Không ngờ nàng còn biết chút y thuật, có thể nhìn ra Vệ Tú bị nội thương. Tô Chuyết không khỏi nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

Những người của ba môn bảy phái sẽ không bận tâm võ công cao thấp gì. Nhất là bang chúng Hạt Tử môn, mới vừa nghe thấy chưởng môn Đằng Quế hét thảm một tiếng, lúc này vội vàng nâng lấy bó đuốc tiến đến cửa thạch thất, vào trong xem xét. Lập tức liền có người kêu lên:

- Chưởng môn chết rồi! Chưởng môn chết rồi!

Tiếng la vừa lên, người đằng sau hoàn toàn không biết đến cùng là chuyện gì xảy ra, cũng hô theo:

- Đằng chưởng môn chết rồi!

Thậm chí, trông thấy Chu Thanh Liên đột nhiên xuất hiện, còn đấu với Mộc Tử Tuyên đến mức khó mà phân chia, trong lòng khẽ động, liền hô:

- Là tên mù này đánh chết Đằng chưởng môn!

Hô hai tiếng, tất cả mọi người đều đã nhận định là Chu Thanh Liên đánh chết Đằng Quế. Dù sao ba môn bảy phái cũng như thể tay chân, nhất thời như cùng chung kẻ địch, tay cầm các loại binh khí, đồng thời giáng lên thân Chu Thanh Liên.

Lúc đầu lấy võ công của Chu Thanh Liên, hoàn toàn không đặt những người này vào mắt. Nhưng mà ông ta không đành lòng nặng tay, lại thêm Mộc Tử Tuyên áp bách, lập tức liên tiếp lui về phía sau, lùi vào trong căn nhà đá kia.

Mộc Tử Tuyên giao thủ cùng Chu Thanh Liên, vốn là cảm thấy rất phí sức. Ai ngờ bỗng nhiên có giúp đỡ, rốt cục có thể thở một hơi, động tác trên tay hơi chậm lại. Chỉ một khắc thời gian như vậy, Tô Chuyết bỗng nhiên trông thấy ống tay áo phải của bộ áo trắng trên thân hắn bị xé rách mấy lỗ lớn, giống như bị người cào nát.

Tâm niệm Tô Chuyết chợt động, rất nhiều manh mối vốn không liên hệ chút nào, bỗng nhiên tức khắc đều xông lên đầu, làm hắn sáng tỏ thông suốt. Hắn quát to một tiếng:

- Thì ra là thế!

Vệ Tú và Hoa Miên bị hắn làm cho giật nảy mình, hỏi:

- Gì mà ra là thế? Tô Chuyết mỉm cười:

- Đi! Vào trong nhà đá, hết thảy chân tướng đã sắp rõ ràng!

Hoa Miên và Vệ Tú hai mặt nhìn nhau. Bất quá Vệ Tú đã sớm quen thuộc Tô Chuyết, biết hắn nhất định lại sắp phá giải bí ẩn nào đó! Nghĩ tới đây, nàng không khỏi có chút buồn bực:

- Chẳng lẽ là bị nội thương nên dùng không tốt đầu óc rồi sao? Mình còn chưa biết là bí ẩn gì, hắn đã tìm ra đáp án rồi!

Mhóm người ba môn bảy phái tự cho là đã chiếm được thượng phong, bức Chu Thanh Liên lùi vào thạch thất, tất cả mọi người đều theo vào. Tô Chuyết dẫn Vệ Tú và Hoa Miên vào thạch thất, chỉ thấy trong thạch thất không rộng lắm đã đầy ắp người. Mà thi thể Đằng Quế thì nằm ở trong thạch thất.

Người trong phòng còn đang loạn đấu, thạch thất không có lối ra khác, Chu Thanh Liên bị dồn đến góc tường, vẫn như cũ thủ nhiều công ít. Tô Chuyết liếc mắt thấy Chu Thanh Liên dường như không có cách nào phản kích, y trực tiếp đưa tay đập nát một dãy cơ quan trong cửa thạch thất. Cửa đá theo tiếng mà rơi xuống, đóng kín thạch thất!

Có thể nghe được rõ ràng tiếng động cửa đá va chạm mặt đất, đám người trong phòng không khỏi sững sờ, đều ngừng tay lại, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn xem Tô Chuyết.

Mộc Tử Tuyên thấy y dám phá hư hết cơ quan mở cửa, biến sắc, lạnh lùng nói:

- Ngươi làm gì thế? Muốn nhốt mọi người đến chết ở chỗ này sao?

Nhóm người ba môn bảy phái rốt cục cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, dồn dập mở miệng muốn hỏi, có người thậm chí còn mở miệng chửi rủa.

Tô Chuyết nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của Chu Thanh Liên, trong lòng nắm chắc, mỉm cười, chờ tiếng nói của đám người hơi yên lại, bấy giờ mới lên tiếng nói ra:

- Gấp cái gì? Nơi này tất nhiên còn có cơ quan khác mở ra được cánh cửa này. Bất quá, cơ quan này e rằng chỉ có Chu Thanh Liên Chu tiền bối biết được mà thôi, bởi vì chỉ có một mình Chu tiền bối đã từng đến nơi đây! Nếu các người muốn giết ông ta, thì cứ giết đi!

Tất cả mọi người đều sững sờ, nhìn xem Tô Chuyết, lại nhìn xem Chu Thanh Liên.

Vẻ mặt Mộc Tử Tuyên âm tình bất định, hỏi:

- Tô Chuyết, ngươi đừng ở đây nói hươu nói vượn! Làm sao tên mù này có thể từng đến đây mà biết được cơ quan chỗ này?

- Không phải các người đã nói, là ông ta trong bóng tối thao túng cơ quan, muốn vây chết các ngươi trong tám cửa hay sao?

Tô Chuyết đáp trả.

Mộc Tử Tuyên lập tức á khẩu không trả lời được, lúc trước bọn họ xác thực nghi ngờ là Chu Thanh Liên thừa dịp đám người tiến vào cửa đá Bát Quái rồi khởi động cơ quan. Nếu nói là hắn chưa từng đến nơi này, là một người mù thì sao có thể biết khống chế cơ quan như thế nào?

Tô Chuyết tiếp tục nói:

- Kỳ thật Chu tiền bối xác thực từng đến đây, hơn nữa còn biết thiết kế cơ quan nơi này. Bất quá, ông ấy không phải là kẻ muốn hại chết chúng ta. Vãn bối nói đúng không, Chu tiền bối?

Câu nói cuối cùng, là nói với Chu Thanh Liên.

Chu Thanh Liên gật đầu, đáp:

- Cửa đá Bát Quái trận hung hiểm vô cùng, vỗn dĩ ta cho rằng người trong pháo đài cổ tuyệt đối sẽ không khởi động trận này. Về sau nghe thấy một tiếng kinh hô, ta ý thức được không ổn, lúc đó mới muốn đi tìm người kia, hỏi cho rõ, đóng lại cơ quan!

Tô Chuyết gật đầu, Chu Thanh Liên lòng dạ thiện lương, quả nhiên không xê xích bao nhiêu với suy đoán của mình. Chỉ bất quá người trong miệng ông ta là chỉ ai? Dường như hai người có quen biết!

- Hừ hừ, các ngươi kẻ xướng người họa thật là đặc sắc. Chẳng lẽ ngươi cho chúng ta là kẻ ngu hả?

Mộc Tử Tuyên cười lạnh.

Tô Chuyết nói:

- Cần gì lừa ngươi? Bất quá có một điểm quên nói cho các người biết, vị Chu tiền bối này, vừa vặn cũng là lang trung!

Mộc Tử Tuyên còn chưa tỏ vẻ, người của ba môn bảy phái đều biến sắc. Trên đời đã mắt mù, còn làm lang trung, có được mấy người? Chẳng lẽ hắn chính là... Giờ phút này Chu Thanh Liên cũng không nhịn được ngây ngẩn cả người, tựa hồ không nghĩ tới Tô Chuyết lại nói ra rõ ràng chuyện này.

Bạch Đà bỗng nhiên run giọng nói:

- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... Hắn chính là người năm đó...

Ngay cả tên của Chu Thanh Liên mà hắn cũng không dám gọi, chỉ dùng "Người" thay thế, đủ thấy đối với bọn hắn mà nói, Chu Thanh Liên có bao nhiêu đáng sợ.

Chu Thanh Liên thản nhiên nói:

- Hơn hai mươi năm trước, bảy đại môn phái cho rằng yêu nghiệt Ma giáo nhất định phải bị nhổ cỏ tận gốc, được ta khuyên ngăn. Vốn nghĩ đến đám các ngươi nhập phái Thiên Sơn thời gian không lâu, trải qua biến cố này, tất nhiên sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, trở lại đường ngay nẻo chính. Nào có biết cho đến giờ các ngươi vẫn không chịu thay đổi...

Trong lòng mọi người lo sợ, âm thầm đề phòng, sợ Chu Thanh Liên đột nhiên làm khó, muốn một lần nữa tính sổ cùng bọn hắn. Nhưng mà Chu Thanh Liên căn bản không có ý định này, cũng không nhúc nhích.

Mộc Tử Tuyên trầm mặt, nói với Tô Chuyết:

- Coi như ta nhìn lầm rồi, không ngờ ngươi có thể mời được thần y mắt mù trong truyền thuyết qua đây!

Tô Chuyết lắc đầu:

- Ngươi coi trọng ta rồi, Chu tiền bối là thế ngoại cao nhân, bằng kẻ tiểu bối vô danh như ta mà mời được ư? Chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp mặt trên đường, còn được Chu tiền bối cứu giúp, bấy giờ mới đồng thời đến đây. Còn thân phận thật sự của Chu tiền bối ta cũng chỉ nghĩ ra mới đây không lâu. Vừa bắt đầu, ta suy đoán là, người đã cứu chúng ta từ dưới tay Tiêu Thiên Quân ở ngoài thành Trác Châu, chính là Chu tiền bối, thế nhưng ta cũng không liên hệ ông ấy đến thần y mắt mù. Sau đó đến bên ngoài pháo đài cổ, Chu tiền bối rõ ràng rất quen thuộc pháo đài cổ này, mấy lần âm thầm nhắc nhở cho ta phá giải cơ quan.

- Bởi vậy nên ta phỏng đoán, nếu Chu tiền bối không phải là người của phái Thiên Sơn ban đầu, thì nhất định đã từng tới nơi này. Mà ông ta hiển nhiên không quen biết với ba môn bảy phái các người, nói rõ ông ta cũng không phải là người của Ma giáo. Như vậy Chu tiền bối là người thế nào mà từng đến nơi này? Chỉ có hai mươi năm trước, thất đại môn phái công phá tổng đàn Ma giáo! Nghĩ tới chỗ này, tự nhiên cũng để ta nghĩ đến vị thần y mắt mù trong truyền thuyết. Lại từ lần nãy hai người giao thủ, ta càng tin tưởng vững chắc suy đoán của mình!

(chưa xong còn tiếp.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện