Tô Chuyết cúi đầu xem lá thư Hoa Bình một lượt, phía trên chỉ có mấy câu: "Tô huynh, ta được mời dự một chuyến đến Vũ Di sơn, không kịp cáo từ, còn xin thứ tội. Nếu cậu rảnh thì nhanh đến gặp mặt!"

Tô Chuyết xem xong thư, cúi đầu không nói, biểu hiện trên mặt bình tĩnh như nước. Vệ Tú nhìn không ra thứ gì từ trên mặt y, đành phải mở miệng hỏi: "Như thế nào?"

Tô Chuyết đặt lá thư xuống bên cạnh, cười nhạt nói: "Không có gì, chẳng biết sao Hoa Bình lại chạy đến Vũ Di sơn." Nói xong liền cúi đầu húp cháo.

Vệ Tú "A" một tiếng, nói: "Nguyên lai là vậy, trách không được vẫn không thấy hắn, nếu không có chuyện gì thì tốt rồi." Hai người nhất thời không tìm được đề tài, chỉ có thể tự cúi đầu ăn cơm.

Không bao lâu, trong sòng bạc đã dần dần bắt đầu náo nhiệt. Đám người thức dậy ăn xong điểm tâm, lại gom đến nơi đây. Tuy nói hôm qua đã chết hai người, nhưng trải qua một đêm, mọi người tựa hồ cũng quên kinh hãi của ngày hôm qua. Hơn nữa Lâu Loan cũng đã nói, đã phát ra tín hiệu, rất nhanh thì có thuyền tới tiếp, lo lắng cũng vô dụng. Ngược lại nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, chẳng bằng thừa cơ cược đôi chút.

Lập tức trong đại đường, tiếng xúc xắc, tiếng thét to liên tiếp. Vệ Tú liếc mắt nhìn xuống phía dưới, cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng tự nói: "Thế nhân vô tri..."

Giọng nàng tuy nhỏ, Tô Chuyết lại nghe được rõ ràng, cũng nhàn nhạt trả lời một câu: "Vô tri có thể không lo, biết quá nhiều, ngược lại hao tổn tinh thần..."

Bỗng nhiên, phía dưới truyền đến một tiếng "Ba", một người vỗ bàn một cái, đứng dậy gầm thét: "Các ngươi có phải chơi bẩn hay không hả, thắng lão tử mười thanh liền?!"

Tô Chuyết quay đầu nhìn, chỉ thấy một tấm bài Cửu trên bàn, một gã đại hán thô mãng vừa nhấc cái bàn, ném ra ngoài bài Cửu, bạc rơi lả tả trên đất, một mảnh hỗn độn. Đoán chừng là hắn thua đến nóng lòng, nổi giận.

Mấy quân nhân trẻ tuổi ở một chỗ với hắn, thấy thế đứng lên nói: "Chử Tương, ngươi phát hỏa làm gì, chẳng lẽ thua không nổi sao?"

Một người bên cạnh phụ họa nói: "Đúng vậy a đúng vậy a, ngươi cũng chỉ thua sạch một ngàn lượng bạc của Vệ hầu hôm qua mà thôi, gấp cái gì? Ngược lại đều là phí công chiếm tiện nghi!"

Đám người chỉ trỏ, khe khẽ bàn luận, càng giống như đổ thêm dầu vào lửa. Chử Tương khó nén lửa giận, nhất thời xuống nước không được. Mặc dù nói mình quả thật chẳng có tổn thất gì, nhưng cơn giận này khó nuốt. Hắn hét lớn một tiếng, cả giận nói: "Mấy người các ngươi ỷ là môn nhân Vệ phủ, không giữ quy tắc liên hợp chơi bẩn lừa ta sao!" Nói xong vung mạnh hai tay, khua khuẩy.

Dáng người hắn khôi ngô, hai tay vung lên, uy thế hừng hực. Người bình thường thế mà không dám tới gần, ào ào lui lại. Mắt thấy toàn bộ phòng lớn bị một mình hắn quậy đến gà chó không yên, bốn gã đại hán dầu trọc đứng ở đầu bậc thang cùng rống lên một tiếng, bước nhanh đến phía trước.

Bọn hắn vây Chử Tương bốn phía, Chử Tương quát: "Muốn dựa vào số nhiều để thắng sao? Lão tử không sợ các ngươi đâu!" Nói xong múa song quyền càng nhanh thêm.

Bốn gã kia tựa hồ không biết sợ hãi, từng bước ép sát, chen về chính giữa. Mỗi người trước tiên chịu hai quyền trên thân. Nhưng bọn hắn hoàn toàn không sao, tựa hồ không có cảm giác đau, không kêu một tiếng nào. Bởi thế, thế công của Chử Tương lập tức giảm hẳn.

Bốn người tới gần Chử Tương trong vòng ba thước, thế công thủ lặng yên chuyển đổi. Bốn người đồng thời xuất thủ, vây công Chử Tương. Kỳ quái nhất chính là, chiêu thức bốn người đơn giản, thậm chí có thể nói là vụng về đến cực điểm. Một người ra quyền, chính là đi thẳng về thẳng, không có chút hao mỹ nào. Một người xuất chưởng, chưởng pháp cũng không linh động. Một người ra chân, người cuối cùng thế mà luyện Thiết Đầu công, không ngừng dùng đầu húc ngực bụng Chử Tương.

Bốn người này phảng phất như trẻ con đánh nhau, đi thẳng về thẳng. Rất nhiều người trông thấy kiểu đánh lộn này, không khỏi cười ra tiếng. Nhưng người biết hàng lại nhíu mày, nhớ tới lai lịch bốn người này. Tô Chuyết ngưng thần quan sát, thấp giọng tự nói: "Bốn kim cương?"

Chiêu thức của bốn người mặc dù vụng về, nhưng phối hợp với nhau, lại bổ sung ưu khuyết điểm, uy lực lớn vô cùng. Chử Tương công không nổi, càng chịu không được bốn người vây công. Một lúc sau, khí tức dần dần tán loạn, chiêu thức trên tay xuất hiện sơ hở nhiều lần.

Tứ kim cương đồng thời công tới, Chử Tương ăn liền ba chiêu, cuối cùng bị người dùng Thiết Đầu công húc vào ngực, ngã ngửa lên trời, trong miệng đau đến rên hừ hừ.

Tô Chuyết nhìn về phía Vệ Tú, phát hiện nàng thủy chung như giếng cổ không gợn sóng, nhịn không được nói ra: "Vệ cô nương thật bản lãnh, ngay cả tứ kim cương cũng cam tâm nghe cô điều động, làm hộ vệ của cô!"

Vệ Tú cười không nói, đứng dậy xuống lầu, gật đầu với tứ kim cương. Bốn người cung kính đứng ở phía sau nàng, hạ nhân sòng bạc dìu Chử Tương đứng lên. May mắn Chử Tương da dày thịt béo, tứ kim cương lại không hạ tử thủ, lúc này hắn mới giữ được một mạng, chỉ bị chút nội thương mà thôi.

Vệ Tú lớn tiếng nói: "Mọi người an tâm chớ vội, đến sòng bạc đều là cầu việc vui, cần gì vì một chút ngân lượng, ầm ĩ thành như vậy? Vừa rồi vị đại ca kia chắc là uống nhiều quá nên có chút say. Còn không đỡ hắn về nghỉ? Đúng, nếu như hắn còn muốn cược, thì cho hắn lấy thêm năm trăm lạng bạc ròng."

Quần hùng khe khẽ bàn luận lên, có người hâm mộ Chử Tương có thật may mắn. Chỉ là nhìn bộ dáng này của hắn, đâu còn có thể đứng dậy rồi đi đánh bạc tiếp được? Tô Chuyết thủy chung đứng thờ ơ quan sát ở phía ngoài đoàn người, lúc này nghe thấy hai người trẻ tuổi bên cạnh nghị luận: "Vệ phủ thật sự là tiền nhiều như nước, năm trăm lạng bạc ròng nói cho liền cho!"

Một người khác tràn đầy đồng cảm, nói ra: "Một ngàn lượng kia ta thua gần hết rồi, không biết có vận khí tốt hay không, lại cho thêm năm trăm lượng a!"

Người nói trước cười xùy một tiếng, nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị bốn gã lỗ mãng này đánh một trận sao?"

Người đằng sau vội khoát tay đáp: "Miễn đi miễn đi, chịu đánh mấy cái, ta không phải bỏ mạng ở chỗ này rồi sao! Bất quá, ta thấy mấy người con cháu Vệ phủ cũng thua rất thảm a! Xem ra không chỉ thua một ngàn lượng thôi chứ?"

Đồng bạn hắn gật đầu, nói: "Hôm qua ta đã nhìn thấy hai người thua hơn năm ngàn lượng, thật không biết Lâu lão bản là không biết hay là giả bộ không biết, không thèm cho Vệ phủ một chút mặt mũi sao?"

Người kia phụ họa nói: "Đúng vậy a, nguyên bản còn muốn nhân cơ hội kiếm bộn, nghĩ không ra kết quả còn là công dã tràng, như lấy giỏ trúc mà múc nước vậy. Bất quá may mắn còn chưa lỗ vốn, cũng coi như tới chơi hai ngày đi! Thiên hạ đệ nhất sòng bạc, cũng không phải hư danh."

Đỗ Thanh Phong đứng ở phía sau hai người, cười gằn hai tiếng, nói khó nghe: "Bản thân không có bản sự thì đừng có ở chỗ này phàn nàn. Không phải lão tử còn thắng hơn ngàn lượng sao?" Nói xong vỗ túi tiền, cười lạnh rời đi.

Rất nhiều chưởng môn đại phái tự trọng thân phận, đều không có tới chuyến sống này. Đỗ Thanh Phong thân là chưởng môn phái Không Động, xem như có địa vị cao trong quần hùng. Hai người trẻ tuổi kia tự nhiên không có khả năng đắc tội hắn, đợi hắn đi xa mới xùy một tiếng.

Tô Chuyết ở bên cạnh nghe bọn hắn nói chuyện, có chút kỳ quái, hỏi: "Hai vị huynh đài, hai ngày nay tất cả mọi người không có ai thắng sao?"

Trải qua chuyện tối ngày hôm qua, hai người này hiển nhiên nhận ra hắn, chắp tay nói: "Nguyên lai là Tô công tử a! Công tử nói không sai a, đại đa số người đều thua. Tựa hồ chỉ có mấy người quan lại triều đình thắng chút ít! Bất quá mọi người nhận một ngàn lượng bạc của Vệ phủ, dù thua cũng còn thừa lại chừng một trăm lương, xem như kiếm tiền rồi!" Nói xong hai người lại trở lại chiếu bạc.

Tô Chuyết càng nghĩ càng kỳ quái, tự lẩm bẩm: "Rốt cục Lâu Loan đang làm cái quỷ gì? Nào có lỹ lẽ tất cả mọi người đều thua, không sợ người khác hoài nghi lão chơi bẩn sao?" Y mơ hồ cảm giác được một bí ẩn cực lớn trong đó, chỉ là nhất thời khó mà nghĩ được là chuyện gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện