Sau khi đi vào, Lý Tranh nhìn căn phòng phổ thông này một lượt, hỏi: “Con ở quen chưa? Có muốn đổi sang phòng trên tầng không?”

Giản Ninh Xuyên ngồi xuống mép giường, hơi châm chọc: “Con có phải ngôi sao hàng đầu Hollywood đâu?”

Lý Tranh nói: “Ôi con…”

Giản Ninh Xuyên: “Đã bảo không được nhắc tới ổng mà, bố nói thì bố là chó con.”

“Không nhắc không nhắc.” Lý Tranh nói: “Bố chỉ tới thăm con một chút thôi, mấy tháng nay con chẳng thèm để ý gì tới bố, điện thoại thì không nghe, wechat cũng mất hút, định không nhận người bố này nữa à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Ai bảo bố cứ nghiêng về một bên, đồ ba phải tam quan bất chính.”

Lý Tranh: “Haizz con…”

Giản Ninh Xuyên: “Không được nhắc!”

Lý Tranh: “… Được được được, không nhắc. Hồi trước đi theo Trần Kỳ Phong, con đã thích ứng được với nếp sinh hoạt của đoàn làm phim chưa? Có thấy gì khác với lúc ở trường không?”

Giản Ninh Xuyên: “Cơm hộp của đoàn phim ngon hơn cơm căn tin trường học.”

Lý Tranh làm bộ giận: “Tiểu quỷ gây sự nhà con, không nói chuyện với bố tử tế được à?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Thế nào là không nói chuyện tử tế? Con mắng bố à?”

“Lớn tướng rồi, sao cứ như trẻ con mãi thế.” Lý Tranh bất đắc dĩ nói: “Ra ngoài xã hội không thể nào so sánh với lúc ở trường được, sẽ chẳng có ai nhường nhịn con, giới diễn viên cũng không đơn thuần như trong giảng đường, loại người gì cũng có thể đụng phải, ba của con…”

Nhác thấy Giản Ninh Xuyên chuẩn bị trở mặt, y vội vàng sửa lời: “Không nhắc tới cậu ta, chỉ nói về con thôi! Nếu lúc trước con nhận đóng phim của Đường Tâm Mai, chịu qua bên kia phát triển, dẫu con đường trở thành siêu sao không thuận lợi, ít ra cũng có bố chăm sóc cho con, giới Cbiz ngư long hỗn tạp, bố chỉ sợ con bị bắt nạt, cũng sợ con đi nhầm đường.”

Giản Ninh Xuyên bị sự quan tâm của y khiến cho xúc động, đối với chuyện y luôn thích làm người hòa giải, oán hận vô hình trung đã vơi đi rất nhiều.

Lý Tranh không giống các nhà biên kịch nổi tiếng khác, trong Cbiz có rất nhiều biên kịch xuất thân từ nghề tác gia, còn Lý Tranh từ khi bước chân vào giới đã chuyên viết kịch bản phim. Y học chuyên ngành điện ảnh ở Đại Học California, chưa tốt nghiệp đã được chắp bút cho Metro-Goldwyn-Mayer, học xong về nước, cùng đạo diễn quốc nội hợp tác sản xuất mấy bộ phim điện ảnh thương mại, tam kim giật hai, cái còn lại cũng lọt vào vòng đề cử. Mấy năm qua y luôn sống ở Châu Âu, nói là đi sưu tầm phong cảnh, kỳ thực là đầu tư một trang trại rượu ở bên đó, chưa biết chừng còn có những sản nghiệp khác, cái này Giản Ninh Xuyên cũng không rõ ràng lắm.

“Bố nuôi, con đã lớn rồi.” Giản Ninh Xuyên ôn hòa nhã nhặn nói: “Hơn nữa bố cũng thấy đấy, người đại diện và đoàn đội của con đều rất ổn, không ai có thể bắt nạt được con đâu. Con cũng sẽ không đi nhầm đường, con biết cái gì có thể làm, cái gì là không thể.”

Lý Tranh nói: “Người đại diện của con có nhân phẩm cá nhân thế nào, bố vẫn giữ nguyên ý kiến. Một tên tiểu nhân dẫu xu nịnh trục lợi đến mấy, chỉ cần con có thể giúp hắn hái ra tiền thì hắn sẽ không bạc đãi con. Với thân thế và tố chất của con, người muốn ký với con còn nhiều lắm, sao con cứ khăng khăng ký với một kẻ như vậy…”

“Bố nuôi!” Giản Ninh Xuyên bất mãn nói: “Đã nói giữ nguyên ý kiến, sao bố còn phỉ nhổ hắn!”

Lý Tranh nói: “Đến phỉ nhổ mà cũng không được á? Hắn mới giúp con nhận được hai bộ phim, con đã coi hắn là người tốt rồi? Thằng bé ngốc.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Ai đối tốt với con, con sẽ đối tốt lại với người ấy.”

Lý Tranh nói: “Bố đối xử không tốt với con à?”

Giản Ninh Xuyên: “Tốt điểm nào? Luôn luôn thiên vị một bên, năm nay bố còn không tặng quà sinh nhật cho con!”

Lý Tranh sững sờ, nói: “Con vẫn còn ghim chuyện này cơ à.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chắc bố chỉ hận sao con không nhanh chóng quên đi nhỉ, vậy thì bố có thể tích kiệm được một khoản tiền rồi, đồ bủn xỉn.”

Lý Tranh buông tay, nói: “Thôi được rồi được rồi, con muốn cái gì bố cũng mua cho con.”

Giản Ninh Xuyên nói: “Chẳng muốn gì cả, con bây giờ tự làm ra được tiền rồi… sau này bố không được đột nhiên mang “ai kia” tới gặp con nữa. Đừng tưởng con ngu nhé, nếu không có bố đi cùng, còn lâu ổng mới dám tới.”

Lý Tranh dừng hình một chút, nói: “Con cũng biết “ai kia” không dám tới gặp mình cơ à? Vừa trông thấy cậu ấy là mặt con đã hầm hầm hừ hừ, cứ thế này thì làm sao cậu ấy dám một mình tới gặp con?”

Giản Ninh Xuyên ngạc nhiên nói: “Há, trách con được à?”

Lý Tranh nói: “Xuyên Xuyên, không phải bố thiên vị, con nhớ những lời ban nãy mình đã nói không? Sao con có thể nói với ba của con những câu như người thừa kế di sản nọ kia được? Cậu ấy đã từng này tuổi rồi, nghe mấy câu đấy bảo sao không tức giận?”

Giản Ninh Xuyên nói: “Ổng đừng tới gặp con nữa là sẽ không phải nghe mấy câu như thế, ổng cứ nhất quyết tới đây làm gì? Con mời ổng tới chắc? Được rồi bố đừng nói thêm gì cả, con biết ngay bố tìm con chẳng có ý gì tốt! Không tám nhảm với bố nữa, con buồn ngủ rồi.”

Cậu làm thủ thế ‘xin mời ra ngoài cho’, Lý Tranh đứng dậy, rồi lại đi tới trước mặt cậu, Giản Ninh Xuyên lườm y một cái đầy khinh khỉnh.

Lý Tranh vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, nói: “Đứa nhỏ này thật là, bọn bố bay mất cả buổi tối mới tới được Bắc Kinh, vừa gặp mặt nói chuyện với người đại diện của con xong, lại lập tức bay tới Đôn Hoàng thăm con, sợ gây phiền phức cho con nên đã ngồi đợi từ lúc gọi điện thoại cho tới bây giờ, vất vả lắm mới nhìn được mặt, con lại tỏ thái độ thế này.”

Giản Ninh Xuyên: “Con cảm động rớm nước mắt, hai người quả thực là hai ông bố tốt nhất thế giới luôn; một kẻ thì xướng mặt trắng, ném cả đống tiền cát xê chạy tới đây mắng con; một người lại xướng mặt đen, vứt bỏ cả trang trại rượu chạy tới đây mắng con thay kẻ đó, ôi chao, một đôi đồng chí cảm động đất trời, bộp bộp bộp, cho hai người một tràng pháo tay.”

Lý Tranh: “…” (xướng mặt trắng là vai phản diện, xướng mặt đen là vai chính diện)

Giản Ninh Xuyên không muốn nói chuyện nữa: “Bố nuôi, bố nhanh đi đi, con buồn ngủ lắm, để mệt quá sẽ đau đầu.”

Lý Tranh: “… Được rồi. Con đóng phim cho tốt nhé, nếu có chuyện gì thì nhất định phải gọi điện thoại cho bố, đừng hi vọng vào người đại diện kia.”

Giản Ninh Xuyên trừng mắt: “Bố có chịu đi hay không hả?!”

Lý Tranh: “Đi ngay đi ngay đây.”

Sau khi y đi rồi, trong lòng Giản Ninh Xuyên càng ấm ức, ấm ức hơn nhiều so với chuyện ban nãy cãi nhau với Giản Hoa. Cãi nhau xong chỉ cần coi thường đối phương là được, phiền nhất chính là có người nhất định phải xen vào, nói rằng thật ra ba con rất thương con, chỉ là không biết cách thể hiện, con phải thông cảm cho gã bla bla.

Cút mẹ nó đi.

Nếu đổi thành kẻ khác nói câu này, Giản Ninh Xuyên sẽ cho nổ chết cả nhà đối phương, nhưng kẻ ấy cố tình lại là Lý Tranh, người đối xử tốt nhất với cậu trong 20 năm đầu đời, vì vậy càng thêm phiền muộn.


[1] Tam kim bao gồm ba giải: Kim Mã – giải thưởng điện ảnh Đài Loan, Kim Tượng – giải thưởng điện ảnh Hồng Kông, Kim Kê – giải thưởng điện ảnh Trung Quốc.



[2] Metro-Goldwyn-Mayer: một tập đoàn truyền thông của nước Mỹ, hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất phim truyện và chương trình truyền hình. [3] Hang Mạc Cao: hay còn gọi là hang động Ngàn Phật, là một hệ thống 492 ngôi đền nằm ở Đôn Hoàng.




Ngày hôm sau, chưa tới 7h đoàn phim đã bắt đầu xuất phát tới sa mạc Minh Sa Sơn, ở đây quá nóng, đi càng muộn, công tác quay chụp càng khổ hơn.

Hai tên ngốc Ngô Châu và Giang Bạch Dạ dẫn theo một tên xui xẻo Giản Ninh Xuyên, ba người cùng bước lên con đường hướng tới Giang Nam. Cảnh quay hôm nay là phân đoạn hai thanh niên Đôn Hoàng vẫn mang lòng đề phòng với Mao Mao, Mao Mao cũng không tin tưởng bọn họ, ba người ở trên cùng một chiếc xe, thăm dò lẫn nhau, liên tiếp gây ra bao chuyện dở khóc dở cười.

Thiết lập của nhân vật Mao Mao là một thanh niên văn nghệ thiếu thông minh, ôm ấp truyền thuyết hang Mạc Cao đi tới Đôn Hoàng để tìm mộng, kết quả ngay ngày đầu tiên đã bị kẻ khác lừa. Dù rằng tận mắt chứng kiến mặt tối của xã hội, nhưng ánh sáng trong lòng chưa tắt, vẫn là một người trẻ tuổi đơn thuần, ngóng trông những điều tốt đẹp. Tuy rằng hoài nghi hai người Ngô-Giang nói dối —— bởi chẳng có thẳng ngu nào chỉ vì một lá thư không rõ nguồn gốc, mà vượt cả vạn dặm đường đi thừa kế di sản cả —— nhưng trong khoảng thời gian ở chung với nhau, cũng dần dần tiếp thu câu chuyện hoang đường này, cuối cùng đã hòa mình vào trong tập thể ấy.

Điểm đặc sắc lớn trong kịch bản của Phương Hạo Hãn, chính là sự lý thú ngập tràn mà chỉ có người trẻ tuổi mới hiểu được. Diễn viên chủ yếu chỉ có ba người Ngô-Giảng-Giản, hầu như không cần đổi bối cảnh, chỉ việc dựa theo trình tự quay chụp bình thường, nó khiến diễn viên càng dễ dàng nảy sinh tình cảm gắn bó với tâm lý nhân vật.

Mấy cảnh quay này rất thuận lợi, hơn nữa cũng rất vui, sau mỗi lần tiếng “Cắt” vang lên, Giản Ninh Xuyên đều cảm nhận được mối quan hệ giữa ba người · dựa theo tiến độ của nội dung kịch bản · càng ngày càng trở nên hòa hợp. Thái độ của Ngô Châu và Giang Bạch Dạ đối với cậu đã có thêm mấy phần nhiệt tình, thứ tình bạn kéo dài từ trong phim ra đến đời thật này khiến cho cậu cảm thấy rất tốt đẹp, giống như khoảng thời gian quay ≺Thành Phố Tội Ác≻, cậu cũng nảy sinh tình cảm anh em mãnh liệt với Chu Phóng.

Tới gần buổi trưa, thái dương lớn đến mức có thể nướng chín người, đoàn phim rút quân về nội thành Đôn Hoàng, buổi chiều sẽ quay mấy cảnh ở trong thành phố.

Giản Ninh Xuyên bớt thì giờ ngó qua di động, Giản Hoa và Lý Tranh đã đi rồi, Lý Tranh gửi wechat báo cho cậu một tiếng, Giản Ninh Xuyên chỉ nhìn chứ không trả lời.

Một ngày quay chụp rầm rầm rộ rộ qua đi, trạng thái của mọi người đều rất sung sức, dự báo thời tiết nói ngày mai khí trời không tốt, Phương Hạo Hãn quyết tâm thừa thắng xông lên, dành chút thời gian buổi tối để quay vài cảnh ban đêm.

Ngô Châu chợt phát hiện mình không mang theo bức thư mà người cô bên nội gửi tới, như vậy dù đến được Giang Nam, cũng không có bằng chứng để lĩnh nhận di sản. Ba người đành phải quay trở lại Đôn Hoàng, đi về nhà Ngô Châu để lấy thư, có điều lại trông thấy cảnh tía Ngô Châu bạo hành má hắn, Ngô Châu từ nhỏ đã chứng kiến cảnh này vô số lần, sớm đã nhịn thành quen. Nhưng giờ đây khi muốn rời khỏi gia đình, bước chân lên con đường mạo hiểm, hắn bỗng nhiên có dũng khí để chống lại tía mình.

Ba chàng trai trẻ tuổi ngăn cản gã đàn ông trung niên hung ác, giúp người phụ nữ đáng thương kia báo công an. Sau khi công an tới, đối mặt với vấn đề riêng của gia đình, chỉ giải hòa đôi ba câu cho xong chuyện, rồi sống chết mặc bay. Công an vừa đi khỏi, má Ngô Châu liền oán giận con trai: “Thằng oắt con này điên rồi hả? Tại sao lại hại tía mày!”

Giấc mộng anh hùng bao nhiêu năm nay là cứu vớt được má, ở buổi tối ngày hôm ấy, đã thành hiện thực, đồng thời cũng vỡ tan.

Ngô Châu đứng dưới gốc cây hồ dương, ngửa đầu nhìn cửa sổ ngôi nhà nọ, từ bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng chửi rủa của tía. Cách đó không xa, trên chiếc xe cũ kỹ phía đằng sau, là Giang Bạch Dạ ngồi ở vị trí ghế lái, vẻ mặt hững hờ; là Giản Ninh Xuyên nhoài người ra cửa sổ sau xe, hướng về phía bên này, hai mắt rưng rưng, nhìn vị anh hùng can đảm phía dưới tàng cây.

Cảnh này phải diễn đi diễn lại nhiều lần, gần 12h mới quay xong. Tâm tình ai nấy đều nặng trĩu, nhóm nhân viên nữ vây đánh Phương Hạo Hãn, sao bảo là phim văn nghệ hài cơ mà? Viết khúc ngoặt này làm gì? Muốn ngược ai hả? Hại Tiểu Giản của bọn tui khóc thương tâm muốn chết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện