Chương thứ tám

Mọi người vây quanh Chúc nhị công tử vào sảnh nghị sự. Áo choàng dài thượt kéo lê trên mặt đất, tạo cảm giác cực kì long trọng.

Giang Thắng Lâm mất cảnh giác bị một miệng đầy nước trà sặc hết vào khí quản, ho mất nửa buổi trời.

Lệ Tuỳ cũng đang dùng ánh mắt như nhặt-được-quỷ nhìn Chúc Yến Ẩn, nhưng bởi vì trước giờ mặt hắn đều không cảm xúc, nhặt-được-quỷ với nhặt-được-bảo chẳng khác nhau mấy, cho nên những người còn lại vẫn chưa ngờ ngợ ra có gì không ổn, còn đang nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi cho Chúc Yến Ẩn. Khả năng cao là Vạn Minh chủ cũng bị tấm áo choàng đen kịt kia tẩy não, dứt khoát sai người đặt thêm hai cái ghế bên cạnh Lệ Tuỳ: "Chúc công tử, Triệu thiếu chủ, mời."

Lệ Tuỳ:?

Chúc Yến Ẩn xách vạt áo choàng, dưới ánh mắt hâm mộ của toàn bộ các môn phái giang hồ, chậm rãi ngồi xuống bên người sát nhân cuồng ma... không đúng, là ngồi xuống bên người Lệ Cung chủ. Giang Nam hào môn quý công tử đều rất hiểu lễ nghĩa, nếu đã nhận của đối phương một cái áo choàng, thì phải thể hiện ra lòng biết ơn nên có. Vì thế, y hắng giọng, cố gắng hết sức mỉm cười vừa nhã nhặn lại chân thành, quay qua nhìn người bên cạnh, chuẩn bị nói với hắn lời... Ồ không xong rồi, ánh mắt quá đáng sợ, vẫn là miễn cảm tạ thì hơn!

Lệ Tuỳ lạnh lùng nhìn y: "Ngươi muốn nói gì?"

Bốn phía nháy mắt lặng như tờ.

Một phòng đầy kín các môn phái võ lâm đồng thời nhìn sang, phối hợp với luận đề "Thảo Phạt Ma Giáo" đầy nghiêm túc ngày hôm nay, không khí lập tức trở nên trang trọng. Trong mắt tất cả mọi người tràn ngập tha thiết, dường như rất chờ mong Chúc Yến Ẩn sẽ lập tức trình lên một văn bản bảy tám chục trang "Luận như thế nào tiêu diệt Phần Hoả Điện", dẫn dắt mọi người triển khai hành động trừ Ma một cách rầm rầm rộ rộ, oanh oanh liệt liệt, chính khí lẫm nhiên.

Trong tình huống khó xử như thế này mà còn nói chuyện áo choàng với không áo choàng dường như hơi không được thoả đáng, tạo cảm giác đầu óc có bệnh, tuy rằng chính xác là đầu óc ta có bệnh nhưng bệnh cũng có bệnh này bệnh kia, nên Chúc công tử quyết định im hơi lặng tiếng ném vấn đề đi:

"Ta đang muốn hỏi, về chuyện thảo phạt Ma Giáo, Lệ Cung chủ có kiến nghị gì tốt không?"

Lệ Tuỳ: "Không có."

Chúc Yến Ẩn: "... Được luôn."

Người giang hồ tại hiện trường: Lệ Cung chủ cùng Chúc công tử trò chuyện thật là vui vẻ, quả nhiên quan hệ giữa hai người không hề hời hợt!

Vì thế đại hội cứ như vậy hân hoan hoà thuận mà khai mạc.

Thật ra Võ Lâm Minh không phải là hoàn toàn vô dụng, ít nhất so với những tin tức Vạn Nhận Cung điều tra được, Vạn Chử Vân cũng đã phái người đi thăm dò đến bảy tám phần, bao gồm mười mấy tên mật thám của Ma Giáo ẩn nấp trong Kim Thành đều bị ghi chép lại tỉ mỉ cẩn thận cả phương hướng hành động.

Chúc Yến Ẩn nghe xong lập tức kinh ngạc đến ngây người: "Đều đi theo ta?"

Chúc Tiểu Tuệ cũng kinh ngạc đến ngây người, đi theo công tử nhà ta để làm gì?

Đồng thời kinh ngạc đến ngây người còn có Triệu Minh Truyền, sao lại có chuyện như vậy?

Và Vạn Chử Vân: "Hoá ra Chúc công tử không biết?"

Nhưng Lệ Cung chủ biết hết rồi mà, vì sao không phái người đến báo cho ngươi một tiếng?

Đứng trước vấn đề này, rất nhanh đã có người cho ra một câu trả lời, cũng không biết là phường lỗ mãng của phái nào, tự nhiên gân cổ gào lên: "Chúc công tử cứ việc yên tâm, nhất định là Lệ Cung chủ đã sớm phái người bảo vệ ở quanh quán trọ rồi, mật thám của Ma Giáo trà trộn vào không nổi."

Mi tâm Lệ Tuỳ nhăn lại, khớp xương tay phải kêu răng rắc, tay vịn của chiếc ghế hồng mộc lập tức nứt ra như mạng nhện. Có điều hắn còn chưa ngẩng lên nhìn đám người, một bóng dáng mặc y phục xanh khói đã bay qua, như hồn ma bóng quế, tốc độ nhanh đến khó tin.

Giang Thắng Lâm: Không nhanh không được, không nhanh sẽ có người chết.

Y chắn trước người Lệ Tuỳ, mặt đầy tươi cười lảng sang chuyện khác:

"Hoá ra đệ tử Vạn Nhận Cung cũng đang theo dõi Ma Giáo, không biết có thu hoạch gì không?"

Lệ Tuỳ đáp: "Hình như có kẻ thường hay đi về phía Đầm Thất Lí."

Giang Thắng Lâm sửng sốt: "Hả?"

Vốn y chỉ thuận miệng đề cập, không ngờ được Lệ Tuỳ lại đột ngột trả lời một câu như vậy. Bản thân y tham dự vào rất nhiều chuyện của Vạn Nhận Cung, mấy tháng nay, mật thám Ma Giáo mỗi ngày đi đâu theo dõi ai cũng là do y phụ trách ghi chép, có thể nói là tương đối quen thuộc với hành tung của bọn chúng, nhưng chưa từng nghe thấy tin tức gì có liên quan đến Đầm Thất Lí.

Vạn Chử Vân cũng nghi hoặc: "Đầm Thất Lí?"

Dân bản địa Kim Thành đều biết đó là vùng đầm lầy bẩn thỉu nằm ở sâu trong núi, xung quanh gai dại mọc thành từng bụi một, vào mùa này còn xuất hiện các loại rắn rết kiến chuột, cộng thêm không thông gió, xác động vật chồng đống, mùi hôi thối xông lên tận trời. Ma Giáo chạy đến đó làm gì?

Lệ Tuỳ quay ra nhìn Chúc Yến Ẩn.

Chúc nhị công tử không có một chút ý thức phòng bị nào. Y là dân ngoại lai, Đầm Thất Lí hay Đầm Bát Lí gì cũng chịu, do vậy chỉ nghiêm túc lắng nghe mọi người bàn luận, im lặng hưởng thụ cảm giác sung sướng và tinh thần hăng hái khi được tham gia đại hội Võ Lâm. Lúc này đột nhiên bị ánh mắt của Lệ Cung chủ khoá chặt, y cũng rất mù mờ, làm gì thế?

Vạn Chử Vân nhìn ra manh mối: "Chúc công tử từng đến Đầm Thất Lí sao?"

Chúc Yến Ẩn vội vàng lắc đầu: "Ta chưa nghe nói về nơi đó bao giờ."

Vạn Chử Vân chần chừ: "Vậy..."

Lệ Tuỳ nghiêng người tựa lên ghế, uể oải rũ mắt:

"Chắc ta nhầm, nếu ngươi chưa từng tới thì đêm nay ta sẽ thu người Vạn Nhận Cung về."

Ngữ điệu của hắn nhạt như mây nhẹ như gió, lọt vào tai Chúc Yến Ẩn lại không khác gì sấm sét động trời. Đợi đợi đợi một chút, cái gì mà ta chưa từng tới thì ngươi thu người của Vạn Nhận Cung về, chẳng lẽ ngươi sắp xếp người đi canh giữ cái đầm kia, là vì ta?

Trước kia chúng ta quen nhau?

Những lời đồn giang hồ đó đều là sự thật!

Chúc Yến Ẩn trợn tròn mắt, vừa kinh ngạc vừa phấn khích nhìn Lệ Tuỳ, người còn chưa đến Tuyết Thành nhưng trong đầu đã quét qua một cơn bão tuyết lông ngỗng, cuồng phong thét gào, vốn từng mất trí nhớ một lần, lúc này càng thêm trống rỗng, tai ù đi, nửa ngày cũng chưa thốt được lên chữ nào.

Đợi đến khi y vất vả lắm mới hoàn hồn lại, cuộc họp đã đi vào hồi kết.

Cũng như lời của Triệu Minh Truyền trước đó, đại hội Võ Lâm chọn tổ chức ở Kim Thành, vốn chính là vì lôi kéo Lệ Tuỳ nhập hội. Lúc này nếu hắn đã đồng ý cùng Võ Lâm Minh đồng hành lên phía Bắc, mục đích của mọi người cũng coi như đạt thành. Còn cụ thể phải bao vây tiêu diệt như thế nào, từ trước đến nay Phần Hoả Điện quỷ kế đa đoan, ngay hiện tại sợ là cũng chưa nghĩ được ra mưu hoa gì vẹn toàn, không bằng cứ khởi hành dần về Đông Bắc rồi căn cứ vào tình hình cụ thể bố cục lại một lần sau.

Thời gian xuất phát được định ra vào năm ngày sau.

Chúc Tiểu Tuệ còn đang lo bàn bạc chuyện xem bệnh với Giang Thắng Lâm nên đại hội Võ Lâm vừa kết thúc lập tức muốn đưa công từ nhà mình đi tìm Thần Y nhưng Chúc Yến Ẩn lại đã đứng dậy chạy chậm đuổi ra cửa: "Lệ Cung chủ."

Lệ Tuỳ người cao chân dài khinh công tuyệt đỉnh, hoàn toàn lười không muốn đáp lại cái lùm-tuyết-trắng sau lưng, trong khoảnh khắc đã biến mất về phía chân trời.

Đáy mắt Chúc Yến Ẩn tràn ngập hâm mộ, thật là lợi hại!

Chúc Tiểu Tuệ khó hiểu hỏi: "Công tử muốn làm gì?"

Chúc Yến Ẩn kéo nó qua một góc ít người, hạ giọng:

"Ngươi nói thật đi, trước kia rốt cuộc ta có biết võ công không?"

Chúc Tiểu Tuệ nghĩ cũng chẳng nghĩ, đương nhiên là không biết, sao công tử lại bật ra cái ý tưởng kì quặc này nữa rồi?

Chúc Yến Ẩn không tin: "Vậy tại sao Lệ Cung chủ phải phái người đến đầm sâu bảo vệ ta?"

Chúc Tiểu Tuệ trả lời: "Ta cũng đang thắc mắc đây, còn nói cái gì mà mật thám Ma Giáo, không đầu không đuôi, có phải bọn họ nhận lầm người rồi không?"

Chúc Yến Ẩn nheo mắt, vậy ư?

Chúc Tiểu Tuệ chính trực, không thì gì?

Chúc Yến Ẩn lấy cán quạt gõ gõ đầu nó, thoả mãn đắc ý:

"Ta nhất định sẽ tra ra chân tướng."

Chúc Tiểu Tuệ khóc không ra nước mắt, chân tướng chính là mấy tháng trước công tử ra ngoài đạp thanh, trên đường đi gặp phải sơn tặc, chấn kinh đến mất trí nhớ, người trong nhà đã kể đi kể lại đến mười bảy mười tám lần rồi, còn gì để tra nữa?

Chúc Yến Ẩn quấn chặt áo choàng đen trên người, quay bước đi ra ngoài, khí thế phi phàm.

Đất trời vẫn mênh mông cát vàng.

Bao la thì hùng vĩ thật đấy, có điều là gió thực sự quá lớn, Chúc nhị công tử chưa đi được hai bước đã bắt đầu lảo đảo, áo choàng siêu rộng cũng bị cuốn lên, ập thẳng vào mặt y trùm đầu kín mít.

"..."

Chúc Tiểu Tuệ: Công tử đừng lo! Ta đến cứu ngươi đây!

Vì Vạn Chử Vân cũng có bệnh cũ lâu năm, cần phải châm cứu điều dưỡng, Giang Thắng Lâm không thể không ở lại Võ Lâm Minh thêm hai ngày, mãi đến chạng vạng ngày thứ ba mới về đến Vạn Nhận Cung. Hớp nước chưa kịp uống đã truy vấn ngay chuyện Đầm Thất Lí.

Đầu ngón tay Lệ Tuỳ vu vơ gảy ám khí: "Sáng sớm hôm nay người của Ma Giáo đã đến Đầm Thất Lí."

Giang Thắng Lâm: "Hả?"

Y mơ hồ đoán ra ý tứ của đối phương: "Cho nên Đầm Thất Lí chỉ là nơi ngươi thuận miệng bịa ra, ở đấy cũng chẳng có bí mật gì... Ngươi nghi ngờ trong Võ Lâm Minh có cơ sở ngầm của Ma Giáo trà trộn vào sao?"

"Trong lúc mở đại hội Võ Lâm, mật thám Ma Giáo không thể ẩn nấp ở phòng ốc xung quanh." Lệ Tuỳ đáp, "Nhưng bọn chúng lại vẫn biết được chuyện Đầm Thất Lí."

"Lúc ấy trong sảnh nghị sự ít cũng phải có đến 200 người, điều tra rất nan giải, tạm thời đi bước nào hay bước đó đã." Giang Thắng Lâm tự rót cho mình chén nước, "Đúng rồi, còn có vị Chúc nhị công tử kia, hiện tại không chỉ trong thành đang điên cuồng đồn đại chuyện xưa giữa Chúc phủ và Vạn Nhận Cung, thậm chí đến bản thân y cũng tin nữa. Hôm qua lúc ta khám bệnh, bị y cẩn thận vặn hỏi một lúc lâu, nói là cảm thấy như mình có nội lực bị phong ấn."

Ngươi nói xem ngươi lừa ai không lừa, lại lừa một bệnh nhân mất trí nhớ, đúng là thiếu đạo đức.

Rõ ràng Lệ Tuỳ làm gì có lương tâm, hắn hơi nhướng mày, nhớ tới lùm-tuyết-trắng ngu ngốc kia, tâm trạng lại cũng khá tốt.

Trước lúc khởi hành hai ngày, Chúc Tiểu Tuệ bận ở bên ngoài chuẩn bị xe ngựa lương khô, Chúc Yến Ẩn ở trong phòng cẩn thận viết một phong thư, rồi tỉ mỉ lựa chọn một món quà đáp lễ - bản thân mình đã nhận áo choàng, đương nhiên là phải đáp lễ rồi.

Vì để thành ý thật nổi bật, lần này trên phong thư còn được rắc vàng lá, khảm hoa khô, sau khi qua tay Triệu Minh Truyền gửi vào Yến Hồi Điện, chính là giúp cho hang đá tối đen như mực thêm một phần xuân sắc rực rỡ.

Nhưng Lệ Tuỳ đâu có biết thưởng thức, hắn nhặt thư hàm lên bằng hai ngón tay, mở cũng chưa mở mà ném về phía ánh nến.

Cơn gió nhẹ cuốn ngọn lửa liếm lên, trong khoảnh khắc đã nuốt trọn xấp giấy Tuyên dễ bén.

Thứ đồ không biết là cái gì được kẹp trong bì thư cũng bị đốt cháy theo, làn khói vô hình lượn lờ lan ra. Đầu tiên, một hương thơm thoang thoảng như rừng hoa ngày xuân thấm vào tim gan, ngay sau đó, đột nhiên thăng cấp lên thành mùi vị gay mũi trong tiệm điều hương, giống như hàng trăm hàng ngàn hàng vạn chủng loại mồi thơm cùng đập vào mặt một lúc, tan thành phấn lấp đầy xoang mũi yết hầu, dính đến hai mắt đau đớn lồng ngực ngột ngạt, gần như phải nôn ra mật vì hít thở không thông.

Lệ Tuỳ hiếm khi chật vật như thế này, không cả quay đầu lao ra khỏi đại điện.

Giang Thắng Lâm nhận được tin, vội vàng chạy qua xem đầu đuôi thế nào, người còn cách chín khúc ngoặt hành lang đã nghe ra manh mối:

"Đây là hương liệu tốt nhất Giang Nam, tên gọi U Lan Mỹ Nhân thì phải, giá trị liên thành. Ngươi lấy ở đâu ra vậy?"

Lệ Tuỳ còn đang ổn định lại nhịp thở: "Chúc Yến Ẩn."

Giang Thắng Lâm nói: "Bảo sao, người khác muốn được nhìn thấy thứ tốt ấy còn khó. Có điều mùi hương của U Lan Mỹ Nhân rất đậm, sương sương bằng cái móng tay thôi đã đủ để đốt quá nửa năm, hơn nữa dư hương rất bền. Ngươi đốt bao nhiêu rồi?"

Lệ Tuỳ nhớ lại phong thư kia một chút, giơ nắm tay lên.

Giang Thắng Lâm lùi ra sau hai bước:

"Ngươi đang định đánh ta, đánh Chúc Yến Ẩn, hay là muốn nói khối mồi thơm ngươi vừa đốt hết to những bằng nắm tay?"

Lệ Tuỳ cố gắng chịu đựng mùi hương quỷ dị bốn phía và đè nén trái tim đang xúc động muốn giết người: "Bốn năm lạng."

"Bốn năm lạng, ngươi đốt hết một lần?"

Giang Thắng Lâm nghe thế vừa tiếc rẻ vừa thương cảm vô cùng, "Thế thì Yến Hồi Điện này của ngươi trong một năm sợ là không ai vào ở được đâu."

Nhưng may mắn thay, dù sao mọi người cũng chuẩn bị đi Đông Bắc rồi, không có gì đáng ngại.

Mặt Lệ Tuỳ xanh mét.

...

Theo nguồn tin giang hồ không chính thống, trước ngày xuất phát bao vây tiêu diệt Ma Giáo, Lệ Cung chủ canh cánh trong lòng, trằn trọc khó ngủ, nằm lại suốt một đêm trên đồng hoang cỏ dại ngoài Vạn Nhận Cung.

Dải ngân hà vắt ngang qua bầu trời Tây Bắc.

***

Đầu chương có nói về việc Lệ Cung chủ nhặt được bảo hay nhặt được quỷ. Cái này là ngôn ngữ mạng có thể có bạn chưa hiểu, mình xin giải thích thêm.

- Bối cảnh: A và B có quan hệ với nhau (vợ chồng, chồng chồng, vợ vợ, người yêu, bạn bè thân thiết,...)

- Ví dụ A làm ra những chuyện thực sự ngu ngok, mọi người sẽ nói kiểu: "Awww, A đúng là thiên tài, B nhặt được của quý rồi còn gì."

"Của quý" ở đây = "bảo" = quỷ luôn =))))

Tác giả sử dụng rất nhiều câu chơi chữ, ngôn ngữ mạng với từ địa phương gây hài. Chỗ nào các bạn chưa hiểu rõ có thể bình luận lại để mình thêm chú thích. ❤️
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện