??? Có tiếng động à?
Giản Ninh Xuyên lập tức bật dậy khỏi ghế sô pha, liếc phát tóm gọn Hoắc Phù đang lấm la lấm lét đi ra khỏi phòng, trên tay hắn còn bưng một cái bánh gato.
Giản Ninh Xuyên: “…”
Hoắc Phù: “…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ một lúc, đồng thanh mở miệng.
Giản Ninh Xuyên: “Chẳng phải anh đi Thượng Hải ư?”
Hoắc Phù: “Em không ngủ à?”
Giản Ninh Xuyên hiểu ra rồi: “Anh dạy Thường Bình đại ca nói dối em? Anh căn bản không đi Thượng Hải, bận tiếp chuyện với đại lão gì đó cũng là giả vờ đúng không?”
Vẻ mặt của Hoắc Phù bất đắc dĩ lắm, nói: “Xuyên Xuyên ơi, em giả bộ ngủ đi được không? Anh xấu hổ quá.”
Giản Ninh Xuyên dựa người vào lưng ghế sô pha cười ầm ĩ, một Hoắc Phù mặt người dạ thú phong độ ngời ngời, vậy mà phải lén lút như kẻ trộm trong chính căn nhà của mình, kể ra ai dám tin? Ha ha ha ha ha.
Hoắc Phù vừa cười vừa đi tới đó, Giản Ninh Xuyên nhìn thấy trên mặt bánh gato có viết một dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất mất thẩm mỹ, “CHÚC XUYÊN XUYÊN CỦA ANH SINH NHẬT VUI VẺ”, vừa nhìn là biết không phải tác phẩm của thợ làm bánh chuyên nghiệp, cứ như thể dùng tay trái để viết, ngoại trừ tên của cậu, mấy chữ khác đều như giun như dế.
“Đến em còn quên mất ngày mai là sinh nhật của mình.” Giản Ninh Xuyên cảm động nói: “Bà xã tốt nhất luôn!”
Hoắc Phù tiếc ơi là tiếc: “Nhưng kế hoạch không thành công cho lắm, uổng phí diễn xuất như thần của Thường Bình, uổng cả gián điệp anh đã cài vào trong đoàn làm phim.”
Giản Ninh Xuyên ngạc nhiên hỏi: “Úi bà xã của em ơi, trong đoàn phim còn có gián điệp của anh á?”
Hoắc Phù nghiêm mặt nói: “Đúng thế, ông xã Xuyên Xuyên, em cẩn thận cho anh đấy, I’m watching you.”
Giản Ninh Xuyên bị câu tiếng Anh này chọt trúng máu cười: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Hoắc Phù đi vòng qua ghế sô pha, đặt đĩa bánh gato xuống dưới bàn trà. Giản Ninh Xuyên nhân cơ hội nhào lên lưng hắn, Hoắc Phù quay đầu lại, trao cho cậu một nụ hôn.
Tay của Giản Ninh Xuyên vươn ra đằng trước, tháo hai nút cúc trên cổ áo sơ mi của Hoắc Phù, luồn tay vào bên trong, còn áp cả ji-ji-đã-tỉnh-ngủ lên lưng của hắn.
Hoắc Phù: “… Em đúng là một tiểu dâm ma.”
Giản Ninh Xuyên hơi đỏ mặt, im re không nói tiếng nào, chậm rãi cọ cọ lưng Hoắc Phù.
Hoắc Phù nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay, vẫn chưa tới 11h30, còn khoảng 40 phút nữa Giản Ninh Xuyên mới bước sang tuổi 21.
Hai người lại trao nhau một nụ hôn.
Giản Ninh Xuyên không nhịn được nữa, nói: “Tới đây nào bà xã, chúng mình lái xe!”
Ngoài trời sấm vang chớp giật, mưa gió đùng đùng.
Rèm cửa sổ sát đất bị mở toang, Hoắc Phù áp Giản Ninh Xuyên lên trên mặt kính, chịch cậu từ phía đằng sau. Tâm trạng của Giản Ninh Xuyên vô cùng khẩn trương, cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có.
Sấm chớp nháy mắt bổ đôi màn mưa, Giản Ninh Xuyên chấn động tới mức thất thanh la hét, cảm giác như mình vừa bị tia sét kia đánh trúng, nơi sâu nhất trong cơ thể có luồng điện chạy qua.
Hoắc Phù dẫn theo cậu, cả hai cùng đắm chìm vào thế giới giác quan đầy cuồng nhiệt và huyền ảo.
12h20, sau khi ước nguyện và thổi tắt nến, Giản Ninh Xuyên ăn một miếng bánh gato, ngọt quá sức tưởng tượng, cậu đút cho Hoắc Phù nếm thử xiu xíu, rồi đón nhận lại một nụ hôn có vị bơ.
“Sáng mai em không cần tới đoàn làm phim.” Hoắc Phù nói: “Anh đã xin nghỉ giúp em nửa ngày để đón sinh nhật.”
