Liên tục một tháng loại độc cổ, nội thương của Liễu Dục Dương tốt hơn phân nửa, ngoại thương cũng không kém đều đã kết vảy. Ngược lại, Phong Diệc Kỳ bởi vì mỗi ngày vận nội công chữa thương cho Liễu Dục Dương, lại lấy máu của mình làm thuốc dẫn, nên thân thể tổn hại không nhỏ. Đoạn Phong từng đề nghị để y đảm nhận, nhưng Phong Diệc Kỳ làm thế nào cũng không chịu đáp ứng.
Bởi vì tự biết nội lực bị hao tổn, tâm phòng ngự mãnh liệt của Phong Diệc Kỳ lại nâng lên, liền ngay cả Bích Tuyền kiếm, thượng đẳng kiếm cổ, cũng không dời khỏi người. Liễu Dục Dương nhìn ra điểm ấy cũng chỉ có thể điều chế ít thuốc bổ huyết bắt hắn ăn, cộng thêm đốc thúc hắn nghỉ ngơi nhiều.
“Kỳ nhi, nên ngủ đi.”
Mặc dù bên ngoài mới bắt đầu giờ ngọ nhàn nhã, Liễu Dục Dương vẫn là mở miệng gọi.
“Sư phụ, ta không sao, không có ai, không có người khỏe mạnh nào ngủ vào lúc này.” Hắn bất đắc dĩ tìm đủ cách.
Biết rõ tâm ý Liễu Dục Dương, nhưng hắn thật sự không có thói quen ngủ quá nhiều. Mỗi lần bị dỗ dành lên giường cũng chỉ chợp mắt một lát, thuận tiện luyện công..
Một tay cầm lấy bạch bố định băng bó vết thương trên tay lại luôn làm không được, hắn nhụt chí lẩm bẩm, tiện tay đem bạch bố ném đi không để ý tới nữa .
Trông nom nó, coi như xong. Dù sao không chết người được.
“Kỳ nhi.” Một tay kéo lại đồ đệ, Liễu Dục Dương than nhẹ: “Muốn miệng vết thương nhanh khỏi thì phải đắp dược thảo.”
Tỉ mỉ trải đều một tầng bột phấn cầm máu cùng kim sang dược, lại dùng vải trắng sạch sẽ băng lại, Liễu Dục Dương yêu thương nhìn hơn mười vết thương trên cánh tay Phong Diệc Kỳ– vì y, mỗi ngày đều dùng lưỡi dao sắc bén cắt thành vết thương.
“Sư phụ, ngươi đừng nghĩ quá nhiều, ta rất tốt, miệng vết thương cũng không sâu, chỉ là máu chảy nhiều hơn chút ít.” Không quan tâm, hắn an ủi, nhíu mày trừng mắt nhìn động tác của Liễu Dục Dương, “Không được sao, sư phụ, những vết sẹo khác của ta cũng không mất được.”
Dù sao cũng đã biến thành những vết sẹo màu sắc không đồng nhất, thượng dược hay không thượng dược cũng chẳng đau đớn, thật không hiểu vì sao sư phụ lại chấp nhất đối với việc “tu sửa nhan sắc” cho hắn.
“Không được, sư phụ nhìn thấy mà đau lòng.” Liễu Dục Dương trả lời không chút nghĩ ngợi: “Ngay cả vết sẹo trên mặt ngươi cũng không để ý một chút.” Y nhíu mày, thay Phong Diệc Kỳ thoa dược lên một đạo vết thương sáng màu nơi má trái.
Nhất nhất không đồng ý muốn xem kỹ những vết thương nông sâu màu sắc không đồng nhất trên da thịt Phong Diệc Kỳ.
“Sẹo là vinh quang của nam nhân.” Nheo lại mắt, hắn lười biếng trả lời, nhưng không cách nào ngăn cản được quyết tâm thay hắn bôi thuốc của Liễu Dục Dương.
Im lặng giao chiến, bị thua chính là người làm đệ tử, thắng chính là kẻ làm sư phụ.
“Sư phụ, tướng mạo ta xấu xí ?” Ủ rũ thuận theo sư phụ đắc ý, hắn mềm mại thoát quần áo đem nước thuốc lạnh buốt bôi lên vết sẹo toàn thân.
“Sao lại nói như thế? Ngươi lớn lên rất tuấn tú.” Vừa nghe chính là câu trả lời không quá chuyên tâm, Liễu Dục Dương đang bận rộn thay đồ nhi bôi thuốc.
“Vậy tại sao đau lòng?”
Động tác trên tay dừng lại, ngón tay thon dài lướt qua lưng Phong Diệc Kỳ, nương theo nước thuốc lạnh buốt, chủ nhân thân thể nổi lên một tầng da gà.
“Không đau lòng được sao?” Liễu Dục Dương cười hỏi lại, biết rõ hắn chỉ là ngại phiền toái.
“Bởi vì khuôn mặt này của ta làm hại?”
Nếu như là do khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn này làm hại, hắn nhất định lập tức thêm ba vết đao để tăng nam tử khí khái của bản thân.
Nhìn ra ý nghĩ của hắn, Liễu Dục Dương vội vàng dập tắt lửa.
“Ngươi cứ coi như là một chút chấp nhất của sư phụ đi.” Nếu như không cấp cho Kỳ nhi một lý do chính đáng, trời biết hắn khi nào sẽ “nhất định hủy dung của mình””.
“A?”
“Chính là như vậy.” Cúi đầu nguyên bản muốn hống hắn, không nghĩ đến khí tức lẫn nhau thổi tới mặt đối phương, trong lòng cả hai cùng chấn động, không khí nhất thời đóng băng lại.
Phong Diệc Kỳ chần chừ nhẹ nhàng gom góp lên hôn nhẹ, sau đó mặt lập tức đỏ lựng thối lui.
Tác phong làm việc của hắn vốn là tà khí đương nhiên không quan tâm bây giờ đang là ban ngày lại là ở trong phòng, khuôn mặt tinh khiết đỏ lên vì nụ cười của Liễu Dục Dương.
Hắn đột nhiên phát hiện chừng mực mà sự phụ tiếp nhận rộng hơn ….Tột cùng là đến mức đồ nhi có nhận thức được không cũng chỉ có một mình Liễu Dục Dương biết rõ mà thôi.
Vốn Phong Diệc Kỳ vừa hôn xong đã muốn nhảy ra, bởi vì đứng dậy đột ngột mà chóng mặt do thiếu máu, lập tức được Liễu Dục Dương kéo trở lại trong ngực.
“Ngươi có ăn dược bổ huyết? Vừa rồi chảy nhiều máu như vậy, chẳng lẽ không có phương pháp trừ cổ khác sao?” Y là đau lòng Kỳ nhi, mỗi ngày chảy nhiều máu như vậy thân thể nào chịu nổi? Nhớ tới đồ nhi mỗi ngày phải lấy ra một chén huyết lớn y tựu thà rằng không chữa trị.
“Cũng không phải không có a……” Phong Diệc Kỳ xấu hổ cười cười,“Chỉ là không tốt lắm.”
“Phương pháp rất kỳ quái sao?” Nhìn chằm chằm vào Phong Diệc Kỳ lộ ra buồn rầu hết đường che dấu, Liễu Dục Dương bất tri bất giác cũng đi theo nhíu mày.
“Ách, cũng không quá kỳ quái……” Một chuỗi lẩm bẩm ngậm tại trong miệng làm cho Liễu Dục Dương có nghe không có hiểu.
“Kỳ nhi?”
“Ai nha, chính là muốn mỗi đêm có phu thê chi lễ…… Nhưng mà dạng phương pháp chữa trị này nhằm vào dược nhân là nữ nhân, muốn trách thì trách lão đầu tử kia làm gì mà cứ phải kiên trì đem nam nhân đào tạo thành dược nhân, ta cảm thấy được hay cứ như bây giờ là tốt nhất……” Khẩu khí ra vẻ thoải mái nhưng cũng không khó để nghe được hắn mất tự nhiên.
Bọn họ ngoại trừ một vài lần vượt ra ngoài giới hạn, cũng không có động tác tiếp theo, nói cách khác phương pháp này bị loại trừ.
Liễu Dục Dương ngẩn người, sau đó áy náy nói:“Thật có lỗi, là sư phụ đường đột .”
“Sẽ không, cái này không có gì, sư phụ.” Phong Diệc Kỳ chưa nhận ra được bản thân đang quay sang hướng khác xuất thần.
“Làm sao vậy?” Y chú ý tới điểm ấy cười hỏi.
“Ngươi nói gì? Những độc chất này còn phải vài ngày nữa mới trừ được tận gốc……”
“Ngươi là hảo hài tử.”
Y biết rõ Phong Diệc Kỳ nói như vậy là lo lắng cho thương thế của mình, nhưng y cũng không tính toán nói cho Kỳ nhi biết muốn khôi phục thương tổn phải mất nhiều thời gian, ngày ấy Hổ Động thiếu chút nữa đã đánh nát lục phủ ngũ tạng y, có thể bị nội thương như vậy mà khôi phục sau bảy ngày đương nhiên chỉ có dược nhân mà thôi, mà y chỉ là người thường: “Cùng sư phụ ngủ một chút được không?”
“Hảo.”
Không chần chờ, Phong Diệc Kỳ bò lên giường, đầu tiên là ngồi yên, chờ Liễu Dục Dương nằm ổn, hắn liền toàn thân dựa vào trong lòng ngực y–
Giống nhau ba năm trước đây, hắn luôn tìm được an tâm khi ở trong ngực Liễu Dục Dương.
※※※
Tuy nhiên đúng mùa hè chói chang, nhưng vì ở nơi cao ráo nên khí hậu trong sơn trang vẫn mát mẻ hợp lòng người. Vừa đến sau giờ ngọ nhàn nhã, vẫn là làm cho người ta có một loại cảm giác nhàn tản cao hứng.
Đoạn Phong vốn là ung dung tự tại nằm ở trên nóc đình nghỉ mát bởi vì chú ý đến tiếng bước chân rất nhỏ mà khẽ nhếch mắt, sau đó lại nhắm mắt lại, bởi căn bản không cần lo lắng về người vừa đến.
“Ngọ an, đánh cờ không” Bạch Ngạn Hải nhẹ giọng đưa ra lời mời.
“Ngươi không có chuyện gì làm sao?” Liên tục ba ngày đánh cờ không chán?
“Đúng không có việc gì làm, có rảnh không?” Hắn ít khi nói dối.
Thân là đại để tử Hoa Sơn, hắn có thể có nhiều chuyện hơn. Chỉ là không biết tại sao, hắn lo lắng chuyện tình Liễu Dục Dương bên này có dị biến, cho nên mỗi ngày đành phải tốn công ở chỗ này. Cùng lúc có thể xác định trình độ tiến triển của sự việc, mặt khác hắn ở cùng bọn họ cũng có ảnh hưởng nhất định, có thể phòng ngừa ngăn chặn những mãng phu có ý đồ bất hảo muốn đến khiêu khích.
Đoạn Phong miễn cưỡng trở mình hạ xuống trước mặt Bạch Ngạn Hải, cùng nhau ngồi xuống trong lương đình.
“Muốn tìm Liễu Dục Dương cứ đi vào.”
“Ta không phải đến tìm y.”
“Tìm mình ta đánh cờ?” Hoài nghi liếc nhìn hắn, người này cơ hồ không chuyên tâm mới có thể bị y chưa bao giờ thắng được người khác lại đại thắng liên tục.
“Không được sao?” Bạch Ngạn Hải bắt đầu pha trò.
“Tùy ngươi, sửa thành chơi bài cửu có thể đi?!” Đánh bạc mới là cơ bản đi.
“Ta không đánh bạc……” Hắn khẽ giật mình, phản xạ trả lời.
Người chính đạo……Thật nhiều lễ giáo!
Lật cái xem thường không cho là đúng, Đoạn Phong lấy một quân đen, tự động hạ xuống nước thứ nhất.
“Đến ngươi.”
Nguyên lai tưởng rằng y sẽ rời đi, Bạch Ngạn Hải lại sững sờ, mới ngơ ngác đánh quân tiếp theo.
Sau nửa ngày, hắn mới mở miệng hỏi.
“Ngươi thật sự tên Tịch Quân Dật?” Hắn hy vọng trước đó các tiền bối lầm lẫn, tuy nhiên khả năng này rất thấp.
“Ta từng sở hữu một thời gian ngắn.” Ước chừng là từ khi sinh ra đến khi ba tuổi.
Y vừa đáp vừa ăn ba quân cờ trắng.
“Lúc khác ngươi gọi là gì?” Hắn chủ ý muốn thử.
“Ngươi muốn biết điều gì?!” Dừng lại động tác đánh cờ nhìn hắn, thanh âm Đoạn Phong bắt đầu hạ nhiệt độ.
“Ngươi là ai.” Bạch Ngạn Hải thành thật trả lời.
Hắn không học được chu toàn kết cục, dù sao vĩnh viễn chỉ có một chân tướng.
“Ngươi không nhìn ra được?” Y bắt đầu không còn hứng thú đánh cờ, đẩy ra bàn cờ, chuyển sang đem từng quân cờ bắn đến bốn cây cột xung quanh, trước sau hình thành trận đồ phân bố hai mươi tám vì tinh tú.
Mắt thấy từng quân cờ màu trắng ngập sâu ba phần mà lại sếp đặt chỉnh tề, Bạch Ngạn Hải nuốt xuống tiếng than sợ hãi tiếp tục nói.
“Ta đã nhìn.”
“Vậy những kẻ sau lưng ngươi cho ta là ai?” Tay phải nắm lên một đám quân đen, y bắt đầu tạo màn đêm cho đám tinh tú kia.
Chỉ thấy trên cây cột màu đỏ là bảy vì tinh tú, bốn phía dùng quân cờ màu đem làm bầu trời đêm, Đoạn Phong tựa hồ cố ý tỏ ra nhàm chán.
Theo như cách nói của La Sát, tiểu tử này vô tâm cơ đến tình trạng mang ra đùa giỡn được, tám phần là đang nghi ngờ suy đoán.
Càng hỏng bét là hình như bị đoán trúng.
“Đoạn Phong.” Vạch trần không chút nào che dấu, Bạch Ngạn Hải nhìn chằm chằm vào đôi mắt lãnh khốc của y,“Là ngươi?”
“ Phong Diệc Kỳ là ai?” Không lên tiếng trả lời trực tiếp, y hỏi lại.
“La Sát.” Thanh âm chưa dứt, Đoạn Phong hút khí.
“Biết là chúng ta mà còn dám đến, lá gan ngươi không nhỏ.”
“Muốn giết ta các ngươi đã giết từ sớm, sao lại há có thể để tới bây giờ.” Hắn chính là có tự tin như thế, bởi vì ánh mắt của Phong Diệc Kỳ cùng Tịch Quân Dật đều là thanh tịnh hiếm thấy. Cho dù có lãnh khốc, có sát khí đằng đằng, cũng không thay đổi được đôi mắt trong sáng kia.
Nghe hắn nói như vậy, Đoạn Phong lạnh lùng nở nụ cười.
“Thực sự rất tự tin.” Tiểu tử này đáng giá y cho đáp án chính xác,“Chúng ta là người thừa kế của Thập đại ác nhân, cũng là những kẻ đã giết bọn họ, đồng thời cũng là người đại sát tà đạo phần tử những năm gần đây, cũng là đồng loại của Huyết Phách – Minh chủ đã giết rất nhiều chính đạo nhân sĩ, hài lòng chứ?”
“Ân……” Trả lời ảm đạm, Bạch Ngạn Hải không biết mình nên phản ứng làm sao.
“Na, trở về nói với những tiểu tử sợ chết kia, nếu dám phá hỏng cuộc sống của La Sát, Đoạn Phong sẽ lật nhà hắn, diệt cả nhà, tru thập tộc, mặc dù không sợ chết mà vẫn âm thầm làm ra thủ đoạn, ta không ngại cùng Huyết Phách trùng kiến địa ngục.”
Âm thầm kề sát vào Bạch Ngạn Hải, tinh tường để hắn nhìn thấy sát ý nơi đáy mắt, thanh âm từ tính của Đoạn Phong nghe như bài ca ai điếu, lãnh khốc thê lương.
“Đoạn …… Phong……” Cảm giác mát lạnh từ lưng bò lên, Bạch Ngạn Hải có cảm giác hít thở không thông.
Hóa giải thế giằng co này chính là một ấm trà dùng tốc độ siêu cấp hướng vào lưng Đoạn Phong, cùng với thanh âm mắng chửi không vui của Phong Diệc Kỳ.
“Tử A Dật, ngươi đừng dọa hắn!”
Tên thật của Đoạn Phong vốn là Tịch Quân Dật gì đó?! Cái tên này gọi quá không thuận miệng, nhưng Bạch Ngạn Hải ở đây, hắn vẫn cẩn thận một chút tốt hơn.
Trở tay tiếp được ấm trà, Đoạn Phong xóa đi hàn ý nơi đáy mắt, nhàn nhạt đứng thẳng thân thể xoay người nhìn hắn.
“Như thế nào? Muốn mời ta uống trà sao không đun nóng.” Khẩu khí nhàn nhã cố ý dấu diếm chuyện vừa phát sinh, không khí lãnh liệt quanh thân đã biến mất vô tung.
“Đi chết đi, ngươi chết tiệt giúp ta rửa ấm còn kém nhiều lắm! Cách hắn xa một chút, sát khí nặng như vậy là muốn làm cái gì?”
Phong Diệc Kỳ mở miệng không chút khách khí.
Hại hắn cảnh giác rút kiếm đi ra xem xét, nhưng chỉ thấy kẻ này nhàn nhã tự kiếm việc làm!
“Đùa vui một chút.” Y vừa nói vừa trừng mắt uy hiếp liếc Bạch Ngạn Hải.
“Phải không? Ngươi nói đi!” Phong Diệc Kỳ chuyển hướng hỏi Bạch Ngạn Hải,“Y mà nói láo ta sẽ tính sổ với y!”
“Đúng ……Chỉ đùa giỡn……” Sát khí hảo nồng đậm……
Đột nhiên phát hiện tâm tình Đoạn Phong muốn bảo vệ cuộc sống hiện tại của Phong Diệc Kỳ, hắn hợp tác nói.
“Phải không?” Phong Diệc Kỳ hoài nghi nhìn quét hai người.
“Ngươi tìm ta là để tính toán nợ cũ?” Đoạn Phong tức giận hỏi lại, chuyển sang chủ đề khác.
“Không phải…… Ngươi nói đi, tại sao lại nói cho sư phụ biết chuyện năm đó ta bị thương rồi sinh bệnh, hiện tại y đang bắt ta bồi bổ thân thể!” Hắn quả thực là hổn hển.
Chẳng qua là bị trọng thương lại thêm tâm tình trầm uất khiến cho trở bệnh nặng, nằm trên giường nửa năm mà thôi, hiện tại không phải lại hoạt bát không có việc gì sao.
“Còn không phải nằm nửa năm vô dụng đi, lại không nhận mệnh một chút!” Đoạn Phong hừ lạnh.
“Chỉ là trùng hợp liên tục nhiễm phong hàn thôi.”
“Đại phu đều nói ngươi hết thuốc chữa, là ai dựa vào nội lực của ta mới chống đỡ qua một tháng nhặt trở về một mạng?!”
“So đo cái gì, cùng lắm thì lần sau trả lại ngươi là được! Muốn chết nhớ bò đến tìm ta!” Hắn quái thanh quái khí kêu lên.
“Phi, ta mới không cần cùng tiểu yêu đọ khí!” Đây là muốn rủa y sao?!
Hai người một lời không hợp thiếu chút nữa ra tay, gấp đến độ Bạch Ngạn Hải lùi lại ba bước không biết là nên chạy hay nên khuyên can.
Đột nhiên, Đoạn Phong ngừng lời, chủ động lui một bước.
“Ngươi hiện tại cũng nên bồi bổ, nhanh đem nội lực điều tức tốt.” Y nói chính là chuyện Phong Diệc Kỳ vì Liễu Dục Dương mà hao tổn nội lực cùng lấy máu.
“…… A?” Phong Diệc Kỳ đang chuyên tâm nghĩ phản kích nhất thời không hiểu được, buồn bực hỏi lại.
Y làm sao vậy?!
“Thân thể suy yếu là vết thương trí mạng của chúng ta, ngươi không phải sống quá an nhàn nên đầu bị trì độn đi.” Y lập tức lại khôi phục khẩu khí châm chọc khiêu khích.
“Ta mới không có, là ngươi một mực kích ta, ta mới có thể tức đến thiếu máu !” Đáng giận, quả nhiên bị y chú ý tới.
Nhìn vẻ mặt hắn không cam lòng, Đoạn Phong đi đến túm lấy cổ áo hắn dùng sức quăng ngã, Phong Diệc Kỳ đứng không vững liền mạnh mẽ ngã vào trong lòng ngực Liễu Dục Dương vừa đi tới.
“Tới giờ hắn uống thuốc rồi.”
“Cám ơn, ta chính là tới gọi hắn.” Liễu Dục Dương nhẹ vuốt cằm, cúi đầu vỗ vỗ Phong Diệc Kỳ,“Kỳ nhi, nói chuyện với y không thể cứ nói lời thô tục như vậy, y là bằng hữu trọng yếu sao?”
“Không phải, chúng ta chỉ là đồng minh tạm thời.”
“Không đúng, chỉ là mục tiêu trước mắt giống nhau.”
Đồng thời mở miệng ngược lại làm cho độ tin cậy giảm xuống .
Thật không có ăn ý! Đoạn Phong lắc đầu, liền thi triển khinh công biến mất trong tầm mắt bọn họ. Phong Diệc Kỳ thì rầu rĩ chuyển hướng Bạch Ngạn Hải: “Các ngươi nói những thứ gì? Trận này y sẽ không chủ động chọc ta sinh khí như vậy.”
Hôm nay lại dùng chiêu này phân tán lực chú ý của hắn, thực khả nghi!
“Cái gì…… Cũng không có…… Chỉ là đánh cờ mà thôi.”
Hắn bắt đầu do dự rốt cuộc có cần phải chuyền đạt lời của Tịch Quân Dật lại hay không, bởi vì khả năng các tiền bối tức giận đến động võ là khá thấp.
Đúng là thế không?! Phong Diệc Kỳ hoài nghi nhìn hắn.
Liễu Dục Dương phát giác không đúng liền buông cánh tay vây quanh Phong Diệc Kỳ: “Kỳ nhi, ngươi đi vào trước đi, không việc gì thì thay sư phụ nhìn dược, đi nằm một chút được không?”
“A? Được.” Biết rõ bọn họ có việc, Phong Diệc Kỳ thong thả bước về phòng.
Bất quá hắn không bảo đảm sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, thảo dược hái về lúc sáng còn chưa sử lý tốt, thời gian uống thuốc cũng sắp đến……
Hắn có nhiều chuyện để làm a!
Thấy hắn rời đi, Bạch Ngạn Hải cười khổ: “Bị ngươi đã nhìn ra.”
“Mấy ngày nay làm phiền Bạch huynh, nhưng hẳn là sẽ không ai đơn giản ra tay mới đúng.”
Y đã sớm dự đoán, bất quá không nghĩ đến Bạch Ngạn Hải sau khi biết rõ chân tướng vẫn bảo trì thái độ như cũ, còn giúp bọn họ cản trở mấy thiếu hiệp trẻ tuổi quá mức khinh suất.
“Cũng có nhiều người không biết bọn họ đáng sợ, mà ngay cả ta cũng vì nhớ đến vết thương đau nhức khi xưa mới chưa quên được sợ hãi.”
Thời gian trôi qua, chỉ còn người thế hệ trước mới nhớ rõ đáng sợ của Thập đại ác nhân cùng bốn đồ đệ, đồng trang lứa mới ra đời gần đây căn bản là không hiểu. Nếu không phải năm đó hắn cùng La Sát giao thủ mà đại nạn không chết, hơn nữa nếu không cảm nhận sâu sắc được Phong Diệc Kỳ cường hãn đến đáng sợ, khả năng cũng sẽ khinh thường.
“Lập trường của ngươi không dao động?”
“Ta chỉ là tới đánh cờ mà thôi.” Hắn phiết thanh quan hệ,“Ngươi cùng hắn thân thể có khá hơn? Có người thiếu kiên nhẫn.”
“…… Tận lực không nên động thủ, đứa trẻ kia hiện tại không có dư lực hạ thủ lưu tình.” Cho nên vừa ra tay không chết cũng thương vong.
Đả thương người không khó, giết người cũng không khó, khó là làm thế nào chỉ đả thương nhẹ mà đánh lui được đối thủ. Mà dựa vào tình huống trước mắt, y và Kỳ nhi vì bảo vệ bản thân đều không có khí lực làm được điều này, bởi vì tình huống của hai người cũng vẫn chưa khôi phục yên lặng.
“Ngươi nói lời này càng làm ta lo lắng.” Bạch Ngạn Hải lau đi mồ hôi lạnh trên trán”Ta đi thử xem có thể thuyết phục nói bọn họ đợi vài ngày được không.”
Hắn khó khăn nhất, rõ ràng là suy nghĩ vì tính mạng mọi người, hết lần này đến lần khác cả đám đều cho hiện tại hắn thiên vị La Sát…… Ai!
Liễu Dục Dương áy náy nhìn Bạch Ngạn Hải:“Thật có lỗi, để ngươi khó xử .”
“Sẽ không, bởi vì ta cũng đang tìm đáp án.” Trong nụ cười của hắn ẩn tàng một chút mê hoặc.
Vô luận chuyện gì, hắn rất vui vẻ khi bản thân tự tìm ra đáp án, vì thế từ nhỏ đã bị ăn mắng không ít, nói hắn ngoan minh bất linh (ngoan cố, ngu dốt, không linh động) hoặc không được dạy dỗ. Chính là, thật sự có vài chuyện, không thể bảo sao nghe vậy.
“Bạch huynh?” Hắn có tâm sự?
“Không có gì, việc nhỏ mà thôi.” Nhã nhặn từ chối quan tâm của Liễu Dục Dương, Bạch Ngạn Hải quyết định về trước, “Nếu như nhìn thấy Tịch Quân Dật, thay ta nói một tiếng xin lỗi cùng cám ơn.”
Cám ơn y cùng hắn đánh cờ, rồi lại vì thất lễ với y mà xin lỗi…..