Phần 1:

Cố Quân giật người một cái lấy vật gì đó từ trong chăn ra, nhưng Tiêu Trọng Nhụ phản xạ cực nhanh, hắn đưa tay ra chặn lại, vật đó bị chệch hướng liền đâm vào bàn tay hắn!

Ánh nến tắt ngấm lại bùng lên. Giọt máu nhỏ xuống tấm chăn trắng lan rộng ra như đóa mai nở rộ giữa trời tuyết.

Cố Quân buông tay ra làm chiếc đũa rơi xuống. Tay Tiêu Trọng Nhụ bị đâm một lỗ dài hẹp nhưng sâu hoắm, máu rất nhanh đã chảy đầm đìa khắp lòng bàn tay. Nhưng Tiêu Trọng Nhụ lại có vẻ như không biết đau là gì, hắn từ từ nắm bàn tay lại, sau đó cầm chiếc đũa gỗ dính đầy máu không biết Cố Quân lấy gì vuốt nhọn lên xem xét.

Từ lúc Tiêu Trọng Nhụ cưỡng bức Quân ca nhi đã sai người dọn sạch mọi thứ có thể hại người khỏi phòng thiếu quân, ngay cả trâm cài cũng không bỏ sót, hắn sợ cậu nghĩ quẩn tự làm mình bị thương. Hắn nhìn chiếc đũa, không những không giận mà còn cười cười, ra vẻ khen ngợi gật đầu một cái: "Quả không hổ là Quân nhi của lão gia, ngay cả cái này cũng nghĩ ra được."

Quân ca nhi bị tướt hung khí xong thì sắc mặt trắng bệch, hai mắt cậu trợn to không rõ là đang sợ hãi hay làm sao mà nước mắt rào rào chảy xuống, cậu ngoẹo đầu qua một bên lắc đầu khóc: "Ta không muốn..." Cố Quân không chú ý liền rơi thỏm xuống giường kêu "Á" một tiếng. Tiêu Trọng Nhụ liền xuống theo, hắn ôm chặt lấy cậu vào lòng. (tự nhiên edit đến đây tui lại thấy Nhú Nhú giống Rhett Butler quá à) Quân ca nhi giãy người muốn giật ra khỏi hắn thế là hai người lăn hai vòng trên đất, giữa trận giằng co Tiêu Trọng Nhụ lại nâng mặt cậu lên, Cố Quân bỗng cảm thấy có gì nóng ấm chạm vào mặt mình sặc mùi máu tươi, mà môi cậu lại bị lão gia hôn lên đầy thô bạo, hắn dò đầu lưỡi vào miệng cậu xoắn xuýt một trận làm hồn phách cậu như bay lên mây.

Máu tươi theo má cậu chảy xuống dán dính vào môi cả hai rồi hòa lẫn vào đầu lưỡi nhau, lúc tách ra thì môi ai cũng dính đầy máu, khuôn mặt vốn anh tuấn của Tiêu Trọng Nhụ lúc này lại càng thêm yêu mị. Cố Quân làm ầm ĩ một hồi giờ mới chịu nằm im, để mặc cho Tiêu Trọng Nhụ hôn môi liếm vành tai. "Ừm..." Quân ca nhi nhỏ giọng ưm a vừa như khóc thút thít vừa như rên rỉ, thân thể cậu khẽ run không rõ là cậu cuối cùng cũng chịu chấp nhận số phận hay sợ Tiêu Trọng Nhụ đến sốt vó rồi.

Tiêu Trọng Nhụ kiêng kỵ nhất chính là bị người ám hại, đặc biệt là từ sau sự cố của Quách thị hắn lại càng cẩn trọng với người đầu ấp tay gối bên mình. Mà nay Cố Quân ra điều muốn lấy mạng hắn nhưng Tiêu Trọng Nhụ không những không giết cậu mà lại tỏ thái độ hết sức khác thường, hắn lấy hết mọi dịu dàng đối đãi Cố Quân, như thể Cố Quân chỉ cào hắn một cái, ngay cả phạt cậu hắn cũng không nỡ.

Cố Quân quần áo xộc xệch nằm trên đất, mặt cậu nghiêng qua một bên, cả trán và mũi đều đổ đầy mồ hôi, hai má dính đầy máu, đôi mắt mê man như phủ một tầng sương mù, cậu cắn cắn ngón tay, trong cổ họng kêu lên một tiếng "ô", mà lớn hơn cả tiếng kêu của cậu là âm thanh sùm sụp như tiếng ăn của kẻ bị bỏ đói đã lâu. Thì ra Quân ca nhi bị kéo quần đến ngang hông để lộ ra dương căn, có một cánh tay vươn lên khỏi chân cậu mà ôm lấy eo cậu, ở giữa hai chân đang tách ra là đầu tóc đen nhánh đang cử động lên xuống nuốt vào ngọc căn đỏ ửng, mỗi một lần đều nuốt ra phun vào làm nó ướt đến bóng lưỡng.

Kỹ năng bằng miệng của Tiêu Trọng Nhụ rất khá nhưng vì thân phận lẫn địa vị của hắn nên đã nhiều năm không còn làm cho ai, bây giờ Quân ca nhi lại được lợi. Cố Quân thấy lão gia liếm cho mình lại càng xấu hổ hơn so với trước kia, cậu cố đẩy đầu Tiêu Trọng Nhụ ra mấy lần nhưng hắn ngược lại còn ngậm cậu sâu hơn nữa, căn ngọc hành vốn tưởng vô dụng vậy mà phồng lớn như sống lại, chỗ mã mắt bị liếm rỉ ra chút tinh. Tiêu Trọng Nhụ ăn không đủ, hắn lại thò lưỡi xuống hoa môi của cậu, mũi chân Cố Quân run bắn lên, thiếu chút nữa thì đá hắn một cái. Tiêu Trọng Nhụ giữ chặt lấy đầu gối cậu rồi gác hai chân lên lưng hắn, còn hắn thì cúi đầu xuống nữa, đầu lưỡi liên tiếp đút sâu vào khe hở...

"A..." Ngón tay Cố Quân cào xuống sàn, hai chân cậu áp vào lưng lão gia ra sức vùng vẫy, chỉ biết xoay xoay eo qua lại. Tiêu Trọng Nhụ đưa tay ra cố định eo cậu lại, tay kia mơn trớn mông cậu, mà đầu lưỡi thì ra vào âm huyệt như bắt chước hành động giao hợp, rồi hắn bỗng kê miệng và cằm đầy râu vào âm đế của cậu mà hút, Cố Quân giãy giụa kêu mấy tiếng "lão gia" thì bỗng d*m thủy trào tóe ra như bị đầu lưỡi thao đến cao trào. Quân ca nhi thở hồng hộc, cậu nằm xụi lơ trên mặt đất, Tiêu Trọng Nhụ vẫn chưa tha cho cậu, hắn nắm lấy cằm cậu mà hôn xuống, hắn nút lưỡi vài cái thì khóe mắt Cố Quân ứa nước mắt, hai tay cậu đưa lên, lần đầu tiên ôm lấy hắn. Tiêu Trọng Nhụ không ngừng di môi lên mắt mũi tai và môi cậu, hắn thở gấp gọi liên tục vài tiếng "Quân nhi", Cố Quân chỉ cảm thấy cơ thể bị người mở ra, sau đó ở cửa huyệt khẩu có vật cứng nóng chen vào.

Cố Quân bị làm mấy lần nhưng hoa huy*t vẫn rất nhỏ hẹp, non mềm vô cùng, quy đầu ẩm ướt ướm thử vài lần sau đó xâm nhập vào trong. Tiêu Trọng Nhụ mút môi trên của Quân ca nhi, ở dưới thì bóp lấy hông cậu mà đâm sâu vào, Cố Quân thở dốc, tay cậu quơ quàng trên lưng hắn, cậu nghẹn ngào nói: "Đau..." Tiêu Trọng Nhụ hôn môi cậu mấy lần, phía dưới lại mạnh đâm vào, Cố Quân nhịn không được thở hắt một tiếng, hông cậu bị hắn thúc mạnh đến nhấc lên khỏi sàn nhưng Tiêu Trọng Nhụ đều mạnh mẽ ôm lại được. (trình tiếng trung gà mờ + QT lẫn Goo đều không cắt nghĩa được đoạn này bà con ợ). Tiêu Trọng Nhụ làm cậu càng lúc càng hăng say, hắn thấy âm huyệt của cậu vừa nóng vừa ướt, dù ra vào cả trăm lần vẫn chật hẹp như xử nữ, hắn lại thấy Cố Quân ôm cứng lấy mình, hẳn là cậu đã chịu mình đến bảy tám phần rồi, nghĩ vậy hắn lại càng dịu dàng hơn, dùng tư thế này thao cậu bằng thời gian uống cạn một chén trà. Sau đó hắn bế cậu lên, vốn định đưa cậu vào giường nằm nghỉ nhưng sau lại đổi ý đặt cậu xuống trường kỷ.

