“Ân……”
Một nam hài thân thể trần trụi quỳ rạp trên mặt đất không ngừng nôn khan, làn da vốn dĩ nên giống các hài tử khác có màu tiểu mạch khỏe mạnh thì giờ phút này lại tái nhợt đến dọa người, toàn thân cao thấp đầy vết sẹo nông sâu màu sắc khác nhau.
Đó là miệng vết thương mỗi tháng sẽ bị cắt, vì muốn tạo đường dẫn cho trân quý dược thảo cùng kịch độc thấm vào cơ thể hắn.
Chán ghét! Nam hài đến dạ dày cũng nhanh phun ra.
Bị cường ép uống một vò chất lỏng nấu từ trăm túi mật của các loại độc vật, lại bị rót bảy ngày thứ chất nhầy không biết là cái quỷ gì màu đỏ sậm, hiện tại hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức đến sắp vỡ ra.
Giãy dụa muốn dùng tứ chi đang kịch liệt đau nhức không thôi khởi động thân thể, hắn biết rõ những kẻ kia tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
“Tiểu quỷ, lộ sơ hở!”
Một tiếng quát nện thẳng vào đầu, ngân quang ẩn ẩn mang theo sát khí sắc bén từ xà ngang bay xuống đâm thẳng vào mi tâm hắn. (giữa hai lông mày)
Nam hài chật vật lóe lên, kiếm khí sát qua khuôn mặt nhu mì xinh đẹp của hắn lưu lại một đạo huyết ngân, một đám tóc đen rơi xuống.
Chưa cho hắn thời gian thở dốc, một đao thế công toàn sát khí, tốc độ nhanh đến chỉ còn ngân quang trên không trung bay múa.
Nam hài cắn răng đứng lên, từng chiêu nguy hiểm, từng bước kinh sợ.
Một chút cũng không được khinh suất, dựa vào bức tường lạnh như băng phía sau, mắt thấy lợi đao đoạt mệnh đâm về ngực không còn đường lui, hắn đơn giản vận đủ nội lực chém ra một chưởng.
Máu tươi tung tóe!
Cơ thể bị chém nứt ra, máu tươi chảy đầy người, một thanh kiếm xuyên qua ngực đinh tại trên tường……
Nam hài cũng lộ ra tiếu dung thỏa mãn nhìn bàn tay phải nhuộm đầy máu của mình cầm một quả tim.
Miệng vết thương hảo đau nhức, tứ chi cũng đã lạnh như băng, nhưng cảm giác cực độ tới gần tử vong này, lại mang đến một tia khoái cảm. Không để ý đến vết thương trên người, nam hài càng cười càng vui vẻ.
“Lưỡng bại câu thương…… Hắc hắc……”
Nói thực ra, dù thế nào đi nữa hắn luôn một mình, cùng những kẻ này đánh đánh quấn quấn bao nhiêu năm, đây cũng không phải lần đầu tiên bị đánh đến gần chết. Ngược lại hắn hi vọng lần này không cần lại được cứu chữa.
Một mực trên đường đi đến Quỷ Môn quan, thật đúng là nhàm chán chết tiệt!
Thực tế, mỗi lần đều thiếu chút nữa là có thể nhìn thấy thân nhân ôm hận dưới cửu tuyền càng làm hắn quẫn trí hơn.
Nếu như ngày đó hắn chết cùng với cha mẹ, không phải đứng đây một mình trải qua cuộc sống như địa ngục này thì tốt rồi.
Thế giới phản chiếu vào đồng tử của hắn bắt đầu đen tối, hắn hững hờ nhắm mắt lại.
Sớm muộn có một ngày, hắn sẽ giết những kẻ đó, vì sống sót, cũng vì giải thoát.
Cho dù hóa thành lệ quỷ, bỏ qua nhân thân, dù cho nghịch luân (trái luân thường đạo lý) đến nỗi âm dương hai giới không chỗ dung thân cũng không hối tiếc….
※※※
Thật vất vả mới tìm được quán trọ ngủ lại, Phong Diệc Kỳ cái gì cũng không ăn liền trở về phòng.
Liễu Dục Dương ngồi trong phòng mình một lát, thẳng đến đêm dài nhân tĩnh, y rốt cục lo lắng đứng dậy mở cửa ra ngoài.
Gần đây ở trúc ốc đều là y ngủ cùng Kỳ nhi, nhưng hạ sơn tổng phải chú ý lễ nghi, tối nay là lần đầu tiên phân hai phòng ngủ, hơn nữa đã xảy ra việc liên quan đến Lân bang, Kỳ nhi không biết có ngủ được không? Y chần chừ đứng trước cửa phòng Phong Diệc Kỳ.
Rất hi vọng bản thân đa tâm, nhưng bộ dáng trong ký ức hàng đêm vì ác mộng mà bừng tỉnh, run rẩy nép trong ngực mình lại hiện lên rõ ràng như thế….
Biết rõ Phong Diệc Kỳ có thói quen khóa cửa, cho nên y không chút hoang mang sử dụng ngân đao xuyên qua khe cửa đẩy ra then cài, nhón chân vượt qua ám khí nguy hiểm trên mặt đất, tránh đi bàn ghế được xếp đặt theo trận đồ bát quái, cuối cùng tiến vào nội sảnh.
“Ô……”
Rên rỉ đầy áp lực truyền vào trong tai, làm Liễu Dục Dương hối hận không để hắn ngủ cùng mình.
Đi đến bên giường ngồi xuống, nhẹ nhàng đưa tay vỗ vỗ sau lưng căng thẳng, vuốt ve qua lại dọc theo sống lưng, cách vải vóc biết được hắn đã dần dần buông lỏng.
“Sư phụ?” Tiếng nói lẩm bẩm mơ mơ hồ hồ, hắn nửa tỉnh nửa mê gọi.
Không cần suy nghĩ nhiều, người có thể cho hắn không sinh ra cảnh giác chỉ có một mà thôi.
“Ân?”
“Làm sao vậy?” Cho rằng có chuyện gì xảy ra muốn bò dậy lại bị nhét trở lại ổ chăn, Phong Diệc Kỳ khó hiểu.
“Không có chuyện gì, chỉ là sư phụ muốn ngủ cùng một chỗ với ngươi”
Biết rõ Phong Diệc Kỳ thích cậy mạnh, trước nay y không giải thích rõ nguyên nhân.
“Được a.”
Ngoan ngoãn rụt vào bên trong, chờ Liễu Dục Dương cởi áo áo ngoài vừa lên giường, hắn lập tức bị kéo vào lòng. Rõ ràng chỉ có không khí lạnh như băng dũng mãnh tiến vào, nhiệt độ cơ thể ôn hòa lại làm cho hắn thỏa mãn than nhẹ một tiếng.
“Vì sao lại thở dài?” Một tay ôm lấy eo Phong Diệc Kỳ kéo hắn vào trong ngực, tay kia vội vàng xác định hai người có đắp kín chăn hay không.
“Hảo ám áp……Ở bên cạnh sư phụ thật ấm áp.” Lẩm bẩm nói, dần dần có chút buồn ngủ, hắn quyến luyến loại cảm giác này.
Không cần lại bị quá khứ lạnh băng vây quanh, rất an tâm, cảm giác rất an tâm.
“An tâm ngủ đi, có chuyện gì sư phụ sẽ bảo vệ ngươi.” Liễu Dục Dương nói nhỏ.
“Không cần….. Ta muốn, bảo vệ sư phụ……” Đứt quãng tuyên bố, chủ nhân thanh âm đã nhanh rơi vào giấc ngủ nhưng vẫn cố nói.
Người duy nhất cầm tay của hắn, tuyệt đối không thể để mất.
“Ta biết, ngươi nhanh ngủ đi.” Cầm lấy bàn tay Phong Diệc Kỳ nắm lấy áo trước ngực mình, Liễu Dục Dương ôn nhu nói.
Không hợp cấp bậc lễ nghĩa! Thầy trò hai người sao có thể đồng giường cộng chẩm thân mật như vậy…. Nhưng thái độ Kỳ nhi quá mức thẳng thắn, bận tâm của y dường như dư thừa……
Cười khổ nhìn nét mặt ngủ thuần chân của Phong Diệc Kỳ, y không khỏi nhớ đến chuyện tình phát sinh lúc chiều.
Bối cảnh của Kỳ nhi tựa hồ không đơn giản, không có một kẻ nào, không có một hài tử nào có thể giết chết hơn mười người mặt lại không đổi sắc. Sát chiêu quá mức ngoan lệ, ánh mắt âm tàn phệ huyết, nội lực cao thâm cùng khinh công ….thậm chí còn bị đào tạo thành dược nhân…Hơn thế nữa, ác mộng hàng đêm quấn quanh trong lòng hắn………
Luôn cảm thấy sự thật trái ngược muốn thoát ra, chỉ là bọn họ không muốn vạch trần tầng phong ấn này mà thôi.
Vẫn còn trầm tư, thân hình trong lòng ngực lại bắt đầu nhíu mày. Liễu Dục Dương nghiêng thân mình, ôm lấy, vỗ nhẹ hắn thoáng cái thoáng cái.
“Không có việc gì , sư phụ sẽ bảo vệ Kỳ nhi, đừng sợ, quá khứ đều trôi qua.”
Trấn an nhu hòa đã hơn một năm không lần nào là không hiệu quả, cũng không lâu lắm Phong Diệc Kỳ đã phát ra tiếng hít thở quy luật.
Y nhúng tay trông nom chuyện lần này đến tột cùng là đúng hay sai? Liễu Dục Dương tự hỏi.
Cảm giác thấy tinh thần Kỳ nhi từ khi theo bọn họ xâm nhập giang hồ phân tranh tựu kém dần… Hay là để hắn về Lạc Hà sơn trước?!
“…… Sư phụ, ngài làm sao vậy?” Thanh âm lười biếng lại lo lắng từ trong lòng ngực của y truyền ra.
“Không có, sư phụ làm ồn đến ngươi?” Là y không cẩn thận thở dài hay là……
“Kỳ nhi muốn đi theo sư phụ, bởi vì ngài là duy nhất.”
Câu nói đơn giản bên trong bao hàm quá nhiều lo lắng, sợ hãi không muốn người khác biết, yết hầu Liễu Dục Dương ngạnh lại.
“Được, chúng ta cùng một chỗ.” Cho dù chuyện gì xảy ra, y cũng sẽ chăm sóc Kỳ nhi.
※※※
Tất! Phạch phạch!
Nương theo tiếng chim kêu, Thương Vũ bay xuống thấp, vững vàng đứng trên ngực Phong Diệc Kỳ dường như đang gặp ác mộng, dùng cánh vỗ vào mặt hắn.
“Đau quá!” Phong Diệc Kỳ kêu lên một tiếng đau đớn, “Bổn Thương Vũ, ta nói bao nhiêu lần rồi, ngươi lớn lên rất mập, đừng có hơi một tí lại áp lên người ta!”
Trợn mắt nhìn rõ thủ phạm, Phong Diệc Kỳ lập tức cả giận nói.
Tất! Nó đã đói bụng a! Một đôi mắt ưng không chút nào yếu thế trừng trở về.
“Uy, ngươi là không phải là chim ưng sao? Đói bụng thì tự mình đi mà kiếm mồi, tìm ta làm gì? Thực thiệt thòi huyết thống chim ưng chảy trong người của ngươi, bỏ đi thôi!”
Phong Diệc Kỳ nuôi nấng Thương Vũ từ nhỏ đương nhiên phân biệt được tiếng kêu của nó mang ý nghĩa gì. Nhưng hắn đang rất không vui, dùng đạn chỉ thần công đem Thương Vũ bắn ra, sau đó ngồi dậy.
“Sư phụ?” Đệm chăn bên cạnh còn lưu lại chút nhiệt độ cơ thể, Phong Diệc Kỳ rất tự nhiên mà gọi.
Từ khi Liễu Dục Dương biết rõ hàng đêm hắn bị ác mộng làm tỉnh giấc, hắn chưa từng bị bỏ lại một người một gian phòng vào ban đêm nữa. Cho dù có chuyện gì mà Liễu Dục Dương không thể bỏ được, cũng sẽ để Thương Vũ tiến vào cùng hắn.
Đi vào giày da trâu mềm, Phong Diệc Kỳ mặc trường bào màu xanh đậm, tiện tay dùng dây nhỏ cột chặt tóc lại, dùng nước ấm mà Liễu Dục Dương đã để sẵn rửa mặt, cuối cùng để Thương Vũ đậu trên vai mình đi ra ngoài phòng.
“Ở đây này. Sớm an, sao không ngủ thêm chút nữa?” Ngồi ở dưới lầu cùng những người khác trò chuyện, Bạch Ngạn Hải mở miệng mời hắn.
“Sư phụ?” Không có trả lời, hắn chỉ hỏi vấn đề bản thân muốn biết.
Theo hắn đến gần, khuôn mặt tuyệt mỹ làm những kẻ ngồi cùng bàn thất thần.
Nhìn cái gì?! Phong Diệc Kỳ nhất nhất trừng trở về.
“Liễu công tử đi nghênh đón chưởng môn các phái, ta ở đây cùng Nam Cung huynh thương nghị sự tình.” Bạch Ngạn Hải nhanh chóng ở trước khi Phong Diệc Kỳ mở miệng nói ra.
“Chưởng môn các đại phái không biết đường sao?” Còn muốn sư phụ đi đón?! Phong Diệc Kỳ mất hứng nói.
Bất quá, sau khi biết rõ hướng đi của Liễu Dục Dương, tâm tình bất an dần ổn định lại.
Khẩu khí quá mức vô lễ lập tức khiến mọi người thở dốc vì kinh ngạc, Bạch Ngạn Hải đã biết quá rõ tính tình hắn bất đắc dĩ giải thích: “Bối phận của Liễu công tử nhỏ hơn so với các tiền bối.”
“Vậy còn ngươi?” Còn trông nom bối phận? Thực lực lớn mạnh nhất chẳng phải tốt hơn, võ công sư phụ mới không thua cao thủ các phái – ngoại trừ lòng mềm yếu.
Chính đạo thật sự là chết tiệt nhàm chán, quá chú ý một chút lễ nghi phiền phức, chính là, nghĩ thì nghĩ, thân ái sư phụ thật sự là người thực hành những “thói xấu” này tốt nhất, làm trong lòng hắn bất mãn lại không phàn nàn được
Sách!
Nhìn ra hắn mất hứng, Bạch Ngạn Hải ôn tồn giải thích.
“Ta cùng Liễu công tử chia làm hai đường mà đi, kết quả ta trở về tương đối sớm.”
Nghe mấy lần hắn cùng Liễu Dục Dương nói chuyện, thấy Phong Diệc Kỳ là con báo tính trẻ con, giương nanh múa vuốt cũng không nhất định đả thương người. Tuy nhiên hắn đối với điều này còn có nghi hoặc, nhưng đồng hành cùng nhau, Phong Diệc Kỳ mặc dù đối với bọn hắn lãnh đạm, lại không có công kích gì, có thể thấy được phương pháp giảng dạy của Liễu Dục Dương có vài phần tin cậy.
Thấy Bạch Ngạn Hải ăn nói hòa nhã làm thiếu công tử của ngũ đại thế gia nghi hoặc. Dù nói thế nào, Bạch huynh danh khí trên giang hồ cũng không nhỏ, tại sao lại hòa khí như thế với hậu sinh vãn bối. Còn nữa, nếu là đồ đệ của Liễu Dục Dương, bối phận nhỏ hơn bọn hắn mà không chào hỏi?!
“Bạch huynh, vị này chính là?” Nam Cung Vệ hiền lành hỏi thăm.
Hắn đối với thiếu niên có vẻ nữ tính này cảm thấy rất hứng thú.
“Phong Diệc Kỳ, ái đồ của Liễu thiếu hiệp.” Bạch Ngạn Hải nói, mồ hôi lạnh trợt chảy xuống trán.
Không phải Liễu công tử nói hắn sẽ ngủ đến trưa, tại sao lại dậy sớm như thế?
Sớm biết như vậy hắn sẽ không muốn mang công tử của ngũ đại thế gia về nhanh, làm cho những người không thể hiểu được nhường nhịn viết thế nào này gặp nhau!
Cá nhân hắn rất không muốn xem phát triển tiếp theo, mà hết lần này đến lần khác trong thời gian ngắn Liễu công tử chỉ sợ không trở lại.
Hắn còn đang suy nghĩ thời gian, người càng phiền toái hơn tựu mở miệng
“Sư phụ? Tuổi cũng không tránh khỏi quá gần đi?” Mộ Dung Đoan Diễn nhẹ chau lại lông mày, từ đáy lòng cảm thấy chán ghét tiểu quỷ không lễ phép này.
Mộ Dung Đoan Diễn người kế thừa Mộ Dung gia, tính tình được nuông chiều, vội vàng xao động, cử chỉ ứng đối với trưởng bối rất tốt, chính là đối với những người hắn xem thường, thái độ vô cùng xấu.
“Ta tôn kính chính là nhân cách của sư phụ, mấy kẻ nhiều tuổi mà không nhiều phẩm đức không xứng đáng làm sư phụ ta.” Kéo lấy ghế ngồi vào một bàn trống, Phong Diệc Kỳ một bên phản bác, một bên gọi tiểu nhị: “Cho ta một phần cá hoa vàng nấu dấm chua, trứng vịt bát bảo, thịt kho tàu, mì phù dung, một phần đậu hũ hạnh nhân, cùng với ba con cá tươi. Ta muốn nguyên liệu thượng đẳng nhất, bảo đầu bếp làm tốt hai phần ăn.” Cũng không nhìn danh sách thức ăn, hắn mở miệng là nói liên tiếp tên các món ăn.
“Gia, bây giờ mới sáng sớm……” Tiểu nhị ngây ngẩn cả người.
Có tiệm ăn nhà ai sáng sớm đã làm những món ăn này, còn cả cá tươi! Vị gia này xinh đẹp thì xinh đẹp, lại thấy được rất khó hầu hạ. Nhất là võ lâm nhân sĩ, ra tay vô cùng xa hoa, nhưng không nghĩ là, cái mạng nhỏ của mình coi chừng sẽ không còn.
“Hiện tại được rồi?” Không đợi hắn nói xong, giơ tay lên, một thỏi vàng rơi vào trong tay tiểu bảo, Phong Diệc Kỳ hừ lạnh.
“Được…… Đương nhiên được. Gia, ngài ngồi chờ một chút, lập tức đưa tới, chúng ta còn có rượu nho của Tây Vực, gia có muốn hay không ……nếm thử?” Điếm tiểu nhị lập tức cúi người cúi đầu, đem Phong Diệc Kỳ xếp vào hàng khách quý.
“Ta không muốn loại chất lượng kém.”
“Cam đoan là thượng đẳng nhất, rượu đưa đến hoàng cung chúng ta cũng có, lập tức đưa lên.”
“Cho ta một bình, dùng tuyết giúp ta ướp lạnh qua.”
“Dạ dạ là……” Nháy mắt, tiểu nhị đã chạy không thấy bóng dáng, vội vàng tìm chưởng quầy đi.
Ra tay hào phóng như vậy, là nuôi dưỡng từ khi đi theo Thập đại ác nhân. Bất quá đây cũng không phải ngân lượng của Liễu Dục Dương, mà do một năm này khi hắn sống cùng y, thì thuận tay mang từ sơn trang của Thập đại ác nhân đến. Hắn tuyệt không kì vọng Liễu Dục Dương khắp nơi bố thí cứu tế trên người có bao nhiêu bạc.
Nhưng hành động của hắn lại làm choáng váng mấy người ngồi xem bàn bên cạnh.
Láu lỉnh, tiểu tử này ra tay so với công tử ngũ đại thế gia còn còn hào phóng hơn, càng trái ngược với Liễu Dục Dương ăn mặc tiết kiệm.
“Khó trách ngươi tuyệt đối không ngăn cản Liễu công tử khắp nơi hỗ trợ người khác.” Bạch Ngạn Hải từng chứng kiến Liễu Dục Dương “quên mình vì người” cười khổ nói.
Trên cơ bản, Liễu Dục Dương chính là loại đại thiện nhân sẽ không giữ lại chút nào mà trả giá toàn bộ tinh lực cùng ngân lượng. Thường xuyên cứu người đến mức bản thân không còn một xu, về sau đều là Phong Diệc Kỳ âm thầm bỏ ngân phiếu ra cho y.
“Dù sao sư phụ cao hứng là tốt rồi, ngân lượng ta còn nhiều mà.”
Thập đại ác nhân có một địa phương dấu dùng để giấu ngân lượng, bốn người bọn họ căn cứ vào số người mà bản thân sử lý để phân chia của cải. Hiện tại số vàng bạc châu báu của hắn nhiều đến đủ đè chết người. Huống chi gặp người nghèo khổ mà không cứu, sư phụ đại khái tâm tình vốn đang tốt sẽ xuống dốc nhanh chóng. Nếu chính mình không hỗ trợ, người khác là bán mình chôn cha, sư phụ thì tám phần là bán mình chôn cất người không quen biết.
Nói xong, hắn không hề để ý đến Bạch Ngạn Hải, một mình ngồi ăn sáng cùng uống rượu nho Tây Vực, lẳng lặng chờ Liễu Dục Dương.
Thương Vũ cũng không vì quá nhàn hạ mà thoải mái, nó hiếu kỳ mổ mổ dây cột tóc của Phong Diệc Kỳ, không qua vài giây liền quen mồm… cắn đứt luôn.
Tóc đen như lụa lóng lánh ngân quang thoáng chốc rối tung trên vai, cảm giác mơ hồ trong nháy mắt làm toàn bộ người xem trong khách điếm choáng váng.
Phong Diệc Kỳ sau khi sửng sốt lại không phản ứng gì, ngược lại tùy ý Thương Vũ làm càn lôi kéo sợi tóc mềm mại của hắn.
Đây là sủng ái của hắn, đối với sủng vật đầu tiên ỷ lại hắn mà lớn lên.
“Thương Vũ, dám mổ tai của ta ngươi tựu chuẩn bị làm bữa ăn khuya cho ta luôn.” Nghiêng đầu né tránh cái mỏ, Phong Diệc Kỳ lạnh lùng cảnh cáo.
Tất! Co lại co lại đầu, Thương Vũ làm nũng ma thặng Phong Diệc Kỳ gò má nõn nà.
“Vì sao tai của ngươi không động vào được?” Bạch Ngạn Hải hiếu kỳ hỏi, cũng không hy vọng Phong Diệc Kỳ sẽ trả lời.
“Độc!” Đôi môi đỏ mọng nhếch lên nhàn nhạt nói ra một chữ, hắn khó có được tâm tình tốt mà trả lời lại. Lấy cá tươi đưa cho Thương Vũ … làm bữa sáng.
Bề ngoài tai của hắn tối độc, giấu Hắc Kim ty có thể chém sắt, là ám khí càng lợi hại. Thương Vũ chạm vào lại không có giải dược, cam đoan trong vòng một phút trở thành một con tử điểu.
“Đồ đệ của Liễu công tử lại là người dụng độc?” Mộ Dung Đoan Diễn vừa rồi bị nói không thể phản bác bắt được cơ hội liền cười mỉa trào phúng,“Đây chính là hành vi sẽ làm chính đạo sĩ khinh thường đó.”
“Mộ Dung huynh!” Bạch Ngạn Hải thầm kêu không ổn.
“Đoan Diễn!” Nam Cung Vệ khẽ khiển trách.
“Đương nhiên, xem tiểu tử này nam không ra nam, nữ không ra nữ, không cẩn thận lại bị cho là luyến đồng Liễu Dục Dương nuôi dưỡng, vì dẫn hắn ra ngoài mới dùng danh xưng sư phụ cho hợp lẽ. Bằng không có sư đồ nào ngủ cùng một gian phòng, sư phụ còn múc nước cho đồ đệ.” Hắn lớn tiếng trào phúng.
Hắn chính là không quen nhìn tiểu tử này không đếm xỉa đến cử động của bọn hắn, bọn họ chính là đại biểu cho ngũ đại thế gia, mà người này ngay cả hành lễ cũng không có, quả thực quá khinh thường bọn hắn.
“Mộ Dung huynh, ngươi nói như vậy thật quá phận!” Bạch Ngạn Hải ngược lại hút một ngụm khí, đơn giản hắn biết rõ Phong Diệc Kỳ có thể nhẫn nhịn người khác không tôn kính hắn, nhưng không cách nào tha thứ kẻ nào có một tia khinh thường đối với Liễu Dục Dương.
Quan trọng nhất là, Phong Diệc Kỳ chưa bao giờ quan tâm đến đạo lý đối nhân xử thế, cho nên khi ra tay sẽ không hạ thủ lưu tình.
Phong Diệc Kỳ mị hí mắt, nắm chặt hai tay, sát khí lan tràn xung quanh, sở dĩ vẫn nhịn xuống bởi vì dù tức giận đến đầu bốc khói vẫn nhớ rõ Liễu Dục Dương dạy hắn phải nhiều hơn nhường nhịn kẻ khác.
“Xin lỗi!” Trước khi hắn ra tay giết người.
“Dựa vào cái gì? Nếu như ngươi thực sự là đồ đệ của Liễu Dục Dương, còn không phải đối chúng ta hành lễ sao!” Mộ Dung Đoan Diễn không chịu nhượng bộ trừng ngược lại.
Sát khí như ngọn lửa lưu chuyển trong mắt, Phong Diệc Kỳ đột nhiên ra tay.
“Phanh” một tiếng không báo động trước! Cả người Mộ Dung Đoan Diễn bị đánh bay, thẳng đến đụng vào vách tường phía sau mới dừng lại.
“Khái!” Một ngụm máu phun ra, hắn vừa sợ vừa tức giận trừng mắt nhìn Phong Diệc Kỳ.
“Không biết sống chết là tại ngươi không biết nhìn người, bảo ngươi xin lỗi!” Gương mặt xinh đẹp phảng phất kết một tầng băng, Phong Diệc Kỳ chậm rãi đi về phía trước, mái tóc dài theo động tác của hắn tung bay trên không. Nhưng chỉ làm tăng thêm sợ hãi.
“Đoan Diễn!” Nam Cung Vệ cả kinh đã muộn.
“Ngươi dám động thủ……” Mộ Dung Đoan Diễn cả giận nói.
Hắn không ngờ kẻ kia sẽ ra tay, hắn vốn tự phụ về võ công lại không nghĩ đến ngay cả cơ hội nhìn cũng không có đã bị đánh bay.
“Có người quy định không được sao? Ta đã cho ngươi cơ hội.” Phong Diệc Kỳ cười lạnh,“Xin lỗi.”
Hắn thực sự ra tay, tuyệt đối không có cảnh cáo, lưu tình với địch nhân là tàn nhẫn với chính mình, cảnh cáo chính là tăng khả năng tử vong của bản thân, cho nên chỉ cần ra tay nhanh, chuẩn, hung ác là được rồi. Bất quá dựa vào dặn dò của Liễu Dục Dương, hắn cực lực khắc chế xung động, giảm thiểu hung tàn trong chiêu thức, hơn nữa tránh đi chỗ hiểm.
“Chờ đã, hai người đều bình tĩnh một chút!” Bạch Ngạn Hải đau đầu muốn ngăn cản.
Nhưng mà không có người để ý đến hắn, Phong Diệc Kỳ chỉ nhàn nhạt liếc nhìn, Mộ Dung Đoan Diễn thì hoàn toàn không phản ứng.
“Ngươi muốn làm địch nhân của Mộ Dung gia phải không?!” Tức giận đến đỏ cả mặt, Mộ Dung Đoan Diễn giãy dụa đứng dậy.
“Mộ Dung gia tính cái gì? Ngoại trừ sư phụ, toàn bộ võ lâm không có một ai đủ để ta sợ hãi.” Lạnh lùng cười, Phong Diệc Kỳ đứng trước mặt hắn: “Muốn nói xin lỗi, hay muốn chết?”
Quá tam ba bận, đây là nhường nhịn cuối cùng của hắn.
“Ngươi mơ tưởng!” Mộ Dung Đoan Diễn không tin kẻ kia dám giết mình!
Thu kiếm lại, thẳng tay đâm tới!
“Hảo, ngươi phải chết!” Đáy mắt tỏa sát khí bốn phía.
“Phong Diệc Kỳ, Liễu công tử sẽ sinh khí!” Bạch Ngạn Hải vội vàng tại trước khi hắn xuống tay trong nháy mắt rống to.
Những lời này đã lôi lý trí của Phong Diệc Kỳ trở lại, hắn vội vàng thay đổi phương hướng chiêu thức.
Tuyết bay tràn ngập, Phong Diệc Kỳ rút về bàn tay phải nhuộm đầy máu tươi, ta trái ném đi một mảnh kiếm gãy, chậm rãi trở về bàn.
“Tha cho ngươi một mạng chó!”
Nam Cung Vệ đã xông lên phía trước xem xét thương thế của Mộ Dung Đoan Diễn. Chỉ thấy trên cánh tay hắn nhiều hơn năm cái động, máu tươi chảy ròng ròng, tay phải chỉ sợ một thời gian không thể sử dụng kiếm
“Ngươi!” Mười phần tức giận trừng mắt nhìn Phong Diệc Kỳ, “Các hạ có tất yếu phải đả thương người khác thành như vậy không?!”
“Bảo hắn xin lỗi, bằng không ta phế luôn tay trái hắn!” Phong Diệc Kỳ kiên trì.
Nói giỡn, hắn ra tay mà lưu người sống đã là nhượng bộ rất lớn rồi, nghĩ không muốn xin lỗi, không có cửa đâu!
“Ngươi muốn nơi nơi bức người ta, ngũ đại thế gia sẽ không tha!”