“Đã xảy ra chuyện gì thế?”. Thẩm Thiên Lăng vô cùng giật mình.

Tần Thiếu Vũ đỡ hắn ngồi dậy. “Có còn chỗ nào khó chịu hay không?”

“Không có”. Thẩm Thiên Lăng sốt ruột. “Mau nói cho ta biết ba ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì”

“Hôm ấy ngươi bị hàn độc phát tác, hôn mê bất tỉnh, nên ta không tham gia tiệc mừng thọ của Hà Phong”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau đó xảy ra chuyện”

Thẩm Thiên Lăng: …

Dù tóm tắt cũng nên có đầu đuôi chứ!

Thiếu hiệp ngươi quá qua loa cho xong rồi!

“Trước hết nói cho ta biết, sao ngươi lại ngất đi?”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn.

“Đêm đó sau khi ta tắm xong định đến thư phòng tìm ngươi, lúc đứng lên thì thấy ngực hơi đau, trước mắt tối sầm mà ngã ra bất tỉnh”. Thẩm Thiên Lăng ngồi dậy. “Nhưng bây giờ không sao rồi, ngươi mau nói tiếp tiệc mừng thọ của Hà Phong đã xảy ra chuyện gì!”. Cái này mới là trọng điểm!

“Giống như ngươi đoán, hôm đó Hắc Phong trại có mai phục”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Phải không?”. Thẩm Thiên Lăng kinh ngạc. “Nhưng ngươi rõ ràng đã nói hắn sẽ không gây hấn với người trong bạch đạo”. Còn nói rất có lý nữa!

“Đó là tình huống bình thường”. Tần Thiếu Vũ nói. “Là ta sơ ý, bỏ qua một khả năng”

“Khả năng gì?”. Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.

“Toàn bộ Hắc Phong trại đều bị người ta hạ cổ”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên hành động của bọn họ không thể suy xét theo lẽ thường”

Thẩm Thiên Lăng hít một hơi khí lạnh.

“Hà Phong điên thật rồi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hắn dùng danh nghĩa mừng thọ mời các đại chưởng môn tới, âm thầm chuẩn bị mìn và dầu hỏa. Lúc tiệc mừng thọ tiến hành được phân nửa thì đệ tử Hắc Phong trại giống như mê muội mà bắt đầu gào thét chém giết lung tung. Khi ta nghe được tiếng nổ mạnh từ xa chạy tới thì ánh lửa đã tận trời, khói đen cuồn cuộn”

“Hà Phong muốn cùng chôn thây với mọi người ư?”. Thẩm Thiên Lăng hoảng sợ.

“Dựa theo tính cách ham vinh hoa phú quý của hắn thì sẽ không làm chuyện như vậy”. Tần Thiếu Vũ nói. “Ta hoài nghi hắn bị người ta lợi dụng, vốn nghĩ sau khi thành công thì sẽ một bước lên trời, lại không ngờ không công trở thành con cờ của người khác”

“Là Ma giáo làm ư?”. Thẩm Thiên Lăng suy đoán.

“Chín phần là vậy, nhưng vẫn chưa xác định”. Tần Thiếu Vũ nói. “Hà Phong đã bị giết, người của Hắc Phong trại chết bảy tám phần, còn sót lại cũng biến thành kẻ ngốc không nói được lời nào, rất khó tra hỏi được gì”

“Mọi người không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng lo lắng.

“Ít nhiều gì cũng bị thương, hơn nữa hiện tại trong lòng ai nấy cũng bàng hoàng, sợ là bất cứ lúc nào cũng có môn phái phát điên”. Tần Thiếu Vũ thở dài.

“Nếu hôm đó có nhiều chưởng môn như vậy thì sao lại còn bị Hắc Phong trại gây thương tích?”. Thẩm Thiên Lăng hơi khó hiểu.

“Dù võ công cao tới đâu cũng không tránh khỏi mìn và dầu hỏa đột nhiên xuất hiện”. Tần Thiếu Vũ nói. “Huống chi những đệ tử của Hắc Phong trại cứ như cương thi, càng bị thương càng điên cuồng, giống như hoàn toàn không có cảm giác đau đớn”

Thẩm Thiên Lăng lạnh sống lưng.

“Gần đây Thiên Ổ Thủy trại ầm ĩ rối loạn, không thích hợp để ngươi dưỡng thương”. Tần Thiếu Vũ nói. “Cho nên ta mới mang ngươi ra ngoài, ở quán trọ yên tĩnh hơn một chút”

“Ngâm Vô Sương sao rồi?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Khó thấy được ngươi quan tâm hắn”

Ai quan tâm hắn!

Chỉ thuận miệng hỏi thôi biết không!

Thẩm Thiên Lăng hơi nổi giận!

Bọn ta là tình địch!

“Hắn gần đây không quá tốt”. Tần Thiếu Vũ nói. “Dù sao các môn phái vì giúp hắn nên mới đến Thiên Ổ Thủy trại, hôm nay xảy ra chuyện, ít nhiều gì cũng giận chó đánh mèo với hắn”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nhưng hắn tính tình lãnh đạm, chắc cũng không để bụng chuyện này”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nghe nói hắn đã phái người tới các hiệu buôn ngân hàng gần đây rút tiền, định bồi thường một ít cho các môn phái”

“Lãnh đạm cũng không có nghĩa là trong lòng không buồn phiền”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Đệ đệ mất tích không tìm được, hiện tại còn bị người ta vô cớ mắng, còn phải bồi thường, lãnh đạm cỡ nào cũng sẽ tức giận”

“Rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ cười mà như không cười. “Hay là ta đi an ủi hắn một chút?”

“Thực ra là ta nói lung tung”. Thẩm Thiên Lăng nhanh trí không gì sánh được, kéo tay hắn lại. “Ngâm Vô Sương hiện tại nhất định sảng khoái sung sướng, ngươi đừng đến khiến hắn thêm phiền”

Lão tử không hề muốn thấy hắn khóc lê hoa đái vũ nhào vào lòng ngươi! Quả thật đáng sợ!

Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, vươn tay hung hăng ôm hắn vào lòng. “Thật tốt”

Mặt Thẩm Thiên Lăng vùi trong ngực hắn đến nghẹt thở, vì vậy vươn tay liều mạng đẩy ra!

Tần Thiếu Vũ buông hắn ra một chút, cúi đầu hôn nhẹ lên môi, đáy mắt rất dịu dàng, rất dịu dàng.

Tình tiết giống như sắp hôn lưỡi này! Thẩm Thiên Lăng bình tĩnh lảng sang chuyện khác. “Ngươi nói cái gì thật tốt?”

“Có thể nghe ngươi líu ríu lại lần nữa thật tốt”. Tần Thiếu Vũ ôm lấy hắn. “Lúc trước ngươi hôn mê, ngay cả khi ta gọi ngươi là heo con ngươi cũng không đánh ta”

Thẩm Thiên Lăng lầm bầm, ngươi mới là heo!

“Đói bụng không?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Hắn vừa nói xong, bụng Thẩm Thiên Lăng nhất thời kêu vang một phen.

Tất nhiên là đói!

“Suốt ba ngày không ăn cơm!”. Thẩm Thiên Lăng vươn ra năm ngón tay với hắn.

Tần Thiếu Vũ giúp hắn đè xuống ngón cái và ngón giữa, nghiêm túc nói. “Đây mới là ba”

Thẩm Thiên Lăng: …

Lúc này đừng để ý những chi tiết này chứ!

Thật đáng ghét!

“Cung chủ”. Phạm Nghiêm vừa đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Thiên Lăng giơ Lan Hoa Chỉ (ngón tay xếp hình hoa lan ~) ngồi trên giường, vì vậy lập tức nhanh trí tán thưởng. “Phu nhân thật thướt tha”

Thẩm Thiên Lăng >_< nhìn="">

Có tin ta chẻ ngươi ra không? “Trước khi vào phải gõ cửa”. Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói. “Trừ phi ngươi muốn dọn nhà xí tiếp”

Phạm Nghiêm nghiêm mặt. “Thuộc hạ có việc gấp”

“Ngươi thì có việc gì gấp”. Tần Thiếu Vũ khinh thường.

Phạm Nghiêm thấy lòng tự trọng bị tổn thương.

“Nói đi, chuyện gì”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

“Ta nghĩ hai ngày nay tâm trạng Hữu hộ pháp không tốt lắm”. Phạm Nghiêm nói.

Tần Thiếu Vũ đầy khinh thường. “Cái này cũng gọi là việc gấp ư?”

Phạm Nghiêm hắng giọng. “Hữu hộ pháp giữ chức vụ quan trọng, cung chủ đương nhiên phải quan tâm nhiều hơn”

“Nói xong rồi sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Phạm Nghiêm gật đầu, trong mắt đầy chờ mong.

Tần Thiếu Vũ thản nhiên nói. “Vậy ngươi có thể cút đi được rồi”

Đôi mắt dũng mãnh của Phạm Nghiêm rưng rưng. “Nhưng Hữu hộ pháp gần đây không biết nói lý lẽ”. Làm cung chủ, ngươi thật sự không quan tâm sao?

“A?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày. “Nói nghe thử xem, không nói lý lẽ như thế nào?”

Phạm Nghiêm lập tức xấu hổ đỏ mặt.

Thẩm Thiên Lăng: …

Thể loại nữ lực sĩ này thật đáng sợ!

Tần Thiếu Vũ lạnh lùng nói. “Dẹp vẻ mặt ghê tởm của ngươi đi!”

Sao có thể thẳng thừng như vậy, trái tim thủy tinh của Phạm đường chủ tan nát. “Ta có ý tốt đưa cơm cho hắn, hắn lại bảo ta cút đi”

“Làm tốt lắm”. Tần Thiếu Vũ nói.

Phạm Nghiêm căm hận vô cùng. “Nhưng khi ta tắm lại chạy ào vào phòng ta!”

WTF! Thẩm Thiên Lăng thầm run lên.

Hình ảnh này thật không dám nghĩ tới!

“Hắn khinh bạc ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Nếu khinh bạc thì tốt rồi! Phạm Nghiêm gần như muốn đập đầu vào tường. “Hắn vứt toàn bộ đệm chăn và y phục của ta xuống nước, còn không cho tiểu nhị chuẩn bị cái mới cho ta”

Thẩm tiểu thụ rất không thông cảm mà cười ra tiếng!

Tâm trạng Tần Thiếu Vũ rất tốt. “Xem ra ta nên thưởng cho Diêu Khiêm một ít ngân lượng”

“Vì sao?”. Phạm Nghiêm tràn ngập vẻ khó tin. “Vì hắn ức hiếp ta ư?”

“Đương nhiên không phải”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vì Lăng nhi vừa cười một chút”

Phạm Nghiêm: …

Cuộc sống này còn có thể quá đáng hơn nữa hay không!

Thẩm Thiên Lăng >_< nhìn="" tần="" thiếu="" vũ.="" “nói="" bậy="" gì="" thế,="" phạm="" đường="" chủ="" đang="" nói="" chính="" sự="" với="">

“Tố cáo sau lưng người khác sao gọi là chính sự được”. Tần Thiếu Vũ khinh thường.

Phạm Nghiêm căm giận. “Đây rõ ràng là bẩm báo đúng sự thật”

“Hay là đi xem thử đi”. Thẩm Thiên Lăng nói. “Dù sao cũng là thuộc hạ của ngươi”

“Cũng tốt”. Tần Thiếu Vũ nhéo má hắn. “Nghe lời ngươi”

Phạm Nghiêm thầm cảm thán, phu nhân nói gì là nghe nấy, cung chủ nhà ta thật nồng nặc khí chất hôn quân!

Đợi Phạm Nghiêm đi rồi, Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn. “Ta gọi người chuẩn bị thức ăn, ngươi nghỉ ngơi tiếp được không?”

“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Ngươi muốn đi đâu?”

“Đi gặp Diêu Khiêm”. Tần Thiếu Vũ đỡ hắn nằm xuống. “Lập tức trở lại ngay”

“Ngươi không cần lo cho ta”. Thẩm Thiên Lăng túm tóc hắn. “Chính sự quan trọng hơn”

Khóe miệng Tần Thiếu Vũ cong lên, cúi đầu hôn nhẹ lên mặt hắn. “Thật ngoan”

Trong căn phòng cuối hành lang, Diêu Khiêm đang dùng bát quái mà bói toán.

Tần Thiếu Vũ đứng bên ngoài cánh cửa rộng mở, vươn tay gõ một cái.

“Cung chủ”. Diêu Khiêm hoàn hồn, buông mấy thứ trong tay xuống đứng dậy.

“Đang làm gì thế?”. Tần Thiếu Vũ tiện tay cầm lên mai rùa trên bàn.

“Xem vài thứ”. Diêu Khiêm trả lời.

Phạm đường chủ rất nhiều chuyện, áp vào cửa nghe lén.

Tần Thiếu Vũ và Diêu Khiêm đồng loạt nói. “Cút”

Phạm Nghiêm chảy xuống huyết lệ, cõi lòng tan nát.

“Xem cái gì?”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên bàn.

Diêu Khiêm do dự một chút, không nói.

“Nói đi”. Tần Thiếu Vũ nói.

“Vâng”. Diêu Khiêm lấy hết can đảm. “Xem số phận sau này của cung chủ và Thẩm công tử”

“A?”. Tần Thiếu Vũ nhướn mi. “Xem được gì, nói thử ta nghe một chút”

Diêu Khiêm lắc đầu. “Thuộc hạ không dám nói”

Giọng Tần Thiếu Vũ hơi lạnh. “Nói nửa chừng, chẳng lẽ không phải đợi ta hỏi sao?”

Diêu Khiêm thở dài. “Thuộc hạ sợ cung chủ giận”

“Nói”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng thiếu kiên nhẫn.

“Gần đây thuộc hạ xem thiên văn ban đêm, thấy số mệnh của Thẩm công tử hơi u ám”. Diêu Khiêm lấy hết can đảm nói.

Vẻ mặt Tần Thiếu Vũ tối sầm.

“Cung chủ trước hết đừng tức giận”. Diêu Khiêm nói. “Nếu không phải nắm chắc bảy phần, thuộc hạ cũng không dám nói bậy”

“Số mệnh u ám là ý gì?”. Tần Thiếu Vũ nhìn hắn.

Diêu Khiêm nói. “Mệnh của cung chủ quá mạnh”

Sắc mặt Tần Thiếu Vũ càng khó coi. “Ý ngươi là ta khắc hắn?”

“Thuộc hạ không dám”. Diêu Khiêm cúi đầu.

“Hậu quả là sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

Diêu Khiêm trầm mặc. “Thuộc hạ không dám nói”

“Nói!”. Tần Thiếu Vũ hung hăng vỗ bàn.

“Cung chủ nhất thiết đừng nổi giận!”. Phạm Nghiêm từ ngoài cửa nhào vào!

Giọng Diêu Khiêm thấp đến mức không thể nghe thấy. “Cứ tiếp tục, số mệnh của Thẩm công tử sẽ bị cung chủ hao tổn hết”

Mặt đất giáng xuống một tia sấm sét, Phạm Nghiêm suýt nữa bị hắn dọa đến tè ra! Lời này cũng có thể tùy tiện nói sao, ai mà không biết cung chủ sủng phu nhân lên trời, sao ngươi còn có thể nói lung tung như vậy, thế mà lại nguyền rủa Thẩm công tử, mau ngậm miệng lại chịu tội đi!

“Diêu Khiêm!”. Tần Thiếu Vũ y như dự đoán mà tức giận.

“Thuộc hạ cũng chỉ suy nghĩ cho cung chủ và phu nhân thôi”. Diêu Khiêm không chịu thua.

“Đúng vậy đúng vậy, Hữu hộ pháp cũng chỉ có ý tốt, cung chủ nhất thiết đừng tức giận”. Phạm Nghiêm nịnh hót không gì sánh được, giúp Tần Thiếu Vũ vuốt lưng. “Bớt giận, bớt giận”

“Cung chủ cũng đừng quá bận tâm”. Diêu Khiêm lại nói. “Tuy số mệnh do trời định nhưng cũng không phải bất biến”

“Còn có thể thay đổi sao?”. Phạm Nghiêm nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, keyword thì phải nói sớm một chút chứ! Nếu cung chủ vừa rồi tức giận một chưởng đập chết ngươi, chẳng phải rất oan sao?

“Nói!”. Sắc mặt Tần Thiếu Vũ vẫn khó coi.

“Bên ngoài mười hai Liên Hoàn Ổ có một ngọn núi Hàn Sĩ”. Diêu Khiêm nói. “Trên núi có ngôi chùa Phổ Độ, phương trượng là cao tăng đắc đạo”

“Thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.

“Mệnh của Thẩm công tử nhiều thủy thiếu mộc, cung chủ có thể xin một miếng gỗ ở chỗ phương trượng, có thể tạm thời bảo vệ mệnh số của hắn”. Diêu Khiêm nói.

Phạm Nghiêm nghe vậy tâm trạng rất phức tạp. Nếu là người khác nói, hắn nhất định tức giận bảo đối phương nói nhảm, nhưng đây là Diêu Khiêm, vì vậy hắn không thể làm gì khác hơn ngoài nuốt những lời đó xuống bụng.

Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.

“Thuộc hạ cũng hy vọng cung chủ và Thẩm công tử răng long đầu bạc”. Diêu Khiêm nói. “Mệnh số do trời định, cung chủ không tin nhiều thì cũng nên tin ít”

Tần Thiếu Vũ đứng dậy ra ngoài. “Việc này để sau này rồi nói”

“Cung chủ”. Diêu Khiêm còn nói vọng theo. “Chuyện liên quan đến an nguy của Thẩm công tử, xin cung chủ chú ý”

Tần Thiếu Vũ quẹo qua góc, đẩy cửa phòng Thẩm Thiên Lăng bước vào.

Nhìn theo bóng lưng hắn, Diêu Khiêm thở dài thật sâu.

“Lời ngươi vừa nói là thật sao?”. Phạm Nghiêm tò mò hỏi.

“Đương nhiên!”. Diêu Khiêm căm tức nhìn hắn một chút. “Ngươi dám hoài nghi ta ư?”

Phạm Nghiêm cảm thấy oan uổng. “Đương nhiên không phải!”

Diêu Khiêm đẩy cửa khóa hắn bên ngoài.

Phạm Nghiêm căm giận cào cửa, cái nơi không có tôn nghiêm này thật đáng ghét!

Lão tử muốn làm phản trốn đi!

“Diêu Khiêm sao vậy?”. Thấy Tần Thiếu Vũ vào cửa, Thẩm Thiên Lăng thuận miệng hỏi.

“Muốn biết ư?”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường.

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng hơi >__< nói.="" “không="" có="" thức="" ăn="">

“Hoa Đường nói ba ngày nay ngươi chỉ có thể ăn cháo trắng và trứng chưng”. Tần Thiếu Vũ nói. “Sau này bình phục rồi ăn tiếp”

Thẩm Thiên Lăng ngậm muỗng than thở.

Hồi nãy còn nghĩ đến chân giò hầm tương!

Cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục!

Dù sao ba ngày chưa ăn gì, nên dù là cháo hoa Thẩm Thiên Lăng vẫn ăn sạch sẽ, thậm chí còn cố gắng liếm tô.

Tần Thiếu Vũ thấy vậy dở khóc dở cười, nâng cằm hắn qua hôn một cái. “Không được tỏ ra đáng thương như thế”

“Ngươi cũng không chịu cho ta thêm một chén”. Thẩm Thiên Lăng ợ một cái, sau khi xuống giường súc miệng thì quay về giường nằm ườn ra.

Tần Thiếu Vũ: …

Cũng quá lười rồi!

“Đứng lên sẽ chóng mặt”. Thẩm Thiên Lăng phàn nàn.

Tần Thiếu Vũ đến bên cạnh hắn. “Chóng mặt sẽ ngủ ngon”

Thẩm Thiên Lăng nghiêng người, mười ngón tay đan vào tay hắn. “Ta ngất xỉu cũng vì Hàn độc sao?”

Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Hàn độc tiềm ẩn trong người ngươi lâu rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể phát tác”

“Nhưng sao lần này không đau?”. Thẩm Thiên Lăng buồn bực.

Tần Thiếu Vũ nhìn thẳng hắn. “Vì chúng ta xx với nhau rồi”

Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Có tác dụng thật sao?”

“Nếu không thì vì sao?”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn hỏi lại.

“Thiếu hiệp ngươi quả thật còn hữu dụng hơn thuốc tăng lực”. Thẩm Thiên Lăng ôm cổ hắn, khóe mắt cong lên. “Không thì chúng ta xx thêm vài lần nữa đi? Không chừng không cần đi Nam Hải nữa!”. Cùng nhau thu xếp hành lí về Thục trung thành thân, quả thật không thể tuyệt vời hơn nữa!

“Bệnh nặng mới khỏi, sao ta nỡ chạm vào ngươi, ngươi xem nam nhân của ngươi là cầm thú sao?”. Tần Thiếu Vũ bóp mông hắn. “Huống hồ ta cũng không thể hoàn toàn giải độc cho ngươi, Hàn độc bộc phát ngày càng nghiêm trọng, phải đi Nam Hải thôi”

“Cũng tốt”. Thẩm Thiên Lăng vùi vào ngực hắn ngáp.

Dù sao chỉ cần ở bên nhau, đi đâu cũng không thành vấn đề.

Hôm sau, vừa mới tờ mờ sáng Tần Thiếu Vũ đã rời giường, gọi Triệu Ngũ đi Hàn Sĩ sơn ở ngoại thành.

Thẩm Thiên Lăng chán chết, ngồi trên bàn mở sách ra, vừa xem vừa chợp mắt, thời gian trôi qua cũng không quá chậm.

“Lúc nào hắn về?”. Ăn cơm trưa xong, Thẩm Thiên Lăng thuận miệng hỏi.

Thật là ân ái triền miên, một khắc cũng không muốn tách ra… Ám vệ đồng loạt thầm cảm thán, sau đó chen lấn nhau mà nói. “Buổi tối sẽ về, nếu công tử buồn thì có thể tìm thuộc hạ nói chuyện phiếm”

Thẩm Thiên Lăng >_< một="" chút.="" “đa="" tạ,="" không="">

Ám vệ thở dài, sao lại cự tuyệt chứ, thật thất vọng.

“Nếu Thẩm công tử muốn thì buổi chiều thuộc hạ có thể cùng công tử đi xung quanh”. Diêu Khiêm nói. “Vẫn tốt hơn buồn bực trong phòng”

“Không cần đâu”. Thẩm Thiên Lăng cười tít mắt. “Chiều nay ta định đọc sách dưới cây ngô đồng trong viện”

“Cũng tốt”. Diêu Khiêm gật đầu. “Nói chung nếu công tử thấy chán thì có thể tìm thuộc hạ bất cứ lúc nào”

“Hiện tại ta cũng rất chán”. Phạm Nghiêm hăng hái nói.

Mặt Diêu Khiêm không cảm xúc. “Cút”

Thẩm Thiên Lăng: …

Ám vệ: …

Phạm đường chủ căm giận, nể mặt chút đi chứ!

Tính tình xấu như vậy còn ai thèm nữa.

Quả thật là cọp cái!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện