Editor: Nhạc Dao
Beta-er: Hikari2088
Câu trả lời của Mộ lâu chủ là bám dính lấy hắn, tiếp tục an giấc.
Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười cười, điều chỉnh tư thế để nàng ngủ thoải mái hơn, sau đó vừa nhìn Quân Như Ngọc ở đối diện vừa nói: "Ta sẽ giúp ngươi tìm được Tô Cửu Nương."
Quân Như Ngọc nhướng mày, nở một nụ cười ôn hoà, "Đa tạ."
Hắn vừa vỗ về nàng vừa cười nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta, ta làm vì bản thân ta thôi." Quốc sư đại nhân không ngại thừa nhận bản thân ích kỷ, vì hắn chưa bao giờ là thánh nhân cả.
Quân Như Ngọc cười, y nhìn nàng đang ngủ trong lòng hắn, nói với vẻ hiểu rõ: "Ngươi không mong nàng có dính dáng gì đến ta phải không? Nhưng có vẻ như nàng cảm thấy lại thiếu ta một ân tình rồi đấy?"
Y phải thừa nhận rằng mình hơi ác liệt, chỉ vì không muốn nhìn thấy Văn Nhân Dịch đắc ý.
Quốc sư đại nhân nhìn về phía Bích Lạc và Vũ Sát. Thấy vậy, Bích Lạc hổ thẹn cúi đầu, lần này vì nàng ấy nên Lâu chủ mới nợ Quân Như Ngọc.
Bích Lạc cắn cắn môi rồi chợt nói: "Thuộc hạ ra ngoài một lát."
Nàng ấy rất muốn biết liệu Địa Ngục nhai đã tìm được Thanh Long chưa, nhưng giờ nàng ấy không dám hỏi Quốc sư đại nhân, vẫn nên hỏi Minh Y thì hơn!
Quốc sư đại nhân thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ nói: "Tuy ta không thích ngươi có dính dáng gì đến Ly nhi nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi."
"Vì Bích Lạc hay vì chính ngươi?"
"Vì Ly nhi. Nếu Bích Lạc xảy ra chuyện thì nàng sẽ đau lòng." Thật ra, nàng không lạnh lùng như vẻ ngoài. Sao nàng có thể không có cảm tình với Bích Lạc đã đi theo mình lâu vậy chứ? Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên cũng là vì chính ta, ta không muốn thấy nàng u sầu."
Quân Như Ngọc thở dài nói: "Ta cũng không muốn nàng buồn." Dù nàng không yêu y thì y cũng không muốn.
"Ta biết. Ngươi rất thông minh, biết nên làm gì và không nên làm gì nên đến bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là kẻ thù của nhau."
Y mỉm cười ôn hoà hỏi: "Có phải bất kỳ ai tơ tưởng nàng đều là kẻ thù của ngươi không?"
Vì hai người họ đều là Mặc Lạc song tuyệt nên y đã nghe về Quốc sư đại nhân. Thật ra y rất thưởng thức Văn Nhân Dịch dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, dường như hắn luôn biết bản thân mình muốn gì, quyết đoán lựa chọn. Tuy hành vi này hơi khác người nhưng không ảnh hưởng gì đến sự tôn trọng y dành cho hắn cả.
Trái lại, y phải đong đếm thiệt hơn mỗi khi quyết định chuyện gì đấy. Người đời đều nói Ngọc công tử khiêm tốn, ôn hoà như ngọc nhưng chính y lại không thích tính cách này của mình, vì nó mà y đã để vụt mất cơ hội hạnh phúc của bản thân.
Quốc sư đại nhân nheo mắt, nở một nụ cười hấp dẫn trí mạng, đôi mắt như muốn trói chặt linh hồn của người khác khiến họ cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Quân Như Ngọc khẽ nhíu mày thì nghe hắn cười lạnh nói: "Tất nhiên. Nếu có người muốn giết ngươi thì ngươi sẽ không đánh trả sao? Sẽ không ai làm vậy trừ phi họ muốn chết. Từ trước đến nay, ta luôn là người rất trân trọng mạng sống, tuyệt đối sẽ không tự tìm đến cái chết, mà nàng chính là mạng của ta." Vì vậy, những người muốn cướp nàng đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Quân Như Ngọc ngây ra, ai ai cũng biết Văn Nhân Dịch là người luôn tính toán những gì có lợi nhất dành cho bản thân nên y không khỏi khiếp sợ khi nghe được những lời này.
Y trầm mặc thật lâu mới phức tạp hỏi: "Ngươi đã nói những lời này với nàng chưa?"
Quốc sư đại nhân vừa cười vừa nói khi nhìn sắc mặt của Quân Như Ngọc: "Nàng khôn khéo hơn bất kỳ ai, sẽ không bị dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, dù ngươi nói cả đời thì nàng cũng sẽ không động lòng. Vì ngươi không phải cùng một loại người với nàng nên không hiểu nàng cũng không phải chuyện lạ gì."
Công nhận là Quốc sư đại nhân càng ngày càng xấu tính, khi không lại xát muối vào vết thương lòng của người ta. Không biết chuyện này có tính là thần giao cách cảm không, Mộ lâu chủ còn chưa nói gì thì Quốc sư đại nhân đã bắt đầu làm chuyện xấu như nàng muốn rồi.
Dù tính tình Quân Như Ngọc rất dễ chịu nhưng cũng không thoải mái khi nghe hắn nói, "Sao ta không thấy vậy nhỉ? Trái lại, ta lại cảm thấy hai chúng ta mới là người của cùng thế giới."
Quốc sư đại nhân vừa cười vừa lắc đầu, "Ngươi còn nhớ ván cờ kia không?"
Mỗi khi nhắc đến ván cờ đó thì y sẽ nhớ tới nước đi phá giải tàn cuộc* của nàng, "Ngươi muốn nói gì?"
*Tàn cuộc: Giai đoạn quyết định cuối cùng khi cuộc chiến diễn ra trên lực lượng đôi bên tiêu hao dần và thế cờ được đơn giản trên bàn cờ (Nguồn: Kỳ đạo.net).
Quốc sư đại nhân lắc đầu: "Đúng là phí phạm công sức của ta." Hắn cảm thán một câu rồi nói tiếp: "Là nàng phá giải ván cờ đó phải không? Lẽ nào ngươi còn chưa hiểu bản thân vốn không phải người cùng thế giới với nàng? Nhìn nàng rất giống tính ngươi nhưng thật ra, đó chỉ là mặt nạ của nàng mà thôi. Nàng có thể sống tốt trong thế giới không ngừng tranh đấu, còn ngươi..." Quốc sư đại nhân nhìn thẳng vào mắt y, trầm giọng nói: "Lại chọn trốn tránh."
Sắc mặt y liền trầm xuống. Trước nay, ai ai cũng ca ngợi Ngọc công tử không tranh với đời, đây là lần đầu tiên có người nói thẳng ra là y đang trốn tránh.
Quốc sư đại nhân giống như không thấy sắc mặt khó coi của y, tiếp tục nói: "Có lẽ nàng sẽ thưởng thức tài hoa lẫn tính cách ôn hoà của ngươi nhưng nàng sẽ không tán đồng với hành vi trốn tránh này của ngươi."
Trong mắt hắn, hành động không tranh với đời của Quân Như Ngọc chính là lảng tránh sự thật.
Thiên Huyền lão nhân cũng ẩn cư nhưng sẽ không tránh né phiền toái, mà sẽ thản nhiên đối mặt với chúng. Nhưng Quân Như Ngọc thì khác, hắn phát hiện rất nhiều lần y đã chùn bước nên đã có thể suy ra y chưa đạt tới cảnh giới đó.
Thật ra, Ngọc công tử không hoàn mỹ như mọi người nghĩ.
Qua một lúc lâu, sắc mặt của Quân Như Ngọc mới dịu xuống, khẽ khàng nói: "Ta chỉ quá thất vọng về nhân tính. Trong chốn giang hồ này, mỗi khi có chút chuyện thì họ cũng có thể sát hại lẫn nhau, giống như chuyện Phá Thiên đao phổ vậy. Rõ ràng đó không phải đồ của họ nhưng vẫn tranh giành, thậm chí không thèm bận tâm mình có đủ năng lực để giành hay mình có thể mất mạng không. Nói chung, chúng ta không thể tranh luận với người tham lam được." Vì quá thất vọng về nhân tính nên nhìn y có vẻ ôn hoà chứ thật ra rất lạnh nhạt với con người.
"Nhân tính vốn là như vậy. Thay vì trốn tránh thì chi bằng khống chế mọi chuyện, miễn sao bản thân đừng như họ là được." Hắn vốn không phải là người tiêu cực nên sẽ không chọn biện pháp này.
"Huống chi, trốn tránh chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề cả. Tin chắc Ngọc công tử cũng biết rằng, đến cuối cùng cũng không thể trốn được phải không?"
Quân Như Ngọc nhắm mắt lại. Dĩ nhiên y hiểu nhưng y vẫn không muốn tiếp xúc với mặt trái của con người nên trừ phi có chuyện lớn thì rất hiếm khi y lộ diện. Nhưng một khi giang hồ xảy ra chuyện thì y phải xuất hiện, giống như lúc Phá Thiên đao phổ xuất hiện vậy.
Thật ra trong lòng y rất mâu thuẫn, y vừa muốn mặc kệ họ nhưng lại không thể trơ mắt nhìn toàn bộ Võ lâm bị huỷ diệt được.
"Sao ngươi lại nói những lời này cho ta nghe?" Y cảm thấy tuyệt đối không phải vì Văn Nhân Dịch xem y là bằng hữu.
Quốc sư đại nhân ôn hoà cười nhưng đôi mắt lại loé lên âm mưu: "Xem như đây là món nợ ngươi đã cứu Bích Lạc đi. Bổn toạ chưa bao giờ dạy không cho người khác cách đối nhân xử thế đâu."
Dáng vẻ của hắn như thể muốn nói rằng, dù Quân Như Ngọc đồng ý hay không thì hắn cũng xem như đã trả món nợ này rồi.
Ai bảo y cứ khích Quốc sư đại nhân làm gì? Chẳng phải chỉ là một ân tình nhỏ nhoi thôi sao, có gì mà đắc ý chứ? Hắn luôn có cách để trả đấy nhé.
Quân Như Ngọc lắc đầu cười khẽ. Văn Nhân Dịch đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Mọi chuyện hắn làm đều có mục đích cả, một khi không chú ý thì sẽ bị hắn tính kế, chẳng lẽ giờ y có thể nói mình chưa nghe gì hết sao?
Y phải công nhận những lời này của Văn Nhân Dịch đã khai sáng cho y. Có lẽ là vì lời nói của hắn dù ít hay nhiều cũng đúng hoặc cũng có thể suy nghĩ trong lòng mình đã bị người khác nhìn thấu nên y cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lửa trong hang dần tắt, tuy bên ngoài vẫn đen kịt nhưng họ biết trời đã sáng.
Mộ lâu chủ luôn cảnh giác giờ lại ngủ say sưa.
Quốc sư đại nhân tựa vào vách đá, không hề định đánh thức nàng, Quân Như Ngọc cũng không định thúc giục. Thấy vậy, thủ hạ của y cũng lẳng lặng chờ.
Vũ Sát và Bích Lạc canh gác ngoài cửa hang, Minh Y thì đi tìm đồ ăn.
Trong lúc sơn động lặng im như tờ, Mộ lâu chủ lại cựa quậy, duỗi tay chuẩn bị cởi y phục của Quốc sư đại nhân, lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: "Sao chàng lại mặc quần áo chi vậy? Ôm không thoải mái tý nào."
Ngực Quốc sư đại nhân khẽ rung, cười khẽ hỏi: "Phu nhân chắc chắn muốn ta cởi y phục trước mặt nhiều người như vậy ư?"
Nàng mở choàng mắt ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại, cuối cùng đã nhớ ra mình đang ở đâu. Nàng quay đầu nhìn đám người xấu hổ, rồi bình tĩnh quay đầu lại nói: "Mặc vẫn tốt hơn." Nàng vừa nói vừa sửa sang lại vạt áo bị nàng làm nhàu.
Dù ngoài mặt nàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng ảo não cực kỳ, nhiều người như vậy mà nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của họ. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cũng may chỉ khi ở cạnh hắn thì nàng mới mơ hồ, không thì nguy to rồi.
Hắn ho nhẹ hai tiếng nhịn xuống tiếng cười, nàng nheo mắt, đến gần tai hắn, ôn hoà uy hiếp, "Văn Nhân Dịch, chàng dám thử cười thành tiếng xem?"
Nàng không uy hiếp còn đỡ, vừa dứt lời thì hắn đã bật cười thành tiếng. Dáng vẻ ban nãy của nàng đáng yêu quá đi!
Nàng nhìn ai kia cười sung sướng rồi đi ra khỏi hang động, bỏ lại hắn.
Hắn vội vã đuổi theo, "Phu nhân, ta biết sai rồi. Nếu không, ta để nàng đánh cho hả giận nhé?" Hắn không cố tình mà!
Hắn thấy nàng không để tâm đến mình thì nói tiếp: "Không thì ta đền bù thiệt hại về mặt tinh thần bằng tiền cho nàng nhé?" Chuyện nàng càng ngày càng yêu bạc đều do hắn cả, ai bảo hắn cứ dùng bạc làm mồi câu chứ!
Nghe vậy, nàng liền duỗi tay ra trước mặt hắn. Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy không còn gì để nói.
"Sao? Quốc sư đại nhân nói không giữ lời hử?"
Quân Như Ngọc buồn cười nhìn một màn này. Có lẽ Văn Nhân Dịch đã đúng, đúng là y chưa đủ hiểu về nàng thật.
Beta-er: Hikari2088
Câu trả lời của Mộ lâu chủ là bám dính lấy hắn, tiếp tục an giấc.
Quốc sư đại nhân bất đắc dĩ cười cười, điều chỉnh tư thế để nàng ngủ thoải mái hơn, sau đó vừa nhìn Quân Như Ngọc ở đối diện vừa nói: "Ta sẽ giúp ngươi tìm được Tô Cửu Nương."
Quân Như Ngọc nhướng mày, nở một nụ cười ôn hoà, "Đa tạ."
Hắn vừa vỗ về nàng vừa cười nói: "Ngươi không cần cảm tạ ta, ta làm vì bản thân ta thôi." Quốc sư đại nhân không ngại thừa nhận bản thân ích kỷ, vì hắn chưa bao giờ là thánh nhân cả.
Quân Như Ngọc cười, y nhìn nàng đang ngủ trong lòng hắn, nói với vẻ hiểu rõ: "Ngươi không mong nàng có dính dáng gì đến ta phải không? Nhưng có vẻ như nàng cảm thấy lại thiếu ta một ân tình rồi đấy?"
Y phải thừa nhận rằng mình hơi ác liệt, chỉ vì không muốn nhìn thấy Văn Nhân Dịch đắc ý.
Quốc sư đại nhân nhìn về phía Bích Lạc và Vũ Sát. Thấy vậy, Bích Lạc hổ thẹn cúi đầu, lần này vì nàng ấy nên Lâu chủ mới nợ Quân Như Ngọc.
Bích Lạc cắn cắn môi rồi chợt nói: "Thuộc hạ ra ngoài một lát."
Nàng ấy rất muốn biết liệu Địa Ngục nhai đã tìm được Thanh Long chưa, nhưng giờ nàng ấy không dám hỏi Quốc sư đại nhân, vẫn nên hỏi Minh Y thì hơn!
Quốc sư đại nhân thu hồi tầm mắt, bất đắc dĩ nói: "Tuy ta không thích ngươi có dính dáng gì đến Ly nhi nhưng ta vẫn muốn cảm tạ ngươi."
"Vì Bích Lạc hay vì chính ngươi?"
"Vì Ly nhi. Nếu Bích Lạc xảy ra chuyện thì nàng sẽ đau lòng." Thật ra, nàng không lạnh lùng như vẻ ngoài. Sao nàng có thể không có cảm tình với Bích Lạc đã đi theo mình lâu vậy chứ? Hắn ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Đương nhiên cũng là vì chính ta, ta không muốn thấy nàng u sầu."
Quân Như Ngọc thở dài nói: "Ta cũng không muốn nàng buồn." Dù nàng không yêu y thì y cũng không muốn.
"Ta biết. Ngươi rất thông minh, biết nên làm gì và không nên làm gì nên đến bây giờ chúng ta vẫn chưa phải là kẻ thù của nhau."
Y mỉm cười ôn hoà hỏi: "Có phải bất kỳ ai tơ tưởng nàng đều là kẻ thù của ngươi không?"
Vì hai người họ đều là Mặc Lạc song tuyệt nên y đã nghe về Quốc sư đại nhân. Thật ra y rất thưởng thức Văn Nhân Dịch dám làm dám chịu, dám yêu dám hận, dường như hắn luôn biết bản thân mình muốn gì, quyết đoán lựa chọn. Tuy hành vi này hơi khác người nhưng không ảnh hưởng gì đến sự tôn trọng y dành cho hắn cả.
Trái lại, y phải đong đếm thiệt hơn mỗi khi quyết định chuyện gì đấy. Người đời đều nói Ngọc công tử khiêm tốn, ôn hoà như ngọc nhưng chính y lại không thích tính cách này của mình, vì nó mà y đã để vụt mất cơ hội hạnh phúc của bản thân.
Quốc sư đại nhân nheo mắt, nở một nụ cười hấp dẫn trí mạng, đôi mắt như muốn trói chặt linh hồn của người khác khiến họ cảm thấy hắn rất đáng sợ.
Quân Như Ngọc khẽ nhíu mày thì nghe hắn cười lạnh nói: "Tất nhiên. Nếu có người muốn giết ngươi thì ngươi sẽ không đánh trả sao? Sẽ không ai làm vậy trừ phi họ muốn chết. Từ trước đến nay, ta luôn là người rất trân trọng mạng sống, tuyệt đối sẽ không tự tìm đến cái chết, mà nàng chính là mạng của ta." Vì vậy, những người muốn cướp nàng đều là kẻ thù không đội trời chung của hắn.
Quân Như Ngọc ngây ra, ai ai cũng biết Văn Nhân Dịch là người luôn tính toán những gì có lợi nhất dành cho bản thân nên y không khỏi khiếp sợ khi nghe được những lời này.
Y trầm mặc thật lâu mới phức tạp hỏi: "Ngươi đã nói những lời này với nàng chưa?"
Quốc sư đại nhân vừa cười vừa nói khi nhìn sắc mặt của Quân Như Ngọc: "Nàng khôn khéo hơn bất kỳ ai, sẽ không bị dụ dỗ bằng lời ngon tiếng ngọt, dù ngươi nói cả đời thì nàng cũng sẽ không động lòng. Vì ngươi không phải cùng một loại người với nàng nên không hiểu nàng cũng không phải chuyện lạ gì."
Công nhận là Quốc sư đại nhân càng ngày càng xấu tính, khi không lại xát muối vào vết thương lòng của người ta. Không biết chuyện này có tính là thần giao cách cảm không, Mộ lâu chủ còn chưa nói gì thì Quốc sư đại nhân đã bắt đầu làm chuyện xấu như nàng muốn rồi.
Dù tính tình Quân Như Ngọc rất dễ chịu nhưng cũng không thoải mái khi nghe hắn nói, "Sao ta không thấy vậy nhỉ? Trái lại, ta lại cảm thấy hai chúng ta mới là người của cùng thế giới."
Quốc sư đại nhân vừa cười vừa lắc đầu, "Ngươi còn nhớ ván cờ kia không?"
Mỗi khi nhắc đến ván cờ đó thì y sẽ nhớ tới nước đi phá giải tàn cuộc* của nàng, "Ngươi muốn nói gì?"
*Tàn cuộc: Giai đoạn quyết định cuối cùng khi cuộc chiến diễn ra trên lực lượng đôi bên tiêu hao dần và thế cờ được đơn giản trên bàn cờ (Nguồn: Kỳ đạo.net).
Quốc sư đại nhân lắc đầu: "Đúng là phí phạm công sức của ta." Hắn cảm thán một câu rồi nói tiếp: "Là nàng phá giải ván cờ đó phải không? Lẽ nào ngươi còn chưa hiểu bản thân vốn không phải người cùng thế giới với nàng? Nhìn nàng rất giống tính ngươi nhưng thật ra, đó chỉ là mặt nạ của nàng mà thôi. Nàng có thể sống tốt trong thế giới không ngừng tranh đấu, còn ngươi..." Quốc sư đại nhân nhìn thẳng vào mắt y, trầm giọng nói: "Lại chọn trốn tránh."
Sắc mặt y liền trầm xuống. Trước nay, ai ai cũng ca ngợi Ngọc công tử không tranh với đời, đây là lần đầu tiên có người nói thẳng ra là y đang trốn tránh.
Quốc sư đại nhân giống như không thấy sắc mặt khó coi của y, tiếp tục nói: "Có lẽ nàng sẽ thưởng thức tài hoa lẫn tính cách ôn hoà của ngươi nhưng nàng sẽ không tán đồng với hành vi trốn tránh này của ngươi."
Trong mắt hắn, hành động không tranh với đời của Quân Như Ngọc chính là lảng tránh sự thật.
Thiên Huyền lão nhân cũng ẩn cư nhưng sẽ không tránh né phiền toái, mà sẽ thản nhiên đối mặt với chúng. Nhưng Quân Như Ngọc thì khác, hắn phát hiện rất nhiều lần y đã chùn bước nên đã có thể suy ra y chưa đạt tới cảnh giới đó.
Thật ra, Ngọc công tử không hoàn mỹ như mọi người nghĩ.
Qua một lúc lâu, sắc mặt của Quân Như Ngọc mới dịu xuống, khẽ khàng nói: "Ta chỉ quá thất vọng về nhân tính. Trong chốn giang hồ này, mỗi khi có chút chuyện thì họ cũng có thể sát hại lẫn nhau, giống như chuyện Phá Thiên đao phổ vậy. Rõ ràng đó không phải đồ của họ nhưng vẫn tranh giành, thậm chí không thèm bận tâm mình có đủ năng lực để giành hay mình có thể mất mạng không. Nói chung, chúng ta không thể tranh luận với người tham lam được." Vì quá thất vọng về nhân tính nên nhìn y có vẻ ôn hoà chứ thật ra rất lạnh nhạt với con người.
"Nhân tính vốn là như vậy. Thay vì trốn tránh thì chi bằng khống chế mọi chuyện, miễn sao bản thân đừng như họ là được." Hắn vốn không phải là người tiêu cực nên sẽ không chọn biện pháp này.
"Huống chi, trốn tránh chưa bao giờ là cách giải quyết vấn đề cả. Tin chắc Ngọc công tử cũng biết rằng, đến cuối cùng cũng không thể trốn được phải không?"
Quân Như Ngọc nhắm mắt lại. Dĩ nhiên y hiểu nhưng y vẫn không muốn tiếp xúc với mặt trái của con người nên trừ phi có chuyện lớn thì rất hiếm khi y lộ diện. Nhưng một khi giang hồ xảy ra chuyện thì y phải xuất hiện, giống như lúc Phá Thiên đao phổ xuất hiện vậy.
Thật ra trong lòng y rất mâu thuẫn, y vừa muốn mặc kệ họ nhưng lại không thể trơ mắt nhìn toàn bộ Võ lâm bị huỷ diệt được.
"Sao ngươi lại nói những lời này cho ta nghe?" Y cảm thấy tuyệt đối không phải vì Văn Nhân Dịch xem y là bằng hữu.
Quốc sư đại nhân ôn hoà cười nhưng đôi mắt lại loé lên âm mưu: "Xem như đây là món nợ ngươi đã cứu Bích Lạc đi. Bổn toạ chưa bao giờ dạy không cho người khác cách đối nhân xử thế đâu."
Dáng vẻ của hắn như thể muốn nói rằng, dù Quân Như Ngọc đồng ý hay không thì hắn cũng xem như đã trả món nợ này rồi.
Ai bảo y cứ khích Quốc sư đại nhân làm gì? Chẳng phải chỉ là một ân tình nhỏ nhoi thôi sao, có gì mà đắc ý chứ? Hắn luôn có cách để trả đấy nhé.
Quân Như Ngọc lắc đầu cười khẽ. Văn Nhân Dịch đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà. Mọi chuyện hắn làm đều có mục đích cả, một khi không chú ý thì sẽ bị hắn tính kế, chẳng lẽ giờ y có thể nói mình chưa nghe gì hết sao?
Y phải công nhận những lời này của Văn Nhân Dịch đã khai sáng cho y. Có lẽ là vì lời nói của hắn dù ít hay nhiều cũng đúng hoặc cũng có thể suy nghĩ trong lòng mình đã bị người khác nhìn thấu nên y cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Lửa trong hang dần tắt, tuy bên ngoài vẫn đen kịt nhưng họ biết trời đã sáng.
Mộ lâu chủ luôn cảnh giác giờ lại ngủ say sưa.
Quốc sư đại nhân tựa vào vách đá, không hề định đánh thức nàng, Quân Như Ngọc cũng không định thúc giục. Thấy vậy, thủ hạ của y cũng lẳng lặng chờ.
Vũ Sát và Bích Lạc canh gác ngoài cửa hang, Minh Y thì đi tìm đồ ăn.
Trong lúc sơn động lặng im như tờ, Mộ lâu chủ lại cựa quậy, duỗi tay chuẩn bị cởi y phục của Quốc sư đại nhân, lẩm bẩm với vẻ không hài lòng: "Sao chàng lại mặc quần áo chi vậy? Ôm không thoải mái tý nào."
Ngực Quốc sư đại nhân khẽ rung, cười khẽ hỏi: "Phu nhân chắc chắn muốn ta cởi y phục trước mặt nhiều người như vậy ư?"
Nàng mở choàng mắt ra, đầu óc cũng tỉnh táo lại, cuối cùng đã nhớ ra mình đang ở đâu. Nàng quay đầu nhìn đám người xấu hổ, rồi bình tĩnh quay đầu lại nói: "Mặc vẫn tốt hơn." Nàng vừa nói vừa sửa sang lại vạt áo bị nàng làm nhàu.
Dù ngoài mặt nàng rất bình tĩnh nhưng trong lòng ảo não cực kỳ, nhiều người như vậy mà nàng lại không cảm giác được sự tồn tại của họ. Đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, cũng may chỉ khi ở cạnh hắn thì nàng mới mơ hồ, không thì nguy to rồi.
Hắn ho nhẹ hai tiếng nhịn xuống tiếng cười, nàng nheo mắt, đến gần tai hắn, ôn hoà uy hiếp, "Văn Nhân Dịch, chàng dám thử cười thành tiếng xem?"
Nàng không uy hiếp còn đỡ, vừa dứt lời thì hắn đã bật cười thành tiếng. Dáng vẻ ban nãy của nàng đáng yêu quá đi!
Nàng nhìn ai kia cười sung sướng rồi đi ra khỏi hang động, bỏ lại hắn.
Hắn vội vã đuổi theo, "Phu nhân, ta biết sai rồi. Nếu không, ta để nàng đánh cho hả giận nhé?" Hắn không cố tình mà!
Hắn thấy nàng không để tâm đến mình thì nói tiếp: "Không thì ta đền bù thiệt hại về mặt tinh thần bằng tiền cho nàng nhé?" Chuyện nàng càng ngày càng yêu bạc đều do hắn cả, ai bảo hắn cứ dùng bạc làm mồi câu chứ!
Nghe vậy, nàng liền duỗi tay ra trước mặt hắn. Trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy không còn gì để nói.
"Sao? Quốc sư đại nhân nói không giữ lời hử?"
Quân Như Ngọc buồn cười nhìn một màn này. Có lẽ Văn Nhân Dịch đã đúng, đúng là y chưa đủ hiểu về nàng thật.
Danh sách chương