Tô Chuyết chỉ nghe tên đội trưởng kia nói tỳ nữ chết rồi, hoàn toàn không nghe thấy lời nói phía sau. Y chấn động trong lòng, hoàn toàn không ngờ đến tên hung thủ này lại lớn mật như thế, dưới tình huống hiện nay, còn dám ra tay giết người. Bất quá để y cảm thấy một chút an ủi là, suy đoán của mình quả nhiên không sai. Hung thủ quả nhiên không phải Gia Cát Tranh, hơn nữa bây giờ đang ở bên trong doanh trại này.

Đám vệ binh không để Tô Chuyết nghĩ tiếp, áp giải hai người, xô xô đẩy đẩy, đi về phía đại trướng. Giờ phút này mặc dù trời mới tảng sáng, nhưng rất nhiều người đã tụ tập trong đại trướng. Cơ hồ tất cả mọi người đều bị đánh thức, muốn đến xem chuyện gì xảy ra. Ai ngờ bước vào đại trướng, đã nhìn thấy một cái xác chết nằm ngang ở chính giữa đại trướng.

Rất nhiều người không biết làm sao, nhìn thấy sắc mặt Tiêu Thiên Đình trầm xuống, cũng không dám mở miệng nói chuyện. Đợi một đám vệ binh áp giải Tô Chuyết và Gia Cát Tranh đi đến, tất cả mọi người tựa hồ cũng đã hiểu được chân tướng câu chuyện, rất hứng thú đánh giá hai người này, phảng phất đang dò xét hai xác chết.

Tô Chuyết nhìn về phía thi thể nằm trên đất, quả nhiên là tiểu Ngôn không giả. Quần áo trên người nàng cũng còn tốt, hiển nhiên không phải bị sát hại khi đang ngủ. Như vậy vào lúc nửa đêm, vì sao nàng không nghỉ ngơi cùng người khác ở trong trướng đây? Nàng muốn đi làm chuyện gì? Tiếng nói của Tiêu Thiên Đình cắt đứt suy nghĩ Tô Chuyết:

- Gia Cát Tranh, việc này ngươi giải thích thế nào?

Gia Cát Tranh không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh nói:

- Tiêu Tướng quân, ta không rõ ngài nói có ý gì? Cô gái này chết, chẳng lẽ muốn trách lên đầu ta sao?

Tiêu Thiên Đình trầm mặt không nói lời nào, nhưng biểu lộ trên mặt cũng đã nói cho người bên ngoài, ông ta đang nghi ngờ Gia Cát Tranh. Lập tức có người đứng dậy, lớn tiếng nói:

- Còn cần phải nói sao? Gia Cát Tranh, hôm qua ngươi vừa được thả ra, vào lúc ban đêm tiểu cô nương này lại chết, chẳng lẽ ngươi dám nói chuyện này không quan hệ đến ngươi hả? Hay là việc này quá trùng hợp?

Gia Cát Tranh cười lạnh vài tiếng, nói:

- Muốn gán tội cho người khác, ta phản bác cũng vô dụng!

Tiêu Thiên Đình hỏi Tô Chuyết không nói gì nãy giờ:

- Tô Chuyết, hôm qua ngươi đảm bảo Gia Cát Tranh, đến nay xảy ra chuyện này, ngươi không có lời gì muốn nói sao?

Tô Chuyết cười nhạt. Vệ Thắng ngồi ở nơi hẻo lánh, bỗng nhiên trông thấy nụ cười này của y, không biết sao, bỗng nhiên trong lòng nhảy một cái, một tia điềm không may lũng chạy lên não. Người đang ngồi ngoại trừ Vệ Tú, cũng chỉ có hắn và Tô Chuyết đã từng qua lại, biết rõ năng lực Tô Chuyết. Giờ phút này lại nhìn thấy nụ cười như thế của hắn, không khỏi nhớ tới thời điểm ở Lịch Thành.

Tô Chuyết mở miệng đáp:

- Tiêu Tướng quân, kỳ thật vị tỳ nữ tiểu Ngôn này chết đi có thể chứng minh sự trong sạch của Gia Cát đại nhân!

Tiêu Thiên Đình "A" một tiếng, bọn thủ hạ lại nhìn nhau cười, cảm thấy Tô Chuyết quả thực đang nói giỡn.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Hôm qua mặc dù Thiên Tướng quân đã thả Gia Cát Tranh, những vẫn phái người giám thị. Thử hỏi hắn làm thế nào không kinh động vệ binh mà nửa đêm đi giết người đây?

Tiêu Thiên Đình gật gật đầu, hai tên vệ binh sáng nay phụ trách trông coi Gia Cát Tranh xác thực đã bẩm báo cho hắn hết thảy đều bình thường.

Ai ngờ Gia Luật Hùng Tài bỗng nhiên cười ha ha, nói:

- Một mình hắn đương nhiên không thể nào làm được, bất quá cộng thêm ngươi thì chưa chắc. Tô công tử, ta nghe nói võ công của ngươi không kém a, khinh công càng thuộc hàng ngũ nhất lưu. Lấy thân thủ của ngươi, chẳng lẽ hai tên vệ binh bình thường còn đáng nhắc tới sao?

Tiêu Thiên Đình lại nghi ngờ nhìn về phía Tô Chuyết.

Tô Chuyết không chút hoang mang, cười nói:

- Thất hoàng tử nói không sai, nếu lấy thân thủ của ta, xác thực có thể không bị hai người vệ binh này phát hiện. Bất quá hôm qua ta đã quan sát, doanh trướng của chúng ta ở phía ngoài nhất, cách trong trướng một đường cửa. Hơn nữa bốn góc doanh trại đều có chòi gác, cao tới mấy trượng, lính gác đứng trên chòi gác có thể nhìn thấy rõ mồm một doanh trại. Thử hỏi, cho dù võ công của ta lại cao hơn, còn có thể thông qua mấy đường trạm gác mà không bị lính gác phát hiện sao?

Tiêu Thiên Đình gật gật đầu, hắn rất tinh tường thủ hạ của mình, tình huống Tô Chuyết nói tới tuyệt đối không có khả năng phát sinh. Hắn trầm giọng nói:

- Đã như vậy, ngươi nói một chút, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Tô Chuyết ngồi xổm bên cạnh thi thể, nói:

- Từ tình huống thi thể đến xem, thời gian tử vong ước chừng vào lúc canh ba.

Tiêu Thiên Đình gật đầu, nói:

- Không sai, theo một vệ binh trên chòi gác nói, đúng là tiểu Ngôn đi ra ngoài trướng vào lúc canh ba.

Tô Chuyết nói:

- Quần áo trên người nàng còn tốt, nói rõ trước khi chết nàng còn chưa ngủ, hoặc là đã nằm ngủ, nhưng nửa đêm lại muốn ra cửa. Ta đoán, người mà tiểu Ngôn muốn ra cửa gặp, nhất định chính là hung thủ! Điều này cũng đã nói lên, hung thủ còn ở trong doanh trại này, ở trong chúng ta. Hơn nữa doanh trại cư trú của mấy người tỳ nữ Tiểu Ngôn ở gần doanh trướng của Tiêu cô nương trước kia. Nửa đêm Tiểu Ngôn ra ngoài, cũng không thể đi xa. Bởi vậy người có thể không kinh động vệ binh, giết chết tiểu Ngôn, tất nhiên cũng ở gần đó, hơn nữa cũng chính là hung thủ giết chết Tiêu cô nương!

Tiêu Thiên Đình trầm giọng hỏi:

- Thế nhưng tại sao hắn muốn giết chết tiểu Ngôn? Ở thời điểm này, hắn không sợ bại lộ sao?

Tô Chuyết khẽ cười đáp:

- Tên hung thủ này cùng hung cực ác như vậy, mạo hiểm liều lĩnh như thế, nhất định muốn giết chết tiểu nha hoàn này. Là bởi vì hôm qua tiểu Ngôn đã vô tình tiết lộ manh mối của hung thủ cho ta! Mà tên hung thủ này dĩ nhiên muốn giết người diệt khẩu.

Tiêu Thiên Đình vội hỏi:

- Nàng nói gì?

Tô Chuyết đáp:

- Manh mối mà nàng nói bây giờ tại hạ còn chưa thể giải đáp. Bất quá chúng ta có thể bắt đầu từ cái chết của tiểu Ngôn, điều tra ra tên hung thủ này! Ta muốn hỏi các vị đang ngồi, tối hôm qua vào lúc canh ba, các vị đều đang làm gì? Có ai chứng minh được không?

Trong trướng không khỏi nhỏ giọng bàn luận, cảm thấy lời nói Tô Chuyết có lý, nhưng cảm thấy hung thủ đang ở chính giữa bọn họ thì thật không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Thiên Đình vỗ vỗ cái bàn, mọi người mới thoáng yên tĩnh.

Tô Chuyết cười nói:

- Không bằng bắt đầu từ Thất hoàng tử đi?

Gia Luật Hùng Tài sầm mặt lại, cả giận nói:

- Ngươi đang nghi ngờ ta sao?

Tiêu Thiên Đình lạnh lùng nói:

- Mỗi người nơi đây đều có hiềm nghi, tất cả mọi người đều phải thành thật trả lời. Để ta nói trước đi, đêm qua ta xem binh thư mãi cho đến ba canh. Lão đầu nhi nhà bếp có thể làm chứng, lúc ấy lão còn mang cho ta một chén canh.

Kỳ thật tất cả mọi người đều biết Tiêu Thiên Đình chính là người không có hiềm nghi nhất nơi này, bất quá ông ta đã trả lời vấn đề của Tô Chuyết trước, tự nhiên là muốn ám chỉ cho Gia Luật Hùng Tài.

Gia Luật Hùng Tài cũng không ngốc, nói ra:

- Tốt, nếu đại tướng quân đã trả lời, việc gì ta phải sợ? Đêm qua ta ngủ ngay trong doanh trướng, không đi đâu cả.

Tô Chuyết hỏi:

- Có ai làm chứng không?

Bỗng nhiên giọng nói của một đứa bé vang lên, Gia Luật Tân ngồi ở bên cạnh Gia Luật Hùng Tài lớn tiếng nói:

- Ta có thể chứng minh! Đêm qua Thất ca không có khả năng ra ngoài giết người. Ta còn nhớ rõ nửa đêm ta tỉnh lại một lần, đúng lúc trông thấy Thất ca đi tiểu đêm. Lúc ấy bên ngoài vừa vặn gõ ba canh. Ta thấy Thất ca nằm ngủ, còn mình lại ngủ không được, thức suốt hơn nửa canh giờ.

Câu chứng minh này không có chút sơ hở nào, Tô Chuyết không thể nói gì hơn. Hơn nữa Gia Luật Tân cũng chỉ là một đứa nhóc chín tuổi, không có lý do gì phải nói dối cho Gia Luật Hùng Tài. Nếu quả thật là như vậy, thì Gia Luật Hùng Tài không có khả năng là hung thủ. Bởi vì hắn là không có thời gian chạy tới doanh trướng tiểu Ngôn giết người.

(chưa xong còn tiếp.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện