viên thuộc cấp của mình ở phía sau, thanh âm từ trong kẻ răng chen chút chui ra:
- Liên lạc Cục Hiến Chương, lập tức định vị xem bọn họ đang ở nơi nào. Liên lạc Cục Quản Chế Giao Thông, phong tỏa toàn bộ giao thông vùng này, đồng thời truy tìm tông tích chiếc xe địa hình màu đen kia. Thông báo cho đội viên, chuẩn bị sẵn sàng tập kết.
Nơi này chỉ còn mảnh vụ đầy đất. Đám nhân viên trạm thu phí đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hoàng nhớ lại cảnh lúc chiếc xe địa hình màu đen kia phóng qua, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn được bảng số xe của nó, đã không thấy nó đâu nữa.
Đám quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang biết rất rõ ràng mục tiêu lần này mình đuổi bắt, chính là một gã gián điệp cực kỳ vĩ đại. Hơn nữa đối phương đã từng nhậm chức nhiều năm trong Cục Điều Tra Liên Bang, đối với những thông tin nội bộ cùng với quy trình truy bắt lâm thời này đều vô cùng hiểu rõ. Cho nên lần này trước khi hành động, đội ngũ truy bắt lần này phía Cục Điều Tra Liên Bang đã cố tình lựa chọn những nhân viên vô cùng kinh nghiệm.
Dù lúc trước khẩu súng trường chuyên để bắn tỉa trong chiếc ô tô màu đen kia vô tình mà lãnh khốc ném đi mấy chiếc ô tô, nhưng những quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang vẫn không hề có chút khiếp sợ rút lui. Bởi vì nếu như Thi Thanh Hải không có được năng lực này, năm đó cũng không có khả năng lấy được thành tích thủ khoa khi tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, càng không có khả năng được ưu ái đến như vậy trong Cục Điều Tra Liên Bang. Bọn họ trước khi đối diện với những khó khăn phía trước, đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý chắc chắn, hơn nữa tin tưởng vững chắc vào sự giúp đỡ định vị của Cục Hiến Chương, nhất định có thể bắt được đối phương.
Nhưng vấn đề là ở chỗ người lái chiếc xe địa hình kia.
Gã quan chức trung niên kia ánh mắt bốc lửa, nhìn về con đường quốc lộ tự hồ như vĩnh viễn vô tận kia, rất nhanh tuyên bố một mệnh lệnh thu quân. Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, gã đó là một người điên hay sao? Cho dù là những quân nhân Đặc công đã trải qua những huấn luyện cực kỳ tàn khốc nhất, cũng không có khả năng lái một chiếc xe địa hình dân dụng chạy đến một tốc độ như thế này, tốc độ điên cuồng như thế.
Nghĩ đến chiếc xe địa hình màu đen lúc trước giống như một u linh màu đen đang không ngừng rít gào lao đi, tâm tình của gã quan chức trung niên kia phi thường trầm trọng. Đối phương hoàn toàn không giống như là đang liều mạng lẫn trốn, mà chính xác là liều mạng tự sát. Một người bình thường, dưới tình huống tốc độ như thế, đều đã theo bản năng giảm tốc độ lại, cái đó là bản năng của mỗi người. Nhưng mà gã lái xe kia, tựa hồ trong bản năng của hắn vốn không có hai chữ sợ hãi này.
o0o
Hung hăng lao tới, chiếc xe ô tô địa hình màu đen đã được tắt máy kia vẫn tiếp tục lao tới hơn hai trăm thước nữa, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt tốc độ. Dưới phương thức cùng lúc sử dụng cả ba loại phanh giảm tốc đồng thời tác dụng, nhưng nó vẫn hung hăng lao thẳng vào cổng chisng của cái gara, phát lên một tiếng vang thật lớn.
Thi Thanh Hải nhấc khẩu súng trường lên, sắc mặt tái nhợt leo xuống khỏi ô tô, suýt nữa ngã ra. Hắn là một gã quân nhân máu lạnh đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, lúc trước đối diện với mưa bom bão đạn, cũng không hề hoảng sợ chút nào. Nhưng mà lần này ngồi trên chiếc xe do Hứa Nhạc lái, hắn lại có cảm giác sợ hãi.
- Sau này có chết tôi cũng không để cậu lái xe nữa!
Thi Thanh Hải vô cùng thống khổ trừng mắt nhìn Hứa Nhạc đang ngồi sau tay lái:
- Tôi thà rằng bị Cục Điều Tra bắt về nghiêm hình tra tấn, cũng không muốn cùng cậu chơi trò chơi liều mạng.
Sắc mặt của Hứa Nhạc cũng đồng dạng tái nhợt dị thường. Thân trên của hắn cùng với hai cánh tay trên không trung vẫn còn đang run run nhẹ, vẫn không có cách nào rời khỏi chỗ ngồi. Hắn liếc mắt nhìn Thi Thanh Hải một cái, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Mau giúp tôi một tay, tôi không ra được.
Thi Thanh Hải nghĩ rằng Hứa Nhạc sau khi trải qua quá trình đua xe điên cuồng chạy trối chết xong, rốt cuộc cũng chịu không nổi cảm giác sợ hãi cùng với khẩn trương này, sợ quá đến mức không cách nào nhúc nhích nổi. Trên mặt thoáng toát ra vẻ ái náy, mở cửa xe, gỡ dây an toàn ra khỏi người Hứa Nhạc, định ôm hắn lôi ra, nhưng mà hắn ôm xong lại cứ đứng yên đó không nhúc nhích nữa.
Hắn nhìn chằm hằm vào cái chân phải của Hứa Nhạc, cái chân phải đang bị bao bọc thành một cây trụ xi măng trắng muốt kia, trong lòng trầm mặc, còn sắc mặt lại trở nên cực kỳ phấn khích.
Nổi khiếp sợ của Hứa Nhạc vẫn còn chưa có tan đi, lau mồ hôi lạnh trên mặt, nói:
- Để tránh đạn, nên tôi đã hụp người xuống, kết quả là chân phải mắc kẹt luôn ở đó, không cách nào nhả chân ga ra được...
Trong một chiếc ô tô của Cục Điều Tra Liên Bang đang chạy với tốc độc cao, một gã quan chức trung niên ánh mắt như chim ưng, nhìn chằm chằm vào chiếc ô tô đang kịch liệt chạy trốn phía trước. Gã quan chức này ấn vào tai nghe của mình, lắng nghe báo cáo trong chốc lát, sau đó liếc nhìn sang màn hình nhỏ trên chiếc đồng hồ trên cổ tay của mình, phát ra mệnh lệnh cho đám thuộc cấp:
- Biết rõ ràng mục tiêu lần này của các cậu là ai! Hắn là một phần tử Chủ nghĩa Khủng bố cùng hung cực ác! Hắn là một tên quân nhân xuất sắc tốt nghiệp Học Viện Quân Sự 1! Hắn là người hiểu rõ quy trình truy bắt của Cục Điều Tra hơn tất cả các cậu! Cho nên, các cậu không được có bất cứ ý tưởng tự cao tự đại nào! Trước khi vào tới thành phố, phải ngăn bàng được chiếc xe ô tô kia, nếu đối phương phản kháng, cho phép nổ súng.
Sau khi tuyên bố mệnh lệnh xong, gã quan chức trung niên này lại mắng một cách phẫn nộ:
- Cục Hiến Chương là đồ con buôn khốn nạn, nói rã lưỡi mới cấp cho mình quyền hạn một ngày, lại chỉ khốn nạn là một cái quyền cấp độ 5 mà thôi. Chẳng lẽ bọn họ không biết gã tiểu tử họ Thi phía trước là một tên nguy hiểm cỡ nào sao? o0o
Sắc mặt Hứa Nhạc lúc này đã có chút tái nhợt, cảnh sắc bên ngoài cửa sổ bằng một tốc độ khủng bố là lùi về phía sau. Hệ thống tản nhiệt tự động làm tan băng trên đường cao tốc sớm đã mở lên, bằng không trên tầng băng tuyết dày đặc, với tốc độ chạy như thế này, có lẽ không cần mấy cỗ xe ô tô phía sau đuổi theo, chiếc xe địa hình màu đen của bọn họ đã tự mình xe tan người chết rồi.
Trên khuôn mặt của Thi Thanh Hải không có chút thần sắc khẩn trương nào, ngoại trừ trong cặp mắt có một chút sầu lo mà thôi. Hắn nhẹ nhàng liếm cặp môi khô héo của mình, ngược lại còn có vẻ hơi chút hưng phấn nữa.
- Cậu biết lái xe không?
Hắn nhìn chăm chú vào kính chiếu hậu, suy tính về mấy chiếc ô tô đang dùng tốc độ cao đuổi theo phía sau.
- Không biết.
Hứa Nhạc trả lời rất nhanh, không một chút do dự. Hắn biết rõ ràng trong thời khắc khẩn trương này, bất cứ chần chờ gì cũng có thể tạo thành hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
- Dám lái không?
- Dám.
Mấy câu đối đáp này nghe qua hết sức là hoang đường, đại khái cũng chỉ có Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải hai gã này mới có thể nói ra được. Hứa Nhạc cũng không biết Thi Thanh Hải giao quyền khống chế chiếc ô tô cho mình để làm gì, nhưng hắn có thể đoán là, Thi Thanh Hải nhất định cần được rảnh tay một chút, để đối phó với mấy chiếc ô tô màu đen đang càng ngày càng gần ở phía sau.
Thi Thanh Hải kéo mạnh một sợi dây thừng vẫn treo bên cạnh miếng che nắng trước xe. Chỉ nghe một tiếng rầm thật lớn vang lên. Phía sau thùng xe chiếc xe địa hình màu đen, chợt có thứ gì đó toàn bộ bị hất cả ra ngoài.
Một đống lớn linh kiện kim loại hen rỉ cực kỳ lộn xộn trong nháy mắt rơi ra trên đường quốc lộ của Lâm Hải Châu. Đám linh kiện này khi rơi ra, kết hợp với tốc độ khủng khiếp của chiếc xe đang chạy, khiến cho chúng nó rơi nặng nề mà dàn trải khắp nơi, văng ra tung tóe trên khắp mặt đường.
Chiếc xe đầu tiên của đoàn xe đen phía sau ngay lập tức đâm vào đám linh kiện kim loại tràn ngập như đá ngầm trên mặt đường kia. Một tràng thanh âm kim loại va chạm với nhau vang lên liên hồi. Chiếc ô tô nháy mắt giật mạnh lên một cái, sau đó lạc tay lái rời khỏi con đường quốc lộ, mạnh mẽ đâm vào dãy hàng rào phân cách giữa quốc lộ với đường nhỏ bên trong, phát ra thanh âm thật lớn.
Đoàn xe đang đuổi bắt phía sau bị mấy thứ rãi rác trên mặt đường ngăn lại, buộc phải giảm bớt tốc độ, dưới tình huống một chiếc xe bị trả giá thảm trọng, đã bị chiếc ô tô của Hứa Nhạc và Thi Thanh Hải kéo dài khoảng cách ra.
- Nổ súng!
Bên trong đoàn xe truyền đến thanh âm phẫn nộ của gã quan chức kia.
Tiếng đạn rít sắc nhọn liên tiếp vang lên, nhất thời cắt qua bốn phía của quốc lộ, không biết làm bao nhiêu người qua đường phải kinh khiếp, dọa cho vô số chim chóc trong rừng kinh hoảng bay lên.
Thừa dịp trong khoảng thời gian này, Thi Thanh Hải và Hứa Nhạc đổi vị trí cho nhau. Thi Thanh Hải nhảy nhanh xuống hàng ghế sau xe, móc trong thùng xe ra một khẩu súng trường. Mấy tiếng vỡ vang lên, toàn bộ lớp kính thủy tinh sau xe đã vỡ nát. Hắn híp mắt lại, nhắm vào một chiếc xe đang truy kích phía sau, bình tĩnh thậm chí có chút lãnh khốc, bắt đầu kéo nhẹ cò súng.
Một tiếng phốc trầm đục vang lên, đầu vai Thi Thanh Hải chợt giật một cái. Chiếc ô tô bị hắn nhắm bắn, bánh xe phía trước nhất thời nổ vang, dưới trạng thái đang chạy với tốc độ cao, không khống chế được bay thẳng qua dải phân cách quốc lộ.
Gió lạnh lướt qua bên thùng xe, có cảm giác vô cùng âm lãnh. Hứa Nhạc đem thân thể của mình hoàn toàn tránh xuống phía dưới chiếc ghế dựa, tránh né mấy viên đạn đang bay tứ tung.
Mặc dù hắn cũng chưa từng lái qua ô tô, nhưng lúc hắn còn ở Đông Lâm, từng theo Phong đại thúc tiến hành sửa chữa ô tô, đối với hệ thống động lực cùng với hệ thống khống chế ô tô cũng vô cùng thành thục. Huống chi một người có thể dễ dàng điều khiển robot, điều khiển một chiếc ô tô, giống như là đang đùa nghịch một món đồ chơi mà thôi.
Chỉ là món đồ chơi này rất nguy hiểm, Hứa Nhạc vô cùng chăm chú thao tác tay lái cùng quan sát trước mặt, tận lực tránh né những chiếc ô tô trên quốc lộ phía trước, vì lo sợ bắn nhau nên đã toàn bộ dừng lại trên đường, lại tận lực nâng cao tốc độ của chiếc xe, ý đồ kéo dài khoảng cách với nhóm truy kích phía sau. Đây là lần đầu tiên hắn lái xe, nhưng mà cặp mắt sắc bén, cực kỳ nhạy cảm cùng với năng lực phối hợp tai, mắt vô cùng mạnh mẽ, lại khiến cho hắn không chế chiếc xe vô cùng dễ dàng, thoải mái, nhìn qua giống như là một cao thủ đua xe vậy.
Không, phải nói là Hứa Nhạc lái xe chạy càng ngày càng điên cuồng hơn. Bởi vì phía trước là một ngã ba lớn trên quốc lộ, nhưng hắn tựa hồ không hề có ý nhả chân ga để giảm bớt tốc độ xuống. Ngay trong nháy mắt hắn chuẩn bị quẹo cua, chân trái hung hăng dậm mạnh một cái, tay phải xoay mạnh vô-lăng, khiến cho chiếc xe địa hình dân dụng màu đen này, một cách cực kỳ nguy hiểm lướt sệt ngang một quãng thật dài trên mặt quốc lộ ẩm ướt trơn trợt kia, ngay tại chỗ sắp đụng vào vách ngăn bên kia ngã ba, cả chiếc xe giật mạnh một cái, lại tiếp tục mãnh liệt lao về phía trước.
Từ lúc chuẩn bị quẹo cua cho đến quá trình quẹo cua, Hứa Nhạc vẫn không hề có thả chân ga ra, cây kim của đồng hồ tốc độ thủy chung vẫn duy trì ở con số 4500, không hề chệch đi chút nào.
Mồ hôi lạnh đã sớm đổ đầy trán hắn, thỉnh thoảng lại có một viên đạn bắn trúng thân xe, tạo thành vết nứt, khiến cho gió lạnh dũng mãnh thổi vào, khiến cho Hứa Nhạc cảm thấy sự khẩn trương trước giờ chưa từng có... cùng với sự hưng phấn mãnh liệt. Trong thanh âm gió rít đạn gào kia, hắn lớn tiếng quát với Thi Thanh Hải phía sau:
- Cậu còn thứ gì dùng để cản đường nữa không? Vứt thêm vài cái nữa đi, nếu không e rằng không xong với bọn chúng đâu.
Thi Thanh Hải vẫn bình tĩnh duy trì tư thế bắn tỉa của hắn, thỉnh thoảng lại kéo cò súng một lần, nhưng mỗi lần hắn bóp cò, đoàn xe của Cục Điều Tra Liên Bang đang truy đuổi phía sau, lại có thêm một chiếc phải bỏ cuộc. Nghe được tiếng gầm rú của Hứa Nhạc, hắn rống lớn trong tiếng cuồng phong mãnh liệt:
- Tôi bây giờ đâu phải là kẻ thong dong... Tối qua khi đi ngang qua bãi rác mới chuẩn bị được một đống linh kiện, cậu tưởng rằng có thể trang bị được nhiều thứ lắm à?
- Lưu manh! Hôm nay chúng ta chắc chết ở nơi này.
Hứa Nhạc vừa lớn tiếng hô, vừa khẩn trương nhìn chằm chằm vào tất cả tình hình trên quốc lộ. Mắt và tay của hắn giờ khắc này đã có một sự phối hợp hoàn mỹ nhất, trong mắt của hắn tiếp nhận tất cả các cảnh tượng phía trước, vô cùng có trật tự quy nạp về não bộ, sau đó lại tiếp tục đi qua cơ thể, không thông qua các bó dây thần kinh mà thông qua một con đường đặc thù, đưa ra phương pháp ứng phó chính xác nhất, truyền mệnh lệnh xuống ba chi còn lại của hắn.
Toàn bộ quá trình khống chế, không hề có bất cứ động tác dư thừa gì, không có chút chần chừ, vô cùng nhanh chóng cùng với thoải mái. Ngoại trừ cái chân phải vẫn cố định dẫm mạnh lên chân ga kia, toàn bộ thân thể hắn giống như là một cỗ máy vô cùng chính xác, chính xác từng hành động, từng phản ứng một.
Người lái hoàn mỹ, người lái lừng lẫy, người lái điên cuồng.
Thi Thanh Hải mặc dù không có quay đầu nhìn lại, nhưng cũng biết chiếc ô tô đang chạy với tốc độ cực nhanh. Sắc mặt hắn đã có chút biểu hiện tái nhợt, la lớn:
- Nhanh chóng chạy vào thành phố đi. Khoảng chừng ba phút sau, Cục Điều Tra có thể tổ chức lên một chốt chặn đầu tiên.
Sắc mặt của Hứa Nhạc cũng đã vô cùng tái nhợt. Hắn nhìn vô số hình ảnh đang dùng tốc độ cực cao lui về phía sau, cảm thấy mình đang nhớ lại cái giấc mơ màu đen vô cùng đáng sợ kia. Mạnh mẽ cắn chặt răng, tay phải nhấc lên, tay trái dùng sức xoay mạnh vô-lăng, trong lòng âm thầm cầu nguyện ngàn vạn lần không được lật xe.
Đoàn xe Cục Điều Tra Liên Bang bí mật đuổi bắt Thi Thanh Hải lúc này đã đến trạm thu phí số 7 của Lâm Hải Châu, vốn từ chín chiếc xe đã biến thành năm chiếc. Gã quan chức trung niên tên gọi Phùng Lý, sắc mặt vô cùng âm trầm kia, lúc này đã bước xuống ô tô, nhìn thanh chắn trước mặt đã bị tông mạnh biến thành từng mảnh nhỏ, quay đầu nhìn thoáng qua đám nhân viên thuộc cấp của mình ở phía sau, thanh âm từ trong kẻ răng chen chút chui ra:
- Liên lạc Cục Hiến Chương, lập tức định vị xem bọn họ đang ở nơi nào. Liên lạc Cục Quản Chế Giao Thông, phong tỏa toàn bộ giao thông vùng này, đồng thời truy tìm tông tích chiếc xe địa hình màu đen kia. Thông báo cho đội viên, chuẩn bị sẵn sàng tập kết.
Nơi này chỉ còn mảnh vụ đầy đất. Đám nhân viên trạm thu phí đang trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh hoàng nhớ lại cảnh lúc chiếc xe địa hình màu đen kia phóng qua, bọn họ thậm chí còn không kịp nhìn được bảng số xe của nó, đã không thấy nó đâu nữa.
Đám quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang biết rất rõ ràng mục tiêu lần này mình đuổi bắt, chính là một gã gián điệp cực kỳ vĩ đại. Hơn nữa đối phương đã từng nhậm chức nhiều năm trong Cục Điều Tra Liên Bang, đối với những thông tin nội bộ cùng với quy trình truy bắt lâm thời này đều vô cùng hiểu rõ. Cho nên lần này trước khi hành động, đội ngũ truy bắt lần này phía Cục Điều Tra Liên Bang đã cố tình lựa chọn những nhân viên vô cùng kinh nghiệm.
Dù lúc trước khẩu súng trường chuyên để bắn tỉa trong chiếc ô tô màu đen kia vô tình mà lãnh khốc ném đi mấy chiếc ô tô, nhưng những quan chức của Cục Điều Tra Liên Bang vẫn không hề có chút khiếp sợ rút lui. Bởi vì nếu như Thi Thanh Hải không có được năng lực này, năm đó cũng không có khả năng lấy được thành tích thủ khoa khi tốt nghiệp Học Viện Quân Sự I, càng không có khả năng được ưu ái đến như vậy trong Cục Điều Tra Liên Bang. Bọn họ trước khi đối diện với những khó khăn phía trước, đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý chắc chắn, hơn nữa tin tưởng vững chắc vào sự giúp đỡ định vị của Cục Hiến Chương, nhất định có thể bắt được đối phương.
Nhưng vấn đề là ở chỗ người lái chiếc xe địa hình kia.
Gã quan chức trung niên kia ánh mắt bốc lửa, nhìn về con đường quốc lộ tự hồ như vĩnh viễn vô tận kia, rất nhanh tuyên bố một mệnh lệnh thu quân. Trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ, gã đó là một người điên hay sao? Cho dù là những quân nhân Đặc công đã trải qua những huấn luyện cực kỳ tàn khốc nhất, cũng không có khả năng lái một chiếc xe địa hình dân dụng chạy đến một tốc độ như thế này, tốc độ điên cuồng như thế.
Nghĩ đến chiếc xe địa hình màu đen lúc trước giống như một u linh màu đen đang không ngừng rít gào lao đi, tâm tình của gã quan chức trung niên kia phi thường trầm trọng. Đối phương hoàn toàn không giống như là đang liều mạng lẫn trốn, mà chính xác là liều mạng tự sát. Một người bình thường, dưới tình huống tốc độ như thế, đều đã theo bản năng giảm tốc độ lại, cái đó là bản năng của mỗi người. Nhưng mà gã lái xe kia, tựa hồ trong bản năng của hắn vốn không có hai chữ sợ hãi này.
o0o
Hung hăng lao tới, chiếc xe ô tô địa hình màu đen đã được tắt máy kia vẫn tiếp tục lao tới hơn hai trăm thước nữa, nhưng vẫn không hề có dấu hiệu giảm bớt tốc độ. Dưới phương thức cùng lúc sử dụng cả ba loại phanh giảm tốc đồng thời tác dụng, nhưng nó vẫn hung hăng lao thẳng vào cổng chisng của cái gara, phát lên một tiếng vang thật lớn.
Thi Thanh Hải nhấc khẩu súng trường lên, sắc mặt tái nhợt leo xuống khỏi ô tô, suýt nữa ngã ra. Hắn là một gã quân nhân máu lạnh đã từng được huấn luyện nghiêm khắc, lúc trước đối diện với mưa bom bão đạn, cũng không hề hoảng sợ chút nào. Nhưng mà lần này ngồi trên chiếc xe do Hứa Nhạc lái, hắn lại có cảm giác sợ hãi.
- Sau này có chết tôi cũng không để cậu lái xe nữa!
Thi Thanh Hải vô cùng thống khổ trừng mắt nhìn Hứa Nhạc đang ngồi sau tay lái:
- Tôi thà rằng bị Cục Điều Tra bắt về nghiêm hình tra tấn, cũng không muốn cùng cậu chơi trò chơi liều mạng.
Sắc mặt của Hứa Nhạc cũng đồng dạng tái nhợt dị thường. Thân trên của hắn cùng với hai cánh tay trên không trung vẫn còn đang run run nhẹ, vẫn không có cách nào rời khỏi chỗ ngồi. Hắn liếc mắt nhìn Thi Thanh Hải một cái, dùng thanh âm run rẩy nói:
- Mau giúp tôi một tay, tôi không ra được.
Thi Thanh Hải nghĩ rằng Hứa Nhạc sau khi trải qua quá trình đua xe điên cuồng chạy trối chết xong, rốt cuộc cũng chịu không nổi cảm giác sợ hãi cùng với khẩn trương này, sợ quá đến mức không cách nào nhúc nhích nổi. Trên mặt thoáng toát ra vẻ ái náy, mở cửa xe, gỡ dây an toàn ra khỏi người Hứa Nhạc, định ôm hắn lôi ra, nhưng mà hắn ôm xong lại cứ đứng yên đó không nhúc nhích nữa.
Hắn nhìn chằm hằm vào cái chân phải của Hứa Nhạc, cái chân phải đang bị bao bọc thành một cây trụ xi măng trắng muốt kia, trong lòng trầm mặc, còn sắc mặt lại trở nên cực kỳ phấn khích.
Nổi khiếp sợ của Hứa Nhạc vẫn còn chưa có tan đi, lau mồ hôi lạnh trên mặt, nói:
- Để tránh đạn, nên tôi đã hụp người xuống, kết quả là chân phải mắc kẹt luôn ở đó, không cách nào nhả chân ga ra được...
Danh sách chương