Chế Pháp nhảy qua một bên cười dài nói “Tên tiểu tử ngươi cũng khá lắm!”
Trần Hưng Lễ cũng bật cười nói “Các hạ quá lời rồi, tại hạ chẳng qua là kẻ vãn bối làm sao bì kịp!”
Chế Pháp hừ dài nói “Người nói hay lắm! Nhưng lần này đừng hòng thoát khỏi đây.”
Chế Pháp lại vung chưởng đánh tới, kình lực không chút suy giảm, Trần Hưng Lễ càng ra cước bộ chạy mau thầm nghĩ “Nếu kéo dài cũng không hay, tránh được một hai chưởng cũng khó lòng tránh được trăm chưởng!” nghĩ vậy thình linh xoay người phóng chưởng đánh ra, Chế Pháp giật bắn mình, thấy chưởng lực uy phong lẫm liệt thì xoay người tránh né, không dám giao chưởng thốt lên “Phong Liên Thần Chưởng!”
Trần Hưng Lễ không nói không rằng thu tay về, thấy Chế Pháp động tâm lấy làm đắc ý, liền tung thêm một chưởng nữa, Chế Pháp cũng không giao chưởng mà xoay người tránh né. Hắn vung chưởng ra đánh tiếp, cứ thế hơn mười mấy chưởng đánh ra Chế Pháp không mảy may đón đỡ. Thấy Trần Hưng Lễ thở dốc, chưởng lực yếu dần thì cười khanh khách nói “Hóa ra tên tiểu tử người học lỏm được bí kiếp của Phiệt trấn Ẩn Nam mà không biết Hợp Phong Thần Khí, xem ra ngươi đến số rồi!”
Quả nhiên trong lòng Trần Hưng Lễ mấy phần thất kinh, cơ thể ngày càng yếu ớt có muốn bỏ chạy cũng không xong, đã có ý hoảng sợ. Đang còn lo lắng thì nghe phía xa xa đám quân binh la hét náo động,tiếng pháo hiệu bắn lên trời sáng rực, đó là tín hiệu thành bị tập kích, còn thấy lửa bùng lên, một lúc sau tiếng quân binh la hét rõ ràng hơn hẳn “Quân Chiếm đánh nam thành rồi, đi mau, đi mau!”
Trần Hưng Lễ thấy Chế Pháp mất tập trung liền phất quạt một cái, liên tiếp hơn chục ám khí phóng ra. Chế Pháp nhảy lên ấy trượng né tránh cười hô hô nói “Ngươi định trốn thoát bằng cách đó hay sao!” Thân hình y vừa chạm chân xuống đất thì nghe tiếng nổ bụp nhỏ vang lên, một cơn bụi phấn tỏa ra khỏa lấp Trần Hưng Lễ, cho dù Chế Pháp có nhãn quan tốt cũng không làm sao nhìn ra được, với lại trời tối, ánh đuốc đằng xa khó lòng tìm ra Trần Hưng Lễ, giận dữ phẩy tay nói “Tên tiểu tử ngươi lắm trò không hay ho gì!” Y định mắng mấy câu nữa thì nghe phía sau tiếng Chế Vân nói lớn “Quân ta đánh tới rồi phải không?”
Chế Pháp đưa mắt nhìn phía trước, quả nhiên trong đêm tối vẫn thấy rõ quân binh Đại Việt hàng ngũ rối loạn, phía nam thành ngọn lửa lúc này đã cháy lớn hơn, rõ ràng đã bị quân Chiêm đốt phá. Chế Pháp nói “Để thuộc hạ đi xem tình hình ở đó thế nào!”
Chế Vân gật đầu nói “Được rồi, ngươi đi mau mau đi!”
Chế Pháp định sải bước đi, như chợt nhớ ra điều gì quay lại nói “Không được! Nếu thuộc hạ đi rồi, công chúa lại trốn đi nữa thì cái đầu này của thuộc hạ làm sao giữ nổi.”
Chế Vân nghe y nói vậy, hừ một tiếng nói “Ngươi…ngươi đến ta ngươi cũng không tin hay sao!”
Chế Pháp vốn dĩ đi tìm nàng đã lập trảm quyết với La Khải, nhỡ nàng trốn đi lần nữa chẳng phải mấy tháng trời ở phương bắc là công toi hết hay sao. Với tính khí của Chế Vân thì tám phần y không chút yên tâm giao phó cái đầu cho nàng được. Nghĩ vậy y không nhúc nhích mà quay vào khách quán nói “Thuộc hạ nghĩ kỹ rồi, chúng ta quay vào khách quán đợi đến sáng mai hãy tính!”
Chế Vân giận dữ nói “Ngươi không đi thì ta đi!” Nàng định sải bước đi thì nghe tiếng từ xa văng vẳng đến gần, đám quân binh đang chạy ngược trở lại con đường phía trước miệng kêu ầm ỷ “Chạy đi thôi! Chạy đi, Quân Chiêm chiếm mất nam thành rồi!” Chế Vân cười dài nói “Đúng là như vậy thật!” Nàng nhảy ra chụp một tên lính tra hỏi mới biết người dẫn binh là Ba Lâu Kê đánh úp thành, tên này rất tàn bạo ác bá, mấy tháng trước hắn đã tập kích thành, đánh tới Trấn Thuận Hóa cướp bóc rất tàn bạo, trong thành không ai dám ra chống giữ.
Tiếng động huyên náo làm đám người Thiên Âm Sơn cùng bọn Lê Hiểu Bình không tài nào nhịn được đều chạy ùa hết ra sân. Chế Vân chợt nhận ra Lê Hiểu Bình thì mặt giận xoay người bỏ đi vào trong khách quán, Chế Pháp cũng lửng thửng đi theo. Bọn Võ Danh, Đinh Lỗ không để ý đến tâm trạng giữa Lê Hiểu Bình và Chế Vân mà nhao nhao lên nói “Không xong rồi, phía nam thành cháy lan đến đây rồi!”
Tiếng vó ngựa chạy ùn ùn về phía tây thành, cùng với đám dân chúng lánh nạn. Bọn người trong khách quán thấy đám loạn binh kéo qua cũng thất kinh, cho người thắng một cỗ xe ngựa dọn hành trang chất đầy lên cỗ xe rồi đánh xe chạy theo đám loạn quân. Thích Đại Pháp chạy đến gần Lê Hiểu Bình gãi đầu gãi tai hỏi “ Chúng ta phải làm sao?”
Võ Danh thở dài nói “ Chúng ta mau ra khỏi thành thôi, lửa cháy lan đến gần rồi, nếu không chết cháy cũng chết trong đám loạn quân mất thôi!”
Lê Hiểu Bình thấy Chế Vân không mảy may nhìn đến mình, cũng không tỏ ra quen biết thì trong lòng cồn cáo rất khó chịu, đưa mắt nhìn theo nàng mà không để tâm gì đến đám huynh đệ bàn tán, Võ Danh lại nói “ Chúng ta thu xếp đồ đạc mau lên thôi!”
Lúc đó đám người Thiên Âm Sơn đã thu xếp đồ đạc, kéo ra ngoài, thắng yên ngựa. Thích Đại Pháp hất vai Lê Hiểu Bình nói “Sư phụ mau đi thôi!”
Lê Hiểu Bình giật mình khi có người hất vai thì nói “Ngươi nói đi đâu?”
Thích Đại Pháp ngơ ngác, trỏ tay chỉ đám người Thiên Âm Sơn “Họ đi hết rồi chúng ta còn ở lại làm gì nữa! Lửa cháy đến rồi, quân Chiêm đánh tới rồi.”
Lê Hiểu Bình lại nói “Thế thì đã làm sao!”
Võ Danh nghe Lê Hiểu Bình ngơ ngơ ngác ngác thì xua tay nói “Lê tiểu đệ còn thần người ra đó làm gì nữa, chúng ta đi thôi! Hai quân đánh nhau đại họa giáng xuống đầu kẻ ngoài cuộc, đi thôi!”
Võ Danh vừa nói dứt lời thì một tiếng nổ lớn cách đó không xa làm tung mái một ngôi nhà, lửa bùng lên, cả bọn thất kinh nhìn ra thì thấy mấy quả đạn hỏa pháo thứ hai thứ ba bắn đến nổ đùng đùng, Đinh Lỗ trỏ tay nói “Hỏa pháo đó! Đi thôi!”
Lúc này Chế Vân, Chế Pháp cùng hai mẹ con Huỳnh thị cũng chạy ra khỏi khách quán, Chế Pháp xua tay nói “Chúng ta đi thôi!”
Chế Vân đưa mắt nhìn Lê Hiểu Bình nhếch miệng nói “Các ngươi còn không đi đi!”
Lê Hiểu Bình nghe Chế Vân nói chuyện với mình, ngớ người ra một lúc mới gật đầu nói “Vậy chúng ta phải đi đâu?”
Chế Vân lại nói “Chúng ta đi về Đồ Bàn, ngươi mau thu xếp đồ đạc theo ta mau, hai quân đánh nhau, không phân biệt được địch ta ở lại chỉ phơi xác dưới hỏa pháo mà thôi!”
Lê Hiểu Bình quay sang Thích Đại Pháp nói “Ngươi mau thu xếp đồ đạc, ta cùng Đinh đại ca dắt ngựa đợi ở ngoài sân trước”. Thích Đại Pháp cùng Võ Danh chạy vào trong khách quán, còn Lê Hiểu Bình và Đinh Lỗ ra trái nhà thắng yên ngựa.
Chế Pháp dùng một cỗ xe bỏ phía sau Khách Quán buộc vào ngựa, làm xe kéo dùng cho hai mẹ con Huỳnh thị. Thu xếp đâu đó cả bọn hướng phía tây thành mà đi, suốt chặn đường Lê Hiểu Bình không có lấy cơ hội để nói chuyện với Chế Vân, nàng không thèm để tâm hay có ý nói chuyện với gã. Còn ba người, Thích, Đinh, Võ vốn coi Chế Pháp là kẻ không ra gì, trong lòng ai cũng tỏ ý không phục giọng điệu ra lệnh của y chỉ dẩn đường đi ra khỏi thành. Ra khỏi thành cả bọn đi về phía nam được hai dặm thì đến con sông, dọc theo bờ đi miết thêm mấy dặm nữa, vẫn không tìm ra một con thuyền nào để qua sông cả. Lúc này trời đã rạng đông, bất giác đưa mắt nhìn về phía đông ánh lửa cháy hừng hực trong thành Khu Túc, cách xa mười mấy dặm vẫn thấy rõ. Võ Danh hừ lớn một tiếng nói “Đi đến sáng rồi mà vẫn chưa tìm được một con thuyền nào. Không biết tên ma đầu nhà ngươi có giở trò gì đó không!”
Chế Pháp rảo ngựa đi phía trước không xa, nghe Võ Danh than thở bật cười nói “Suốt chặn đường các ngươi nhìn ta với ánh mắt thù hằn, đã có ý không ưa gì ta! Vậy các ngươi đi đường các ngươi, ta đi đường ta sao phải miễn cưỡng!”
Võ Danh hắng giọng nói “Ta thèm đi chung với nhà ngươi hay sao!”
Cả bọn dừng ngựa ở lại ven sông, cho ngựa nghỉ ngơi uống nước rồi mới tiếp tục lên đường. Thích Đại Pháp vốn đã có thù hằn với Chế Pháp lần trước ở Trấn Thanh Đô, nghĩ lại chuyện cũ không thôi hết bực mình lúc này nghe vậy lại xen vào “Đúng đó! Bọn ta cần đi cùng với tên bỉ ổi, xấu xa nhà ngươi hay sao!”
Chế Pháp không thèm để tâm đến cười dài nói “Tùy thôi! Phía trước không xa có khói, hẳn là có nhà dân ở đó, chắc sẽ có thuyền qua sông. Các ngươi không thích đi cùng thì bọn ta đành đến đó trước, các ngươi ở lại đến tối hãy qua sông!”
Võ Danh cười lớn nói “Nhà ngươi nói hay quá nhỉ, bọn ta có chuyện quan trọng lý nào lại ì ở đây! Bọn ta sẽ qua sông trước!”
Cả bọn tiếp tục lên đường, quả nhiên đi hơn nửa dặm nữa thì đến một làng chài nhỏ ven sông. Mặt trời cũng đã lên hẳn, ánh sáng rực rỡ thanh bình, tiếng gà gáy vang, tiếng củi bếp thanh tịnh của làng quê, tiếng nô đùa của lũ trẻ con làm cả bọn thấy vui vẻ lên chút ít. Cả bọn vào làng, đám trẻ con thấy người lạ thì xúm lại với nhau bỏ trốn, một ông lão râu tóc bạc phơ, tay chống gậy lửng thửng bước từ một căn nhà vách đất, ngăn đường lại hỏi “Không biết các vị vào thôn chúng tôi làm gì?”
Chế Pháp xuống ngựa bước đến gần nói “Bọn vãn bối muốn qua sông, không biết trong thôn có con thuyền nào đưa bọn vãn bối qua sông hay không?”
Ông lão nhìn qua cả bọn một lượt, thấy ai cũng có khẩu khí, tây cầm vũ khí thì than ngắn thở dài lắc đầu nói “Đã mấy tháng nay chúng tôi không còn ra sông đánh bắt cá nữa, thuyền trài thì bị triều đình trưng dụng, trai làng thì bị bắt lính, trong làng chỉ còn phụ nữ, người già, trẻ con chúng tôi thôi. Nghe nói bên kia sông quân Chiêm đóng chiếm hết rồi các vị qua đó làm gì?”
Chế Pháp nghe nói vậy thì thở dài nói “Vậy chúng tôi làm sao qua sông bây giờ!” nói rồi lửng thửng bước ra phía bờ sông, Võ Danh hừ một tiếng nói “Lão bá, vậy trong thôn không còn một con thuyền nào dùng được hay sao?”
Ông lão đưa mắt nhìn thấy y dáng vẻ to lớn, mặt mày dữ tợn, lưng ngựa còn giắt thêm hai quả chùy lớn thì lấy làm khiếp đảm nói “ Không có! Không có!”
Thích Đại Pháp gãi đầu gãi tai khó chịu khi thấy phía xa mấy cậu bé nhỏ lấp ló chỉ trỏ nhìn mình cười nói rộn lên, thì giận lắm quát lớn “Này đám nhóc các ngươi sao lại trêu ta! Ta sẽ đập chết các ngươi.”
Đám trẻ nghe vậy thì sợ quá bỏ chạy đi hết. Ông lão thấy Thích Đại Pháp hùng hổ cũng lấy làm sợ hãi, Lê Hiểu Bình thấy vậy trách cứ Thích Đại Pháp mấy câu, mới cười nói với lão già “Lão bá đừng sợ!”
Ông lão gật đầu, Thích Đại Pháp vẻ hối hận ậm ự đi ra chỗ khác. Ông lão thấy tướng mạo Lê Hiểu Bình trẻ người, nho nhã, không ngờ lại có uy lực khiến tên trọc mặt mày dữ tợn ấy phải kính nể mấy phần lấy làm lạ, không phải ông lão ngay đến Chế Pháp, Chế Vân cũng mấy phần ngạc nhiên.