Vừa nghe thấy thế, Giản Ninh Xuyên liền phấn chấn tinh thần, hô: “Vạn tuế! Vậy chúng mình tiếp tục…”
Hoắc Phù cự tuyệt: “Không được.”
Giản Ninh Xuyên kinh hãi: “Anh không được rồi hả?”
Hoắc Phù quẹt ngón tay dính kem bơ lên chóp mũi cậu, rồi cúi đầu hôn sạch miếng kem kia, nói: “Nhìn vành mắt đen thui của em kìa, ngoan ngoãn ngủ một giấc đi. Sáng mai anh sẽ nghỉ làm để ở nhà ngủ cùng em. Chờ em đóng phim xong, đến lúc ấy anh sẽ cho em biết thế nào là —— được, hay, không, được.”
Ngày nào cũng đóng phim mệt đến độ không mở nổi mắt, nhưng lần này được nghỉ bù, Giản Ninh Xuyên lại lăn tới lăn lui không ngủ được, muốn nói chuyện phiếm với Hoắc Phù: “Bà xã, anh còn nhớ không, ngày này năm ngoái là lần đầu tiên chúng mình gặp nhau đấy.”
Hoắc Phù muốn cậu mau mau đi ngủ, cho nên không tiếp chuyện, giả vờ mình đã ngủ mất rồi.
Giản Ninh Xuyên lấy chân cọ xát vào bắp đùi của hắn, hỏi: “Bà xã à, lần đầu trông thấy em anh có cảm giác gì?”
Hoắc Phù: “…”
Giản Ninh Xuyên biết thừa hắn vẫn tỉnh, giở giọng mê trai: “Lần đầu tiên gặp nhau, em đã thấy anh soái nổ trời, chuẩn gu em không lệch tẹo nào.”
Hoắc Phù nhịn không được, hỏi: “Có thật không?”
Giản Ninh Xuyên nhanh chóng nhào tới ôm lấy hắn: “Ha ha, em biết ngay anh không ngủ mà.”
Hoắc Phù nói: “Wow, hóa ra em lừa anh.”
Giản Ninh Xuyên nói: “Không lừa anh, thật sự cảm thấy anh soái nổ trời luôn, khi ấy anh đeo một gọng kính nhìn hơi cấm dục, còn có vẻ lưu manh trí thức nữa, thân thể mềm mại yêu kiều dễ đẩy ngã hí hí hí.”
Hoắc Phù dở khóc dở cười: “Em hình dung anh kiểu gì đấy?” Thân thể mềm mại yêu kiều dễ đẩy ngã? Nó hình dung chính em thì có Xuyên Xuyên của anh à.
Giản Ninh Xuyên cười vui vẻ: “Cũng không khác lắm đâu. Anh thì sao? Lúc ấy có nghĩ chúng mình sẽ yêu nhau như bây giờ không?”
Hoắc Phù nói: “Không, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ thích đàn ông.”
Giản Ninh Xuyên: “Đều tại em, tại mị lực của em lớn quá đó mà.”
Hoắc Phù hùa theo: “Chuẩn không cần chỉnh.”
Giản Ninh Xuyên cọ cọ đầu vào cằm của hắn, vui vẻ nói: “Bà xã ơi em yêu anh nhất.”
Hai người dính lấy nhau, nói mấy câu âu yếm lạ đời. Giản Ninh Xuyên kiên quyết coi mình là công, Hoắc Phù cũng vui vẻ phối hợp với cậu.
Giọng của Giản Ninh Xuyên càng ngày càng nhỏ, cơn buồn ngủ ập đến. Hoắc Phù quen ngủ sớm dậy sớm, mí mắt cũng díp vào nhau.
“Bà xã.” Giản Ninh Xuyên nói: “Em không thích bộ phim đang đóng.”
Hoắc Phù: “Hả? Sao thế?”
Giản Ninh Xuyên nói: “Bầu không khí làm việc tệ lắm, đạo diễn cũng hơi… kể những chuyện trước mắt đã nhé. Rõ ràng đây là một cốt truyện cực kỳ sáng tạo, nhưng kịch bản và lời thoại lại viết quá mức phù phiếm, còn tìm một người như Uông Diệu Nhiên để diễn nữ chính nữa. Nó khác hẳn những tác phẩm trước đây của đạo diễn Phùng, hắn muốn đổi phong cách à? Dường như hắn cũng không thích em lắm… mọi người trong đoàn phim đều không thích em.”
Hoắc Phù: “…”
Giản Ninh Xuyên cảm thấy mình không nên phát ra năng lượng tiêu cực vào buổi đêm, sửa lại lời: “Chắc tại em suy diễn nhiều quá, thân là một diễn viên, em đâu thể hiểu được hết ý đồ của đạo diễn và kịch bản. Chưa biết chừng hiệu quả quay phim sẽ rất cao, doanh thu phòng vé đã có Uông Diệu Nhiên gánh vác, em ngược lại càng phải cố gắng đóng phim cho thật tốt.”
Hoắc Phù nói: “Anh không hiểu về điện ảnh nhiều lắm…”
Giản Ninh Xuyên sợ tâm trạng của hắn bị ảnh hưởng, vội nói: “Em thuận miệng nói thôi mà, anh đừng để trong lòng.”
Hoắc Phù nói: “Xuyên Xuyên, xin lỗi em.”
Giản Ninh Xuyên: “Hả???”
Hoắc Phù nói: “Nếu như em làm theo sự sắp xếp của ba mình, đi đóng phim điện ảnh nghệ thuật, thì sẽ không gặp phải những phiền nào này.”
“Cái gì thế, anh đừng nói như vậy, em còn lâu mới nghe theo sự sắp xếp của lão. Việc này chẳng can hệ gì đến anh hết, dù không gặp được anh, em cũng không có ý định bay sang nước ngoài lập nghiệp.” Cứ nhắc đến chuyện phỉ nhổ ba mình là Giản Ninh Xuyên sung sức hẳn, lồm cồm bò dậy, nói: “Ông già em chẳng thực tế chút nào hết, lão nắm được thiên thời địa lợi nhân hòa, nên mới trụ vững được trong dòng phim Hollywood chính thống, lão là người Mỹ, nhưng em thì không, em sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân, trải qua thế kỷ mới, còn phải thực hiện giấc mộng Trung Hoa, em và nước Mỹ căn bản không thuộc về nhau. Anh có để ý thái độ thượng đẳng ‘ta đây là người da trắng’ của lão không? Lão có phải người da trắng xịn quái đâu, vậy mà kỳ thị diễn viên quốc nội lắm, như kiểu chỉ mình Hollywood mới biết làm nghệ thuật vậy, ở Hollywood có tới mấy trăm công ty điện ảnh, nhưng chỉ được vài hãng nổi danh thôi, còn lại cũng đâu có ra thể thống cống rãnh gì.”
Hoắc Phù gọi: “… Xuyên Xuyên.”
Giản Ninh Xuyên ngả đầu nằm xuống, bảo: “Không nói chuyện nữa, ngủ đi.”
Hoắc Phù cầm lấy tay của cậu đặt vào trong lòng mình.
Giản Ninh Xuyên cảm nhận được nhịp đập của Hoắc Phù, thình thịch thình thịch, trầm ổn và chân thành.
Hoắc Phù nói: “Đây sẽ là lần cuối cùng anh nhận phim kiểu này cho em, về sau sẽ không bao giờ như vậy nữa.”
…
Sang tới ngày hôm sau, ăn cơm trưa xong, Hoắc Phù đưa Giản Ninh Xuyên quay về đoàn làm phim, tiếp đó gặp mặt nói chuyện với đạo diễn Phùng một lúc rồi mới rời đi.
Nam chính ăn no-ngủ kỹ-chịch vui, tinh thần tỏa sáng, kéo ghế đến ngồi cạnh Nhậm Tuần đang ăn cơm hộp.
Vẻ mặt của Nhậm Tuần hơi tiều tụy, tối qua mọi người đi quẩy đến 3h đêm mới về, sáng nay mặt trời vừa mọc đã phải thức dậy đi đóng phim, anh nhìn Giản Ninh Xuyên đầy hâm mộ, nói: “Tiểu Giản, em dùng nước thần dưỡng da hiệu gì đấy? Sao hôm nay trông như mới 16 tuổi thế này.”
Giản Ninh Xuyên: “Ha ha ha, bí mật! Còn lâu mới nói cho anh, còn lâu mới nói~”
Nhậm Tuần nghi ngờ hỏi: “Em đang quen bạn gái à?”
Giản Ninh Xuyên lập tức căng thẳng: “… Không, không hề.”
Mặc Tuần nói: “Ha ha, em do dự, trúng tim đen rồi chứ gì.”
Giản Ninh Xuyên: “…”
Nhậm Tuần rất biết chừng mực, không hề truy hỏi thêm, nói: “Con người có thể sống bằng cacbon điôxít…”
“Miễn là bạn có tình yêu.” Giản Ninh Xuyên đọc tiếp.
Cả hai cùng nở nụ cười, đây là một câu thoại trong vở kịch ≺Khi Tê Giác Yêu≻.
Chiều nay quay phim, tâm trạng của Giản Ninh Xuyên đã tốt hơn rất nhiều, diễn xuất tràn đầy năng lượng.
Hoắc Phù là “bảo bối nạp điện” của cậu, chỉ cần sạc một đêm sẽ có thể sử dụng được rất lâu.
[1] Khi Tê Giác Yêu: “Rhinoceros in Love” là một vở kịch của biên kịch Liêu Nhất Mai, vào tháng 8 năm 2012, nó đã trở thành vở kịch đầu tiên ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa đạt được 1.000 buổi biểu diễn.
[2] Bảo bối nạp điện: tên nghe rất kêu, nhưng thực tế nó là cục pin dự phòng =)))
Danh sách chương