Mấy ông lớn trong đoàn phim đều đi ăn tiệc, đạo diễn cũng đi, trời chưa chập tối đã được thu công, mọi người cảm thấy vui như tết đến, nhóm nhân viên công tác đang thương lượng xem nên đi đâu liên hoan hát hò.

Trợ lý nhà Chu Phóng chạy tới gõ cửa xe của Giản Ninh Xuyên, nói: “Anh Phóng đang tẩy trang, bảo tôi tới hỏi xem cậu có muốn đi đâu chơi không?”

Giản Ninh Xuyên hoảng hoảng hốt hốt, nói: “Tôi á? Tôi không muốn đi chơi.”

Trợ lý tưởng cậu vì chuyện ban ngày bị xóa đất diễn nên không muốn chạm mặt với người trong đoàn làm phim, nói: “Cậu đừng lo, không có người ngoài đâu, chỉ có anh Phóng với tôi thôi, bình thường ảnh cũng không thích đi chơi chung với người của đoàn phim.”

“Cảm ơn anh.” Giản Ninh Xuyên phản ứng lại, biết đây là ý tốt của Chu Phóng, nói: “Vậy để tôi tới nói chuyện trực tiếp với đàn anh Chu.”

Hồi trưa Chu Phóng có một cảnh quay hành động cháy nổ, trên mặt bị bôi lem nhem luốc nhuốc, lau mãi mà vẫn không sạch được đất cát, trông thấy Giản Ninh Xuyên đi tới, rất ra dáng đàn anh mà hỏi: “Cậu muốn đi đâu chơi?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Cám ơn ý tốt của đàn anh, nhưng em không muốn đi đâu hết, em muốn về khách sạn.”

Chu Phóng ngừng tẩy trang, nhìn đôi mắt của Giản Ninh Xuyên, ghét bỏ nói: “Không phải chứ, cậu lại khóc à! Nước mắt ở đâu mà lắm thế?!”

Giản Ninh Xuyên vừa ngượng ngùng vừa lúng túng, dụi nhẹ mắt, kiên quyết phủ nhận: “Không phải, tại em nằm ngủ ở trên xe, vừa mới tỉnh dậy.”

Chu Phóng vô cùng hoài nghi, nói: “Tôi đã bảo người đại diện của cậu siêu lắm, hắn đến là lại đâu vào đấy ngay, cậu còn khóc cái gì, khóc suông à.”

Giản Ninh Xuyên vừa nghe thấy anh ta nhắc đến Hoắc Phù, mặt liền cúi gằm xuống, nói: “Ừm… vâng.”

Chu Phóng kỳ quái nói: “Tôi phải diễn vài năm mới được làm phiên ba, bộ đầu tay cậu đã được đóng phiên bốn, chuyện tốt thế này mà còn không đủ vui à?”

Từ thuần vai phụ thăng làm phiên bốn sao lại không vui? Hồn vía của Giản Ninh Xuyên lên mây như thế này, không phải là do vấn đề đóng phim; hiện tại cậu chẳng biết mình có nên vui hay không nữa, trong lòng lung tung rối loạn, loạn thất bát tao, Tào Khang nổi giận, giận chó đánh mèo… Trời ơi điên mất thôi, lúc này mà còn chơi nối thành ngữ được à??? Chu Phóng mặt ngâu hỏi: “Êu đàn em… cậu lại muốn khóc đấy à?! Tôi đã xỉa xói gì cậu đâu!”

Giản Ninh Xuyên lấy lại tinh thần, thành khẩn nói: “Không phải. Đàn anh, cảm ơn những lời anh đã nói với em hôm nay. Em của hiện tại chỉ là do gặp may, nhưng thành tích của anh bây giờ lại là thực lực và sự kiên trì, sau này em sẽ cố gắng noi theo gương anh.”

Vẻ mặt của Chu Phóng khó chịu, lầm bầm nói: “Rắm chó, ai mà không muốn gặp may.”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Trợ lý của Chu Phóng thu dọn bông tẩy trang, cười trên sự đau khổ của người khác: “Đạt Luân ca chắc tức điên, Hoắc tổng cho gã mặt mũi, mời gã cùng đi ăn cơm, lúc đấy trông sắc mặt gã khó coi lắm, chắc là chẳng muốn đi đâu, nhưng không thể không nể mặt nhà sản xuất, cuối cùng vẫn phải đi.”

Chu Phóng ngứa mắt Triệu Đạt Luân đã lâu, châm chọc nói: “Gã còn ăn được cái gì? Tức cũng đủ no rồi. Trò mèo của gã chỉ bắt chẹt được người yếu thế hơn thôi, còn đến bàn cơm kia á, chỉ có nước ngoan như cún.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Thực tình nhìn gã nói chuyện với con trai trông rõ hòa ái, không biết tại sao lại đối xử với người khác kiểu này.”

Trợ lý của Chu Phóng nói: “Mặt AB đó, làm người phải đeo mặt nạ, đa số ai mà chẳng vậy?” Thấy Chu Phóng không nhìn mình, cậu ta liền chìa môi hất mỏ về phía Chu Phóng, cười hì hì nói: “Người này là ngoại lệ á.”

Giản Ninh Xuyên bị cậu ta chọc cười.

Chu Phóng không hiểu mô tê gì, quay đầu nhìn trợ lý, tự nhiên hiểu ra, cả giận nói: “Cậu dám nói xấu sau lưng tôi? Có muốn làm nữa hay nghỉ!”

Trợ lý lập tức bật chế độ khúm núm: “Anh Phóng ơi em sai rồi!”

Giản Ninh Xuyên nhìn hai người này buồn cười quá, sự chú ý tạm thời dịch chuyển khỏi Hoắc Phù.

Chu Phóng mặc kệ trợ lý, nói: “Người làm cha chắc hẳn luôn muốn con mình nhìn thấy những mặt tốt đẹp nhất của bản thân. Tính tình của bố tôi tồi đến mức không còn lời nào để tả, cả ngày say sưa rồi về nhà đánh nhau với mẹ tôi. Nhưng với tôi lại không như thế, chẳng đánh chẳng mắng lại còn hết mực chiều chuộng, tôi thích gì ông ấy cũng mua cho. Lúc tôi lên cấp hai, ông ấy còn mua tặng tôi xe ô tô đồ chơi nữa.”

Giản Ninh Xuyên rất ngạc nhiên về tình cha con này, nói: “Sao anh lên cấp hai rồi còn muốn ô tô đồ chơi?”

Chu Phóng: “… Đây là trọng điểm à?! Cậu có biết nói chuyện không đấy!”

Giản Ninh Xuyên: “…”

Trợ lý đứng bên cạnh che mỏ không dám cười ra tiếng.

Chu Phóng hầm hừ nói: “Cậu không đi chơi thật à? Không đi thì tôi về khách sạn ngủ đây.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Không đi thật, em cũng về khách sạn.”

Chu Phóng vốn dĩ cũng không thích đi chơi, chẳng qua là muốn an ủi đàn em bị người ta bắt nạt thôi, đàn em không đi anh càng nhàn, hơi vui vui nói: “Vậy trở về ngủ sớm một chút. Người đại diện của cậu liên hoan xong thì đi luôn à?”

Giản Ninh Xuyên nhỏ giọng nói: “Hắn… không đi, chút nữa sẽ về.”

Còn bảo cậu hãy về khách sạn đợi hắn.

Chiều nay ở trường quay đông người ồn ã, thời gian cũng eo hẹp, lời cần nói mới nói được một nửa mà mặt hai người đã đỏ như tôm chín. Tôm Hoắc Phù phải rời đi trước lo chuyện chính sự, lưu lại tôm Giản Ninh Xuyên một mình thoáng như nằm mộng.

Cậu thương Hoắc Phù, cậu hiểu-cậu biết-cậu rõ ràng.

Hoắc Phù thích cậu không? Làm sao thích cậu được? Còn nói muốn yêu đương! Đột ngột quá, cậu không kịp chuẩn bị! Lúc Hoắc Phù nói mấy lời tâm tình sao mà đáng yêu dữ! Đáng yêu vậy mà chưa từng nói chuyện yêu đương à? Chẳng lẽ lại đang đùa cậu? Nếu như đùa mà dám diễn sâu · tức giận thẹn thùng · kiểu ấy, cậu nhất định sẽ giết người!!! Trời ui sao thầy Hoắc cưng thế cơ chứ, thầy Hoắc cưng muốn chết cậu luôn. Thầy Hoắc thích cậu hở? Làm sao lại thích? Sao chưa từng nói chuyện yêu đương? Thầy Hoắc thật sự thật sự ciu quá!

Trở lại khách sạn, cậu nằm lì ở trên giường nghĩ đông nghĩ tây, rơi vào vòng tuần hoàn chợt vui chợt buồn bất tận.

Điền Na La đi qua tìm cậu, nói bla bla về kịch bản mới, cậu nghe không lọt câu nào, thất thần đến triệt để.

Nhìn thấy trạng thái cậu không ổn, Điền Na La ngừng lại, nói: “Ngày mai nhận được kịch bản mới rồi nói tiếp vậy. Em buồn ngủ chưa? Hay đang chờ thầy Hoắc về?”

Giản Ninh Xuyên nghe được nửa câu sau lập tức hoàn hồn, vèo cái lên tinh thần, căng thẳng lại mong chờ hỏi: “Hắn về rồi ạ?”

Điền Na La buồn cười nói: “Cục cưng ơi em làm sao đấy? Hai ngày trước không phải còn ghét thầy Hoắc à? Hôm nay chứng kiến thầy Hoắc đại hiển thần uy, cho nên lại đột nhiên thấy thích rồi?”

‘Thích’ của cô rõ ràng không phải kiểu ‘thích’ kia, nhưng trong lòng Giản Ninh Xuyên có quỷ, mặt không nhịn được mà đỏ lên.

Điền Na La làm người đã thành tinh, lập tức nhìn ra điều gì đó, nhưng không ừ hử chi hết, đứng dậy nói: “Cục cưng, chị đi trước đây, nếu có chuyện gì… àii bỏ đi, mai gặp nha.”

Giản Ninh Xuyên đánh mất tất cả cảm giác, đợi cô đi rồi lại ngã xuống, tiếp tục nghĩ đông nghĩ tây.

Vẫn chưa tới 8h, bữa tiệc của mấy ông lớn bao giờ mới xong đây?

Lúc Hoắc Phù trở về, sẽ nói tiếp chuyện buổi chiều với cậu à? Hay là nói ha ha ha ha ha tôi đùa cậu thôi · Tiểu Giản đúng là đồ ngốc · bị lừa rồi hả · có kinh hỉ không · có bất ngờ không… á đù, đây là phong cách của lão Vương hàng xóm, không phải của Hoắc Phù.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện