“Mau nói rõ cho mẫu thân biết”. Thẩm phu nhân rất kiên trì. “Hắn đã làm gì ngươi?”

Thật ra cũng không làm gì hết… Thẩm Thiên Lăng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, chỉ là mạnh mẽ ôm mình lên cây mà thôi! Nhưng lúc này ngu gì nói thật! Vậy nên Thẩm Ảnh đế nước mắt lưng tròng không nói lời nào, vẻ mặt uất ức.

Thẩm phu nhân tức khắc trái tim tan nát, xoay người cho Thẩm Thiên Phong một cái tát!

Thẩm Thiên Lăng: …

Nương, có phải ánh mắt ngươi không tốt lắm không, đánh lầm người rồi!

Thẩm Thiên Phong cũng rất khiếp sợ. “Sao lại đánh ta?”

“Còn dám cãi?”. Thẩm phu nhân nhướn mi.

Thẩm Thiên Phong lập tức nói. “Không dám”

“Mỗi ngày ở chung với Thiếu Vũ cũng không biết dạy dỗ hắn!”. Thẩm phu nhân giận dữ nói. “Lần này bỏ qua, nếu lần sau Lăng nhi còn bị hắn ăn hiếp, ngươi phải đi từ đường quỳ, chép 300 lần gia huấn của tổ tiên!”

Thẩm Thiên Lăng đồng cảm nhìn đại ca hắn, đây mới gọi là đứng mũi chịu sào!

“Mẫu thân sao không phạt Thiếu Vũ?”. Thẩm Thiên Phong nỗ lực dời đi mầm tai hoạ. “Hắn coi như là con rể Thẩm gia”

“Nếu bây giờ phạt, sau này Lăng nhi gả qua bị ăn hiếp thì biết làm sao?”. Thẩm phu nhân hỏi ngược lại. “Nếu ngươi đồng ý làm của hồi môn, ta cần gì phải lo lắng?”

Thẩm Thiên Phong thành công bị mắc nghẹn, không thể làm gì khác hơn là đau khổ tiếp nhận hiện thực. “Sau này ta sẽ tìm cơ hội nhắc Thiếu Vũ chú ý”

“Còn muốn sau này tìm cơ hội ư?”. Thẩm phu nhân trừng mắt với hắn. “Đi ngay bây giờ đi, ta có chuyện muốn nói riêng với Lăng nhi”

Đừng tỏ ra ghét bỏ rõ ràng như vậy chứ! Thẩm đại thiếu cảm thấy buồn phiền sâu sắc, mang Bảo Đậu ra cửa.

“Mẫu thân muốn nói gì?”. Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.

Thẩm phu nhân đóng cửa phòng, nét mặt rất nghiêm túc.

Thẩm Thiên Lăng cũng căng thẳng, đồng thời hơi hưng phấn, chẳng lẽ là chuyện lớn gì sao? Bản đồ bảo tàng? Bí kíp võ lâm? Bí mật động trời ẩn sâu trong sơn trang? Vừa nghĩ đến đã có cảm xúc!

Đối mặt với loại chuyện ngồi lê đối mách này, quả thật nhịn không được kích động chà xát tay!

Kết quả hắn nghe nương thấp giọng hỏi.”Có phải Thiếu Vũ làm chuyện đó với ngươi không?”



Thẩm Thiên Lăng >_< ngã="" xuống="">

A A A thật đáng ghét!

“Nói cho nương nghe xem”. Thẩm phu nhân xốc hắn dậy.

“Thật sự không có làm gì”. Thẩm Thiên Lăng giả ngu, tuy trong bụng có vấn đề nhưng đó là di tích lịch sử (ý nói đứa con trong bụng là của Thẩm Thiên Lăng kia ~), thật sự không liên quan tới ta!

“Vậy ngươi khóc cái gì?”. Thẩm phu nhân cau mày.

Nếu nói ám ảnh tâm lý nương cũng không hiểu, Thẩm Thiên Lăng không thể làm gì khác ngoài việc yểu điệu nói. “Bởi vì cây rất cao”

Thẩm phu nhân rõ ràng không tin. “Thật sự không làm gì sao?”

“Đương nhiên không”. Thẩm Thiên Lăng vẻ mặt rất vô tội.

Thẩm phu nhân nhìn hắn một chút rồi thở dài thật sâu.

Thẩm Thiên Lăng hoang mang, nếu như không nhìn lầm, lúc nãy vẻ mặt nương hình như rất thất vọng?

Chuyện này có gì mà thất vọng chứ, không bị chiếm tiện nghi chẳng lẽ không đáng chúc mừng ư? Vẻ mặt đáng tiếc này là sao?

Hơn nữa ta cũng không muốn gả cho hắn!

Không không, là cưới mới đúng!

“Ăn cái này đi”. Thẩm phu nhân không hỏi chuyện này nữa mà đưa cho hắn một bình sứ.

“Đây là gì?”. Thẩm Thiên Lăng nhận lấy, sau đó mở ra lấy một viên, giống lúa mạch cỡ lớn.

“Là cậu ngươi đưa tới, tốt cho thân thể của ngươi”. Thẩm phu nhân giúp hắn sửa sang lại tóc. “Hở chút là xỉu, sao mẫu thân có thể yên tâm”

Nghe giọng nàng chua xót, Thẩm Thiên Lăng cũng hơi áy náy. Nếu như nàng biết hắn không phải con nàng chắc thất vọng lắm!

“Mau ăn đi”. Thẩm phu nhân giục.

Thẩm Thiên Lăng nghe lời nuốt xuống. Tuy nói không thể ăn bậy mấy thứ kì quái, bên trong còn có khả năng chứa chì, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần chắc cũng không sao. Huống hồ coi như khiến mẫu thân an tâm cũng tốt.

Viên thuốc nhanh chóng tan ra trong miệng. Quả thật chỉ giống lúa mạch thôi chứ mùi vị chẳng hề ngọt ngào tí nào! Thẩm Thiên Lăng nhe răng nhếch miệng ho khan, toàn khoang miệng đều đắng đến mất vị giác.

“Khó ăn”. Thật vất vả mới nói được hai chữ.

Nếu có vị này thì sao lại làm thành màu chocolate chứ! Người chế thuốc mà đánh lừa quần chúng nhân dân thì không phải là người chế thuốc tốt!

“Thuốc chứ không phải đường, đương nhiên khó ăn”. Thẩm phu nhân bị vẻ mặt nhăn nhó của hắn chọc cười. “Cách một tháng mẫu thân sẽ đưa thuốc cho ngươi một lần, nhớ đừng cho người khác biết”

“Kể cả cha ư?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình, lại còn có công trình bảo mật!

“Cha ngươi và cậu quan hệ không tốt, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện”. Thẩm phu nhân giúp hắn đắp kín chăn. “Không còn cách nào khác, để Lăng nhi thân thể khoẻ mạnh thì chuyện gì mẫu thân cũng sẽ làm”

Thẩm Thiên Lăng khoé mắt nóng lên, mũi hơi chua xót.

Hoá ra có nương thương yêu là cảm giác này.

“Đứa ngốc”. Thẩm phu nhân bóp má hắn. “Nghỉ ngơi đi, nương chờ ngươi ngủ rồi về”

Thẩm Thiên Lăng nắm tay nàng, an tâm nhắm mắt lại.

Chắc vì uống thuốc nên hắn ngủ rất nhanh, lúc tỉnh dậy đã là ngày hôm sau.

“Khụ khụ!”. Thẩm Thiên Lăng ngồi trên giường ho khan. “Bảo Đậu!”

“Công tử ngươi tỉnh rồi”. Bảo Đậu chạy vào.

“Bên ngoài đang làm gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu. “Sao hôi mùi khói như vậy?”

Bảo Đậu vẻ mặt rất >_
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện