Trở lại nhà mẹ của Trọng Hoa, thì thấy Hiểu Nguyệt đang ôm con mèo ngồi trên bậc thềm trước cửa phòng Tiểu Đao, vẻ mặt nóng ruột vô cùng, Hách Kim Phong và Trọng Hoa ngồi đợi cùng nàng.

Thấy hai người trở về, Hách Kim Phong thở phào nhẹ nhõm, “Hai người đã đi đâu vậy, chúng ta đi tìm mãi mà chẳng thấy.”

Tiết Bắc Phàm nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, cũng không giấu diếm, đem chuyện hôm nay nói ra một mạch.

“Thật là vô liêm sỉ!” Hách Kim Phong đập bàn nhảy dựng như nhím, “Tên Thái Biện thật vô pháp vô thiên.”

Tiết Bắc Phàm vỗ vai hắn ý bảo hắn bớt giận, “Được rồi, muội tử của huynh cũng đã giáo huấn hắn cho đủ mức vô pháp vô thiên rồi.”

Hiểu Nguyệt quay sang hỏi Tiểu Đao, “Cô không sao chứ?”

Tiểu Đao nhún nhún vai, “Đương nhiên là không sao, tên Thái Biện đó chỉ là một gã ngu ngốc, có điều chúng ta đã tra ra một manh mối rất quan trọng.”

Hôm nay đã quá muộn, Tiểu Đao bảo mọi người hãy đi ngủ một giấc, ngày mai lại nói tiếp. Sau đó bản thân cũng về phòng, rửa mặt rồi leo lên giường nằm nhưng lại không ngủ được, lăn qua lăn lại cứ nhớ tới câu nói của Tiết Bắc Phàm, “Nam nhân trên đời không nhất thiết là họ Thái.”

“Hư” một cái rồi ngồi dậy, Tiểu Đao vỗ vỗ mặt thầm mắng —— dâm tặc chết dẫm. Cúi đầu, thấy mèo nhỏ đang ngẩng mặt nhìn nàng, lấy tay chọt chọt một chút, mèo nhỏ trở mình một cái, ngưỡng cái bụng tròn tròn nho nhỏ lên trời.

Tiểu Đao bật cười, ôm nó lên, tay lại gãi gãi lên cái bụng nhỏ, lẩm bẩm tự kỷ, “Đồ dâm tặc chết dẫm giả ngây giả ngỗng, không được tin hắn!”

Mèo nhỏ liếm liếm chân rửa mặt, luôn miệng kêu “Meo meo” khe khẽ.

Tiểu Đao không ngủ được, đành khoác y phục rồi đứng lên, lục lại trí nhớ bản vẽ ban nãy rồi lấy giấy ra vẽ lại, mãi đến khi nghe thấy tiếng gà báo sáng, nàng mới cảm thấy mệt mỏi mà nhoài người ngủ trên bàn.

Phòng sát vách, Tiết Bắc Phàm đang nằm trên giường, cũng mở to mắt đến hừng đông.

Nghe thấy tiếng gà báo sáng… Hắn nhẹ nhàng duỗi tay lấy y phục mặc vào, vuốt vuốt chỗ bị Tiểu Đao đánh lúc đó, tự hỏi nha đầu dùng nhiều sao nhiêu phần công lực thế này? Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy khó chịu.

Nghĩ đến đây, hắn đứng lên, đến trước gương đồng bên bàn, nhàn nhã mở tủ áo, rồi đứng ngây ngốc tại chỗ.

Một quyền như có như không của Tiểu Đao đánh ngay ngực không hiểu sao bây giờ cứ cảm thấy ran rát, cứ như một vết bỏng nóng rát đầy nhức nhối. Ánh mắt Tiết Bắc Phàm đột nhiên chuyển lạnh, một quyền này của nha đầu đó đánh thật đúng chỗ, nếu như nha đầu đã biết sự thực, có khi nào sáng sớm mai lại nóng máu thọc lại một đao không? Tự cười giễu cợt, chỉnh trang lại y phục một chút, hắn đến ngủ cũng không buồn, đành ra khỏi phòng, thấy cửa sổ gian phòng sát vách của Tiểu Đao không đóng kín, nên bước qua nhìn thử, khẽ nhíu mày.

Tiểu Đao khoác một chiếc áo mỏng thêu hoa màu vàng đang nhoài người ngủ say sưa trên bàn, mèo nhỏ nằm bên trong cánh tay nàng, cằm tựa trên tay Tiểu Đao.

Tiết Bắc Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa phòng bước vào, nhẹ lay lay Tiểu Đao, “Này, lên giường ngủ tiếp đi.”

Tiểu Đao không tỉnh.

Tiết Bắc Phàm thấp giọng nói, “Này, sờ cô một cái thì bị đánh, vậy bế cô lên giương ngủ có khi nào bị cô đánh chết không?”

Tiểu Đao tựa hồ cảm nhận được bên tai có âm thanh, cảm thấy phiền nhiễu, vùi đầu vào cánh tay cọ qua cọ lại.

“Vậy, cô lắc đầu tức là sẽ không đánh ta, chốc nữa không được trở mặt đấy!” Tiết Bắc Phàm nói, nhẹ nhàng vươn tay bế bổng Tiểu Đao lên, bế qua bên giường.

Hắn cẩn cẩn dực dực mà bế đi, rất sợ đột nhiên nha đầu hung bạo này tỉnh lại, xứ lý hắn như xử lý tên Thái Biện kia.

Tay chân nhẹ nhàng bế Tiểu Đao đặt lên giường, đắp chăn cho nàng. Tiểu hoàng miêu kêu lên một tiếng, lon ton len lên đệm nằm cạnh Tiểu Đao, cái dáng beo béo tròn tròn dụi dụi mấy cái, rồi nằm phịch xuống tấm ra bằng gấm mềm mại, thư thư đánh một giấc, cứ như vậy, mèo nhỏ nằm cọ cọ ra giường mãn nguyện ngủ trong y hệt như Tiểu Đao.

Tiết Bắc Phàm một tay nắm lấy cột giường, cúi đầu đem góc chăn tấn lại cho tốt. Chăm chú nhìn một lúc rồi ngẩng đầu… Thấy trước mặt, Hiểu Nguyệt đang đứng ngay cửa phòng im lặng nhìn.

Tiết Bắc Phàm nhẹ đặt một ngón trỏ lên môi, ý bảo Hiểu Nguyệt đừng lên tiếng.

Hiểu Nguyệt chỉ lẳng lặng đứng yên đấy.

Tiết Bắc Phàm đi ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng Tiểu Đao, rồi xoay người quay về phòng.

Chờ đến khi hai phòng đều đóng cửa, Hiểu Nguyệt nhìn hai căn phòng yên tĩnh trước mặt, suy ngẫm. Vừa nãy, có cảm giác rất kỳ diệu.

“Dậy sớm vậy?”

Hiểu Nguyệt giật mình quay đầu lại, thấy Trọng Hoa đang nâng cằm chống tay bên bệ cửa sổ nhìn nàng.

“Huynh sao lại ở đây?” Hiểu Nguyệt khó hiểu, đó không phải là phòng của Hách Kim Phong sao?

“Ta với Hách bộ khoái đổi phòng, hắn nói buổi tối hay hay ngáy to, sợ sẽ đánh thức mọi người.” Trọng Hoa tìm một lý do hợp lý để không bị chất vấn, thành công thuyết phục được Hiểu Nguyệt.

“Ừm.” Hiểu Nguyệt gật đầu, định bụng quay về phòng ngủ thêm một lát.

“Lần đầu tiên ta mới thấy Tiết Bắc Phàm quan tâm một người.” Trọng Hoa đột nhiên mở miệng.

Hiểu Nguyệt không hiểu rõ, “Là như thế sao? Tiết công tử không phải thường hay chiếu cố người khác sao?”

Trọng Hoa cười cười, tay chỉ chỉ ngực giải thích, “Người này đã chết lâu lắm rồi, nhưng ban nãy lại có cảm giác đột nhiên sống lại.” Nói xong, tủm tỉm hỏi Hiểu Nguyệt, “Điểm tâm muốn ăn gì nào? Ta bảo người làm cho.”

Hiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói, “Ăn gì cũng được.”

“Thế không được.” Trọng Hoa nghiêm mặt, “Ta hỏi nàng muốn ăn cái gì?”

Hiểu Nguyệt do dự một chút, “Cháo cá và bánh mì hấp.”

Trọng Hoa gật đầu, “Được, ngủ thêm một lát nữa đi, tỉnh ngủ rồi sẽ dậy ăn điểm tâm.”

Hiểu Nguyệt ngoan ngoãn nghe theo trở về phòng.

Trọng Hoa hai tay chống cằm, tiếp tục ngồi tựa bên cửa sổ, chăn chú nhìn gian phòng Tiết Bắc Phàm.



Lúc Tiểu Đao tỉnh lại, thực ra là bị một vật mềm mềm như tấm đệm úp lên mặt.

Mơ màng mở mắt, một cái bàn chân nho nhỏ đầy thịt dán ngay trước mặt cào tới cào lui, tuy rằng cào thế nào cũng không thấy đau.

Tiểu Đao giật mình thò tay nắm lấy móng vuốt đó, mèo nhỏ giật mình kêu “Méo” một tiếng.

“Này, ngươi ở đây trả thù ta hả? Thừa dịp ta ngủ tính ám toán ta à!” Tiểu Đao đè mèo nhỏ đang muốn trốn, gãi gãi đầu nó.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng nói chuyện ngoài cửa, là cái giọng nói điềm nhiên ung dung như vại không sợ người khác đánh cho, “Mặt trời lên cao lắm rồi, còn không dậy à?”

Tiểu Đao phùng má nhìn ra ngoài, thấy Tiết Bắc Phàm đứng tựa ngay ngạch cửa, giơ một ngón tay chỉ chỉ nàng, “Ngủ tiếp coi chừng biến thành bà lão lọm khọm đấy.”

“Đi chết đi!” Tiểu Đao cầm gối quăng “Vù” một tiếng ra ngoài.

Tiết Bắc Phàm đang định lui lại, thấy gối bay tới liền né đầu sang một bên, tiếp tục chiếm tiện nghi con nhà lành, “Cô không nên nói là lấy cô, phải hỏi là gả cô mới đúng.”

Vừa dứt lời, lại một tiếng “Vù” lướt qua, mèo nhỏ bay ra.

Tiết Bắc Phàm xách mèo nhỏ đến bên bàn ngồi chớ.

Một lát sau, cửa phòng mở, Nhan Tiểu Đao ngáp một cái, cầm bản đồ trong tay bước sang, thảy đến trước mặt hắn.

Tiết Bắc Phàm mở bản đồ nhìn qua, khẽ nhíu mày, giống y đúc bản đồ mà hôm qua thấy trong phòng Thái Biện. Hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhan Tiểu Đao, “Là cô vẽ?”

Tiểu Đao nhướng mi, ngồi xuống nhìn mọi người.

Hiểu Nguyệt múc cho nàng một chén, còn lưu tâm cho thêm trứng gà và vài miếng thịt bò cay nóng hổi.

Tiểu Đao thổi phù phù, ăn ngon lành.

Lúc này, Hách Kim Phong và Trọng Hoa cũng đến góp vui, Trọng Hoa lúc đầu còn cười ngặt nghẽo, vừa nghe Tiểu Đao tỉnh lại, vội vàng chạy tới báo, “Tiểu Đao, hôm nay toàn bộ người dân thành Kim Lăng đều thuật lại, tối qua Thái Biện bị Sơn bà trừng trị.”

Tiết Bắc Phàm cũng nén cười không nổi, “Hắn bị treo bao lâu?”

“Nghe đâu là khoảng một canh giờ.”

“Hừ, vẫn còn tiện nghi cho tên dâm côn Thái Biện đó quá đi!” Tiểu Đao xem chừng vẫn còn rất bất mãn, “Treo chẳng có bao nhiêu cả.”

“Không phải.” Trọng Hoa nén cười rồi mới giải thích, “Tối hôm qua hắn bị Sơn bà treo trên đỉnh giường, chưa được bao lâu thì đỉnh giường bị gãy bung, hắn bị rớt xuống bồn cầu, mãi đến sáng sớm hôm nay hạ nhân mới phát hiện.”

“Phụt, khụ khụ.” Tiểu Đao ho sặc sụa, uống nước cho đỡ cay, rồi cười ngắc ngoải.

“Tên Thái Biện này làm rất nhiều chuyện xấu, nên phải hảo hảo giáo huấn hắn lại.” Hách Kim Phong cũng cảm thấy được hả giận, nói tiếp, “Đúng rồi, chúng ta còn nghe nói, nữ nhi Thái Vân Đình của Thái Biện mấy ngày nay chuẩn bị xuất giá.”

Tiểu Đao ngẩng mặt hỏi, “Gả cho ai?”

Hách Kim Phong ngó sang Trọng Hoa.

Trọng Hoa thở dài, “Là một phú hộ sát thành Kim Lăng, họ Tiền. Đối phương đã ba mươi tuổi, cũng là một tên xú danh vang xa, trông qua cũng vô cùng xấu xí. Có điều được hậu thuẫn rất lớn, gia phụ gia thúc này kia đều là quan to trong triều, rất có thế lực.”

“Thảo nào có thể dễ dàng như vậy.” Tiểu Đao lắc đầu.

“Có điều hôn sự này bất thành.” Trọng Hoa nói, “Đối phương kiếm cớ nói là Thái Vân Đình qua đêm bên ngoài, sợ là không còn nguyên vẹn nên mới từ bỏ.”

“Lộn xộn quá đi.” Tiểu Đao chau mày, “Chẳng phải hắn sợ chọc đến Sơn bà hay sao?”

Trọng Hoa gật đầu, “Thông minh, đúng là như vậy.”

“Đây chẳng phải là bôi nhọ danh tiết của một cô nương?” Hiểu Nguyệt cảm thấy không cam lòng, “Người Tiền gia thật quá đáng.”

Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm vô thức đưa mắt nhìn nhau, cùng không hẹn mà nghĩ đến hình dạng hung thần ác sát của Thái Vân Đình, thật không ngờ Tiền đại công tử lần này lại tránh được một kiếp nạn.

“Dựa vào những đánh dấu trên bản đồ, bên dưới thác nước trong Tiên Vân sơn có giấu một lượng lớn bảo vật, Thái Biện là đang đào nơi chứa bảo vật, cho nên mới sắp xếp nhiều thủ vệ như vậy.” Tiết Bắc Phàm cầm bản đồ lên, “Hay là đến Tiên Vân sơn lần nữa xem cho chắc chắn.”

“Có khi nào, đây vốn dĩ là một cái bẫy không?” Trọng Hoa cau mày nhìn bản đồ, “Nếu nói Sơn bà giết người, lấy cắp bảo vật giấu trong thủy đàm bên dưới thác nước, nhiều năm trở lại án mạng càng ngày càng ít đi, lại có thể lấy cắp được một lượng bảo vật lớn đến vậy sao? Phong tỏa núi lấy để làm gì nữa?”

“Đã từng có không ít quan viên tham nhũng như Thái Liêm, nhưng khổ là không chứng cứ, bởi vì mặc dù biết bọn chúng cướp đoạt của ở khắp nơi, nhưng lại không tìm được nơi hắn giấu bảo vật.” Hách Kim Phong suy nghĩ một chút, “Mọi người có nghĩ, có khi nào hắn mượn truyền thuyết về Sơn bà, ngấm ngầm vơ vét số vàng bạc châu báu dưới chân thác ở Tiên Vân sơn. Ta có nghe nói hắn sẽ cáo lão hồi hương, chẳng lẽ là đào xong rồi đem về mà tận hưởng sao?”

Mọi người nghĩ cũng rất có thể có khả năng này.

“Nhưng mà.” Hiểu Nguyệt tựa hồ không hiểu lắm, “Chuyện vị tiểu thư Thái Vân Đình đó nói là bị Sơn bà bắt đi giải thích thế nào?”

Tiết Bắc Phàm, Trọng Hoa và Hách Kim Phong nhìn nhau một hồi, cảm thấy có chút mâu thuẫn, cuối cùng không hẹn mà cùng nhau quay sang nhìn Tiểu Đao.

Tiểu Đao hai tay chống má, lẩm bẩm, “Ta cũng khá tò mò, yêu quái ăn thịt người trong thiên hạ có hàng nghìn con, Sơn bà ngoại trừ trừng trị những tên bạc tình, còn ăn thịt nữ nhân. Ăn thịt nữ nhân, cũng không phải là ăn cho đỡ đói hay ăn ngon, mà là vì muốn duy trì dung mạo thanh xuân… Ai nói ăn mỹ nữ trẻ tuổi là có thể duy trì dung mạo chứ?”

Mọi người lắc đầu, ý nói đây là mới nghe lần đầu.

Ăn xong, Tiểu Đao và Tiết Bắc Phàm quyết định lên Tiên Vân sơn lần nữa. Lần này quen thuộc địa hình, hai người dễ dàng tiến vào Tiên Vân sơn, bước lên bậc thang dài nơi sườn núi, đến miếu Tiên Vân.

“Miếu này cũng không phải là dùng để thờ phụng gì cả.” Tiết Bắc Phàm chỉ cửa lớn của miếu thờ, “Cửa chính đối diện thác nước và thủy đàm Tiên Vân sơn, phía trên cổng tò vò là một tấm kính chiếu yêu, mà miếu này kiến tạo lại vô cùng chắc chắn, kết cấu hai tầng tương tự như bảo tháp, chuyên dùng để trấn áp yêu khí.”

“Có tật giật mình nên mới giấu đầu hở đuôi sao?” Tiểu Đao đang suy nghĩ, thấy ở chân núi phía xa có một cỗ kiệu đang đi tới, hai người khiêng kiệu dường như muốn lên sườn núi. Tiết Bắc Phàm kéo Tiểu Đao, ẩn thân trong khu rừng bên cạnh, lặng lẽ đi theo.

Cỗ kiệu đến trước cửa miếu Tiên Vân thì dừng lại, một nữ tử bước xuống kiệu, vẻ mặt bình tĩnh đi vào trong miếu.

Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao thấy rõ gương mặt người nọ thì thầm kinh hãi —— đây chẳng phải là vị thất Di thái trong quý phủ Thái Biện sao! Nàng ta sao lại đến đây?

Hai người nhảy lên trên cửa miếu, lặng lẽ nhìn vào trong, vị thất Di thái đó trực tiếp đi vào một tòa đại điện, Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao vội đuổi theo.

Bên trong miếu, có một ni cô già nua, đang ngồi bên bàn uống trà.

Thấy thất Di thái bước vào, liền đứng dậy thi lễ.

Thất Di thái vội vàng đi vào, đập bàn, “Ngươi làm sao lại để xảy ra sự tình thế này?!”

Lão ni ngẩn người, khó hiểu, “Thất phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta bảo ngươi giết Vân Đình, hành động bí mật cho ta, sao bây giờ người lại còn sống trở về hả?!” Thất Di thái hỏi một câu khiến Tiết Bắc Phàm và Tiểu Đao đang nghe trộm thầm le lưỡi —— thực sự là tri nhân tri diện bất tri tâm* mà, nguyên lai là vị thất Di thái này sai người đi giết Thái Vân Đình. Vậy cũng không cần nói nữa, Sơn bà kia chắc chắn là lão ni cô giả trang thành… Xem dáng vẻ của bà ta, chỉ cần trùm bộ tóc giả lên thì nhất định khó mà phân biệt thật giả.

tri nhân tri diện bất tri tâm: biết người biết mặt không biết lòng

“Thất phu nhân, ta rõ ràng làm theo lời dặn của người, đánh vào đỉnh đầu nàng, sau đó dìm xuống thủy đàm, đợi người hôm nay đến rồi ăn, nàng ta… Cư nhiên không chết?”

Tiểu Đao nghe được thì nổi da gà, giật giật gấu áo nhìn Tiết Bắc Phàm ý hỏi —— ăn ở đây là có ý gì? Ngươi giải thích rõ giùm ta được không?

Tiết Bắc Phàm nghe hiểu sơ sơ cũng cảm thấy hơi khiếp sợ, vị thất Di thái này có thói quen ăn người sống sao?

Thất Di thái căm giận ngồi xuống, “Rõ ăn hại, không những để nó còn sống trở về, còn hại ta bị sỉ nhục.”

Lão ni cười xấu hổ, rót cho nàng một chung trà, xem chừng rất e ngại nàng.

“Hừ.” Thất Di thái cầm lấy giương đồng trên bàn soi mặt mình, “Ngươi xem đi, nếp nhăn nhiều thế này, gần đây lão gia cũng không biết bị cái gì, hạ lệnh phong tỏa núi, ngươi không thể chuẩn bị thần dược cho ta, quá hai ngày ta sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi cho xem!”

“Thất phu nhân, lão ni cũng nôn nóng lắm đây, nhưng sau khi phong tỏa núi, đừng nói là cô nương trẻ tuổi xinh đẹp, đến cả một bà lão vùng phụ cận cũng không thấy.” Ni cô thở dài, “Ta lại không thể ra ngoài giúp người bắt người được.”

“Nói đến trẻ đẹp, hôm qua có một đứa.” Thất Di thái căm giận nói, “Cũng không biết ả dùng yêu pháp gì, không những không bị thương mà còn chạy thoát, vốn dĩ ta định sáng nay đưa ả đến, kêu ngươi làm thịt ả cho ta uống máu.”

Tiểu Đao tự tát một cái rõ đau, nhét vào một con gà là đủ lắm rồi, thế thì nàng còn có thể hiểu được, bản thân xém tí nữa đã trở thành cơm dâng lên miệng người khác.

Thất Di thái oán trách vài câu, rồi lấy ra một tờ giấy hồng ghi bát tự đưa cho lão ni cô, “Đây là bát tự của một kỹ nữ mà gần đây lão gia vừa ý, ngươi niệm bùa thật dài lên nó cho ta!”

Tiểu Đao vô ý thức che mặt, Tiết Bắc Phàm thiếu chút nữa là bật thành tiếng, trước đây hắn vẫn luôn tự hỏi những vị phu nhân của bọn hào phú làm cách nào để đuổi những thiếp phòng đi, thì ra cách làm thật đa dạng, ngày hôm nay chứng kiến cái phù chú kia, đủ để dọa một trận chết đi sống lại.

Tiểu Đao thì nghĩ thất Di thái so với Sơn bà còn giống yêu quái hơn, đoạn kéo Tiết Bắc Phàm muốn rời khỏi, lúc đứng lên không đề phòng một nhành cây đâm ngang ra ngoài, khiến tà áo của Tiểu Đao bị vướng vào, gây nên âm thanh “Loạt soạt”.

Tiểu Đao cả kinh, chợt nghe bên trong có tiếng lão ni cô hô lên, “Kẻ nào?”

Tiết Bắc Phàm nhíu mày, lão yêu bà này có võ công! Hắn ôm ngang người Tiểu Đao nhảy lên trên nóc nhà.

Váy Tiểu Đao thiếu đi một mảnh, cảm thấy không được tự nhiên bèn gỡ tay Tiết Bắc Phàm ra sau khi đã lên nóc nhà ngồi, “Không được ôm lâu.”

Tiết Bắc Phàm tâm nói ta ôm lâu hồi nào, tối hôm qua cũng ôm đấy, tại cô không biết mà thôi.

Trong phòng, lão ni cô và thất Di thái đều bước ra ngoài.

Tiểu Đao thầm “Ai nha” một tiếng, bởi vì phần vài váy bị rách vẫn còn vướng trên nhành cây.

Lão ni vươn tay kéo đoạn tơ màu trắng trên nhành cây xuống, chậm rãi ngẩng đầu chung quanh. Tiết Bắc Phàm vội vàng kéo Tiểu Đao trốn phía sau nóc nhà.

“Vừa nãy có người?”

“Phải, là hai người.” Lão ni cô hít sâu một hơi, “Mùi vị này, xem chừng đều là thanh niên, một nam nhân, một nữ nhân.”

“Nữ nhân còn rất trẻ?” Thất Di thái gương mặt lộ ra dáng cười quỷ dị.

“Phải.” Lão ni cô gật đầu, cười bằng một giọng cười đến chói tai, “Cái mùi này, chỉ có loại nha đầu đã trải sự đời mới có, bổ dưỡng vô cùng. Thất phu nhân, cái này gọi là thiên ý, hôm nay xem ra có thức ăn ngon rồi.”

Thất Di thái hai mắt lấp lánh, vươn tay ôm lấy cánh tay lão ni mà lắc lắc, “Sư thái, ngươi phải giúp ta bắt ả, ta muốn uống máu!”

Trên nóc nhà, Tiết Bắc Phàm cũng lắc lắc ống tay áo Tiểu Đao hỏi với vẻ mặt kinh hãi, “Nương cô có dạy cô đối phó với yêu quái thế nào không?”

Tiểu Đao đấm hắn, giờ này mà còn có tâm tư để đùa giỡn, bèn hỏi, “Chúng ta trốn ở chỗ này, có bị phát hiện không vậy? Hử?”

Đương lúc nói chuyện, chợt nghe Sơn bà đang đứng chính giữa sân, hai tay chắp lại, bắt đầu ngâm tụng một đoạn kinh văn cổ quái.

Đồng thời, Tiết Bắc Phàm cảm thấy có một trận gió ngược chiều từ trong núi thổi ra, rét cóng đến tận xương tủy. Cùng lúc, bốn phía tựa hồ có gì đó, đang xao động.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện