Tán thưởng khuôn mặt cậu là điều thứ nhất, từ những con đường khác thấy rõ khả năng chuyên nghiệp của cậu là điều thứ hai.
Việc Hoắc Phù muốn hốt cậu, cũng có lý do đáng thuyết phục.
Trước giờ cậu chưa từng nghĩ tới, người đầu tiên phát hiện ra cậu là mỏ vàng, lại là một người đại diện. Cậu cứ mơ sẽ là một nhà làm phim hoặc đạo diễn.
Hoắc Phù quả thật… cũng được lắm.
Cậu nói: “Tôi không thích vòng vo, thật lòng mà nói thì tôi chẳng hiểu gì về người đại diện lẫn công ty chủ quản.”
Hoắc Phù cười, nói: “Không sao, từ từ sẽ hiểu.”
Giản Ninh Xuyên chuyển đề tài: “Chi bằng anh nói đi, nếu tôi đồng ý ký với anh, anh sẽ trợ giúp tôi được những gì?”
Hoắc Phù chớp mắt, buồn cười nói: “Cậu đây là đang phỏng vấn tôi à?”
Giản Ninh Xuyên nghiêm túc gật đầu, nói: “Cũng gần như thế.”
Dáng vẻ Hoắc Phù như đang nhịn cười: “Hừm, nếu như chúng ta có thể hợp tác, tôi sẽ cung cấp cho cậu… để xem nào… ha ha ha ha ôi thôi, cậu buồn cười quá.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù miễn cưỡng nghiêm mặt nói: “Là như vậy, chúng ta chỉ vừa mới tiếp xúc, chưa hiểu rõ lẫn nhau, tôi không thể tùy tiện đưa ra kế hoạch phát triển cho cậu được. Cậu hỏi tôi có thể trợ giúp cậu những gì, tôi tất nhiên có thể vẽ ra một cái bánh to bự để lừa gạt cậu, nhưng cái bánh ấy chỉ trông đẹp thế thôi, nó mãi mãi không thuộc về cậu.”
Giản Ninh Xuyên hiểu rõ việc này, nói: “Nói cách khác, anh không có ý tưởng gì đã chạy tới đòi hốt tôi? Thầy Hoắc, tôi không làm thực tập sinh.”
Hoắc Phù bật cười, nói: “Thầy Hoắc cũng không muốn hốt người mới về để làm thực tập sinh.”
Giản Ninh Xuyên còn muốn nói tiếp, Hoắc Phù chặn: “Đúng là có chuẩn bị cho cậu một miếng mồi, cậu nghe thử xem, sau đấy hẵng quyết định có cắn câu hay không.”
Giản Ninh Xuyên hiếu kỳ nói: “Là gì vậy?”
Hoắc Phù: “Thành Phố Tội Ác.”
Giản Ninh Xuyên: “!!!”
Phục vụ bê thức ăn tới, cậu vội vàng thu lại vẻ mặt ngạc nhiên.
≺Thành Phố Tội Ác≻ tiếng tăm rất lớn, đến kẻ chẳng để ý gì như Giản Ninh Xuyên, nghe xong cũng có chút rén.
Đây là bộ phim hành động đấu súng, do một đạo diễn nổi tiếng cầm máy, đội hình từ diễn viên chính đến diễn viên quần chúng đều là ngôi sao, nhiếp ảnh gia và nhà soạn nhạc là khách quen của ba giải thưởng lớn, không thể nghi ngờ nó được đầu tư kinh phí siêu khủng.
Tên bộ phim này gần đây liên tiếp xuất hiện trên các mặt báo, có điều không phải báo tin tức giải trí, tin tức phim ảnh, mà là tin tức xã hội, mục pháp luật.
Gần đây một nam diễn viên mới nổi xác nhận tham gia vào ≺Thành Phố Tội Ác≻, nhận vai nam phụ quan trọng, kẻ này bề ngoài là một tiểu sinh dương quang, tràn ngập năng lượng tích cực; bên trong lại là một thằng nghiện, trước ngày gia nhập ≺Thành Phố Tội Ác≻, ở nhà riêng tụ tập đập đá hút cần bị cảnh sát tóm được tại trận. Tái gia nhập đoàn phim là việc không thể xảy ra, sau khi nhận được thông báo chính thức, đoàn phim nhanh chóng tuyên bố hủy hợp đồng với nam diễn viên này.
(tiểu sinh: những nam diễn viên còn trẻ, mới vào nghề, mới nổi; cao hơn tiểu sinh có trung sinh, đại sinh, lão sinh)
Chờ người phục vụ đi khỏi, Giản Ninh Xuyên vẫn có chút không dám tin, hỏi Hoắc Phù: “Anh đang nói đến vai của Trương Tư Bình à?”
Hoắc Phù gật đầu, nói: “Nhổ một củ cải thối, vừa hay thừa ra một cái hố.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Nhưng với tiếng tăm của phim, chắc hẳn có rất rất rất nhiều người để ý vai diễn này.”
Hoắc Phù nói: “Đúng, rất rất rất nhiều, không thế thì làm sao thấy được sự lợi hại của thầy Hoắc.”
Giản Ninh Xuyên ngờ vực nói: “Anh còn chưa hốt được tôi, sao đã nắm được vai này rồi?”
Hoắc Phù nói: “Tôi đã nắm được đâu.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù nói: “Cậu đồng ý ký với tôi, tôi lập tức đưa cậu đi casting.”
Giản Ninh Xuyên: “… Casting tự tôi đi không được à?!”
Hoắc Phù: “Cậu đi nhiều lần rồi, kết quả đâu?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù nghiêm túc nói: “Đừng vội tức giận, tôi không phải đang nói đùa, phim điện ảnh kiểu này, muốn tranh một vai phụ cho tân binh đối với tôi mà nói không phải việc khó. Dù cậu có không được, đạo diễn cũng sẽ nể mặt mũi tôi.”
Giản Ninh Xuyên không vui nói: “Sao tôi lại không được? Tôi diễn chắc chắn được.”
Hoắc Phù cười híp mắt nói: “Nói vậy, cậu đồng ý ký với tôi à?”
Giản Ninh Xuyên do dự một chút, nói: “Tôi thật sự không hiểu, anh không bẫy tôi chứ?”
Hoắc Phù dang hai tay, nghiêm túc nói: “Cậu coi thầy Hoắc có giống tên lừa đảo không?”
Giản Ninh Xuyên: “… Giống, cực kỳ giống.”
Hoắc Phù: “Ha ha ha ha ha ha.”
Giản Ninh Xuyên nhịn, nhưng không nhịn nổi, cũng nở nụ cười.
Thầy Hoắc ăn rất ít, chỉ thử vài miếng sau đó buông đũa. Bingsu matcha đậu đỏ mà hắn gọi, cũng chỉ dùng thìa xúc tí xíu, sau khi nếm thử, khoa trương khen “Siêu ngon” liền không động đến nữa.
Giản Ninh Xuyên hỏi: “Anh không thích đồ Nhật à?”
Vẻ mặt Hoắc Phù chân thành không làm bộ: “Thích nha, quán cậu chọn rất ngon.”
Giản Ninh Xuyên cho rằng hắn đang giả bộ khách sáo, nói: “Bữa nay anh trả hay tôi mời?”
Hoắc Phù đối với việc này rất ngạc nhiên, vội nói: “Cậu quyết định đi, ai trả cũng được.”
Giản Ninh Xuyên cố ý nói: “Chúng ta cưa đôi nhé.”
Hoắc Phù cũng không phản đối: “Được.”
Giản Ninh Xuyên nhìn hắn đầy thú vị, nói: “Anh bình thường đối xử với nghệ sĩ cũng thế này à?”
Hoắc Phù hỏi ngược lại: “Thế này là thế nào?”
Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Không biết tả sao nữa, đối với tôi thì, có chút giống với bố nuôi của tôi.” Không phải giống hệt, chỉ một phần nhỏ thôi, nhưng là điểm khiến người ta yêu thích.
Mắt Hoắc Phù trợn to, nói: “Bạn học Giản Ninh Xuyên, xin hỏi ý cậu là bố nuôi kiểu nào?”
Giản Ninh Xuyên thộn mặt: “Ha ha ha ha.”
Hoắc Phù lập tức tươi cười, nói: “Tôi sẽ coi như cậu đang bày tỏ hảo cảm với tôi.”
Giản Ninh Xuyên không đáp lời, trong lòng thực sự rất có hảo cảm. Không phải loại hảo cảm ấy, mà là hảo cảm như đối với bố nuôi.
Hai người hẹn ngày kia gặp lại ở studio của Hoắc Phù để ký hợp đồng.
Hoắc Phù đưa Giản Ninh Xuyên đến cổng trường, sau đó lái xe rời đi.
[1] Trương Gia Huy: diễn viên điện ảnh người Hồng Kông [2] Lẩu tự sôi
Vừa vào ký túc, liền bị Vương Tử Diệp và Tần Trận vây lại tra hỏi, Giản Ninh Xuyên đem chuyện buổi trưa tả lại hết sức ngắn gọn: “Tao đồng ý ký rồi, Hoắc Phù bảo đưa tao đi casting ≺Thành Phố Tội Ác≻.”
Vương Tử Diệp: “…”
Tần Trận: “…”
Giản Ninh Xuyên nói: “Là một vai phụ, vốn do tên Trương Tư Bình hút cần kia đảm nhận.”
Vương Tử Diệp kích động nói: “Tiểu Giản vừa vào nghề đã diễn cùng Trương Gia Huy rồi á?”
Tần Trận nói: “Trong ≺Thành Phố Tội Ác≻ làm gì có Trương Gia Huy?”
Vương Tử Diệp: “Mặc kệ! Cũng thế cả!”
Giản Ninh Xuyên nói: “Bọn mày có mì tôm không? Tao ăn không no.” Hoắc Phù chẳng ăn mấy, cậu cũng ngại không dám ăn nhiều.
Vương Tử Diệp giơ tay: “Có! Hảo Hảo-Ba Miền-Đệ Nhất-Kokomi, bây muốn loại nào?”
Giản Ninh Xuyên ngổn ngang nói: “Mày có nhiều loại thế à?”
Vương Tử Diệp vỗ tay một cái: “Tao không có, nhưng bọn phòng bên có, tao đi vay.”
Giản Ninh Xuyên: “… Thế thì thôi.”
Tần Trận nói: “Tao hình như còn hai hộp lẩu tự sôi.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Cũng được.”
Tần Trận đi lấy lẩu, đổ nước rồi đậy nắp, ba người ngồi xếp vòng tròn chờ đồ ăn chín.
Giản Ninh Xuyên: “Hắn hẹn tao ngày kia đến studio ký hợp đồng.”
Tần Trận: “Có vội quá không?”
Vương Tử Diệp: “Ký nhanh mới được đóng cùng Trương Gia Huy.”
Tần Trận: “Không có Trương Gia Huy!”
Giản Ninh Xuyên nói: “Hắn nói ký ngay mới đi casting nhận vai được, nghỉ hè là gia nhập đoàn phim, không ảnh hưởng đến lịch học kỳ sau.”
Tần Trận: “Nghe hợp lý phết.”
Vương Tử Diệp: “Ký!”
Giản Ninh Xuyên: “Tao có cần tìm luật sư đi cùng không?”
Tần Trận: “Ừ. Tìm lấy một người nhìn hộ hợp đồng.”
Vương Tử Diệp: “Tìm!”
Giản Ninh Xuyên: “Có phải nói việc này với giáo viên hướng dẫn không nhỉ?”
Tần Trận: “Khóa mình không có luật không cho phép có người đại diện, khóa dưới thì có. Nhưng vẫn nên nói với giáo viên hướng dẫn một câu, cổ bình thường đối xử với mày rất tốt.”
Vương Tử Diệp: “Nói!”
Giản Ninh Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Hình như chẳng còn gì nữa.”
Tần Trận suy nghĩ một chút, nói: “Tao cũng tạm thời chưa nghĩ ra được gì.”
Vương Tử Diệp cũng suy nghĩ một chút, nói: “Vậy sau này Tiểu Giản có ở ký túc nữa không?”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Tần Trận: “…”
Vương Tử Diệp vội nói: “Chắc còn xơi mới phải chuyển đi, ≺Thành Phố Tội Ác≻ có nhanh cũng phải sang năm mới chiếu.”
Giản Ninh Xuyên cúi đầu, có chút khổ sở.
Tần Trận vỗ lưng cậu, nói: “Dù mày không có thời gian về ký túc, tao với Tử Diệp cũng kéo nhau đi thăm ban.”
(thăm ban: đi thăm hỏi công việc, thăm đoàn làm phim)
Vương Tử Diệp hùa theo: “Chính xác! Không biết chừng sau này còn có cơ hội đóng phim cùng nhau… mong lắm đó đa!”
Giản Ninh Xuyên nhại lại: “Ừ, mong lắm đó đa.”
Vương Tử Diệp vò đầu cậu, Giản Ninh Xuyên giựt lại râu, nhốn nha nhốn nháo.
Tần Trận mở hộp lẩu tự sôi đã chín ra, tách đũa, lấy nước chấm đổ vào bát inox, nói: “Đừng đánh nhau nữa, mau ra ăn lẩu đi.”
Danh sách chương