Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Hikari2088

Từ sau chuyện của Vân quý phi, Quốc sư đại nhân không giấu diếm dung mạo lẫn võ công của mình nữa, dù cho gần đây hắn không được ra tay lần nào.

Đúng như dự đoán của hắn, hắc y nhân rất tức giận khi biết mình bị hắn qua mặt lâu như vậy!

Gốc đại thụ trăm tuổi ngã xuống dưới tay của hắc y nhân: "Văn Nhân Dịch!" Là ả ta đã xem thường hắn. Xem ra, đã đến lúc dạy dỗ hắn rồi.

Một người nam nhân cũng mặc y phục đen đứng sau lưng ả lên tiếng: "Sao nương nương phải tức giận vì một Văn Nhân Dịch chứ?"

Hắc y nhân hừ lạnh, chưa kịp nói thì hơi thở chợt gấp gáp, ả vội duỗi tay đè ngực, khí tức chảy ngược, trong miệng liền có vị tanh.

Ả không nghĩ gì thêm, vội vàng ngồi xuống vận công áp chế nội lực hỗn loạn.

Chiếc vòng cẩm thạch rêu đúng là bảo bối. Từ khi có nó, công lực của ả tiến bộ cực nhanh nên ả đã nghĩ đủ mọi cách để hấp thu năng lượng của nó. Dần dà, ả chợt phát hiện ra một vài vấn đề. Không bàn tới việc nội lực của bản thân ả càng âm hàn hơn, chuyện nghiêm trọng nhất là nội lực của ả thường xuyên bị hỗn loạn.

Mấy năm nay ả bế quan chỉ tìm được cách để áp chế việc này nhưng chỉ trị được phần ngọn chứ không trị được phần gốc. Một khi ả không kiểm soát được cảm xúc thì nội lực của mình sẽ bạo động tiếp.

Có hai lý do khiến ả để cho những người khác hấp thụ năng lượng của chiếc vòng kia. Một là để mở rộng thế lực của mình, hai là dùng bọn họ làm chuột bạch, xem thử có cách nào giải quyết triệt để vấn đề nan giải này không.

Những người này bao gồm Vân quý phi, đại ma đầu khi xưa - Diệp Hải Thiên và một số người không muốn để cho người khác biết về sự tồn tại của bản thân.

Vì ả không muốn bị bọn họ vượt mặt nên đã không nói cho họ biết cách hấp thụ năng lượng tốt nhất.

Thật ra, ả có lòng chiếm hữu rất lớn với chiếc vòng kia. Vì thế, ả đã giết sạch Liễu gia khi nó vô tình lọt vào tay của Liễu thượng thư.

Nếu không phải ả ta biết Liễu Vân Sương có quan hệ với Văn Nhân Dịch thì năm đó ả đã chết rồi.

Tiếc thay, đã qua rất nhiều năm mà ả vẫn không tìm được cách giải quyết vấn đề này.

Còn một điều ả không biết, ả hấp thụ càng nhiều năng lượng của nó thì vấn đề sẽ càng nghiêm trọng.

Ả vắt óc để hấp thụ năng lượng của chiếc vòng nhưng lại không biết rằng, nó không cam tâm tình nguyện chút nào. Vì vậy mà ả chỉ có được một ít năng lượng của nó. Huống chi, chiếc vòng này vốn vừa chính vừa tà, mà ả ta lại hấp thụ toàn bộ năng lượng tà ác. Tuy rằng nó rất thích hợp với môn võ công âm tà ả đang luyện, khiến công lực của ả tăng mạnh nhưng thật ra nguồn năng lượng tà ác kia hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát của ả. Khi nào nó lớn mạnh thì sẽ phản tác dụng, kết cục của ả tuyệt đối sẽ không tốt đẹp chút nào. Đây cũng xem như là sự trả thù của chiếc vòng ấy.

Nhưng trước khi bị phản tác dụng thì ả rất mạnh, khó ai sánh được.

Sau khi mọi chuyện lắng xuống thì Quốc sư đại nhân bớt chút thời gian đi thăm Thái tử, có vẻ như gã đã trưởng thành sau khi thất bại thảm hại.

Gã không phản ứng quá khích khi thấy Quốc sư đại nhân xuất hiện mà chỉ âm thầm liếc ra phía sau hắn. Dĩ nhiên là hành động này không thể giấu được đôi mắt tinh tường của Quốc sư đại nhân rồi.

"Sao hả? Ngươi nghĩ nàng sẽ đến gặp ngươi sao?"

Giờ Mộ lâu chủ còn đang bận kiểm kê tài sản của Thái tử ở Lạc Tiên lâu, làm gì còn thời gian quan tâm đến gã ta nữa chứ.

Gã không để ý đến lời hắn nói, vẫn ngồi thẳng trong địa lao tối tăm, mắt nhìn ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ, như thể không nhận thấy sự tồn tại của hắn vậy.

Quốc sư đại nhân giống như không phát giác ra việc mình không được hoan nghênh, tuỳ ý tựa vào cạnh cửa, mỗi hành động của hắn đều lười biếng nhưng vẫn tao nhã. Vì tự hắn là tâm điểm, chỉ cần hắn không che dấu thì dù là ở địa lao âm u cũng không thể che được ánh sáng của hắn.

Tuy Thái tử không tỏ vẻ sa sút tinh thần lắm nhưng nếu so sánh với tình trạng hăng hái trước kia thì ai cũng biết được cái gì gọi là "Thắng làm vua, thua làm giặc."

"Bổn toạ còn tưởng ngươi sẽ hận nàng chứ?" Tuy nói như vậy nhưng giọng của hắn không nghi hoặc chút nào, tựa như không hề ngạc nhiên về chuyện này.

Thật ra, thói quen giữ bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh của Quốc sư đại nhân này sẽ rất được người khác thích nhưng kẻ thù của hắn lại không ưa chút nào.

Thái tử giễu cợt cong môi, đã đến nước này, hận hay không thì có khác gì ư? Có thể thay đổi được gì chứ? Gã biết Văn Nhân Dịch đã ra tay, lại còn thắng gã thì hắn sẽ không cho gã cơ hội để xoay chuyển tình thế.

Hai người trầm mặc thật lâu thì Thái tử điện hạ mới thở dài thườn thượt, ngữ khí rất phức tạp: "Nữ nhân đó không có tim."

Dù nàng không quan tâm đến gã thì cũng nên áy náy vì bản thân đã lừa hắn nhưng gã không thấy nàng áy náy gì cả. Thậm chí, nàng còn không hề do dự tặng gã một chưởng.

Gã đã từng nghĩ rằng, nữ nhân tàn nhẫn đến mấy cũng sẽ có thời điểm yếu đuối. Lấy Liễu Vân Sương làm ví dụ, dù ả ác độc thế nào cũng không qua được ải Văn Nhân Dịch này.

Mộ Lưu Ly lại không giống vậy. Hai ngày nay, vì gã rảnh rỗi sinh nông nổi nên đã nghĩ ra rằng, nữ nhân như Mộ Lưu Ly là trường hợp ngoại lệ. Trước đây, gã chỉ biết nàng thù dai, khó đối phó và yêu tiền nhưng bây giờ gã mới biết nàng vô tình đến cỡ này.

Dù nhìn nàng có vẻ rất yêu tiền nhưng gã luôn cảm thấy không có gì có thể níu chân nàng vì nàng có thể từ bỏ vinh hoa phú quý bất kỳ lúc nào. Ít ra gã suy nghĩ lâu như vậy mà vẫn chưa tìm ra được thứ gì giữ được nàng cả.

Không ai có thể khống chế được nữ nhân như vậy, dĩ nhiên gã cũng không.

Đối với những lời này của Thái tử, Quốc sư đại nhân chỉ cười đáp: "Vô tâm rất tốt!" Vậy thì hắn mới có thể dùng chính mình lấp đầy khoảng trống đó, không chừa lại chỗ nào cho những người khác!

Gã không hiểu ý hắn nhưng vẫn không hỏi lại, dù sao thì cả hai là kẻ thù của nhau chứ không phải đối tượng tâm sự. Gã chỉ cười lạnh nói: "Ngươi nghĩ ngươi sẽ khống chế được nàng ư?"

Dù là trước đây hay bây giờ thì gã cũng không muốn thấy Văn Nhân Dịch đắc ý.

Quốc sư đại nhân lắc đầu: "Nếu ta muốn khống chế nàng thì sẽ khiến nàng càng xa ta hơn mà thôi. Biết vì sao chưa bao giờ ta cảm thấy ngươi là một mối nguy hại không? Bởi vì ngươi không hiểu điều này nên ngươi sẽ không bao giờ tới gần nàng được."

Sắc mặt của Thái tử âm trầm, mất kiên nhẫn hỏi: "Ngươi đến đây để đả kích ta sao? Nếu vậy thì lời ngươi không đáng tin gì cả." Nếu hắn không đặt gã vào mắt thì sao phải tới đây chọc giận gã chứ? Quốc sư đại nhân lắc đầu nói: "Mặc Diễm, ngươi rất thiếu kiên nhẫn!" Giọng điệu của hắn giống như trưởng bối đang dạy dỗ hậu bối, khiến gã càng giận dữ hơn.

Không đợi gã kịp nói gì thì Quốc sư đại nhân nheo mắt, nở một nụ cười phong tình vạn chủng, lười biếng nói: "Ngươi nói đúng, Bổn toạ đến đây là để đả kích ngươi."

Đôi mắt của Thái tử như toé ra lửa: "Văn Nhân Dịch, ngươi không thấy mình rất nhàm chán sao?" Được rồi, biểu hiện bình thản của Thái tử chỉ là mây bay thôi! Khi gã đối mặt với Quốc sư đại nhân thì đã không thể kiềm chế được lửa giận của mình.

Quốc sư đại nhân tao nhã kéo phẳng ống tay áo, chậm rãi nói: "Đúng là Bổn toạ rất chán." Ai bảo Mộ lâu chủ không cho hắn đi theo nàng làm chi? Hắn chỉ không tuân lệnh trong vòng một tháng không được chạm vào nàng mà thôi, sao lại thê thảm vậy chứ?

Vì thế, Quốc sư đại nhân đang buồn bực muốn khiến những người khác cũng không được thoải mái. Xui xẻo thay, những người khác chính là Thái tử điện hạ đây.

Thái tử rất bực bội nhưng vẫn không chịu mở miệng. Gã biết nếu như mình tức giận thì sẽ càng khiến Văn Nhân Dịch vui vẻ hơn, cớ gì gã phải hy sinh bản thân để mua vui cho hắn chứ?

Nhưng Quốc sư đại nhân lại không muốn bỏ qua cho gã.

"Quên nói cho ngươi biết, Mặc Thiên đã chết, còn Mặc Vân đã đăng cơ."

Quốc sư đại nhân lấy lý do là nước một ngày không thể không có vua, nên Mặc Thiên chưa kịp hạ táng thì hắn đã đẩy Mặc Vân lên ngôi. Chắc đến giờ các nước láng giềng mới nhận tin, tất nhiên họ không thể kịp đến chúc mừng rồi.

Thái tử sửng sốt khi nghe hắn nói, rồi bật cười thành tiếng.

Quốc sư đại nhân không hề tức giận mà chỉ nhìn gã chằm chằm, trong mắt hắn dường như có chút thương xót. Sự thương xót đến từ yêu nghiệt đúng là khiến người khác sợ hãi mà.

Tiếc là Thái tử vẫn chưa phát hiện ra. Sau khi gã cười đủ thì mới đắc ý nói: "Dù thủ đoạn của ngươi cao minh thế nào thì cuối cùng chẳng phải ngươi vẫn đẩy nhi tử của ta lên ngôi đấy ư? Từ đầu đến cuối, ngươi vốn danh bất chính, ngôn bất thuận!" Gã chỉ cảm thấy không cần phải nhẫn nhịn rất thoải mái.

Quốc sư đại nhân chờ gã nói hết mới thở dài, nói với vẻ thâm ý: "Thái tử điện hạ gấp gáp gì vậy? Bổn toạ còn chưa nói hết, Mặc Vân không phải con của ngươi."

Hắn ta... cố tình!

Nụ cười của Thái tử bỗng cứng ngắc, gã cả giận nói: "Ngươi nói cái gì?"

Quốc sư đại nhân không để tâm đến cơn tức của gã, ôn hoà nói: "Lẽ nào ngươi không biết bản thân luôn vắng vẻ hậu viện đông đảo mỹ nhân ư?" Vì vậy, dù gã có đội nón xanh thì cũng không phải chuyện lạ gì cả.

Sắc mặt của Thái tử trầm xuống, trong lòng đã tin tưởng lời nói của Quốc sư đại nhân. Nếu hắn dám hành thích vua thì còn gì không dám làm nữa chứ? Cần gì phải đẩy con của gã lên ngôi đây?

Địa lao chợt tĩnh lặng.

Cho đến khi có ám vệ truyền âm nhập mật với hắn: "Chủ thượng, Chủ mẫu đã trở lại."

Chỉ trong chớp mắt, Quốc sư đại nhân liền đứng thẳng người, chuyển từ trạng thái ỉu xìu sang trạng thái vui vẻ. Hắn không để ý đến Thái tử nữa, xoay người đi ra ngoài, miệng vẫn không quên phân phó: "Mang về giao cho Thanh Long." Ngừng lại một chút, hắn lại nói: "Thiến hắn!"

Hắn vẫn chưa quên tính toán trước kia của mình đâu. Dù Mặc Diễm có phải là mối nguy hay không thì gã cũng đã dám có ý đồ với nàng. Không những vậy, gã ta còn dám tơ tưởng đến nàng, không có chút thành ý nào cả. Gã xem nàng là gì chứ? Hừ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện