Hàn Trung Dự sững sờ, nói:
- Dưới đồi Loạn Thạch là mỏ bạc? Sao ta chưa bao giờ biết? Thanh Trần làm thế nào mà biết được?"
Khúc Thánh Châu nói:
- Lục chưởng môn làm thế nào biết được, ta cũng không biết. Bất quá hôm đó hắn thần thần bí bí đến tìm ta, nói chắc như đinh đóng cột, khiến ta cũng không thể không tin. Bất quá ta cũng không biết rốt cục hắn muốn gì, thế nên bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Lục huynh nói vậy là có ý gì?" Lúc ấy Chu Thanh Bình Chu huynh cũng ở tại chỗ, hắn có thể làm chứng!"
Chu Thanh Bình nhìn thấy đám người ném tới ánh mắt, sợ hãi gật gật đầu.
Khúc Thánh Châu tiếp tục nói:
- Lục chưởng môn nói với ta: "Toà đồi Loạn Thạch ở giữa hai nhà chúng ta, mỏ bạc dưới núi cũng nên do chúng ta cùng hưởng mới đúng!"
Những người khác bỗng nhiên lắp bắp kinh hãi.
Hà Ngôn Si nói:
- Chuyện này, Lục Thanh Trần thật là lớn gan quá đi!
Vệ Tú gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, luật pháp đương triều, đào trộm mỏ bạc, nhẹ nhất cũng là chém ngang lưng vứt xác giữa chợ. Cử động lần này của Lục chưởng môn thật không ổn a!
Hàn Trung Dự nhíu mày, hỏi Chu Thanh Bình:
- Hắn nói thật sao? Chu Thanh Bình gật gật đầu, đáp:
- Khúc trang chủ nói không sai, ngày đó đúng là Lục sư huynh nói như vậy.
Hàn Trung Dự trầm mặt, ngậm miệng không nói.
Khúc Thánh Châu nói:
- Phản ứng của ta lúc ấy cũng giống như các vị vậy, vừa kinh lại vừa sợ, cho nên trình bày cái lợi cái hại cho Lục chưởng môn. Ai ngờ Lục chưởng môn không thèm để ý chút nào, cuối cùng thẹn quá hoá giận, nói ra: "Nếu Khúc trang chủ đã nhát gan sợ phiền phức như vậy, cũng đừng trách huynh đệ miệng lớn độc chiếm cả mỏ bạc. Chỉ hi vọng sau này Khúc trang chủ đừng có đỏ mắt, vụng trộm đi mật báo thì tốt!"
- Sao ta có thể là hạng tiểu nhân vì ghen ghét người khác mà đi mật báo với quan phủ được, thế là cũng mỉa mai: "Khúc Thánh Châu ta cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, há lại là hạng tiểu nhân không quen nhìn người khác tốt hơn? Lục chưởng môn xin cứ yên tâm, ta tuyệt sẽ không phá hư chuyện tốt của ngươi!" sau khi nói xong, ta liền tiễn Lục chương môn ra cửa.
Hàn Trung Dự nói:
- Đây đúng là quá trình tranh chấp của các ngươi vào hôm đó sao? Vậy sao ngày thứ hai ngươi lại mời Thanh Trần lên trang hả?
Khúc Thánh Châu đáp:
- Sau khi Lục chưởng môn rời đi vào hôm đó, ta càng nghĩ, vẫn luôn cảm thấy công việc đào trộm mỏ bạc này đầy rẫy nguy hiểm. Tụ Nghĩa sơn trang ta và Vũ Di kiếm phái tốt xấu gì cũng làm hàng xóm mấy chục năm trời, nếu để ta trơ mắt nhìn xem Lục chưởng môn đi sai đường, Khúc Thánh Châu ta thật sự là không đành lòng...
Trong lòng Tô Chuyết bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nếu không phải đã lĩnh giáo cách làm người của Khúc Thánh Châu, thì y gần như sắp tin tưởng lời nói của Khúc Thánh Châu rồi.
Khúc Thánh Châu nói tiếp:
- Vì vậy ta có lòng tốt mời Lục chưởng môn tới đây gặp gỡ, trần chi dĩ pháp, hiểu chi dĩ lý (dùng tình cảm để đánh động, dùng lý lẽ để thuyết phục). Cuộc nói chuyện này mãi cho đến sau bữa cơm chiều mới kết thúc. Lúc ấy Lục chưởng môn đã bị ta thuyết phục, nói rằng sau khi trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ. Cứ như vậy, ta tiễn Lục chưởng môn ra khỏi sơn trang, về sau chưa từng thấy hắn nữa rồi.
Hàn Trung Dự cười lạnh nói:
- Nói bậy nói bạ, vậy sao Huyền Thần lại nói, ngày đó Thanh Trần đến Tụ Nghĩa sơn trang, sau đó vẫn chưa trở về. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, người trong kiếm phái cảm thấy không thích hợp, đồng loạt ra ngoài tìm kiếm, thì phát hiện thi thể Thanh Trần dưới chân đồi Loạn Thạch!
Khúc Thánh Châu nói:
- Những lời mà Hàn lão tiền bối nói, ta đều không biết. Ngày đó Lục chưởng môn đi ra ngoài, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa là vào lúc ban đêm, ta còn tiếp chuyện với Hạ trang chủ của Thiên Giai sơn trang. Lúc ấy ta tiễn đưa Lục chưởng môn, sau đó thì uống rượu ôn chuyện với Hạ trang chủ, mãi cho đến giờ Tý mới thôi. Làm sao ta có thể là hung thủ sát hại Lục chưởng môn được? Nếu Hàn lão tiền bối không tin, có thể phái người đến Thiên Giai sơn trang, mời Hạ trang chủ đến đây hỏi thử thì biết chứ gì!"
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nói:
- Hạ trang chủ Đông trang chủ gì chứ, rõ ràng là cùng một bọn với ngươi. Tìm hắn làm chứng thì làm được gì?
Hoài Thiện lại lắc đầu, nói:
- Hàn thí chủ nói vậy sai rồi, Thiên Giai sơn trang Hạ trang chủ là có tiếng thành thật trên giang hồ. Ông ta có danh xưng là cả đời không nói láo, nếu như ông ta thật có thể chứng minh là mình đã uống rượu cùng Khúc trang chủ vào ngày đó, vậy thì tuyệt đối không sai!"
Hàn Trung Dự thấy Hà Ngôn Si, Bạch Tam Kiếm cũng gật đầu, thì không lời nào để nói. Lão quay đầu trông thấy Tô Chuyết vẫn đang ung dung ngồi tại chỗ, cơn giận trong lòng tựa hồ tìm được chỗ trút ra, lớn tiếng nói:
- Không phải ngươi muốn tới tìm lời giải sao? Đến nói thử xem!
Tô Chuyết sững sờ, thở dài đứng dậy, trước tiên mở miệng hỏi Chu Thanh Bình:
- Chu tiền bối, ngày đó Lục chưởng môn và ngài cùng đến Tụ Nghĩa sơn trang, sau đó tan rã trong không vui. Mà ngày thứ hai Khúc trang chủ lại tới mời, vì sao Lục chưởng môn vẫn còn đến hả?
Chu Thanh Bình thở dài, đáp:
- Kỳ thật ngày đó Lục sư huynh làm căng với Khúc trang chủ, trở về những vẫn không an lòng. Lúc đầu sư huynh đi tìm Khúc trang chủ, chính là vì kéo người nhập bọn, cũng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Nếu nói là tự làm tự hưởng thì vẫn còn rất lo lắng. Bởi vậy ngày thứ hai, người của Khúc trang chủ vừa mang đến tin tức thì sư huynh đã vui vẻ đi qua.
Tô Chuyết lại hỏi:
- Vậy sao ngài không đi cùng với Lục chưởng môn?
Chu Thanh Bình nói:
- Lúc ấy đã là buổi chiều, sư huynh đoán chừng là không về được trước lúc trời tối, thì không muốn đồng hành cùng ta. Huống hồ, ở trong phái ta cũng chẳng quan trọng gì...
Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày càng thấp, cũng khiến Tô Chuyết có chút kỳ quái.
Tô Chuyết hỏi:
- Vãn bối nghe nói đồi Loạn Thạch vẫn luôn có tin đồn lệ quỷ, Lục chưởng môn vừa đi vừa về một thân một mình, ông ấy không sợ sao?
Chu Thanh Bình đáp:
- Ta cũng từng nghe những tin đồn đó, nói là hơn mười năm trước vào thời buổi loạn lạc, một gia đình giàu có trên đồi núi chết thảm, sau khi chết thì hóa thành lệ quỷ quấy phá. Nhưng sư huynh chưa từng tin những lời đồn đại quỷ thần này.
Tô Chuyết gật gật đầu, quay qua hỏi Khúc Thánh Châu:
- Khúc trang chủ, tại hạ có thể hỏi ngài một vấn đề được không? Thời điểm Lục chưởng môn rời khỏi sơn trang đại khái là vào giờ nào?
Khúc Thánh Châu nghĩ nghĩ, đáp:
- Ước chừng là vào giờ Dậu đầu khắc.
Tô Chuyết nói:
- Nói cách khác, đến thời gian cơm tối thì Lục chưởng môn mới rời đi, chẳng lẽ Khúc trang chủ không giữ ông ta lại dùng cơm sao?
Khúc Thánh Châu đáp:
- Ngày đó hắn đến bàn bạc với ta, khi biết được ta không muốn hùn vốn cùng hắn thì nóng giận. Ta giữ lại mấy lần, nhưng Lục chưởng môn không chịu ở lại, cơm cũng không ăn, đi luôn.
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:
- Sau khi Lục chưởng môn rời khỏi, Khúc trang chủ vẫn uống rượu cùng Hạ trang chủ, cũng không rời đi một bước sao?
Khúc Thánh Châu lớn tiếng đáp:
- Đó là đương nhiên, sao ta phải nói láo?
Tô Chuyết gật gật đầu, lại hỏi Hàn Trung Dự:
- Phát hiện thi thể Lục chưởng môn ở chỗ nào?
Hàn Trung Dự nhìn về phía Chu Thanh Bình, sau đó nói ra:
- Ngay ở dưới chân núi Loạn Thạch, gần kề bên sườn Vũ Di kiếm phái. A, cách quán rượu hẻm sâu bốn năm dặm đường.
Tô Chuyết nghe lão nói như vậy, thì hiểu được, quán rượu hẻm sâu kia chính là chỗ mà y uống rượu vào ngày hôm qua. Tô Chuyết lại hỏi:
- Đệ tử Vũ Di kiếm phái phát hiện thi thể vào lúc nào?
Chu Thanh Bình lại nói:
- Buổi sáng chúng ta đều dậy vào giờ Mão, lúc Huyền Thần sư điệt đến thỉnh an cho sư huynh thì phát hiện chưởng môn sư huynh cả đêm chưa về, lúc đó mới đi ra ngoài tìm kiếm. Sau nửa canh giờ mới phát hiện thi thể của chưởng môn sư huynh ngay dưới chân núi.
Tô Chuyết trầm ngâm một lát, nói:
- Vừa rồi hai phe nói mấy mốc thời gian, chắc hẳn mọi người đều đã rõ ràng. Vào đêm một ngày trước, giờ Dậu khắc đầu (Khoảng 6h chiều), Lục chưởng môn rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang. Mà từ giờ Dậu (khoảng 7h chiều) Khúc trang chủ đã bắt đầu uống rượu cùng Hạ trang chủ, thẳng đến giờ Tý (khoảng 11h). Trong thời gian hơn ba canh giờ, nếu như Khúc trang chủ không nói dối, trong khoảng thời gian này, ông ấy không thể nào phân thân giết người!"
Khúc Thánh Châu lớn tiếng nói:
- Đương nhiên ta không nói láo rồi, các người có thể tự đi hỏi Hạ trang chủ!
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nói:
- Ta tự nhiên sẽ sai người đến hỏi thăm!
Mặc dù lão nói vậy, nhưng thấy Khúc Thánh Châu không có vẻ sợ hãi thì chắc hẳn việc này không giả.
Tô Chuyết khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ an tâm chớ vội, lại nói:
- Lục chưởng môn rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang là từ giờ Dậu, khoảng ba canh giờ thì có thể đi đến Vũ Di kiếm phái được không? Hôm nay ta và vị Trúc cô nương này xuất phát từ quán rượu ngõ sâu, không quá một canh giờ thì đã đến Tụ Nghĩa sơn trang. Mà lấy cước lực Lục chưởng môn, tạm thời tính cả đường đêm khó đi, cũng nên trong hai canh giờ là có thể chạy tới Vũ Di kiếm phái mới đúng. Như vậy tại sao ông ta lại chết ngay dưới chân núi vẫn còn cách Vũ Di kiếm phái bốn năm dặm đây?
- Dưới đồi Loạn Thạch là mỏ bạc? Sao ta chưa bao giờ biết? Thanh Trần làm thế nào mà biết được?"
Khúc Thánh Châu nói:
- Lục chưởng môn làm thế nào biết được, ta cũng không biết. Bất quá hôm đó hắn thần thần bí bí đến tìm ta, nói chắc như đinh đóng cột, khiến ta cũng không thể không tin. Bất quá ta cũng không biết rốt cục hắn muốn gì, thế nên bình tĩnh, mở miệng hỏi: "Lục huynh nói vậy là có ý gì?" Lúc ấy Chu Thanh Bình Chu huynh cũng ở tại chỗ, hắn có thể làm chứng!"
Chu Thanh Bình nhìn thấy đám người ném tới ánh mắt, sợ hãi gật gật đầu.
Khúc Thánh Châu tiếp tục nói:
- Lục chưởng môn nói với ta: "Toà đồi Loạn Thạch ở giữa hai nhà chúng ta, mỏ bạc dưới núi cũng nên do chúng ta cùng hưởng mới đúng!"
Những người khác bỗng nhiên lắp bắp kinh hãi.
Hà Ngôn Si nói:
- Chuyện này, Lục Thanh Trần thật là lớn gan quá đi!
Vệ Tú gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, luật pháp đương triều, đào trộm mỏ bạc, nhẹ nhất cũng là chém ngang lưng vứt xác giữa chợ. Cử động lần này của Lục chưởng môn thật không ổn a!
Hàn Trung Dự nhíu mày, hỏi Chu Thanh Bình:
- Hắn nói thật sao? Chu Thanh Bình gật gật đầu, đáp:
- Khúc trang chủ nói không sai, ngày đó đúng là Lục sư huynh nói như vậy.
Hàn Trung Dự trầm mặt, ngậm miệng không nói.
Khúc Thánh Châu nói:
- Phản ứng của ta lúc ấy cũng giống như các vị vậy, vừa kinh lại vừa sợ, cho nên trình bày cái lợi cái hại cho Lục chưởng môn. Ai ngờ Lục chưởng môn không thèm để ý chút nào, cuối cùng thẹn quá hoá giận, nói ra: "Nếu Khúc trang chủ đã nhát gan sợ phiền phức như vậy, cũng đừng trách huynh đệ miệng lớn độc chiếm cả mỏ bạc. Chỉ hi vọng sau này Khúc trang chủ đừng có đỏ mắt, vụng trộm đi mật báo thì tốt!"
- Sao ta có thể là hạng tiểu nhân vì ghen ghét người khác mà đi mật báo với quan phủ được, thế là cũng mỉa mai: "Khúc Thánh Châu ta cũng là nhân vật có mặt mũi trên giang hồ, há lại là hạng tiểu nhân không quen nhìn người khác tốt hơn? Lục chưởng môn xin cứ yên tâm, ta tuyệt sẽ không phá hư chuyện tốt của ngươi!" sau khi nói xong, ta liền tiễn Lục chương môn ra cửa.
Hàn Trung Dự nói:
- Đây đúng là quá trình tranh chấp của các ngươi vào hôm đó sao? Vậy sao ngày thứ hai ngươi lại mời Thanh Trần lên trang hả?
Khúc Thánh Châu đáp:
- Sau khi Lục chưởng môn rời đi vào hôm đó, ta càng nghĩ, vẫn luôn cảm thấy công việc đào trộm mỏ bạc này đầy rẫy nguy hiểm. Tụ Nghĩa sơn trang ta và Vũ Di kiếm phái tốt xấu gì cũng làm hàng xóm mấy chục năm trời, nếu để ta trơ mắt nhìn xem Lục chưởng môn đi sai đường, Khúc Thánh Châu ta thật sự là không đành lòng...
Trong lòng Tô Chuyết bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, nếu không phải đã lĩnh giáo cách làm người của Khúc Thánh Châu, thì y gần như sắp tin tưởng lời nói của Khúc Thánh Châu rồi.
Khúc Thánh Châu nói tiếp:
- Vì vậy ta có lòng tốt mời Lục chưởng môn tới đây gặp gỡ, trần chi dĩ pháp, hiểu chi dĩ lý (dùng tình cảm để đánh động, dùng lý lẽ để thuyết phục). Cuộc nói chuyện này mãi cho đến sau bữa cơm chiều mới kết thúc. Lúc ấy Lục chưởng môn đã bị ta thuyết phục, nói rằng sau khi trở về sẽ suy nghĩ thật kỹ. Cứ như vậy, ta tiễn Lục chưởng môn ra khỏi sơn trang, về sau chưa từng thấy hắn nữa rồi.
Hàn Trung Dự cười lạnh nói:
- Nói bậy nói bạ, vậy sao Huyền Thần lại nói, ngày đó Thanh Trần đến Tụ Nghĩa sơn trang, sau đó vẫn chưa trở về. Thẳng đến sáng ngày thứ hai, người trong kiếm phái cảm thấy không thích hợp, đồng loạt ra ngoài tìm kiếm, thì phát hiện thi thể Thanh Trần dưới chân đồi Loạn Thạch!
Khúc Thánh Châu nói:
- Những lời mà Hàn lão tiền bối nói, ta đều không biết. Ngày đó Lục chưởng môn đi ra ngoài, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Hơn nữa là vào lúc ban đêm, ta còn tiếp chuyện với Hạ trang chủ của Thiên Giai sơn trang. Lúc ấy ta tiễn đưa Lục chưởng môn, sau đó thì uống rượu ôn chuyện với Hạ trang chủ, mãi cho đến giờ Tý mới thôi. Làm sao ta có thể là hung thủ sát hại Lục chưởng môn được? Nếu Hàn lão tiền bối không tin, có thể phái người đến Thiên Giai sơn trang, mời Hạ trang chủ đến đây hỏi thử thì biết chứ gì!"
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nói:
- Hạ trang chủ Đông trang chủ gì chứ, rõ ràng là cùng một bọn với ngươi. Tìm hắn làm chứng thì làm được gì?
Hoài Thiện lại lắc đầu, nói:
- Hàn thí chủ nói vậy sai rồi, Thiên Giai sơn trang Hạ trang chủ là có tiếng thành thật trên giang hồ. Ông ta có danh xưng là cả đời không nói láo, nếu như ông ta thật có thể chứng minh là mình đã uống rượu cùng Khúc trang chủ vào ngày đó, vậy thì tuyệt đối không sai!"
Hàn Trung Dự thấy Hà Ngôn Si, Bạch Tam Kiếm cũng gật đầu, thì không lời nào để nói. Lão quay đầu trông thấy Tô Chuyết vẫn đang ung dung ngồi tại chỗ, cơn giận trong lòng tựa hồ tìm được chỗ trút ra, lớn tiếng nói:
- Không phải ngươi muốn tới tìm lời giải sao? Đến nói thử xem!
Tô Chuyết sững sờ, thở dài đứng dậy, trước tiên mở miệng hỏi Chu Thanh Bình:
- Chu tiền bối, ngày đó Lục chưởng môn và ngài cùng đến Tụ Nghĩa sơn trang, sau đó tan rã trong không vui. Mà ngày thứ hai Khúc trang chủ lại tới mời, vì sao Lục chưởng môn vẫn còn đến hả?
Chu Thanh Bình thở dài, đáp:
- Kỳ thật ngày đó Lục sư huynh làm căng với Khúc trang chủ, trở về những vẫn không an lòng. Lúc đầu sư huynh đi tìm Khúc trang chủ, chính là vì kéo người nhập bọn, cũng tăng thêm lòng dũng cảm cho mình. Nếu nói là tự làm tự hưởng thì vẫn còn rất lo lắng. Bởi vậy ngày thứ hai, người của Khúc trang chủ vừa mang đến tin tức thì sư huynh đã vui vẻ đi qua.
Tô Chuyết lại hỏi:
- Vậy sao ngài không đi cùng với Lục chưởng môn?
Chu Thanh Bình nói:
- Lúc ấy đã là buổi chiều, sư huynh đoán chừng là không về được trước lúc trời tối, thì không muốn đồng hành cùng ta. Huống hồ, ở trong phái ta cũng chẳng quan trọng gì...
Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng nói càng ngày càng thấp, cũng khiến Tô Chuyết có chút kỳ quái.
Tô Chuyết hỏi:
- Vãn bối nghe nói đồi Loạn Thạch vẫn luôn có tin đồn lệ quỷ, Lục chưởng môn vừa đi vừa về một thân một mình, ông ấy không sợ sao?
Chu Thanh Bình đáp:
- Ta cũng từng nghe những tin đồn đó, nói là hơn mười năm trước vào thời buổi loạn lạc, một gia đình giàu có trên đồi núi chết thảm, sau khi chết thì hóa thành lệ quỷ quấy phá. Nhưng sư huynh chưa từng tin những lời đồn đại quỷ thần này.
Tô Chuyết gật gật đầu, quay qua hỏi Khúc Thánh Châu:
- Khúc trang chủ, tại hạ có thể hỏi ngài một vấn đề được không? Thời điểm Lục chưởng môn rời khỏi sơn trang đại khái là vào giờ nào?
Khúc Thánh Châu nghĩ nghĩ, đáp:
- Ước chừng là vào giờ Dậu đầu khắc.
Tô Chuyết nói:
- Nói cách khác, đến thời gian cơm tối thì Lục chưởng môn mới rời đi, chẳng lẽ Khúc trang chủ không giữ ông ta lại dùng cơm sao?
Khúc Thánh Châu đáp:
- Ngày đó hắn đến bàn bạc với ta, khi biết được ta không muốn hùn vốn cùng hắn thì nóng giận. Ta giữ lại mấy lần, nhưng Lục chưởng môn không chịu ở lại, cơm cũng không ăn, đi luôn.
Tô Chuyết gật gật đầu, nói:
- Sau khi Lục chưởng môn rời khỏi, Khúc trang chủ vẫn uống rượu cùng Hạ trang chủ, cũng không rời đi một bước sao?
Khúc Thánh Châu lớn tiếng đáp:
- Đó là đương nhiên, sao ta phải nói láo?
Tô Chuyết gật gật đầu, lại hỏi Hàn Trung Dự:
- Phát hiện thi thể Lục chưởng môn ở chỗ nào?
Hàn Trung Dự nhìn về phía Chu Thanh Bình, sau đó nói ra:
- Ngay ở dưới chân núi Loạn Thạch, gần kề bên sườn Vũ Di kiếm phái. A, cách quán rượu hẻm sâu bốn năm dặm đường.
Tô Chuyết nghe lão nói như vậy, thì hiểu được, quán rượu hẻm sâu kia chính là chỗ mà y uống rượu vào ngày hôm qua. Tô Chuyết lại hỏi:
- Đệ tử Vũ Di kiếm phái phát hiện thi thể vào lúc nào?
Chu Thanh Bình lại nói:
- Buổi sáng chúng ta đều dậy vào giờ Mão, lúc Huyền Thần sư điệt đến thỉnh an cho sư huynh thì phát hiện chưởng môn sư huynh cả đêm chưa về, lúc đó mới đi ra ngoài tìm kiếm. Sau nửa canh giờ mới phát hiện thi thể của chưởng môn sư huynh ngay dưới chân núi.
Tô Chuyết trầm ngâm một lát, nói:
- Vừa rồi hai phe nói mấy mốc thời gian, chắc hẳn mọi người đều đã rõ ràng. Vào đêm một ngày trước, giờ Dậu khắc đầu (Khoảng 6h chiều), Lục chưởng môn rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang. Mà từ giờ Dậu (khoảng 7h chiều) Khúc trang chủ đã bắt đầu uống rượu cùng Hạ trang chủ, thẳng đến giờ Tý (khoảng 11h). Trong thời gian hơn ba canh giờ, nếu như Khúc trang chủ không nói dối, trong khoảng thời gian này, ông ấy không thể nào phân thân giết người!"
Khúc Thánh Châu lớn tiếng nói:
- Đương nhiên ta không nói láo rồi, các người có thể tự đi hỏi Hạ trang chủ!
Hàn Trung Dự hừ một tiếng, nói:
- Ta tự nhiên sẽ sai người đến hỏi thăm!
Mặc dù lão nói vậy, nhưng thấy Khúc Thánh Châu không có vẻ sợ hãi thì chắc hẳn việc này không giả.
Tô Chuyết khoát khoát tay, ra hiệu bọn họ an tâm chớ vội, lại nói:
- Lục chưởng môn rời khỏi Tụ Nghĩa sơn trang là từ giờ Dậu, khoảng ba canh giờ thì có thể đi đến Vũ Di kiếm phái được không? Hôm nay ta và vị Trúc cô nương này xuất phát từ quán rượu ngõ sâu, không quá một canh giờ thì đã đến Tụ Nghĩa sơn trang. Mà lấy cước lực Lục chưởng môn, tạm thời tính cả đường đêm khó đi, cũng nên trong hai canh giờ là có thể chạy tới Vũ Di kiếm phái mới đúng. Như vậy tại sao ông ta lại chết ngay dưới chân núi vẫn còn cách Vũ Di kiếm phái bốn năm dặm đây?
Danh sách chương