Cố Quân nằm úp sấp trên trường kỷ, hai chân co lại, dưới sức ép của Tiêu Trọng Nhụ cậu phải nâng cao mông lên. Hắn ngồi phía sau cậu, tay đưa lên nắn bóp ngực cậu, còn phía dưới lần nữa đâm sâu vào tiểu huyệt non tơ của cậu. Cố Quân bị đau mà "á" một tiếng, chỉ cảm nhận được quy đầu đưa vào người mình. Tiêu Trọng Nhụ ghé vào tai cậu, thì thầm: "Chỉ đau thôi sao?" Quân ca nhi gật đầu, sau lại lắc đầu, cậu bị dâm căn xuyên qua xuyên vào, trường kỷ theo chuyển động của hai người mà kêu kẽo kẹt theo, bọn họ càng làm càng hăng say như muốn trên chết trên cơ thể của nhau. Tiêu Trọng Nhụ bắn đầy tinh dịch vào thân thể Cố Quân, chỗ huyệt khẩu cậu tràn đầy dịch trắng, mà ngọc căn giữa hai chân Cố Quân cũng rỉ nước như tiểu tiện nhưng lại có mùi tanh nồng, đây chính là sơ tinh của cậu.

Lại nói đêm nay, giữa Tiêu Trọng Nhụ và Cố Quân có đổ máu, Cố Quân vốn định thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành nhưng sau đó không rõ là cậu nhát gan sợ chết hay là khuất phục trước Tiêu Trọng Nhụ mà cuối cùng cũng chịu nhượng bộ hắn. Hai người cho nhau tra tấn suốt nửa tháng, rốt cục kết thúc ở Quân ca nhi chịu thuần hóa, cả đêm chìm đắm trong hoan ái với Tiêu Trọng Nhụ, không chống cự cũng không đẩy ra, ngược lại nhờ vậy mà lần đầu trong đời được hưởng thụ vị ngon ngọt của ái tình. Sau đó, Tiêu Trọng Nhụ đòi cậu thêm lần nữa, tuy cậu không hẳn thuận theo nhưng không còn như lúc đầu đòi sống đòi chết, chắc cậu thực sự tin lời Lưu thị nói, chờ lão gia chơi chán sẽ ném cậu ra sau đầu, nhưng ai mà ngờ lại nửa tháng trôi qua, Tiêu Trọng Nhụ vẫn chưa chán, mà tin đồn đã lan ra xa không lấp liếm được.

Phần 2:

Tuy nói Tiêu Trọng Nhụ cũng không phải chưa từng gian dâm góa phụ nhưng lần này Lưu thị sống với hắn hai mươi năm có lẻ lại chưa từng thấy hắn đối xử với ai như với Quân ca nhi.

Trong phủ dù mỗi người cũng chỉ có một cái miệng không ai dám nhiều lời nhưng rốt cuộc tiếng xấu vẫn đồn ra ngoài. Trong triều không ai dám phê phán Tiêu thái phó cưỡng gian con dâu, ngược lại chỉ có đám phu nhân quen thói mồm năm miệng mười. Đến tháng năm, Lưu thị cùng các mệnh phụ phu nhân khác vào cung thỉnh an hoàng hậu. Từ sau khi Tiêu Trọng Nhụ chiếm đoạt quả tức (*) thì Lưu thị cũng viện cớ ốm đau miễn tiếp khách, nhưng hôm nay hoàng hậu cho gọi, bà không còn cách nào khác phải ló mặt ra ngoài. Bình thường Lưu thị được đám mệnh phụ phu nhân vây quanh xun xoe đều là nhờ phúc của Tiêu Trọng Nhụ cả. Hôm nay bà vào cung, số người có mặt không hề ít, mà Lưu thị ngu dốt nửa đời người nên bây giờ nhìn đâu cũng thấy người khác xì xầm chuyện xấu nhà mình, đặc biệt là Nhị tẩu tử nhà nọ không biết cố tình hay lỡ miệng nói: "Nước phù sa không chảy ruộng ngoài, biết đâu vạn tuế còn biết ra hoa ấy chứ!" Già mồm đến mức Lưu phu nhân không phản pháo lại được nửa câu, sau đó hoàng hậu phải lên tiếng nói đỡ cho: "Thím đỡ Bổn cung đi thay quần áo đi."

(*) con dâu góa bụi

Lưu phu nhân đi cùng hoàng hậu vào trong, Tiêu Tú Tú thân mật đỡ bà ngồi xuống, nom ra dáng an ủi thấu hiểu hết sức: "Thím chịu khổ rồi." Lưu thị nào đâu biết chuyện hôm nay đều do một tay Tiêu Tú Tú bày ra, mặc dù ở nhà không dám nói tiếng nói của bà có trọng lượng bao nhiêu nhưng trong đám cáo mệnh phu nhân cũng xem như có mặt mũi, sống nhiều năm như vậy chưa bao giờ bà chịu nhục nhã nhường ấy, nghe hoàng hậu nói vậy, bà ứa nước mắt không thôi: "Chỉ có nương nương là thương cảm cho thiếp"

Tiêu Tú Tú rút khăn tay ra lau nước mắt cho bà, nàng nói: "Thím cũng thật là, ra cớ sự như vậy còn giấu trong lòng không nói với Bổn cung, thêm một người thì thêm cách giải quyết chứ." Tiêu Tú Tú thấy Lưu thị khóc tu tu như trẻ con cũng đành nhẫn nại nghe bà nói: "Nương nương cũng đâu phải không biết tính lão gia xưa nay, càng không có lại muốn đoạt lấy cho bằng được, thiếp lại không ngờ Quân ca nhi lại lẳng lơ như vậy, quyến rũ lão gia thì thôi đi đằng này, nương nương chắc không biết, cả tháng nay lão gia đều ngủ chỗ của nó, sáng nào cũng kêu người bưng nước nóng vào, xem chừng cả đêm đều hùng hục không nghỉ."

Tiêu hậu từ sớm đã biết Tiêu Trọng Nhụ tơ tưởng Quân ca nhi từ lâu, nàng cũng nghe chuyện Tiêu Trọng Nhụ ép buộc con dâu mình thế nào rồi nhưng nghe Lưu thị nói vậy, nàng cũng không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ: "Càng say mê như thế..." Nghĩ vậy trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp, nàng vốn tưởng Tiêu Trọng Nhụ là người tuyệt tình, không lẽ Cố Quân lại có bản lĩnh bậc ấy. Trong lòng nàng lóe lên vài ý đồ, nhưng trên mặt vẫn giả bộ ra vẻ cháu gái hiếu thuận: "Cùng lắm chỉ là cái khào tử, bây giờ Lục thúc còn chưa chán thì hiển nhiên là vậy rồi."

Lưu thị trước đó cũng cho là vậy, nhưng bà nghĩ lại thời gian gần đây Tiêu Trọng Nhụ đối đãi Quân ca nhi thế nào thì đáp lại với vẻ e dè: "Nương nương chưa thấy đó thôi...Lão gia chưa từng đối xử với người khác như vậy, năm ngoái Quách thị có thai tuy lão gia cũng yêu chiều nhưng không giống với bây giờ, thương yêu đến tận xương tủy." Nếu như ban đầu Cố Quân chưa gả cho Tiêu Thịnh thì dù cậu là quả phụ của nhà khác thì Lưu phu nhân cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, đằng này lão gia ai không ưng lại nhè ngay con dâu nhà mình.

Tiêu Tú Tú hỏi thăm chốc lát xong cũng không biết trong đầu suy tính điều gì, nàng im lặng một lát, sau đó nở nụ cười, nói: "Bổn cung có ý này, cục diện ngày hôm nay không chỉ gây khó dễ cho thím mà cũng tổn hại danh tiếng của Thái phó. Không bằng như vậy, thím tống Quân ca nhi lên am tu thân dưỡng tính đi, một thời gian sau nếu Lục thúc quả thực yêu hắn thì lén thay tên đổi họ rồi nạp hắn vào nhà. Còn nếu Lục thúc quên hắn rồi thì vừa khéo đuổi đi luôn."

Trên đường về phủ, Lưu phu nhân vẫn luôn cân nhắc ý kiến của hoàng hậu, dù sao hiện giờ Tiêu Trọng Nhụ vẫn còn hứng thú, sợ là bỏ không được, bà càng không muốn lão gia lún sâu vào sắc dục, chưa kể bà đã mất hết thể diện giữa hai nhà Tiêu Lưu mà cha chồng con dâu đâu thể lén lút mãi được, tốt nhất phải tìm ra biện pháp dẹp tan tiếng xấu, chờ lúc sau lão gia về phủ, Lưu phu nhân liền ngồi chờ sẵn trong đại sảnh tính bàn chuyện này với hắn.

Nay Tiêu Trọng Nhụ vừa đặt chân vào nhà thì thể nào cũng đi Đông Tương các, tam thê tứ thiếp toàn bộ đều bị biến thành đồ trang trí, trước đây hắn có người mới thì vẫn tính là mưa móc đủ đầy nhưng chưa hề có tiền lệ một tháng trời trong mắt chỉ có một người, hiện tại cả phủ đều xem vị ở Đông Tương các là chủ nhân lớn thứ hai trong nhà, thảo nào Lưu thị lại bất an như vậy.

Tiêu Trọng Nhụ nghe bà nói muốn đưa Quân ca nhi vào am thì nhíu mày, may là Lưu phu nhân lanh trí liền thêm vào: "Thiếp biết lão gia sợ Quân ca nhi chịu cực nhưng Lang Minh Am ở ngay trong kinh, ngồi kiệu từ phủ mình đến đó chỉ mất nửa chén trà nhỏ thôi. Thiếp cũng biết lão gia không sợ tiểu nhân đồn đãi nhưng Quân ca nhi dù sao cũng là con cháu nhà thiếp, hôm nay chị dâu đích thân đến cửa vấn tội thiếp, thiếp thực sự không biết đối mặt với chị ấy làm sao cả."

Tiêu Trọng Nhụ còn không biết tỏng bản tính của Lưu thị, chỉ e kế này không phải do bà nghĩ ra nhưng hắn cũng không truy cứu cuối cùng là ai mách nước cho bà, hắn ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Bữa nay Cố miệng rộng còn mò đến thì đuổi thị đi, năm đó đám cưới chúng ta đâu thiếu thị cắt nào, mà nay Quân Nhi đã là người của Tiêu gia ta, ai cho phép kẻ không phận sự như thị xen vào." Lưu thị nói: "Thiếp cũng chỉ muốn tốt cho Quân ca nhi, lại nói, nếu lão gia thương Quân nhi thật thì cũng không nên để nó không danh không phận đi theo lão gia như vậy....không bằng vào am tu sau đó lựa ngày lành tháng tốt thay đổi một thân phận mới."

Lưu thị nói tới nói lui, nếu Tiêu Trọng Nhụ thấy vô nghĩa thì hắn đã không ngồi nghe nãy giờ. Cuối cùng hắn cũng nghe lọt được, hắn biết Quân nhi đối với hắn giờ này còn thờ ơ, dù sao cậu vốn không tình nguyện, nhưng đã là người của hắn, sau này còn sống lâu dài với nhau sao có thể để cậu mang tiếng là quả phụ của Tiêu Thịnh mãi được, Lưu thị không nói thì Tiêu Trọng Nhụ nghĩ đến chuyện này cũng chịu không nổi. Lưu thị xem lão gia không phản đối thì biết chuyện này chín phần mười được thông qua, thế là hai ngày sau liền sai người thỉnh nữ chủ Lang Minh Am lại đây giảng đạo lý cho Quân ca nhi.

Cố Quân từ lúc đi theo lão gia đến nay đã lâu chưa bước ra khỏi viện của mình chứ đừng nói là gặp người. Hôm nay cậu nghe có sư phụ đến giảng phật pháp thì cởi mở hẳn ra, hiếm thấy mà nói nhiều với Tiêu Trọng Nhụ thêm hai câu. Tiêu Trọng Nhụ được ăn trái ngọt thì liền đáp ứng cho Cố Quân vào am tu hành, cậu đi nhiều lắm cũng chỉ ba bốn tháng, trong lúc đó chỉ phải đi thêm vài chuyến mà thôi.

Ngày mười lăm tháng năm, tại Lang Minh Am tổ chức nghi thức nạp đệ tử. Tiêu phủ thỉnh rất nhiều người đến xem làm lễ, trông vô cùng hoành tráng.

Cố Quân mặc áo bào màu trắng ngà, tóc đen búi sau đầu bằng một cây trâm gỗ. Cậu quỳ gối trước tượng phật, mặt cúi xuống, trông gầy hơn hẳn so với ba tháng trước.

Am chủ lấy cỏ lau vẩy nước lên người Quân ca nhi, trước khi chính thức thụ giới cho cậu, bà hỏi: "Cha mẹ có ưng thuận không?"

Cố Quân đáp: "Cha mẹ đều đã qua đời."

Am chủ lại hỏi: "Vợ chồng con cái có ưng thuận không?"

Cố Quân im lặng một lát, cậu liếc mắt qua bên. Tiêu thái phó ngồi xếp bằng trên đệm mắt nhìn thẳng về phía trước, từ lúc cậu đi vào hắn vẫn luôn theo dõi cậu như bị thôi miên, ở đây người nào tinh mắt đều biết đây bất quá chỉ là một màn kịch.

Cố Quân bỗng thấy buồn cười, cậu thu lại ánh mắt, trả lời: "Không vợ không con"

Sau đó, tiểu ni cô đưa kéo lại đây, am chủ cầm lấy cắt một lọn tóc trên đầu Cố Quân rồi để vào hộp, chính thức nhận cậu làm phật tử.

Nghi thức thụ giới kết thúc, am chủ giữ lại khách trong sảnh đường dùng cơm chay, nhưng giữa sảnh đường đầy ắp người lại tuyệt nhiên không thấy mặt Tiêu Thái phó đâu. Mà trong phòng chứa hương liệu nối liền với sảnh chính là một đôi người đang quấn lấy nhau.

Đã lâu Tiêu Trọng Nhụ không suồng sã đến vậy, chưa kịp kéo người lên giường hắn đã đè cậu vào cửa, hắn vừa hôn vừa mò lấy mò để Quân ca nhi. Cố Quân bị hắn sờ mó đến thở hổn hển, cậu lưỡng lự ôm không được đẩy ra cũng không xong, bàn tay hắn mò ra sau ôm trọn lấy cặp mông của cậu, vỗ mấy cái liền hấp tấp đẩy chân cậu ra, chỗ hoa huy*t rỉ ra tinh dịch - tàn dư còn sót lại từ sáng nay lúc trong kiệu. Hắn tách ra hai mảnh hoa môi, tinh dịch từ tao huyệt trào ra ngoài, hắn hôn cậu nói: "Chỗ này của Quân nhi còn giữ đồ của lão gia không sợ bị phật tổ trách tội sao?"

Cố Quân xoay mặt qua bên vừa bi thương vừa oán hận, Tiêu Trọng Nhụ biết da mặt cậu mỏng không biết đùa nhưng hắn yêu cậu quá mất rồi, chỉ lại gần hôn cậu vừa nói vừa dụ dỗ: "Ta không nói nữa, Quân nhi chớ giận." Hai người lại sáp vào nhau, môi lưỡi mút mát lẫn nhau. Lúc Tiêu Trọng Nhụ đi vào, Cố Quân nhịn không được rên một tiếng, dù hai người có làm bao nhiêu lần thì Cố Quân vẫn ăn đau. Tiêu Trọng Nhụ đè Cố Quân vào sát tường, còn mình thì bế cậu lên, lúc hắn thâm nhập vào cơ thể Cố Quân thì áo bào của cậu rơi ra làm lộ cả phần ngực trắng mịn, hắn thấy vậy bèn há mồm cắn lên đầu v* còn hơi sưng đỏ.

Hương phòng và sảnh đường chỉ được ngăn cách với nhau bởi một lớp tường mỏng, ở bên ngoài ồn ào náo nhiệt còn bên trong lại phát ra tiếng rên rỉ không ngớt chẳng sợ người ngoài biết trong phòng cha chồng con dâu đang làm chuyện trái quấy nhường nào. Tiêu Trọng Nhụ giữ tư thế đứng ôm cậu vào trong rồi hắn ngồi xuống đệm còn Cố Quân ngồi khóa chặt trong lòng hắn, hắn đỡ mông cậu tiếp tục thao cật lực. Quân ca nhi áo quần xộc xệch, quần cậu không cánh mà bay từ lúc nào, bàn chân cậu còn mang vớ trắng, ngọc căn chỗ hạ thân đang dựng thẳng, lông mu ướt đẫm, loáng thoáng có thể thấy căn nhục trụ đang chen ra vào ở chỗ đáy xương chậu, hai người gắt gao quấn lấy nhau kịch liệt rung lắc, tiếng thân thể va chạm và tiếng nước nhóp nhép hòa vào nhau làm cho cả phòng nguyên bản có mùi đàn hương nhiễm mùi tình dục tanh nồng.

Sau khi mây mưa hai hồi, Cố Quân mới từ từ ngồi dậy, tóc cậu rối bù, má đỏ môi hồng nhìn là biết mới được tưới tiêu quá độ, so với ngày xưa trông cậu càng toát ra vẻ quyến rũ từ trong xương tủy. Tiêu Trọng Nhụ nghiêng người dựa vào giường nhìn Quân ca nhi ngồi dậy mặc quần áo, nói ra cũng thật lạ, trước đây không chiếm được cậu thì thôi, đằng này bây giờ đều đã làm cả trăm cả ngàn lần rồi, hắn nhìn cậu không sót một chỗ nào rồi nhưng vì sao vẫn yêu cậu đến thế? Nghĩ vậy, hắn ngồi xuống, lẳng lặng từ sau lưng vòng tay ôm lấy Quân ca nhi. Cố Quân đẩy hắn một cái không thấy lão gia động đậy liền để mặc hắn, còn mình thì cầm lược khẽ chải đầu.

Tiêu Trọng Nhụ lấy lược từ tay cậu, tỉ mỉ chải tóc cho cậu, nhẹ giọng nói: "Người ta nói...phu thê kết tóc, đầu bạc không rời."

Cố Quân khẽ nhếch mép, nói: "Lão gia cứ đùa, Quân nhi nào có phúc phần ấy."

Tiêu Trọng Nhụ sao có thể không nghe ra ý mỉa mai trong giọng nói của cậu, trong lòng đang đong đầy trìu mến thì bỗng bị cậu tạt cho một gáo nước lạnh. Tiêu Trọng Nhụ cười lạnh: "Quân nhi miệng lưỡi sắc lắm." Hắn lại gần hôn lên hõm vai của Cố Quân, gằn giọng nói: "Dù em không có phúc phần đó thì cũng đừng hòng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta."

Hắn đặt mạnh lược xuống bàn rồi phất tay áo đi ra ngoài, để lại Cố Quân ngồi thẫn thờ trong phòng.

Từ đó, Quân ca nhi túc lại Lang Minh Am, nói là đệ tử tục gia nhưng cùng lắm chỉ là đổi sang địa điểm khác vụng trộm với lão gia mà thôi. Lang Minh Am tọa ở trong kinh thành nhưng vắng vẻ không mấy khi có người phúc đáp, từ sau khi nạp Cố Quân thì Tiêu thái phó cúng hơn ngàn lượng bạc tiền nhan đèn, vì vậy am chủ đâu dám đắc tội vị kim chủ này, mang tiếng là sư phụ của Quân ca nhi nhưng thực tế lại xem cậu như một nửa phật sống mà hầu hạ, bà còn phân cho cậu một khu nhà riêng có hai tiểu ni cô chuyên môn hầu hạ. Trong viện ngoài đưa cơm ra không ai bén mảng đến, ở đây làm chuyện trộm gà trộm chó càng thuận tiện hơn lúc ở Tiêu phủ gấp mấy lần, chẳng sợ bị ai bắt gặp.

Lúc đầu Tiêu Trọng Nhụ còn kiêng dè nhưng được một thời gian thì hắn ngang nhiên kê kiệu chễm chệ trước am, ban đêm có ban ngày cũng có. Hắn ỷ y nơi này yên tĩnh nên lúc hứng tình còn cởi quần Quân ca nhi ngay giữa đình viện, đè người ngay trên bàn đá mà làm. Cố Quân đẩy hắn không ra đành phải để hắn bắt nạt mình, chân cậu mở rộng cho hắn tùy ý làm loạn bên ngoài chốn phòng the. Trong đình truyền ra tiếng rên hừ hừ yêu mị, sau thời gian bằng nén hương mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, bỗng có một tiểu ni cô đi múc nước ngang qua thấy vậy thì phát tình, lúc quay lại bị sư phụ biết được liền ăn hai cái tát bị mắng bỉ ổi. Tiểu ni cô oan ức không phục nói: "Nếu đệ tử bỉ ổi thì Minh Tuệ sư huynh không phải càng không biết xấu hổ sao?" Minh Tuệ là pháp hiệu của Quân ca nhi, tuy nói là đệ tử của mình nhưng am chủ nào dám đắc tội Thái phó, bà vẫn luôn khách khách khí khi với Quân ca nhi, bây giờ bà bị tiểu ni cô nói làm cho mất mặt, nhất thời tức đến á khẩu.

Chốn Phật môn thanh tịnh bị biến thành nơi ngày đêm thâu hoan nhưng không hiểu vì sao không ai dám hó hé lấy nửa câu. Đảo mắt một cái, đến cuối tháng.

Từ lần trước hoàng thượng được tiến cống mấy nữ nhân dân tộc Hồ thì đã lâu không lên triều nữa, bây giờ chuyện lớn chuyện bé trong triều đều do một tay Thái phó và hoàng hậu chủ trì, triều đình cứ thế rơi vào tay họ Tiêu. Trên triều hiện nay có hai vấn đề nóng bỏng nhất, nếu không phải chuyện hạn hán ở Đan Châu thì cũng là nghĩa quân khởi nghĩa. Trong đám nghĩa quân có một người tên Lý Vĩnh Đạt, vốn là quan huyện lệnh nhưng lại cầm đầu tạo phản, Tiêu Trọng Nhụ mấy lần muốn bắt hắn nhưng hắn đều trốn thoát, hiện đang có trận chiến giáp lá cà của quân đội Tiêu gia và quân của Lý Vĩnh Đạt ở Ích Sơn, cứ tưởng không có sơ hở nào vậy mà rốt cuộc vẫn để hắn thoát thân. Tiêu thái phố cực kỳ tức giận: "Đã dồn hắn đến sát sông Hoài rồi mà vẫn để cho chạy thoát?"

Thái phó phẫn nộ đập ly tách, trong triều không ai dám hó hé một tiếng. Tiêu hậu ngồi ngay ngắn ở hàng trên, yên tĩnh như tượng gỗ. Tiêu Trọng Nhụ nhìn quét bọn họ một lượt, từ từ bình tĩnh lại, kêu: "Lục Võ."

Một người đi ra khỏi hàng, chắp tay đáp: "Có thần."

Tiêu thái phó đang định hạ lệnh thì tổng quản thái giám lặng lẽ đi đến bên cạnh hoàng hậu, không biết nói gì. Tiêu hậu vung tay áo ra hiệu kêu hắn đi xuống thì Tiêu Trọng Nhụ đưa mắt hỏi: "Nói, có chuyện gì?" Tổng quản khom lưng đi tới, hắn không dám nói lớn trước mặt triều thần mà ghé vào tai Thái phó. Sắc mặt Tiêu Trọng Nhụ không đổi nhưng mắt hắn lóe lên, sau đó hắn ra lệnh Lục Võ đến Đan Châu, sau đó bàn qua loa vài chuyện rồi bãi triều.

Người khác còn đang thầm nghĩ không biết chuyện gì thì Tiêu Trọng Nhụ vừa tan triều đã ngồi kiệu đi thẳng đến Lang Minh Am, hắn vừa vào phòng thì một luồng dâm hương đã xông vào mũi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện