Cơm nước xong, Hoắc Phù đưa Giản Ninh Xuyên về trường học, xe ngừng trước cổng, hắn lấy ra một tập hồ sơ.

Giản Ninh Xuyên hỏi: “Gì thế?”

Hoắc Phù đáp: “Hợp đồng ≺Thành Phố Tội Ác≻, cần cậu tự tay ký.”

Giản Ninh Xuyên hơi thất vọng, nói: “Biết ngay mà, anh vì cái này mới tới tìm tôi.”

Hoắc Phù đang rút hợp đồng ra, nghe vậy thì ngạc nhiên lắm, nghiêng đầu nhìn cậu.

Giản Ninh Xuyên nói xong cũng cảm thấy không thích hợp, vớt vát chút danh dự: “Cứ tưởng anh tới thăm tôi thật, biết thế vừa nãy tôi không giành trả tiền cơm.”

Hoắc Phù cười cười, lật tới trang cuối hợp đồng, nói: “Là nhờ cái này, tôi không cần đợi cậu thi xong mới được tới thăm, nếu không thì ——” Hắn kéo dài giọng: “—— còn phải chờ lâu lắm.”

Giản Ninh Xuyên cho rằng hắn lại bắt đầu ba hoa bốc phét, tuy rằng nghe thấy mát lòng mát dạ ghê cơ: “Chờ tôi được nghỉ cái là đi Quảng Châu luôn à?”

Hoắc Phù nói: “Cậu còn có dự định gì sao?”

Giản Ninh Xuyên nghĩ một lúc, nói: “Không có.” Giản Hoa bảo cậu nghỉ hè đi đóng phim điện ảnh, nhưng việc này không nhất thiết phải kể với Hoắc Phù, tự cậu có thể giải quyết.

Cậu hỏi lại: “Đến lúc ấy Nana có đi theo không?”

Hoắc Phù giả bộ giật mình: “Thì ra cậu muốn Nana đi cùng à? Thế tôi không đi nữa nhá.”

Giản Ninh Xuyên không tin hắn, nói: “Đừng đóng kịch nữa thầy Hoắc! Anh vốn dĩ không muốn đi chứ gì.”

Hoắc Phù vẻ mặt đứng đắn hẳn: “Sao vậy được, lần đầu cậu gia nhập đoàn phim, tôi đương nhiên phải đi cùng cậu chứ.”

Giản Ninh Xuyên bán tín bán nghi nhìn hắn.

Hoắc Phù tếu táo nói: “Thật đấy, tôi mà nói điêu sau này không có bạn gái.”

Thề thốt mà sao trông hớn thế, chắc vui.

Giản Ninh Xuyên nói: “Sao tôi cứ cảm giác anh căn bản không muốn có bạn gái nhể.”

Hoắc Phù cười ha hả: “Thôi xong, bị cậu phát hiện mất rồi.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Cậu cảm thấy Hoắc Phù ít nhiều tám phần mười là cong, chứ thằng “trai thẳng” nào lại không để ý tới chuyện có bạn gái? Điện thoại của Hoắc Phù đổ chuông, hắn lấy ra nhìn, tiếc nuối nói: “Không đùa với cậu nữa, tôi phải về làm việc đây.”

Giản Ninh Xuyên đoán được, ném ra lời kịch cậu đã chuẩn bị sẵn: “Đâu phải chỉ mình thầy Hoắc bận rộn, tôi cũng cần học để ôn thi.”

Hoắc Phù đưa bút và hợp đồng cho cậu, nói: “Tiểu Giản tới ký giấy bán thân nào.”

Giản Ninh Xuyên nghĩ thầm, thầy Hoắc có chút đáng yêu.

Cậu làm bộ không nghĩ ngợi gì, nhanh chóng mở nắp bút, hợp đồng cũng không xem, viết tên mình vào ô chữ ký.

Hoắc Phù buồn cười nói: “Thích nhất mấy con gà không nhìn đã ký như cậu, dễ lừa lắm.”

Giản Ninh Xuyên hoàn toàn không lo lắng đến vấn đề này, nói: “Được rồi, giải tán thôi.”

Cậu ném hợp đồng về cho Hoắc Phù, mở cửa xe đi xuống, Hoắc Phù gọi cậu: “Tiểu Giản.”

Giản Ninh Xuyên quay đầu lại, Hoắc Phù có chút bất đắc dĩ nói: “Đột nhiên tôi đổi ý, nếu sau này cậu có yêu đương, nhất định phải báo cho tôi.”

Giản Ninh Xuyên: “???” Đổi ý nhanh thế á?

Hoắc Phù giơ giơ hợp đồng trong tay, cười nói: “Dáng vẻ này của cậu, thầy Hoắc lo bị người ta gạt.”


[1] Pháp Hải bắt Bạch Xà [2] bát inox




Vừa về tới ký túc, Giản Ninh Xuyên liền bị hai thằng bạn một trái một phải dí xuống giường Vương Tử Diệp.

Vương Tử Diệp cầm bát inox, gõ nắp vào đáy, “coong coong” liên tục làm hiệu ứng âm thanh, sau đấy hô: “Uy vũuuuuuuuuuu…”

Tần Trận dùng vợt cầu lông làm dụng cụ tra tấn, hai tay cầm cán, vẻ mặt dữ tợn, quát lên: “Xuyên Xuyên! Khai thật cho má! Mày với tên họ Hoắc tiến triển đến đâu rồi?”

Vương Tử Diệp phụ họa: “Bảo là đi ký hợp đồng đại diện, lại ký về một thằng đàn ông? Tiểu Giản, đừng nói má bây không vui, ngay cả chú Vương hàng xóm cũng thấy không chấp nhận được.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Má Tần ôm vợt cầu lông khóc ngất, vì con gái mình dâng tấm thân trinh trắng cho thằng đàn ông đểu giả mà thương tâm gần chết. Lão Vương hàng xóm cũng đau đớn vô cùng, cảm thán thói đời ngày nay, con trai con lứa sao lại như thế này.

Giản Ninh Xuyên mắt điếc tai ngơ, cầm lấy bát inox bị Vương Tử Diệp ném ở bên cạnh, giở chiêu Pháp Hải bắt Bạch Xà, quát lên: “Yêu tinh diễn trò từ đâu tới! Thu!”

Hai con yêu tinh diễn trò liền hét thảm thiết hiện nguyên hình —— diễn mệt ghê cơ. Nhao nhao kéo ghế ngồi vây quanh Giản Ninh Xuyên, ba thanh niên 201 mở họp chợ hàng ngày.

Tần Trận: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Vương Tử Diệp: “Chuyện gì thế đa!”

Tần Trận: “Mày với Hoắc Phù cử chỉ trông mờ ám lắm!”

Vương Tử Diệp: “Mờ ám lắm đa!”

Tần Trận: “Hai người có phải là đã…”

Vương Tử Diệp: “… Ngủ rồi?”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Tần Trận phẫn nộ đá Vương Tử Diệp: “Xuyên Xuyên nhà tao vẫn là một cục cưng, ngủ cái gì mà ngủ?!”

Vương Tử Diệp đổi giọng: “Nói bậy nói bậy, chú Vương đang nói bậy ấy mà.”

Giản Ninh Xuyên cũng có chút rối bời, nói: “Bọn mày cảm thấy Hoắc Phù… thế nào?”

Tần Trận và Vương Tử Diệp cùng sửng sốt.

Giản Ninh Xuyên nhắc đến lại thấy ngại: “Chính là… ờ… tao cảm thấy… tao hình như…”

Vương Tử Diệp đã hiểu, nói: “Trận ca, mày sắp làm mẹ vợ thật rồi.”

Tần Trận: “…”

Giản Ninh Xuyên nói: “Không phải!”

Tần Trận rống Vương Tử Diệp: “Nghe chưa, không phải!”

Giản Ninh Xuyên nói: “Tao chỉ có chút hảo cảm với hắn thôi.”

Vương Tử Diệp rống lại: “Nghe chưa, có hảo cảm!”

Vẻ mặt Tần Trận nghiêm túc trong chốc lát, nói: “Hoắc Phù đã 30 nhỉ… cũng được, không già quá.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Wikipedia bị sửa đấy, thật ra hắn sinh năm 81.”

Tần Trận nhanh chóng tính nhẩm, bi ai nói: “37 tuổi?!”

Vương Tử Diệp nói: “Có sao đâu, nhìn trông như mới 30, mặt mũi cũng đẹp trai tử tế, xứng với Tiểu Giản.”

Tần Trận cự tuyệt: “Không xứng! Tao không đồng ý hôn sự này.”

Vương Tử Diệp: “Trận ca, bây khách quan chút đi, Hoắc Phù ngoài việc hơi lớn tuổi, mấy cái khác có gì không được? Nhất là Tiểu Giản lại thích hắn.”

Giản Ninh Xuyên giận dữ và xấu hổ phủ nhận: “Ai bảo tao thích hắn?!”

Vương Tử Diệp thân là cẩu FA, mà nói cứ như thật: “Có hảo cảm chính là thích đấy, chỉ khác nhau ở mức độ thôi! Mới đầu thì có hảo cảm, lâu dần sẽ chuyển thành thích!”

Giản Ninh Xuyên chưa yêu ai bao giờ, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Thật thế à?”

Tần Trận nói: “Đừng nghe nó nói linh tinh, nó đã yêu bao giờ đâu? Ở đây chỉ có tao từng trải, cứ nghe tao.”

Vương Tử Diệp: “Trận ca! Kinh nghiệm yêu đương của bây có cũng như không, chẳng đáng để tham khảo.”

Tần Trận không để ý tới cậu ta, hỏi: “Tiểu Giản, kể xem nào, mày với Hoắc Phù tiến triển đến đâu rồi? Này… hay, kia?”

Giản Ninh Xuyên nháy mắt đỏ bừng mặt, nói: “Không có, tao còn chẳng biết hắn cong hay thẳng.”

Trần Trận không ngờ sự tình thành ra thế này, hạn hán lời: “… Gì?!”

Vương Tử Diệp lại nói: “Bằng kinh nghiệm từng trải của tao, hắn cong chắc luôn.”

Cậu ta bắt đầu bắt chước dáng vẻ trưa nay của Hoắc Phù, cầm quyển sách, chân thành thâm tình đưa đến trước mặt Giản Ninh Xuyên, copy không sót một chữ: “Đang ôn bài à? Vì nhớ cậu nha, nên ghé thăm một chút.”

Mặt của Giản Ninh Xuyên càng đỏ hơn.

Vương Tử Diệp thề son sắt nói: “Nếu như hắn không có ý đồ với Tiểu Giản, bố mày sẽ đem họ viết ngược lại!”

Tần Trận không có lý luận cũng không có thực tiễn, đất diễn đều bị Vương Tử Diệp cướp, không còn gì khác để nói đành vỗ tay qua loa: “Bộp bộp bộp, họ Vương thì ghê rồi.”

Vương Tử Diệp cầm sách chọi anh, anh chọi ngược lại, có mỗi quyển sách mà ném tới ném lui, ném lui ném tới, hai người bắt đầu chiến nhau.

Giản Ninh Xuyên gặp gay không nhiều, thua xa Vương Tử Diệp, nên có chút tin. Nhưng Hoắc Phù có ý đó với cậu hay không, còn chưa chắc chắn.

Giả dụ Hoắc Phù có cong, cũng rất khó tưởng tượng hắn sẽ thích hình mẫu nào.

Hoắc Phù lớn lên không xấu, thu nhập cũng nhiều, lại rất biết cách nói chuyện, người như vậy nếu không phải do quá soi mói, không lý nào đến giờ còn độc thân. Nói rằng 20 năm rồi không có bạn gái, thế bạn trai thì đầy phải không? Mấy người? Mười mấy người? Thậm chí mấy chục người?

Hai mươi năm với Giản Ninh Xuyên là quá dài. Mấy người, mười mấy người, mấy chục người đối với cậu đều quá nhiều. Bỗng nhiên lúc này, cậu bắt đầu hối hận vì quen Hoắc Phù.

Cậu đã hiểu vì sao đàn chị Dương thầm mến Hoắc Phù, ở chung với kiểu người như hắn, ai có thể nhịn được mà không động lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện