Tô Diêu gằng giọng nói càng lúc càng to, tay cũng càng siết chặt hơn.

- "Người với người sinh ra khác biệt! Có kẻ vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, không cần nổ lực đã có thể có được những thứ kẻ khác mở tưởng bao lâu. Không cần nổ lực cũng có thể chiến thắng kẻ khác, tiền tài, địa vị, danh vọng, chức tước!. Mà có những kẻ, tựa như ngươi, ta! Không có tiếng nói, quyền lực. Người khác xem thường ngươi, lẽ nào ngươi cũng xem thường bản thân sao?".

Nàng cố hét vào mặt Khanh Thần:" Nếu như không thể nào thoát khỏi bùn đất, thì chỉ có thể hóa thành bùn đất thôi!"

Ngay bây giờ Khanh Thần mới thực sự tỉnh táo, cái ý nghĩa muốn diệt thân lúc nãy biến đâu mất, thay vào đó trỗi dậy một sức sống mãnh liệt, khí trong phổi sắp cạn rồi mới khó khăn nắm chặt lấy tay Tô Diêu vùng vẫy gỡ ra. Nàng ta nói đúng, người chết không nên là ta, nên chết cũng là bọn súc sinh kia."Buông... ra!"

Nghe được vậy, Tô Diêu mới thả tay ra, một lượng lớn không khí đột ngột xông vào phổi, làm Khanh Thần ho mấy tiếng lớn.

- "Ngươi rốt cuộc là kẻ nào?". Không tin vào mắt thấy tai nghe vừa nãy, nàng ta thực sự là Mộc Nghi Hoa mà hắn biết à, Mộc Nghi Hoa trước kia sẽ không có cái khí thế và cái ý nghĩ này.

- "Ta với ngươi như nhau, Vinh Vương phủ là kẻ địch chung của chúng ta! Cho nên, chúng ta nên đồng tâm hiệp lực, cùng nhau đối địch mới phải. Ngươi thấy sao hả?".Tô Diêu cười cười hỏi. "Đệ đệ?".



- "Nào, mặc đồ vào đi, giúp tỷ tỷ viết vài chữ!".

- "Ta.. ta không biết viết chữ."

- "Không hề gì, tỷ tỷ dạy ngươi!".

Khanh Thần ngồi vào bàn, bày bút, nghiên và giấy lên bàn. Tô Diêu cầm bút viết trong một loáng, cả trang giấy đầy chữ. Bảo Khanh Thần luyện viết theo tờ giấy này, ngày mai vào Thái học viện, lão sư kiểm tra thì mang cái này nộp cho ngài ấy. Ý nghĩa của các từ viết trên giấy, Khanh Thần không hiểu nhưng cũng làm theo lời tỷ tỷ dặn.

Ngày hôm sau, Thái học viện.

- "Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh.

Vì hướng thánh kế tuyệt học, vì vạn thế khai thái bình". Lão thái sư dừng đọc, hỏi: "Mộc công tử, mấy câu này do ai viết?"

- "Hôm qua tỷ tỷ tới thăm ta, chúng ta nhớ bình thường phụ thân có dạy bảo, đúng lúc ta đang luyện chữ, tỷ tỷ nghĩ một lát, rồi viết lại mấy câu này, nói là để cho ta luyện theo...."

- "Vậy tỷ tỷ ngươi để lại bản viết tay ở đâu?"

- "Ở trên bàn của ta..."

- "Được, ngươi tiếp tục luyện tập đi!"



Khanh Thần rất biết nghe lời vị tỷ tỷ này, cứ nguyên văn Tô Diêu dặn dò mà thuật lại cho lão sư nghe. Nhưng chẳng tài nào hiểu được ý tứ trong tờ giấy đó là gì.

Rất nhanh sau đó, tờ giấy mà Tô Diêu viết cho đệ đệ đã được đưa tới tay Hoàng thượng. Đọc xong Hoàng thượng nổi trận lôi đình.

- " Hay cho Vinh vương, trẫm còn ở đây mà hắn đã muốn vạn khai thái bình?. To gan, thật đúng là dã tâm lang độc. Nghịch thần tặc tử! Hoàng thượng tức giận là đúng theo dự tính của Tô Diêu, nàng lợi dụng tính đa nghi nặng, sợ mất long ỷ của Hoàng thượng mà hắt cho Vinh vương một gáo nước bẩn, để cho bọn họ yên thì sao xứng với những khổ cực mà hai tỷ đệ chịu, khi ở kinh thành. Lần này ngọn lửa do Tô Diêu đốt, Vinh vương phủ phải gánh rồi.

Lão hoàng đế mời thừa tướng đến cùng thương lượng nội dung mà Tô Diêu viết.

- "Tuy rằng chỉ một đoạn ngắn, nhưng quả thực làm kinh hãi thế tục. Nếu như thiên hạ học tử biết được, nhất định lấy làm gương, tùy thời tùy khắc học hỏi theo. Thậm chí bị ảnh hưởng tới trăm năm về sau. Chỉ là, Hoàng thượng, không biết lời này từ đâu mà tới?". Sở Phi Diễn bình phẩm.

- "Không sai, lời này từ Vinh vương phủ."

- "Chữ viết này hẳn là của nữ tử... lẽ nào là...Đích nữ Đại tiểu thư Mộc gia, Mộc Nghi Hoa viết?".

- "Đúng thế!"."Sở ái khanh, Vinh vương nhiều lần gửi tấu sở tới cầu phát tiền lương cứu nạn, nhưng Vinh thành dù sao cũng là đất phong của Vinh Vương, ngươi báo cho hắn một tiếng...Nói là, triều đình quốc khố cũng không dư thừa gì."

- "Vâng, bệ hạ". Sở tướng:'Xem ra vị Tô Diêu này, cũng có chút thủ đoạn đấy...'.

Tô Diêu dự liệu cả rồi, tiền cứu nạn này Vinh vương đừng mong lấy một xu nào từ chỗ Hoàng thượng, chỉ có thể lấy tiền túi ra thôi. Đến Sở Phi Diễn kiệm lời ích nói, cũng không tiếc mà khen Tô Diêu mấy câu. Bây giờ đến Ninh trưởng lão - Ninh du các lão trong triều, cũng thán phục không ít, y chính là thầy của Sở Phi Diễn.

- " Lời này thực sự do nàng ta viết?". Danh thần đáp lời Ninh lão sư.

- "Thuộc hạ cũng không hiểu nổi. Theo lý mà nói chỉ là một tiểu nha đầu hương dã thay thế Mộc Nghi Hoa, làm sao có thể nói ra lời chí cao như vậy?"

- "Hửm! Chờ đã, ta nhớ là ngươi nói, Tô Diêu này bị cho uống thuốc rồi đưa vào Vinh Vương phủ, nên đã quên đi kí ức trước?"

- "Theo tình báo là như vậy, nhưng thực sự có quên hay không, thì khó nói rồi!"

- "Vậy nếu như tiểu nữ tử này chưa hề quên, lại vì cừu hận với Vinh Vương phủ, nên mới mượn danh của Vinh vương phủ nói ra những lời này..."

Hoàng thượng nặng tính đố kị, lời này rõ ràng là chỉ trích Hoàng thượng để vạn dân gặp cảnh tai ương, giang sơn biến động, xã tắc bất an.

- "Thương địch một ngàn, tự hại tấm trăm.. tiểu nữ tử này, tâm cũng thật độc!". Ninh các lão có lời khen cho Tô Diêu."Ta thực sự muốn nhìn thấy nàng ta rồi đấy!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện