Gia Luật Hùng Tài tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hung dữ nhìn chằm chằm Tô Chuyết, phảng phất như một con ác lang, bất cứ lúc nào cũng muốn nhào tới cắn xé hắn.

Tô Chuyết hoàn toàn không đổi sắc, nói:

- Đêm đó là đại thọ Tiêu Tướng quân, tất cả mọi người đều uống nhiều rượu. Người đang ngồi chắc hẳn đều có chút hiểu biết tính tình của Gia Luật Hùng Tài. Đường đường là Thất hoàng tử, thế nhưng là một kẻ phong lưu thành tính, nghe nói trên kinh thành Liêu quốc, cũng nổi danh hái hoa ngắt cỏ. Đêm hôm đó, Gia Luật Hùng Tài uống rượu say mèm, ỷ vào tửu lượng, càng xem Tiêu cô nương thì càng cảm thấy lòng ngứa ngáy. Sau đó hắn trở lại doanh trướng, lại nếm thần tiên túy. Mà thần tiến túy là một loại chất thơm thần kỳ, không chỉ thơm ngát, còn làm cho người ta thần hồn điên đảo, sinh ra ảo giác, hơn nữa nó còn gây nghiện. Chắc hẳn Gia Luật Hùng Tài đã là nghiện thuốc nặng, khó mà tự kềm chế.

Y nhìn xem vẻ mặt có chút bối rối của Gia Luật Hùng Tài, tiếp tục nói:

- Bởi vì Gia Luật Hùng Tài bị ảnh hưởng bởi say rượu và thần tiên túy, mới nhất thời nổi sắc tâm, lặng lẽ chui vào doanh trướng của Tiêu Ngọc cô nương, dùng thần tiên túy khiến nàng choáng váng, thực hiện bạo hành. Về sau bởi vì lo lắng Tiêu cô nương tỉnh lại nói ra sự thật, dứt khoát hung ác giết chết nàng!"

Gia Luật Hùng Tài nhịn không được, quát:

- Nói bậy nói bạ! Ngươi dựa vào cái gì nói là ta làm? Chiếu theo cách nói của ngươi, tất cả mọi người ở đây đều đi uống rượu vào hôm đó, cũng có thể là hung thủ! Gia Cát Tranh cũng có thể là hung thủ giết người a!

Tô Chuyết cười nhạt một tiếng, nói:

- Ta sớm biết ngươi sẽ nói vậy, ta nghi ngờ ngươi đương nhiên là có lý do nghi ngờ ngươi.

- Thứ nhất, doanh trướng mà ngươi ở ban đầu do Tiêu Tướng quân nhường lại, nằm ở giữa doanh trại, dựa vào doanh trướng Tiêu cô nương gần nhất, tự nhiên là gần quan được lộc, chiếm địa lợi.

- Thứ hai, xung quanh doanh trướng cư trú của hoàng tử không có vệ binh thủ vệ của Tiêu Tướng quân, mà do phủ Binh của mình trấn giữ. Thất hoàng tử hiển nhiên cực kỳ quen thuộc lực lượng thủ vệ, rất dễ dàng tránh thoát tai mắt thủ vệ.

- Thứ ba, hôm qua tiểu Ngôn nói với ta, đêm hôm đó nàng nhìn thấy một bóng đen ở chung quanh doanh trướng của Tiêu cô nương, đồng thời còn ngửi được một mùi thơm kỳ lạ. Nàng tự nhiên nói không ra mùi thơm kia là gì, bởi vì nàng xưa nay không tiếp xúc đến thần tiên túy!

Trên trán Gia Luật Hùng Tài chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, Tiêu Thiên Đình trầm mặt, nói ra:

- Tiểu Ngôn còn nói rằng đã nhìn thấy hung thủ ư? Lúc ấy sao nàng không nói ra? Tô Chuyết đáp:

- Ngày đó mấy vị tỳ nữ thu dọn tàn cuộc yến hội, vẫn bận đến sáng canh ba, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi. Huống hồ lúc ấy nàng cũng không nghĩ tới có kẻ dám cả gan làm loại chuyện đó với Tiêu cô nương, nên không để ở trong lòng. Hơn nữa nếu như hai ngày trước nàng nói ra, chỉ sợ sớm đã bị Gia Luật Hùng Tài diệt khẩu!

Tiêu Thiên Đình khẽ giật mình, hỏi:

- Ngươi nói là, bởi vì nàng nói ra những lời chứng kia nên mới bị giết người diệt khẩu?

Tô Chuyết gật đầu, đáp:

- Không sai! Mặc dù Tiểu Ngôn cô nương không thấy rõ tướng mạo của hung thủ, nhưng hung thủ lại không dám thả nàng con đường sống. Vạn nhất có một ngày nàng nghĩ tới thì sao? Vì phòng ngừa vạn nhất, hung thủ chỉ có thể bí quá hoá liều, giết chết nàng, xong hết mọi chuyện! Mà kẻ giết chết tiểu Ngôn cô nương, đương nhiên cũng là Thất hoàng tử Gia Luật Hùng Tài!

Trong đại trướng lại bắt đầu thì thầm bàn luận.

Gia Luật Hùng Tài nói:

- Nói hươu nói vượn! Ngươi có chứng cớ gì nói ta giết đứa tỳ nữ kia? Hôm qua ngươi rõ ràng đã tìm rất nhiều người tra hỏi, mọi người đều biết tỳ nữ kia nói gì, dựa vào cái gì xác nhận là ta? Ngươi đừng có quên, hôm qua ngươi cũng đã nói thời gian tử vong của nàng là khoảng chừng canh ba. Mà khi đó ta lại đang ngủ trong trướng, Thập tam đệ có thể chứng minh!

Tô Chuyết bỗng nhiên vỗ tay, cười nói:

- Ta đang chờ câu nói này! Kỳ thật trong cả sự kiện, ngươi làm duy nhất một việc trông có chút thông minh, chính là cái này.

Lời Tô Chuyết nói không biết là khen hay chê, Gia Luật Hùng Tài có chút xấu hổ.

Tiêu Thiên Đình cau mày nói:

- Thất hoàng tử nói không sai. Vào lúc canh ba sao hắn có thể đi giết tiểu Ngôn được?

Tô Chuyết nói:

- Kỳ thật chuyện này chỉ cần hơi thiết kế một chút thì có thể làm được! Muốn giải bí ẩn này, thì phải nói đến người chết thứ ba, La lão đầu. Lão là tạp dịch trong quân, chủ yếu phụ trách nuôi ngựa gõ mõ cầm canh. Sở dĩ lão chết, là bởi vì lão làm đồng lõa của Gia Luật Hùng Tài!

Tiêu Thiên Đình giật nảy cả mình, nói:

- Hắn là đồng lõa ư?

Tô Chuyết nói:

- Có lẽ La lão đầu cũng chẳng biết chuyện mình làm có ý nghĩa gì, chỉ bị kẻ khác mua chuộc thôi. Kỳ thật người có thể làm chứng minh không có mặt cho Gia Luật Hùng Tài, chỉ có một mình Thập tam hoàng tử mà thôi. Đêm hôm đó, Gia Luật Hùng Tài nhất định đã hạ thuốc mê trong thức ăn, khiến cho Thập tam hoàng tử ngủ rất say. Đến khi canh ba, Gia Luật Hùng Tài lặng lẽ đi ra trướng bồng, đến địa điểm đã ước định trước với tiểu Ngôn. Điều này cũng có thể giải thích, vì sao vào đêm khuya quần áo của tiểu Ngôn còn chỉnh tề mà chạy đến ngoài trướng. Có lẽ nàng cũng không biết là chuyện gì, chỉ là hoàng tử mời nửa đểm, chắc hẳn nàng vừa kinh ngạc vừa mừng thầm đi. Thế nhưng nàng không nghĩ tới, chờ đợi nàng lại chính là tử vong!

Tô Chuyết thở dài, tiếp tục nói:

- Gia Luật Hùng Tài giết chết tiểu Ngôn sau đó trở về doanh trướng. Đợi đến sáng canh bốn, đã tới thời điểm mấu chốt nhất bên trong thiết kế này. Gia Luật Hùng Tài cố ý làm Thập tam hoàng tử tỉnh lại, để hắn làm chứng cho mình. Mà lúc đó, La lão đầu sẽ chiếu theo phân phó của Gia Luật Hùng Tài trước đó, đến gần đấy gõ vang tiếng trống canh. Bất quá lão không gõ bốn tiếng, mà chỉ gõ ba tiếng!

Đám người trong đại trướng giật mình, chẳng ai ngờ rằng cái gọi là chứng minh không có mặt, lại là như thế này.

Tiêu Thiên Đình nặng nề hừ một tiếng, trầm giọng mắng:

- Ác tặc lớn mật!

Ai cũng không biết rốt cục là ông ta đang mắng La lão đầu, hay là đang mắng Gia Luật Hùng Tài. Bất quá vấn đề này đương nhiên là không ai dám hỏi.

Tô Chuyết nói tiếp:

- Mặc dù La lão đầu thiếu gõ một tiếng trống canh, nhưng lúc ấy đã sau nửa đêm, chính là thời điểm ngủ say nhất. Hầu hết mọi người đều chìm vào giấc ngủ, đương nhiên sẽ không có ai biết. Duy nhất biết cái lỗ hổng này, cũng chỉ có một hai vệ binh gần đó mà thôi. Bất quá La lão đầu xưa nay ưa thích uống rượu, bộ dáng thường xuyên say khướt. Bởi vậy không có ai coi việc La lão đầu gõ sai tiếng chống canh là chuyện lớn, chỉ coi là lão lại say rượu hồ đồ rồi mà thôi.

- Mặc dù có lẽ La lão đầu cũng không biết ý nghĩa của chuyện mình làm, nhưng Gia Luật Hùng Tài ngươi có tính đa nghi trời sinh, thà rằng giết người diệt khẩu, cũng không thể để lại hậu hoạn. Vì thế sáng nay ngươi chạy đến chuồng ngựa. Bởi vì ngươi biết lúc đó La lão đầu sẽ ở nơi đó cho ngựa ăn cỏ khô. Thế là ngươi nhấn lão vào rãnh nước làm lão ngạt thở!

Sống lưng Gia Luật Hùng Tài phát lạnh, xấu hổ vô cùng, phảng phất người chung quanh đều đang chỉ trỏ mình.

Ánh mắt bén nhọn của Tô Chuyết nhìn tới, không khỏi để hắn sinh ra một loại ảo giác. Đó chính là mỗi lần hắn giết người, Tô Chuyết vốn đã ở đó, Tô Chuyết nhất định đã trốn ở một góc nào đó, nhìn hết thảy vào trong mắt.

Thật là một cái kẻ đáng sợ! Rốt cục Gia Luật Hùng Tài cũng tương tự như nhiều người, ý thức được vấn đề này. Bất quá, khi ý thức được điểm này, đều đã nếm đến mùi vị thất vại.

Nhưng Gia Luật Hùng Tài không giống, hắn không giống với kẻ khác. Hắn là Thất hoàng tử Đại Liêu, quyền thế ngút trời, chạm tay có thể bỏng. Hắn sẽ không dễ nhận thua như vậy.

Gia Luật Hùng Tài lạnh lùng nói:

- Tất cả đều là giả! Tô Chuyết, ngươi chỉ đang bịa đặt mà thôi! Ngươi có chứng cớ không? Ngươi vốn không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh những chuyện này là ta làm!

Tô Chuyết cũng lớn tiếng nói:

- Sai! Ta có chứng cứ, mà còn là chứng cứ đanh thép!

(chưa xong còn tiếp.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện