Quyết tâm trong một thời gian ngắn sẽ không liên lạc với Hoắc Phù, sau đấy Giản Ninh Xuyên hầm hừ đi ngủ, lên giường nằm xuống, độ tức giận vẫn tăng vọt không thôi, đem gối đầu bên cạnh hung hăng đấm cho không trượt phát nào, mới tốt hơn một chút, chậm rãi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, cậu hoa mắt chóng mặt ngồi dậy, trợ lý của Chu Phóng lại mở máy phát làm nhiệm vụ báo thức, mấy phút sau cửa phòng mở ra, Chu Phóng gầm lên giận dữ: “Bị cậu ồn chết mất!” Trợ lý nói gì đó, cửa phòng lại rầm một tiếng đóng lại.
Điền Na La đi qua, thấy Giản Ninh Xuyên linh hồn thoát xác ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha, nói: “Cục cưng ơi hôm nay mới là ngày thứ hai vào đoàn phim thôi, sao đã thành ra như vậy rồi?”
Giản Ninh Xuyên vẻ mặt đưa đám nói: “Tối qua ngủ không ngon, hôm nay xin nghỉ được không ạ? Đau đầu quá.”
Điền Na La uyển chuyển nói: “Việc này… sẽ làm nhỡ tiến độ quay chụp của cả đoàn.”
“Không phải muốn xin nghỉ thật đâu, em nói bừa thôi.” Giản Ninh Xuyên khó khăn bò lên nói: “Không sao! Vẫn ổn!”
Lúc đóng phim, tự Giản Ninh Xuyên cũng thấy rõ trạng thái của mình kém hôm qua rất nhiều, đầu óc có chút mắc kẹt, nhập vai không vào, Chu Phóng đọc lời thoại xong vài giây, cậu mới phản ứng được mình phải đáp lời.
NG mấy lần, cậu cúi người hổ thẹn xin lỗi cả đoàn, nhận mọi lỗi sai về mình. Dù sao cũng là tân binh, tuổi còn nhỏ, thái độ ngoan ngoãn; mọi người lẫn đạo diễn đều không có ý kiến gì nhiều, cổ vũ cậu diễn thêm lần nữa.
Chỉ có Chu Phóng, ở lần NG thứ sáu trực tiếp bùng nổ: “Cậu làm sao thế hả! Tuổi còn trẻ mà sao đã lú lẫn rồi! Có hai câu thoại mà NG mất sáu lần! Sáu lần đấy! Học Viện Điện Ảnh sao lại tuyển hạng cùi bắp như cậu hả!”
Giản Ninh Xuyên bị mắng tới mặt đỏ mang tai, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Chu Phóng: “… Còn dám khóc! Mẹ nó cậu khóc cái gì hả!”
Giản Ninh Xuyên tự biết mình không đúng, ăn nói khép nép: “Xin lỗi đàn anh ạ.”
Chu Phóng xoay người rời khỏi, đi lên xe bảo mẫu của mình, cạch một tiếng đóng cửa xe lại.
Đạo diễn nói: “Thời tiết nóng quá, tính tình cũng khó tránh khỏi nóng theo, Tiểu Giản đừng để trong lòng, nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa quay tiếp.”
Giản Ninh Xuyên ầng ậng nước mắt xin lỗi từng người xong, mới bị Điền Na La kéo về xe nhà mình, cửa vừa đóng lại liền vỡ òa, khóc đến thảm thương, Điền Na La khuyên mấy cũng không được, chẳng thể làm gì hơn là đưa khăn giấy rồi nhìn cậu khóc.
“Sao em lại vô dụng như vậy?” Cậu vừa khóc vừa kiểm điểm bản thân: “Thời tiết nóng nực thế này, mọi người ở đây đợi em diễn hết lần này đến lần khác, hai câu thoại NG đến sáu lần, nếu như bị giáo viên và bạn học biết được, em làm gì còn mặt mũi quay về trường.”
Điền Na La đưa khăn giấy cho cậu, an ủi: “Tại em ngủ không ngon, tinh thần không tốt cũng là bình thường, chị từng thấy có người dù không đọc thoại vẫn diễn sai đến mười mấy lần cơ, em biểu hiện rất tốt mà Tiểu Giản, đừng tự tạo áp lực quá.”
Giản Ninh Xuyên xì xì mũi nói: “Biểu hiện tốt đã không bị người ta chửi vào mặt.”
Điền Na La nói: “Tính tình Chu Phóng xấu thế, lời cậu ta nói em đừng để trong lòng.”
“Ảnh nói cũng không sai, là em kém cỏi, làm trường học mất mặt.” Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng mà nhìn việc không nhìn người, dù đàn anh có nói đúng, cũng không ảnh hưởng đến việc em ghét ảnh, sao ảnh đáng ghét thế cơ chứ!”
…
Trở lại trường quay, Makeup Artist tới trang điểm lại cho Giản Ninh Xuyên, vì cậu khóc nên bị trôi mất phần “máu ứ đọng”, đôi mắt trông còn hơi sưng sưng, ai nhìn vào cũng biết là lén trốn đi khóc lớn một trận. Thế nhưng “mắt sưng” vẫn phù hợp với thiết lập của nhân vật bị giam cầm, không ảnh hưởng gì đến quay chụp, ngược lại hiệu ứng màn ảnh sẽ càng tốt hơn.
Clapper board vang lên.
Giản Ninh Xuyên lấy lại tinh thần, nỗ lực tập trung nhập vai diễn. Cảnh này Chu Phóng đóng vai Cao Nghị khi đã đưa ra lựa chọn cho vấn đề nan giải, đến thăm em trai mình lần cuối; Cao Triết cảm giác được anh trai vì bảo vệ mình mà làm ra lựa chọn vạn kiếp bất phục, một mặt cảm động một mặt lại không muốn anh mình đưa ra quyết định sai lầm, vừa không muốn chết lại cũng không hi vọng mình sống tiếp nhờ vào sự hi sinh của anh trai; nội tâm nhân vật cực kỳ mâu thuẫn, tâm tình của hai anh em đều cực kỳ bùng nổ, yêu cầu diễn viên phải lột tả được trọn vẹn sự giãy giụa trong lòng, thì phân cảnh này mới có thể hoàn hảo.
Mấy lần NG trước, Chu Phóng đều tập trung tinh thần ‘quăng’ cảm xúc qua bên này; nhưng trạng thái của Giản Ninh Xuyên không tốt, không ‘đỡ’ được; chẳng trách sao Chu Phóng lại tức giận như thế, giống như hai người đang nói chuyện yêu đương, một thì tập trung chăm chú trình bày, một lại đầu óc vẩn vơ thả hồn lên mây; ba lần hai bận thì cũng thôi, nhưng đến sáu lần ném ‘huynh đệ tình thâm’ vào một khúc gỗ, đừng nói người nóng tính như Chu Phóng, cho dù người đấy có tốt tính đến mấy cũng phải tức giận.
Còn lần này, một phát liền qua.
Đạo diễn hô cắt, làm thủ thế OK.
Giản Ninh Xuyên lập tức từ trong trạng thái căng thẳng dần dần thả lỏng.
Chu Phóng cũng thoát vai, vẻ mặt xúc động nhìn Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên khó chịu nghĩ, anh còn muốn dư nào!! Chu Phóng vươn tay vỗ vỗ vai cậu vài cái, nói: “Cậu được lắm, cố lên.”
Sáng sớm hôm sau, cậu hoa mắt chóng mặt ngồi dậy, trợ lý của Chu Phóng lại mở máy phát làm nhiệm vụ báo thức, mấy phút sau cửa phòng mở ra, Chu Phóng gầm lên giận dữ: “Bị cậu ồn chết mất!” Trợ lý nói gì đó, cửa phòng lại rầm một tiếng đóng lại.
Điền Na La đi qua, thấy Giản Ninh Xuyên linh hồn thoát xác ngồi xiêu vẹo trên ghế sô pha, nói: “Cục cưng ơi hôm nay mới là ngày thứ hai vào đoàn phim thôi, sao đã thành ra như vậy rồi?”
Giản Ninh Xuyên vẻ mặt đưa đám nói: “Tối qua ngủ không ngon, hôm nay xin nghỉ được không ạ? Đau đầu quá.”
Điền Na La uyển chuyển nói: “Việc này… sẽ làm nhỡ tiến độ quay chụp của cả đoàn.”
“Không phải muốn xin nghỉ thật đâu, em nói bừa thôi.” Giản Ninh Xuyên khó khăn bò lên nói: “Không sao! Vẫn ổn!”
Lúc đóng phim, tự Giản Ninh Xuyên cũng thấy rõ trạng thái của mình kém hôm qua rất nhiều, đầu óc có chút mắc kẹt, nhập vai không vào, Chu Phóng đọc lời thoại xong vài giây, cậu mới phản ứng được mình phải đáp lời.
NG mấy lần, cậu cúi người hổ thẹn xin lỗi cả đoàn, nhận mọi lỗi sai về mình. Dù sao cũng là tân binh, tuổi còn nhỏ, thái độ ngoan ngoãn; mọi người lẫn đạo diễn đều không có ý kiến gì nhiều, cổ vũ cậu diễn thêm lần nữa.
Chỉ có Chu Phóng, ở lần NG thứ sáu trực tiếp bùng nổ: “Cậu làm sao thế hả! Tuổi còn trẻ mà sao đã lú lẫn rồi! Có hai câu thoại mà NG mất sáu lần! Sáu lần đấy! Học Viện Điện Ảnh sao lại tuyển hạng cùi bắp như cậu hả!”
Giản Ninh Xuyên bị mắng tới mặt đỏ mang tai, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Chu Phóng: “… Còn dám khóc! Mẹ nó cậu khóc cái gì hả!”
Giản Ninh Xuyên tự biết mình không đúng, ăn nói khép nép: “Xin lỗi đàn anh ạ.”
Chu Phóng xoay người rời khỏi, đi lên xe bảo mẫu của mình, cạch một tiếng đóng cửa xe lại.
Đạo diễn nói: “Thời tiết nóng quá, tính tình cũng khó tránh khỏi nóng theo, Tiểu Giản đừng để trong lòng, nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa quay tiếp.”
Giản Ninh Xuyên ầng ậng nước mắt xin lỗi từng người xong, mới bị Điền Na La kéo về xe nhà mình, cửa vừa đóng lại liền vỡ òa, khóc đến thảm thương, Điền Na La khuyên mấy cũng không được, chẳng thể làm gì hơn là đưa khăn giấy rồi nhìn cậu khóc.
“Sao em lại vô dụng như vậy?” Cậu vừa khóc vừa kiểm điểm bản thân: “Thời tiết nóng nực thế này, mọi người ở đây đợi em diễn hết lần này đến lần khác, hai câu thoại NG đến sáu lần, nếu như bị giáo viên và bạn học biết được, em làm gì còn mặt mũi quay về trường.”
Điền Na La đưa khăn giấy cho cậu, an ủi: “Tại em ngủ không ngon, tinh thần không tốt cũng là bình thường, chị từng thấy có người dù không đọc thoại vẫn diễn sai đến mười mấy lần cơ, em biểu hiện rất tốt mà Tiểu Giản, đừng tự tạo áp lực quá.”
Giản Ninh Xuyên xì xì mũi nói: “Biểu hiện tốt đã không bị người ta chửi vào mặt.”
Điền Na La nói: “Tính tình Chu Phóng xấu thế, lời cậu ta nói em đừng để trong lòng.”
“Ảnh nói cũng không sai, là em kém cỏi, làm trường học mất mặt.” Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng mà nhìn việc không nhìn người, dù đàn anh có nói đúng, cũng không ảnh hưởng đến việc em ghét ảnh, sao ảnh đáng ghét thế cơ chứ!”
…
Trở lại trường quay, Makeup Artist tới trang điểm lại cho Giản Ninh Xuyên, vì cậu khóc nên bị trôi mất phần “máu ứ đọng”, đôi mắt trông còn hơi sưng sưng, ai nhìn vào cũng biết là lén trốn đi khóc lớn một trận. Thế nhưng “mắt sưng” vẫn phù hợp với thiết lập của nhân vật bị giam cầm, không ảnh hưởng gì đến quay chụp, ngược lại hiệu ứng màn ảnh sẽ càng tốt hơn.
Clapper board vang lên.
Giản Ninh Xuyên lấy lại tinh thần, nỗ lực tập trung nhập vai diễn. Cảnh này Chu Phóng đóng vai Cao Nghị khi đã đưa ra lựa chọn cho vấn đề nan giải, đến thăm em trai mình lần cuối; Cao Triết cảm giác được anh trai vì bảo vệ mình mà làm ra lựa chọn vạn kiếp bất phục, một mặt cảm động một mặt lại không muốn anh mình đưa ra quyết định sai lầm, vừa không muốn chết lại cũng không hi vọng mình sống tiếp nhờ vào sự hi sinh của anh trai; nội tâm nhân vật cực kỳ mâu thuẫn, tâm tình của hai anh em đều cực kỳ bùng nổ, yêu cầu diễn viên phải lột tả được trọn vẹn sự giãy giụa trong lòng, thì phân cảnh này mới có thể hoàn hảo.
Mấy lần NG trước, Chu Phóng đều tập trung tinh thần ‘quăng’ cảm xúc qua bên này; nhưng trạng thái của Giản Ninh Xuyên không tốt, không ‘đỡ’ được; chẳng trách sao Chu Phóng lại tức giận như thế, giống như hai người đang nói chuyện yêu đương, một thì tập trung chăm chú trình bày, một lại đầu óc vẩn vơ thả hồn lên mây; ba lần hai bận thì cũng thôi, nhưng đến sáu lần ném ‘huynh đệ tình thâm’ vào một khúc gỗ, đừng nói người nóng tính như Chu Phóng, cho dù người đấy có tốt tính đến mấy cũng phải tức giận.
Còn lần này, một phát liền qua.
Đạo diễn hô cắt, làm thủ thế OK.
Giản Ninh Xuyên lập tức từ trong trạng thái căng thẳng dần dần thả lỏng.
Chu Phóng cũng thoát vai, vẻ mặt xúc động nhìn Giản Ninh Xuyên.
Giản Ninh Xuyên khó chịu nghĩ, anh còn muốn dư nào!! Chu Phóng vươn tay vỗ vỗ vai cậu vài cái, nói: “Cậu được lắm, cố lên.”
Danh sách chương