Võ lâm đẫm máu

Từ sau khi Thập đại ác nhân chết dẫn đến chính tà hai phái xung đột kịch liệt, vẫn một mực không ngừng giao tranh, thậm chí ngay cả hoàng thượng ở kinh thành cũng phái binh gia nhập chống lại, triệu hồi trấn quốc tướng quân nơi biên cương về trấn áp.

Kéo dài ba năm, tà giáo tất cả cùng nhau, có kẻ muốn ngư ông đắc lợi, có kẻ muốn nhân cơ hội báo thù, có kẻ muốn diệt mối họa lớn trong lòng. Chính đạo lại không thể đoàn kết, vàng đỏ nhọ lòng son (chắc là tác động bên ngoài làm mất bản chất thực bên trong, hay đại loại thế, ai bít giải thích giùm nhé!), không ít hạng người tham sống sợ chết, lắm kẻ trước trận đào ngũ.

Đang trong lúc này, tà giáo có sự thay đổi minh chủ, bày ra tất cả hành động cùng chiến thuật tinh nhuệ, làm cho chính đạo trong một đêm binh bại như núi đổ. Nếu như không có mấy đại môn phái nhất định tử chiến đến cùng, lại có Liễu Dục Dương, Trác Lạc Vũ tuổi trẻ hiệp nghĩa, chẳng phân biệt ngày đêm đường xa đến cứu viện. Võ lâm Trung Nguyên chỉ sợ đã sớm thất thủ.

“Thao mẹ nó! Vương bát đản! Một Liễu Dục Dương lại có thể tiêu diệt được đám người của Tiêu đại ca, Hổ Động ta không báo thù thề không làm người!”

Rống giận vang trời, một cước đá tan cái bàn, thuận tay đánh gục một con tin bắt được, một hán tử râu ria đầy mặt sát khí hiện lên toàn thân.

Bất quá, dù ý nghĩ hắn đơn giản, nhưng cũng không phải mãng phu bình thường. Mà là người đứng đầu của Lân bang ở Đông Bắc, Hổ gia – Hổ Động.

“Hổ gia, minh chủ còn chưa nói gì ngươi đã “làm thịt” con tin ta bắt về, không hay lắm nhỉ?” Mở miệng làm một thư sinh mặt mũi tái nhợt, khẩu âm phát ra âm trầm giống như Bạch vô thường trước điện Diêm la. (âm phủ)

“Hàn huyết thư sinh” Bạch vô thường, tính tình âm hiểm, rất thạo nuôi cổ, là người mà hắc bạch lưỡng đạo đau đầu không thôi.

Bị hắn nhắc nhở như vậy, Hổ Động có chút hoảng sợ nhìn người ngồi trong chính sảnh.

“Minh chủ, là ta thất thố.”

“Không đâu, bang chủ là vì huynh đệ kết nghĩa mà báo thù, sao còn có điều gì thất thố? Toàn bộ số còn lại cũng giết đi.” Mây trôi nước chảy chỉ thị xuống, “Bên Liễu Dục Dương kia cũng giao cho các ngươi đối phó đi.” Giọng điệu lười biếng chậm rãi giơ lên, mái tóc đỏ sậm bán buông lên thành ghế, Huyết Phách cười đến vui sướng.

Bốn năm trước sau khi chính tay giết Thập đại ác nhân, hắn đem tội trạng đổ cho chính đạo nhân sĩ, dùng kế lấy được vị trí minh chủ, một nửa nhân mã trên giang hồ đã vô điều kiện nghe hắn hiệu triệu, bất quá mục đích chính của hắn không phải điều này.

“Giao cho chúng ta? Minh chủ?” Hổ Động vui vẻ chấp hành, ba chưởng tung ra chính là đánh cho vài người não bay tứ phía. (QT dịch nha, ko phải ta)

“Ta đi gặp Trác Lạc Vũ, trang chủ Sa Trác sơn trang.” Lạc Vũ…… Xa cách nhiều năm, cũng nên bồi thường toàn bộ hận cũ.

Rất lâu trước kia, khi hắn còn là hài tử khờ dại, đã từng có một người cứu hắn thoát khỏi khổ hải, sau đó đẩy hắn ngã đến địa ngục vĩnh viễn không có ánh mặt trời.

Tránh được luyện ngục trần gian, lại thừa nhận dày vò của địa ngục ngiệp hỏa, cuối cùng hắn hóa thành lệ quỷ, chỉ vì báo thù mà sống. Mong ngày nhớ đêm, chỉ nghĩ như thế nào đem cừu hận thống khổ trả lại gấp bội.

Tất cả ý niệm hiện lên trong đầu, tay phải lại bị bóng tối gây đau đớn.

“Một mình ngài?”

“Ngươi quản nhiều quá.” Cảnh cáo lạnh như băng, Huyết Phách vẫn là tiếu dung lười biếng, “Liễu Dục Dương trời sinh lòng dạ đàn bà, vì cứu người mà để bản thân mệt mỏi như kẻ hầu, chúng ta chỉ cần lợi dụng điểm ấy của y, muốn giết y dễ như trở bàn tay. Nhưng cái này vẫn chưa đủ, ta muốn một mẻ hốt gọn bọn chưởng môn kia.”

“Làm như thế nào?” Hổ Động hỏi lại.

Chưởng môn các phái dù sao không phải tôm chân mềm, mà trong đệ tử các phái cũng có một hai kẻ không thể xem thường, giết không ít người của bọn họ.

“Triệu tập nhân mã vây quanh Tình Vụ Phong, sau đó dùng một chút thủ đoạn nhỏ.” Khóe môi Huyết Phách cười càng lúc càng sâu.

“Ý tứ Minh chủ là chỉ dùng độc?” Bạch vô thường hiểu rõ cười.

“Còn muốn dùng cả cổ. Ta chẳng muốn chờ các ngươi chậm chạp tấn công, vốn đã không phải thiện nam tín nữ, độc cổ cũng là vũ khí, có chết chỉ đổ thừa bọn họ học nghệ không thông, trách ai được.” Thản nhiên cười, giết trăm người hay giết ngàn người với hắn không có gì khác biệt.

“Rõ, Minh chủ.” Hổ Động cùng Bạch vô thường cung kính hành lễ, cùng lớn tiếng hô lên.

Lãnh khốc là từ duy nhất bọn họ có thể hình dung được, người này quả nhiên là kẻ kế thừa của Thập đại ác nhân.

Tâm ngoan thủ lạt, không lưu tình mà phá hủy tất cả trở ngại đến bản thân, vô tình, vô tâm.

“Đã như thế, thỉnh Minh chủ cho ta mượn ba vật.” Bạch vô thường cung kính chắp tay nói.

Đã không thắng được, vậy tận tâm phục tùng để bảo vệ tính mạng.

“Vật gì?”

“Cửu sắc tàn cổ, mộng tình thảo và hóa thanh tán.”

Nghe vậy, Huyết Phách nheo mắt lại, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Phối hợp với Băng hàn cổ của ngươi? Ha ha…… Ngươi quả nhiên là có bản lãnh……”

“Không dám nhận.”

“Chờ tin chiến thắng của các ngươi.”

Đáp xuống câu cuối cùng, Huyết Phách biến mất, chỉ để lại ba bình nhỏ trên mặt ghế. Hổ Động chậm rãi quay đầu trừng mắt Bạch vô thường.

“Ngươi lấy những cổ kia làm gì?”

“Ngươi thật sự muốn biết?” Bạch vô thường liếc hắn.

“Nói nhảm, họ Bạch, nói mau!”

“Cửu sắc tàn cổ đúng như tên của nó, có chín loại tác dụng, nhưng tối trọng yếu là ba khả năng làm người ta toàn thân đau nhức kịch liệt, nội lực mất hết, cùng bảy bảy bốn chín ngày sau chết bất đắc kỳ tử (chết không đúng kỳ hạn, nghĩa thường dùng là chết thình lình, chết đột ngột vì tai nạn), ngay cả thần tiên cũng không thể cứu, là độc môn cổ độc của Minh chủ.”

“Đã như vậy còn muốn những loại khác làm gì?!”

“Bảo ngươi ngốc ngươi còn không tin, họ Liễu kia giết nhiều huynh đệ như vậy, ngươi không muốn cho y ăn nhiều đau khổ một chút trước khi chết sao?”

“Ta dĩ nhiên muốn, ta muốn tự tay tra tấn y đến muốn sống không được muốn chết không xong!” Nói đến chuyện đại ca kết bái bị giết, hắn cơ hồ mắt đều phải nứt ra.

“Vậy đúng rồi. Mộng tình thảo là một loại xuân dược cực mạnh, bất quá đây là dùng để đối phó tiểu quan, ngươi nghĩ người như Liễu Dục Dương có vì giải thoát bản thân mà tìm kẻ khác tiết dục không?”

“Không có khả năng…… A!” Thật độc ác, đối với nam nhân mà nói, thống khổ nhất chính là dục hỏa tăng cao mà không thư giải được…..

“Băng hàn cổ thì sẽ ăn mòn lục phủ ngũ tạng của y đến khi y thổ huyết bỏ mạng.”

“Tổng cộng bao lâu?”

“Trong ba ngày y chết không thể nghi ngờ.”

“ Những kẻ khác?” Không phải từng kẻ đều kê đơn như thế? “Đương nhiên là dùng hóa thanh tán triệt tiêu nội lực của bọn họ sau đó một lần nữa giết hết, Minh chủ không còn kiên nhẫn. Ta không có gan lại kéo dài xuống.”

Nhớ lại ba năm rưỡi trước, thủ đoạn mà Huyết Phách dùng để trừng phạt một tiểu tử không phục công khai lên án mình, hắn liền quyết định không nên cãi lời người này.

Có phục hay không là một chuyện, không muốn chết lại là chuyện khác. Bất quá hắn thừa nhận, Minh chủ này tâm cơ lòng dạ vô cùng sâu…..

※※※

Không lâu sau, phần tử tà đạo đột nhiên đem đầu mũi nhọn hướng về ngũ đại thế gia vẫn một mực trợ giúp sau lưng chính đạo nhân sĩ, do Minh chủ Huyết Phách trực tiếp hạ lệnh, hơn trăm cao thủ tiến về Giang Nam, cùng tấn công.

Mục đích của Huyết Phách rất đơn giản, vì kế hoạch tiếp theo của mình, tốt nhất có thể làm cho chính đạo nhân sĩ vẫn luôn trong vòng chiến mệt mỏi, Giang Nam Giang Bắc hai đầu, hao tổn thời gian cùng sức lực.

Chiến trường phát triển lớn, tình thế đối với tà đạo có lợi, dù sao người chính thức hữu dụng không nhiều, cũng không có mấy cao thủ, chỉ cần phân tán bọn họ, kết quả nghĩ là biết

Mà khi mọi người biết được toàn bộ tin tức này, hít thở còn chưa thông, trà đến môi còn không kịp uống, liền bị kéo vào ác chiến.

Bạch Ngạn Hải cùng đi với Liễu Dục Dương, khi nhìn thấy biển người rầm rộ vây công kia, thật sự … không biết nên phản ứng làm sao.

Có khi hắn hoài nghi kẻ lãnh đạo tà giáo kia rốt cục có tâm hay không, chiến sự kéo dài ba năm, người chết hằng hà sa số, bọn họ giết người mỏi tay, nhân số các phái cũng thương vong nghiêm trọng, vì sao hắn còn có thể không thèm để ý một chút nào mà hạ lệnh, tiếp tục muốn hơn trăm người lấy cái chết đối đầu?!

Đáng sợ nhất, không biết kích động như thế nào, phần tử tà đạo một người so với một người không sợ chết, thường thường không đánh thắng cũng cầu chém ngươi một đao, chỉ cần thật sâu một đao là được rồi!

Tính chất hung ác này làm hắn nghĩ đến tính cách ác liệt không để ý sống chết của Phong Diệc Kỳ, chắc hẳn Liễu Dục Dương cũng chú ý thấy, cho nên thường thường trong lúc đánh nhau thất thần, hoặc hạ thủ lưu tình ngược lại bị thương chính mình.

“Liễu công tử, ngươi cũng đừng để lại bị thương.” Bất đắc dĩ cao giọng dặn dò, hắn còn chưa đứng vững đã có một đám người khác vọt đến.

“Chính ngươi cẩn thận đi.” Liễu Dục Dương trả lời, Bích Tuyền kiếm vừa vung lên, lập tức máu nhuộm đỏ mặt đất.

Chẳng bao lâu sau, không hề hạ thủ lưu tình, khi y phát hiện việc bản thân làm là khờ dại ngược lại làm hại đến bằng hữu khiến người bị thương hoặc tử vong, thanh Bích Tuyền kiếm này, trong tay y trở thành vũ khí giết người.

Mỗi khi đến thời điểm này, y lại nhớ đến Kỳ nhi. Không lưu tình, không cho phép bản thân lưu tình, không được cho phép lưu tình, nhất định là bởi vì, đã từng đau thương khắc cốt?

Lúc ấy, y không rõ, cho nên tổn thương hắn, hôm nay, khi bản thân đã sáng tỏ, thế nhưng người kia đã không còn ở bên cạnh y.

Hô! Đại đao một phen từ phía trước chém xuống, vội vàng xoay người, mới tránh được công kích ồ ạt.

“Liễu Dục Dương đúng không?” Sử đao chính là một kẻ hơn năm mươi, một nam nhân mang chòm râu nhỏ.

“Các hạ là ai?”

Y biết mình đã nổi danh, nhưng mỗi người y cũng không nhận ra.

“Vương Khắc Nho.” Kẻ kia báo danh.

“Ác Long Bang bang chủ Vương Khắc Nho? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Liền ôm quyền, y từ trước đến nay vẫn tiên lễ hậu binh – nếu như đối phương nguyện ý nói lời phải trái.

Rất may, Vương Khắc Nho không phải một kẻ trú trọng lễ nghi.

“Ta muốn thay muội phu (em rể) báo thù!” Đao vung lên, cuồng phong gào thét, Liễu Dục Dương lập tức tránh né, đất cát bị lật tung, một đạo khắc ngân thật dài hiện ra trên mặt đất.

“Vẫn là thù?” Y than nhẹ.

Trên cơ bản, trận đấu buồn cười kéo dài đến ba năm này chính là do một cái cừu hận quấn ra đến. Là không có kẻ nào chú ý đến, hay là đã không quan tâm, thù hận tạo thành khúc mắc vĩnh viễn sẽ liên lụy càng nhiều thù hận.

Bóng người quấn giao, kiếm khí thỉnh thoảng bay ra, trong lúc hai người kịch liệt giao tranh, đồng thời Phó bang chủ Ác Long bang dựa theo mệnh lệnh của Bang chủ, lấy độc sa phấn bôi lên mũi tên, bắn về phía hai người…..

Loảng xoảng lang! Một thanh kiếm làm lệch hướng mũi tên, mũi tên tà tà bay xuống, rơi xuống phía dưới bọn họ, hoàn toàn không tạo thành uy hiếp với Liễu Dục Dương.

Mà người bắn ra thanh kiếm này, lại bị đao của đối phương bức đến đường cùng, mắt thấy ngân đao đã đâm vào ngực nửa tấc, một người áo đen khác tung chưởng đánh gục kẻ kia, một tay đỡ lấy người cần cứu.

“Ngươi ở đây làm gì?”

“Giết người a.”

Tuyệt không để ý bản thân vừa một lần cận kề cái chết, hắn lại lẫn vào trong đám người chém chém giết giết, một tên tiếp theo một tên, vì người cần bảo hộ mà giết người.

Tóc dài tung bay cũng nhiễm đầy huyết tinh, nhưng hắn không quan tâm, chỉ nâng lên trong tay trường kiếm.

Tóc dài……?

Ánh mắt Liễu Dục Dương đột nhiên bị một thoáng cảnh tượng thu hút chú ý, thiếu chút nữa bị một đao chém trúng, toàn do Bích Tuyền kiếm lợi hại, chém sắt như chém bùn đem đao phong của Vương Khắc Nho chặn lại, vết đao đánh vào người tuy dài nhưng không sâu.

“Là ngươi sao?” Y nhẹ giọng lẩm bẩm. Hoàn hồn mới nghĩ lần nữa tìm bóng dáng người kia, Vương Khắc Nho đã nhân cơ hội đánh tới.

Xoạt! Áo trắng nhuộm máu, đỏ bừng ánh vào trong mắt, lại là tóc dài phiêu dật, cùng thân cảnh mảnh khảnh…..

※※※

Rầm!

Ván cửa đẩy ra đụng vào tường lại bật ngược trở lại, phát ra một hồi chi dát liên tục.

Tất! Thương Vũ bị dọa sợ nhảy dựng, vô tội nhìn về phía hai người vào phòng.

Đoạn Phong trời sinh tính tình bình thản cũng khó có được tức đến đen mặt, tay phải túm lấy cánh tay Phong Diệc Kỳ ném hắn lên giường.

“Ngươi làm cái gì, muốn rời khỏi trúc ốc là tự do của ngươi, muốn đuổi theo thân ảnh ai là tùy ngươi, nhưng nếu muốn chết đừng chọn lúc ta vừa mới cứu mạng ngươi trở về!”

“Ta chưa muốn chết.” Phong Diệc Kỳ không để ý đến cánh tay bị đụng đau, chỉ bình tĩnh phản bác.

“Vậy kẻ nào bệnh nặng vừa khỏi đã hạ sơn, còn nhàm chán đi cứu nguy cho chính đạo nhân sĩ, kết quả bản thân lại bởi vì nhìn thấy người nào đó mà khí huyết đại loạn, thiếu chút nữa bị vây công mà chết?” Liên tiếp nói ra, Đoạn Phong còn không ngừng lại để thở đã nói tiếp, “Là ai nói sẽ một mình đợi trong phòng đừng lo, kết cục? Ta xuống núi điều tra tình báo giúp ngươi, một hồi trở về đã không thấy bóng dáng, lợi dụng người khác cũng có mức độ thôi!”

“Ta không có lợi dụng ngươi!” Phong Diệc Kỳ rống to,“Ta chưa từng yêu cầu ngươi làm gì,  ngươi cũng không có quyền hạn chế ta làm gì, muốn chết muốn sống là tự do của ta, ta có cầu ngươi cứu ta sao? Ngươi cứu ta nhiều lần như vậy, lại có từng hỏi qua ta muốn sống hay không? Ta cao hứng đi tìm chết còn phải lựa chọn địa phương ngươi không tìm đến sao? Ngươi có thể nhắm mắt làm ngơ, coi như không thấy cũng được mà!”

Khuôn mặt tái nhợt bởi vì khí huyết không thuận mà nổi lên một tầng đỏ mặt khác thường, khí thế Phong Diệc Kỳ yếu dần, đau đầu đỡ lấy trán.

Thấy thế, Đoạn Phong thở dài, không có đáp lại, xoay người đi chuẩn bị thuốc trị thương.

Phong Diệc Kỳ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Đoạn Phong, cắn môi dưới không biết mở miệng như thế nào.

Hắn biết rõ Đoạn Phong muốn bảo vệ mình, tuy hắn không biết kẻ luôn mặc kệ mọi sự bên người như Đoạn Phong vì sao lại thay đổi bản tính, nhưng mà y thật vô cùng chiếu cố hắn.

Từ khi được Đoạn Phong cứu, đến bây giờ đã nhanh ba năm, trong thời gian này y vẫn không bỏ hắn xuống, ngược lại hao hết tâm huyết cứu hắn, cho dù gặp địch cũng không có ý định vứt bỏ. Chính là, hắn thật sự rất …nhớ, muốn gặp sư phụ.

Đoạn Phong trầm mặc mở miệng, khẩu khí có chút lạnh, có chút lãnh đạm, nhưng lại có càng nhiều quan tâm: “Cởi áo ra, ngươi bị thương rồi?”

“Ta không muốn chết, ta chỉ là muốn thấy y.” Hắn thiếu Đoạn Phong một lý do. Phong Diệc Kỳ lần lượt cởi áo.

“Cho nên?”

“Ta đi.” Hắn hời hợt nói.

“Sau đó?” Y dùng nước nóng rửa sạch miệng vết thương rồi bôi thuốc.

“Có một hơn trăm người đang tấn công y.” Đau đớn từ miệng vết thương lan rộng, Phong Diệc Kỳ nhẹ nhíu mày.

“Vì vậy?”

“Nếu ta không giúp y sẽ nguy hiểm.”

“Ngươi cho rằng bản thân sẽ không nguy hiểm? Chính là muốn đánh kẻ ám toán y, nhưng một đao đâm vào trái tim mình ngược lại chẳng để ý đến, nếu như ta không đuổi đến, đường đường là La Sát lại bị một tiểu lâu la không danh tiếng xử lý, ngươi nghĩ vứt bỏ mặt mũi của bản thân hay của chúng ta?” Không có trầm bồng du dương, y chính là trần thuật lại, hai tay chống bên cạnh Phong Diệc Kỳ, Đoạn Phong nhìn kẻ bởi vì sầu bi mà khuôn mặt trở nên tái nhợt.

“Ta…… Không nghĩ đến, ta chỉ muốn giúp y, luôn luôn thầm nghĩ giúp y.” Đôi môi run rẩy nói ra điều hai người đều đoán trước, đoạn đối thoại ba năm qua không biết đã diễn ra bao nhiêu lần.

“Ta nhìn thấy được.”

Mấy năm qua có chút gió thổi cỏ lay nào, chính đạo nhân sĩ viện binh còn chưa tới, tiểu tử La Sát này lại không hề bỏ lỡ, dốc lòng quan tâm giúp đỡ, mỗi lần đều vì thế mà bị thương.

“Đoạn Phong, ngươi có cảm thấy ta ngốc?” Phong Diệc Kỳ ngẩng lên nhìn vào mắt Đoạn Phong, hai người đối mặt ở khoảng cách cực gần, lại ai cũng không nhúc nhích.

“Rất ngốc.” Trầm thấp đích tiếng nói mang theo bao dung.

“Vậy kẻ như ngươi chẳng học được khôn vẫn ở lại giúp ta thì sao?”

“Rất ngu.” Đoạn Phong trả lời có chút nhụt chí.

“Đã như vậy, vì sao lại tình nguyện làm kẻ ngu xuẩn mà giúp ta?” Hắn khó hiểu.

“Ta chỉ muốn tìm chút việc để làm.”

Trả lời quá nhanh tựa hồ như chỉ là lấy cớ.

Phong Diệc Kỳ trầm mặt rũ mắt xuống, sau nửa ngày, mới ung dung mở miệng: “Ta a, yêu sư phụ, vụng trộm yêu y rất nhiều, như vậy, ngươi còn muốn giúp ta?” Đôi môi đỏ mọng giương lên, trong đáy mắt không hề có vui vẻ.

Hắn thừa nhận bản thân có điểm lợi dụng ôn nhu của Liễu Dục Dương, ỷ vào ôn nhu của y mà hàng đêm tìm kiếm khuôn ngực y. Không dám có ý nghĩ không an phận, hắn chỉ muốn có một giấc mộng. Hy vọng xa vời vòm ngực ôn hòa của y, khẩn cầu y dịu dàng an ủi, chỉ cần nhìn thấy y, sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Một ngày nào đó, khi Liễu Dục Dương thành gia (lấy vợ), hắn sẽ mang theo giấc mộng này ra đi, đến một nơi có thể bảo vệ y, hắn vẫn một mực khuyên nhủ với bản thân như vậy. Chính là, chia cắt quá nhanh, giấc mộng chưa hoàn thành đã tiêu tan.

Tự nói với mình đã xong rồi, nhưng không có cách nào chính thức hóa giải, luôn lo lắng, che dấu tâm của bản thân, cho dù đã bị tàn phá không chịu nổi, nhưng vẫn không biến mất, sâu nhất dưới đáy lòng, vẫn còn dệt giấc mộng không thành, ảo tưởng một ngày bản thân có thể trở về bên cạnh y, nghe tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng an ủi bên tai…..

Đoạn Phong nhướn mày, sau đó bịt lại miệng vết thương của hắn…

“Đau quá!” Phong Diệc Kỳ vội vàng tung một chưởng đẩy y ra, chính mình thối lui đến góc giường phía trong.

“Còn biết đau a?” Y mát mẻ nói, hai tay khoanh trước ngực đứng thẳng.

“Nói nhảm!” Ô, lại chảy máu. Phong Diệc Kỳ nhếch môi, chính mình cầm lấy bột thuốc đến bôi.

“Hảo, vậy ngươi đây là đang xem nhẹ bản thân?”

“A?” Nhẹ buông tay, chai thuốc thiếu chút nữa vỡ tan, Đoạn Phong đơn giản nhanh tay lẹ mắt chụp được, một lần nữa nhét trở lại trên tay hắn.

“Ngươi đang xem nhẹ chính mình.” Y chắc chắc nói.

“Ta không có.”

“Ngươi có.”

“Không có!”

“Thật không?”

“Ta đương nhiên không có xem nhẹ chính mình!” Chịu không được hét lên, Phong Diệc Kỳ tức giận trừng mắt nhìn kẻ bắt hắn phải mở miệng.

“Hảo, từ nay về sau đừng hỏi lại vấn đề ngu xuẩn này nữa.” Thu thập quần áo nhuộm máu cùng vải trắng dùng để băng bó, Đoạn Phong dùng nước rửa mặt rửa sạch hai tay sau đó trở về bên giường, “Ta giúp ngươi chỉ bởi vì ta không có việc gì làm, không liên quan đến ngươi yêu ai.”

“Chính là, người ta yêu là nam nhân, là sư phụ của ta… .” Khí thế khó có được của hắn bị Đoạn Phong ép trở về.

“Ngươi cao hứng đi làm thái giám vào cung thị tẩm cũng không phải là chuyện của ta.” Đoạn Phong hừ lạnh, “Chờ ta có việc để làm, ta mới mặc kệ sống chết của ngươi!”

Lời nói khinh miệt của y khiến Phong Diệc Kỳ dù biết y đang giúp mình cũng tức đỏ mặt.

“Ngươi không cần phải quá đáng, ai sẽ đi làm thái giám a!” Người này muốn đánh nhau sao?!

“Tùy ngươi, lần sau trước khi muốn ra khỏi cửa thì nói với ta một tiếng, nếu không từ nay ta không giúp ngươi nghe ngóng tình hình.”

Lãnh đạm nói xong. Y thu thập gì đó ra ngoài.

Khách, cửa đóng lại, Phong Diệc Kỳ đưa tay ra để Thương Vũ đứng ở trên tay mình.

“Bị mắng rồi, nhưng mà, Thương Vũ, hôm nay ta nhìn thấy sư phụ, y so với trước kia gầy đi rất nhiều, có phải người chính đạo khi dễ sư phụ, đem công việc khó khăn cho y làm?”

Tất!

“Ta cũng biết a, sư phụ thích tìm tự phiền toái, cho nên luôn bị thương……”

Hắn rũ xuống mắt, co lên thân thể, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.

Chỉ cần thoáng nhìn, hắn dựa vào hỗn chiến nhận ra thân ảnh Liễu Dục Dương, bởi vì hắn chưa bao giờ quên, tâm tình khi nhìn thân ảnh sư phụ xoay người đi ra cửa vào ngày đó.

Một cánh cửa, triệt để chia lìa bọn họ, ngăn cách ra hai thế giới khác nhau…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện