Dặn dò xong, tất cả quý nữ đều được thái hậu cho lui về viện tử. Do được phân phó làm việc cùng nhau nên Cố Viễn Ưu và Tô Diêu vừa đi vừa nói chuyện. Kẻ nói người cười nhìn nhau rất vui vẻ, trông vô cùng hợp ý. Các quý nữ khác bắt gặp cảnh này thì không thôi bàn tán, gán ghép cặp đôi cho họ, trai tài gái sắc quá xứng đôi vừa lứa.

"Lần này vất vả cho "Nghi Hoa" muội muội rồi!" Chăm chú nhìn vào dáng người thon thả của Tô Diêu, ân cần điềm đạm hỏi han.

"Cố công tử nói gì vậy, là ta làm phiền ngươi mới đúng!" Cười cười đáp lễ.

'Cố Viễn Ưu này kể ra cũng tốt, chiều cao đạt đúng tiêu chuẩn mà nam nhân nên có, dáng dấp trong khá tốt đấy, khuôn mặt lại thuộc dạng ưa nhìn lại hay cười. Cộng thêm tính tình dịu dàng, ân cần, chu đáo lại rất dễ nói chuyện. Tổng kết lại, là một chàng trai trong mộng của các cô gái nha. Nhưng vẫn cảm thấy hắn không "đẹp" bằng tướng gia nhà mình, tướng gia mang phong thái nho nhã bám khí chất của thi văn nho nhã, nhưng tâm tính thì "khá đặc biệt".'

Mộc Trân Trân bước ra khỏi cung thái hậu mặt đã luôn u ám, giận không thể làm được gì trước quyết định của thái hậu. Đã thế đập vào mắt quận chúa khung cảnh trò chuyện "thắm thiết" của Tô Diêu với Cố Viễn Ưu. Giận đến răng nghiếng keng két, tay cuộn thành nắm, bấu vào lòng bàn tay đến rỉ máu. Trơ mắt đứng nhìn ý trung nhân đi bên nữ tử khác làm gì có ai đủ rộng lượng để bỏ qua điều đó, mà nữ tử đó cứ phải là "Mộc Nghi Hoa" đáng chết, cướp hết tất cả mọi thứ vốn dĩ thuộc về quận chúa nàng, đầu tiên là cướp hào quang trên điện lễ đón xuân, tiếp theo là khiến màn trình diễn tốn bao công sức trở thành bước đệm cho người khác cinh quang, lần này... lần này đến người quận chúa thầm thương trộm nhớ cũng dám tơ tưởng,...

"Mộc Nghi Hoa" hận không thể róc xương lột da ngươi, khiến ngươi vĩnh viễn biến mất.



' "Mộc Nghi Hoa" đúng là thứ hồ ly tinh, nhất dịnh sẽ nhân cơ hội này câu dẫn Viễn Ưu ca ca, còn cứ thế này thì ta sẽ không còn cơ hội nữa! Ngươi biến mất thì tốt rồi! Chỉ khiến ngươi biến mất, mọi thứ của ngươi sẽ là của ta, Viễn Ưu ca ca cũng là của ta'.

Một kế hoạch đen tối đẽ được dựng lên, chờ đợi Tô Diêu bước vào.

Vào hôm cầu phúc. Giọng ríu rít của Ngọc Phù làm cho không gian xung quanh nhộn nhịp rộn ràng hẳn lên, Ngọc Phù khá căng thẳng do chủ tử mới của nàng được đương kim thái hậu chọn chủ trì nghi lễ lớn như vậy, nên cái gì cần cái gì không cần Ngọc Phù cũng nói qua một lượt các quy tắc trong cung mà nành biết cho Tô Diêu nghe.

"Tiểu thư, hôm nay là ngày tổ chức nghi lễ, chúng ta nên đi sớm chút!"

"Biết rồi mà, ta đã chuẩn bị xong rồi!"

Tô Diêu bước ra với bộ váy áo đoan trang, tôn nghiêm nhất, bộ ấy được hoàng hậu ban cho với kiểu cách đặc biệt nghiêm trang dành cho các buổi lễ quan trọng hay những nơi cần tôn nghiêm, thanh tao thoát tục như lễ phật.

Xiêm y màu đỏ, thêu hoa bỉ ngạn. Áo ngoài cùng màu đỏ nhạt nhưng lớp trong lại mang màu dỏ huyết và càng đậm dần từ phần eo đến tà áo, màu sắc của sự tươi mới. Ngụ ý bên ngoài phải trang nghiêm, màu sắc nhã nhặn, nhưng không được để mất đi nhiệt huyết tuổi trẻ, sự tươi mới bên trong. Hai phần màu một nhạt một đậm cùng tạo ra một nét ưu hòa dễ chịu, nhìn vào lại có vẻ quyến rũ lạ thường. Không ngờ tài nghệ của các thợ trong cung thật cao siêu, kết hợp vừa mắt như vậy! Để phối hợp cho bản thân cùng xứng với y phục, trên tóc Tô Diêu cài chiếc trâm vàng (dạng có răng giống lược) đính kèm hồ điệp, hai chiếc trâm dọc theo mái tóc búi gọn gàng. Khuyên tai cũng phải dùng dạng đặc biệt đó là khuyên vàng ở trên buộc cùng tua rua đỏ dài thả xuống vai. Điểm nhấn đã xong, bước cuối cùng để tạo ấn tượng là trang điểm: mi mắt tô đỏ hồng, hai má màu hông phấn thể hiện lên nét tươi trẻ và đôi môi đo đỏ nữa. Hoàn mĩ! Tô Diêu nhanh nhanh chóng chóng bước ra cửa, xe ngựa của đã chờ sẵn bên ngoài. Tên lính gác thấy người liền hành lễ, dẫn đường.



"Tiểu thư, mời người lên xe!"

Tô Diêu nhìn chằm tên xa phu vì nàng thấy tên này rất lạ mặt. Không nóng không lạnh hỏi.

"Tiểu Hoa Tử đâu?"

"À..cái này....Tiểu Hoa Tử hôm qua ăn nhầm thứ gì đó bị đau bụng, cho nên hôm nay nô tài tới thay hắn... Mộc tiểu thư, thời gian không còn sớm nữa, mau lên xe thôi...." Bình thản đáp.

'Lại đúng vài lúc này!' Nhỏ giọng bảo Ngọc Phù.

"Chốc nữa lén treo một túi đá xám ở sau xe, đừng để hắn phát hiện" - "Vâng!"

Thời gian một nén hương sau, kể từ lúc Tô Diêu chuẩn bị đi. Tại cổng lớn cửa nhà phật, Cố Viễn Ưu đi đi lại lại vòng quanh, lòng không yên đang chờ Tô Diêu tới vì thời gian tổ chức nghi lễ sắp tới rồi mà vẫn chưa thấy người tới.

'Nghi lễ sắp bắt đầu rồi, sao "Nghi Hoa" muội muội còn chưa tới? Chẳng lẽ, xảy ra chuyện gì rồi?"

Đang lo lắng thấp thỏm, hắn nhìn thấy nữ tử đi tới liền không thôi vui mừng, gọi vài tiếng.

" "Nghi Hoa" muội muội tới....!!! Sửng sốt chưa nói được hết câu.

"Viễn Ưu ca ca, là ta."

Người tới không phải là Tô Diêu, mà là Minh Châu quận chúa.

"Là Minh Châu quận chúa à...."Nghi Hoa" muội muội đâu?"

"Tỷ tỷ ngủ quá giấc, lo bản thân thất lễ quá, nên kêu ta tới chủ trì thay. May mà khi trước ta có chuẩn bị, bằng không là mắt mặt rồi, chúng ta mau đi thôi, kẻo muộn mất!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện