Ở phía tây Trấn Thanh Đô *có một phiệt trấn gọi là Ấn Nam đóng ở núi Phu Pha Phong đã hơn trăm năm nay, thế lực rất lớn ít nhất cũng đến nữa vạn người. Thủ thành chính đóng ngay trên núi Phu Pha Phong là nơi trấn chủ Ấn Nam tại vị, xung quanh còn có hơn ba mươi mấy tiểu trại ‘thuộc quyền dưới của phiệt trấn” án ngữ ở những ngọn núi xung quanh, mỗi tiểu trại có vài trăm người. Địa thế đắc lợi dể thủ khó công. Dưới núi còn có hai bộ lạc người, hơn nghìn hộ, cùng nhau sinh sống hòa đồng không gây xích mích cuộc sống vì vậy an nhàn rất nhiều.
Mỗi năm phiệt trấn Ấn Nam đều nhận rất nhiều người thuận theo, phiệt trấn chỉ nhận nam nhân không nhận nữ nhân, họ đều là người dân nghèo khó, trẻ mồ côi, hay đám bất hảo có ý hoàn lương cũng được tiếp nhận…họ đến sinh sống trong phiệt trấn theo pháp thệ rất nghiêm ngặt, ai trái lệnh thì có thể bị truất xuất khỏi phiệt trấn, đời đời không được bén mảng đến lần nữa, còn nặng hơn có thể dùng đến gia hình, xử tử.
Cuộc sống của phiệt trấn rất khắc khổ, cay nghiệt nên không nhận nữ nhân cũng vì thế, rèn luyện bản thân trở nên chín chắn, học võ làm ruộng, tu tâm dưỡng tính không làm việc đại nghịch, bất đạo, hành hiệp trượng nghĩa vì đó mà tiếng tăm lẫy lừng khắp Đại Việt.
Triều đình nhiều lần lấy cớ phiệt trấn lấy đức nhân tâm, lung lạc dân chúng, có ý tạo phản đã đem quân tru diệt nhưng đều bất lực. Từ thời nhà Lý còn hưng thịnh đến nhà Trần lập quốc đều đem vạn binh đến đánh, chỉ chuốc lấy thảm họa, nhân tâm đồ thán, vì vậy mới lấy tước vị an bài văn phong cho các đời trấn chủ, vạn đời không tạo phản, phiệt trấn, triều đình sống hòa thuận cấm xâm phạm lẫn nhau
***

Đứng từ núi Phu Pha Phong nhìn xuống, con sông Mã xa xa như một vệt cắt ngang vào mặt phẳng màu xanh xám âm u, loáng thoáng đâu đó như bị khuất trong đám sương mù lạnh lẽo. Người ở đây tương truyền rằng đó là khí độc từ trận huyết chiến của thần rừng và thần sông lưu lại, vào mỗi buổi sáng sớm tinh mơ lại âm thầm tỏa bốc lên trời, cảnh tịch trước mắt vì vậy mà thật kỳ bí cô tịch.
Muôn thú thức tỉnh, chim chóc ríu rít trong những tán cây, xướng họa cùng với đám thú hoang hú vang trong sâu thẳm núi rừng. Giữa cảnh tĩnh mịch cùng âm thanh sống động dưới ánh bình minh dần dần xuất hiện ở lưng chừng núi, thì đột ngột một tiếng động mạnh làm rung chuyển cả một bầu không khí tĩnh lặng. Toán chim chóc náo loạn bay vù lên tầng không, muôn thú im bật, ngay giữa trung tâm tiếng động những tán cây như bị va đập mạnh, lá xanh đẫm sương lạnh rụng rời, lào xào, trong chốc lát chỉ còn lại cành nhánh như một thân cây chết khô héo hàng chục năm.
Sự tĩnh lặng sau đó lại bao trùm, không một tiếng động. Chim muôn thú rừng như lặn mất tăm để lại một cảm giác đến rợn người.
Nơi xa xa, ụ lá rơi chồng chất quanh thân cây trọc vừa rồi lại phát lên tiếng rì rì, xáo động nhẹ rồi dần dần xoay tít thành một vòng tròn. Từ từ dưới mặt đất sau đó bốc cao dần lên, tốc độ ngày một nhanh, cơn lốc cuồn cuộn cuốn theo vô số tàn tích dưới mặt đất, va đập vào thân cây vỡ vụn thành những mảnh nhỏ ly ty.
Vòng xoáy càng lúc càng nhanh, tưởng như đang xoáy thủng xuống lòng đất để lật tung các gốc rễ cây lên, không còn nhìn thấy gì cả. Lạ thay là những tán cây cách vòng xoáy chỉ chưa đầy gang tay lại không hề hấn gì, mà tĩnh lặng như không một cơn gió lay động. Quả nhiên kỳ bí vô hạn.
Một người mặc áo đen nai nịt, đầu chít khăn đen có đính chữ Ẩn Nam trên trán, cổ đeo vòng bạc, dáng người to lớn, mặt lạnh lùng với bộ râu xồm xoàm chớm bạc, tuổi chừng tứ tuần, từ trong nhảy thẳng lên cách vòng xoáy đến hai ba trượng, người lộn vòng trên không. Chỉ thấy trong chớp mắt cơn lốc đã ngừng hẳn, lớp lá cây tàn tích vụn nát nằm xẹp xuống mặt đất tạo thành một vòng tròn. Người áo đen hạ thân mình xuống giữa vòng tròn đó với tư thế ngồi, chân xếp bằng, hai tay liên tục vung kình lực ra trước, chưởng lực vô cùng lợi hại thân cây phía trước không động mà phát nổ ra thành từng mảnh. Người áo đen thu chưởng vòng tay trước ngực tụ khí, vẻ mặt y trông có vẻ lạnh lùng sát khí nhưng khi hơi thở vừa thốt ra mặt đã tái xám, miệng thổ một ngụm huyết.
Y lập tức lấy trong người ra một hợp vuông nhỏ bằng gỗ, mở ra, bên trong lót bằng giấy thấm, ở giữa là viên hoàn đan màu đen vội bỏ vào miệng nuốt ực, rồi vận khí điều hòa nhịp thở cho đến khi vẻ mặt trở lại hồng hào mới thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Y nhắm nghiền mắt lại thì phía sau một toán người ăn mặc đều một màu đen, đầu đội nón lá, lưng buộc vũ khí chạy thục mạng về phía y. Một gã chạy đầu thi triển tốc độ vừa đến cách vòng tròn hai trượng, thì đưa tay ra hiệu cho đám người phía sau ngừng lại, một mình gã bước lên mấy bước chấp tay cúi đầu thưa.
“Trấn chủ! Trấn chủ không sao chứ?”
Người được gọi là trấn chủ khẽ ho lên mấy tiếng rồi nói “Ta không việc gì!”
Thì ra y là Phạm Nhất Lĩnh người đứng đầu núi Phu Pha Phong, một trong những cao thủ võ lâm đứng đầu Tam Phiệt Nhất Đẳng. Vừa rồi y đang luyện Phong Hợp Ngũ Đỉnh, bí kiếp trấn uy của phiệt trấn Ẩn Nam được lưu truyền hàng trăm năm nay qua các đời trấn chủ, quá sức mà suýt tẩu hỏa nhập ma.
Phạm Nhất Lĩnh ngồi lặng im tiếp tục điều khí, y không hiểu tại sao đã luyện hơn mười năm mà vẫn không thể tiến bộ hơn lên được. Tất cả cách thức, điều khí lên các kinh mạch đều được y kỹ lưỡng xem qua không bỏ sót, vậy mà đến bây giờ vẫn không vượt qua tầng thứ tư được, vừa rồi suýt chút nữa còn nguy đến tính mạng.

Phạm Nhất Lĩnh tư chất thông minh, võ học đạt đến cảnh giới thượng thừa, Công Minh Quỷ Quyền tuyệt chiêu bí truyền của họ Phạm sáng tạo ra được y khổ luyện, tìm tòi, học hỏi, che lấp những chỗ yếu huyệt từ mấy đời trước, biến hóa tuyệt chiêu sơ đẳng trở nên hoàn thiện. Tên tuổi của y vì đó mà danh trấn thiên hạ, cùng với Ma Lang Nha trấn chủ Âm Môn nước Chiêm Thành, La Ban trấn chủ Bạch Long nước Khmer. Được mệnh danh là Tam Phiệt Nhất Đẳng ai nghe đến tên y cũng phải chín phần kính nể.
Từ khi Phạm Nhất Lĩnh kế vị chức trấn chủ, được người tiền nhiệm truyền lại cuốn bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đĩnh. Từ đó đến nay y chỉ tu luyện ở núi Phu Pha Phong không một lần xuống núi, đến nay cũng được mười năm. Tuy bên ngoài mặt vui mừng thoát nạn trong gang tất nhưng trong lòng cảm thấy buồn phiền. Thiết nghĩ, mình dành không ít thời gian để tu luyện cuối cùng cũng chẳng được đến đâu, chỉ biết nhìn trời thở dài.
Một tháng nay, y liên tục luyện công theo đà hưng phấn, chân khí dễ chịu, cơ thể rất khoái lạc tiêu ý, tưởng bản thân đã đạt được kỳ ngộ nhưng đến giờ phút quan trọng nhất lại thất bại.
Y không hiểu tại sao lại kỳ lạ đến như vậy! Lần nào đến lúc cao trào nhất, nội lực đạt tám chín phần nhưng khi xuất chiêu thì không sao phát huy được. Vừa rồi y đã liều lĩnh, gắng sức nhưng suýt nữa thì tai họa ập đến, nếu không có linh dược được bào chế từ sâm ngọc linh nghìn năm y luôn đề phòng trong người thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nghĩ đến, y lại toát hết mồ hôi lạnh.
Phạm Nhất Lĩnh ngồi điều khí một lúc mới ra hiệu cho tên tiểu trại chủ dìu y đứng dậy lẩm bẩm nói.
“Ta đã luyện hơn mười năm mà không sao thông suốt được kỳ chiêu trong bộ kinh này, xem ra mười năm ẩn cư tu luyện đều công cốc cả.”
Phạm Nhất Lĩnh tặc lưỡi đau đớn đứng dậy, tay trái ghì chặt vào người tên tiểu trại chủ, ngước mắt nhìn trời, mặt rầu rĩ. Y còn lẳng lặng buồn phiền thì tên tiểu trại chủ khẽ nói.
“Thưa trấn chủ, bí kiếp của phiệt trấn chúng ta là bí truyền trăm năm. Từ các đời trấn chủ trước chỉ nghe có Lê Vệ Cơ là luyện thành, còn về sau đều chỉ đạt đến tầng thứ ba là bỏ cuộc, riêng trấn chủ là đạt đến tầng thứ tư xem ra đã hơn một bậc. Không lý gì trấn chủ lại buồn nhiều như vậy! Trên giang hồ ai cũng đều lăm le muốn cướp đoạt bí kiếp Phong Hợp Ngũ Đỉnh của Ẩn Nam ta, xem ra họ cũng thật hồ đồ.”
“Nhà người nói có lý, nhưng bảo bối của phiến trấn há để lọt vào tay kẻ khác, chẳng khác nào làm nhục ta hay sao.”
“Đúng vậy ạ!”
Phạm Nhất Lĩnh lắc đầu nhìn gã tiểu trại chủ trẻ tuổi, bước từng bước một chậm chạp miệng lầm bầm.
“Ta thấy ngươi dạo này tiến bộ lên hẳn, bộ quyền pháp Công Minh Quỷ Quyền của ta nhà ngươi cũng đạt đến sáu bảy phần thăng tiến, chỉ tiếc một điều gân cốt kém cỏi chính nó lại không phát huy được thế quyền họ Phạm nhà ta.”

“Thuộc hạ xem ra không có duyên làm người học võ”
Gã vừa nói vừa khúc khích cười.
“Nhà ngươi chỉ được cái tài chiều ý người khác, nấu nướng cũng rất giỏi, mấy hôm nay xem ra ta làm khổ các người.”
“Sao trấn chủ lại nói vậy ạ! Trấn chủ sai bảo nghìn việc bọn thuộc hạ cũng không hề từ nan, há gì việc cỏn con đó.”
“Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
“Tiếc chuyện gì ạ?” Gã mau miệng hỏi.
“Nhà ngươi đầu óc lanh lợi, miệng mép hơn hẳn người tầm thường, chỉ nổi thể chất nhà ngươi lại thua xa một người thường.”.
“Thuộc hạ được trấn chủ đề đạt làm tiểu trại chủ đã là ơn lớn, chỉ mong được ở với trấn chủ hầu hạ đã mãn nguyện, không còn gì vui bằng.”
Phạm Nhất Lĩnh thở dài cùng hắn ra khỏi khu rừng, trong lòng tuy buồn cho gã nhưng nghĩ lại xem ra vậy cũng tốt chính cho gã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện